Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 45




Ban đêm.

Trong phòng Âu Dương Doanh phát ra âm thanh thê lương của nha đầu “A! A... Tứ tiểu thư, a... Người sao có thể đối xử với nô tỳ như vậy! A...” Ánh nến le lói thắp sáng cả căn phòng, chiếu soi vào khuôn mặt buộc đầy băng gạc xung quanh của Âu Dương Doanh trông giống quỷ địa ngục. Nàng thản nhiên chứng kiến nha đầu của mình đang lăn lộn vật vã trên mặt đất,ánh mắt u ám khẽ chớp động yêu dã, thần sắc lạnh lùng nói: “Xem ra công dụng của bột thuốc này quả lợi hại nha.”

Nha hoàn đang không ngừng lăn lộn kia chưa bao giờ tưởng tượng được mình chưa hầu hạ Tứ tiểu thư được bao lâu thì lại bị nàng đem mình ra làm vật thí nghiệm, trên khuôn mặt non nớt của nàng bây giờ đã trở nên mơ hồ, cả người ngứa ngáy vô cùng, hai tay nàng gãi như điên co quắp lại, âm thanh hét lên ngày một thảm thiết.

Âu Dương Doanh không hề bận tâm, lạnh lùng nhìn chiếc bình sứ trong tay,đôi môi đỏ mọng có chút giơ lên, nàng chậm rãi nâng một bàn tay lên, sờ vào mặt mình: “Âu Dương Vũ, ta muốn ngươi phải trả giá đắt!”

Âu Dương Vũ vốn tưởng rằng vị thần y này sẽ mang đến cho nàng nhiều phương pháp chữa trị bất ngờ mới lạ, thật không ngờ rằng hắn lại nghĩ ra được cái biện pháp vô cùng ngu xuẩn như thế, nếu một ngày nào đó Âu Dương Doanh biết rằng khuôn mặt mình căn bản không cần phải buộc như quỷ thế kia thì không biết lúc đó nàng sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?

Gần đây Âu Dương Vũ lại nghiên cứu chế tạo ra một loại nước màu vẽ mới, mang theo mùi hương của hoa nồng đậm không dễ gì phai mờ trong không khí, có thể giữ được màu sắc đến cả vạn năm chứ không ít, đang muốn thử tác dụng thần kì của nó thì chợt nhìn thấy A Tú cả người hưng phấn chạy tới trong tay cầm một chiếc bình nho nhỏ, mặt ngoài được khắc thêm cây cỏ thanh nhã xung quanh, nàng cầm chiếc hộp đó nhẹ nhàng nâng niu giống như báu vật đem cống nạp cho hoàng thượng vậy đưa cho Âu Dương Vũ: “Tiểu thư, đây là thuốc trị sẹo cao cấp do Đại thiếu gia đi Tây vực mang về, nghe nói có thể trị sẹo tận gốc trả lại một làn da trắng mịn nõn nà, ngoài ra nó còn có công dụng làm trắng da thần kì nữa, Đại thiếu gia mang về cho Tứ tiểu thư nhân tiện tặng cho tiểu thư một hộp để sử dụng,....Chà..., Tiểu thư, mau nhìn xem, thuốc này quả thực có công dụng thần kỳ đến vậy sao a?”

Nghe A Tú líu ríu nói xong, Âu Dương Vũ không khỏi lắc đầu cười, Âu Dương Hiên đột nhiên lại chân thành tặng đồ cho Âu Dương Vũ? Không biết chừng đang có âm mưu gì đây.

Âu Dương Vũ nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay A Tú từ từ mở ra, bên trong quả thực chất lượng khác với cao trị sẹo bình thường, chất lỏng trong suốt sáng trong. Từng mùi hương nhè nhẹ tản ra kích mũi nàng, mùi hương vô cùng dễ chịu.

Chỉ có điều..mùi hương này...

Âu Dương Vũ đem chiếc hộp nhỏ tinh tế để lại gần mũi cẩn thận ngửi, đồng tử của nàng nhanh chóng giãn to ra, phát ra một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, lãnh đạm bức người, khóe môi của nàng cong lên ý cười trào phúng.

Bảo sao tên Âu Dương Hiên này lại trở nên tốt như vậy a, một chút tài hèn mọn của ngươi có khi nào qua được con mắt của ta đâu: “A Tú, chuyển lời của Ta đến Đại thiếu gia bảo rằng Ta vô cùng thích hộp thuốc trị sẹo này.”A Tú rất vui vẻ, nghĩ đến việc hiện tại Ngũ tiểu thư sắp thành Dạ Nhị vương phi, ngay cả Âu Dương Hiên thiếu gia cũng bắt đầu đối xử, quan tâm tốt đến chủ tử mình liền cảm thấy rất vui mừng.

Nàng vui vẻ nói một câu: “Dạ vâng, tiểu thư.”

Sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Âu Dương Vũ đứng dậy, đặt chiếc hộp ngay trước mặt mình, từ trong tay lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đây là thuốc mà lần trước Âu Dương Doanh định ném vào người nàng. Âu Dương Doanh ơi là Âu Dương Doanh, với loại độc dược khiến cho da người trở nên ngứa ngáy sau đó da thịt bắt đầu thối rữa thế này quả thật so với việc tôi làm với cô như thế vẫn còn quá nhẹ rồi, xem ra về sau tôi không nên tiếp tục lương thiện với cô nữa!

