Lỗi Lạc Viên là trung tâm tổ chức cuộc thi tức cảnh làm thơ như mọi năm, hai bên đường được trang trí bởi một dãy hoa lan đủ màu sắc, mùi hoa thanh nhã vô cùng.
Dao Hoa công chúa mang khí thế bức người đi vào, nàng khinh miệt trừng mắt liếc Âu Dương Vũ một cái, cười lạnh nói: “Dựa theo quy tắc của yến hội, tất nhiên đã ngắm hoa thì phải làm thơ, không biết mọi người ở đây đã rõ quy tắc ở đây chưa?”
Hoài An vương cùng Dao Hoa công chúa kẻ tung người hứng, hắn tươi cười nói: “Mọi người đều biết quy tắc của chúng ta đều đã trở thành quy định chung chưa bao giờ thay đổi cả cho nên cứ như vậy đi.”
Quy định của yến thưởng hoa này rất đơn giản.
Ở giữa khu Lỗi Lạc Viên cho một con đường dài gấp khúc. Đi thẳng ra đó sẽ có một con sông nhỏ nước sông trong vắt. Lúc này,ngay bên bờ sông có một con thuyền hoa nho nhỏ, nhỏ đến nỗi không đủ vừa để một người có thể ngồi lên, nhưng với rượu thì lại khác.
Sẽ có một người đánh trống để chỉ định người làm thơ người đánh trống theo quy định sẽ bị bịt mắt để đảm bảo tính công bằng. Sau khi nghe thấy tiếng trống đã dừng, thuyền hoa nhỏ được thiết kế vô cùng độc đáo- được đặt bên trong một rãnh nước cùng hệ thống chuyển động qua lại. Khi lão thái giám đến mở kênh đập nước gần đó ra nước sẽ tự động theo khe rãnh đó mà chảy theo đẩy con thuyền di chuyển chính xác về phía người tham gia. Nếu như thuyền hoa dừng trước mặt ai đang đứng chỗ đó đương nhiên người đó phải ngâm một bài thơ với đề tài được chỉ định, nếu làm không được thì phải đem hết tất cả rượu trên thuyền kia uống hết.
Đương nhiên không riêng gì người ra đề, nếu là người đánh trống cũng có quyền ra đề, nhưng chỉ giới hạn trong bốn loại hình nghệ thuật đó chính là: cầm,kỳ, thi và họa. Lúc này, ánh mắt của Dao Hoa công chúa gắt gao cắm vào người Âu Dương Vũ. Nàng muốn xem xem, cái loại háo sắc vô dụng ngu ngốc này sẽ làm ra cái thể loại thơ như thế nào! Nàng sẽ cho Dạ Phi Bạch hắn biết lựa chọn của hắn hôm nay rõ ngu ngốc đến mức nào!
Hoài An vương ra lệnh một tiếng, lập tức có người đi đến chỗ thuyền hoa nhỏ trên mặt sông, bên trong thuyền đã nhanh chóng đặt xong bầu rượu cùng với chén rượu ở đó. Hoài An vương thâm thúy nhìn Âu Dương Vũ liếc mắt một cái, nhấc nhấc khóe môi, cười nói: “Ai là người đánh trống?”
Dao Hoa công chúa dĩ nhiên sẽ không tự mình ra tay, nàng đưa ánh mắt nhìn ý bảo Âu Dương Hiên. Âu Dương Hiên từ trước đến nay đều luôn theo sau nàng, nịnh bợ nàng cho nên nàng không tin hắn sẽ theo phe Âu Dương Vũ. Ha ha, chính mình bị ca ca phản bội, Âu Dương Vũ ngươi quả thật đáng thương a!!!
Nếu đã có cơ hội để kéo nàng xuống nước như thế này, Dao Hoa công chúa sao lại có thể dễ dàng buông tha.