Từ hôm nhờ có thần y Vân Tang, khuôn mặt Âu Dương Doanh kết hợp với thuốc ngừa sẹo của Đại huynh nàng đã gần như khỏi hẳn. Âu Dương Doanh nhìn chính khuôn mặt của mình đã gần như khôi phục về hiện trạng ban đầu, thậm chí so với phía trước càng thêm trơn bóng trong gương, nàng liền gọi các nha hoàn tới phân phó “Vài người các ngươi, mau gọi lão gia, phu nhân, tam tỷ đến phòng khách, còn có, đừng quên con tiểu tiện nhân Âu Dương Vũ kia nữa!”

Hừ, tiện nhân, tôi muốn cho cô nhìn xem khuôn mặt của tôi bây giờ biến dạng hay gương mặt của cô biến dạng.

Trên mặt Âu Dương Doanh lộ ra vẻ khinh bỉ cùng ngạo nghễ, tay cầm lấy chiếc lụa trắng trên bàn, sau đó đi về phía phòng khách.

Khi Âu Dương Vũ vừa đến thì mắt đã thấy bọn người Âu Dương Lưu có mặt đầy đủ hết ở đây. Bắt gặp được ánh mắt kinh ngạc của Âu Dương Doanh đang nhìn mình, nàng chỉ thản nhiên cười cười, nâng tay che mặt, cũng nhìn Âu Dương Doanh cười nói: “Nghe nói mặt của Tứ tỷ đã khỏi hẳn, vậy tại sao còn phải đeo băng gạc phiền phức thế này, bỏ nó đi không tốt hơn sao?”

Âu Dương doanh oán hận trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, Âu Dương Lưu cũng lúc này mở miệng chen vào: “Vân đại phu, nhanh tháo băng trên mặt Doanh nhi xem nào!”

Vâng Tang đứng một bên tuân mệnh tiến lên, đem băng gạc trên mặt Âu Dương Doanh chậm rãi tháo xuống, nhìn thấy tay hắn nhẹ nhàng mang miếng băng gạc từ từ tháo ra, Âu Dương Vũ một bên đứng nhìn, trong mắt có một tia hiểu rõ. Băng gạc chậm rãi tháo ra, trên mặt Âu Dương doanh da thịt trơn bóng lại như lúc ban đầu, Âu Dương Lưu và Tôn thị cảm thấy vô cùng vui mừng.

Âu Dương Doanh chậm rãi đứng lên, đi đến Âu Dương Vũ trước mặt: “Ngũ muội muội, sao vậy, nhìn thấy mặt tỷ lành lặn như vậy cảm thấy không vui sao?”

Âu Dương Vũ cũng không phản bác, chỉ là có chút lắc đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Âu Dương Doanh đang mang bản mặt rất đắc ý thong thả thì đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, giống như là đang chịu đựng sự đau khổ vô cùng lớn “A, làm sao có thể? Sao có thể a?” Vừa mới khỏi hẳn, tay nàng dường như không chịu được đớn đau dùng sức mà cào mạnh lên mặt, chậm rãi, trên mặt bắt đầu xuất hiện tơ máu, nàng giống như không cảm giác được đau đớn, không quan tâm đến việc cào xé chính bản thân, nhanh chóng đem móng tay sắc nhọn bấu xé da thịt, trên mặt Âu Dương Doanh bắt đầu chảy ra máu lòi đến cả thịt bên trong, sau đó chính là tiếng thét thê thảm tràn ngập toàn bộ sảnh chính phòng khách.

Đám người Âu Dương Hiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngốc, nghe được tiếng kêu la mới giật mình tỉnh lại, Âu Dương Hiên từ đằng xa bước lên, giữ chặt hai tay Âu Dương Doanh quật ngược về phía sau, một chưởng đánh ở phía sau gáy, Âu Dương Doanh lập tức hôn mê bất tỉnh. Khuôn mặt của nàng chính thức bị phá hủy hoàn toàn nát trưm thối rữa khiến cho những người chứng kiến ở đây phải một phen bị buồn nôn. Tôn thị cùng Âu Dương Tụ nhìn thấy sự việc trước mắt, chỉ còn biết dùng khăn che miệng lại, khuôn mặt tỏ ra vô cùng hoảng sợ.

Âu Dương Lưu cũng bắt đầu có phản ứng, lớn tiếng hỏi: “Vân Tang, chuyện như vậy là sao hả?!”

Vân Tang bắt đầu trở nên hoảng sợ, cúi đầu, trong thanh âm mang theo một tia run run: “Thuốc tại hạ kê đơn tuyệt đối không có sai sót gì, đại nhân có thể cho tiểu thần một cơ hội xem lại thuốc trị mặt của tiểu thư lại một lần nữa được không ạ?”

“Tốt hơn không phải là ngươi!” Âu Dương Lưu giận tím mặt, mắt hung ác trừng mắt, “Người đâu, đến khuê phòng tiểu thư đem thuốc trị mặt đến đây!”