Âu Dương Hiên ngay lập tức hiểu được, chậm rãi đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng, thanh âm vững vàng: “Hạ quan nguyện ý đánh trống, mong rằng vương gia sẽ cho ta vinh hạnh này.”
Hoài An vương nhìn chằm chằm Âu Dương Hiên, con ngươi tối đen hiện lên một tia phức tạp, hắn có chút suy nghĩ liếc nhìn Dao Hoa một cái, trầm tư một lát, khóe miệng nở nụ cười: “Nếu ngươi đã tự động xin đi giết giặc, vậy bổn vương nào có thể cự tuyệt? Vậy, ngươi sẽ là người đánh trống đầu tiên.”Âu Dương Hiên đa tạ Hoài An vương, vững vàng đi đến trống trận bên cạnh, thân mình thẳng thắn lập, có một chút cố ý giả vờ lãnh túc uy nghiêm.
Rất nhanh liền có người mang lên chiếc khăn màu đen, muốn bịt mắt hắn. Âu Dương Hiên không cần người khác hỗ trợ, tự mình cầm lấy chiếc khăn vòng qua mắt mình một vòng hai vòng đến vòng thứ ba nhanh chóng thắt chặt lại.
Ngay lúc hắn buộc mắt, không một ai chú ý tới, hắn để lại một khe hở nhỏ cho mình. Ai cũng không thể tưởng được đại công tử uy nghiêm của Âu Dương tướng gia lại làm trò gian lận trước mặt bao nhiêu người ở đây.
Mọi người đem lực chú ý trở lại trên thuyền, bọn họ trong lòng có bất an cùng với hưng phấn, các loại cảm xúc đan xen với nhau vô cùng phức tạp.
Trong số bọn họ, có người hy vọng thuyền hoa sẽ dừng lại trước mặt mình để hy vọng có thể nở mày nở mặt làm một bài thơ thật hay khiến cho Hoài An vương cùng công chúa Dao Hoa chú ý, nhưng cũng có một số người hy vọng chiếc thuyền hoa nhỏ đó đừng bao giờ dừng ngay trước mắt họ vì nếu như người ra đề không đưa ra đề đúng với khả năng của họ,mà không làm được thơ, ngay lập tức sẽ bị người đời cười nhạo, có thể ảnh hưởng đến thanh danh.
Thùng thùng thùng!
Tiếng trống mạnh mẽ vang lên, thuyền hoa bắt đầu di chuyển dọc theo khúc quanh co của khe rãnh, chậm rãi đi qua từng vị trí của người thi. Rất nhiều người trong lòng trở nên hồi hộp, tim đập chân rung nương theo tiếng trống, sắc mặt tái nhợt,nóng lòng muốn thử. Đúng lúc này, khi thuyền hoa cách Âu Dương Vũ rất gần, tiếng trống đột nhiên dừng lại. Thuyền hoa kia cũng ngay tức khắc chỉ về hướng của Âu Dương Vũ.
Quả không sai! Âu Dương Vũ tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng tựa vô tư của Âu Dương Hiên liếc mắt một cái, trong lòng liên tục cười lạnh.
Trên đời này,nào có chuyện trùng hợp đến vậy a? Vừa mới khởi trống đã nhắm về phía nàng?
Dao Hoa công chúa thật tìm đúng người giúp rồi. Cả cái kinh thành này không ai không biết Âu Dương Vũ nàng là muội muội của Âu Dương Hiên, cho nên không có ai hoài nghi Âu Dương Hiên trong lòng lại mang ác ý đối với muội muội của mình, nhưng nào có ai hay, Âu Dương Hiên hận nàng không tự mà đi tìm đường chết a?
Mọi người đang nhìn theo thuyền chỉ về hướng của Âu Dương Vũ, một hơi thở phào ra, sau đó lại vui sướng khi người khác gặp họa.
Nếu là người khác thì không sao, nhưng rõ ràng người này lại là Âu Dương Vũ, là một nữ tử ngu ngốc tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả nhận thức của mình cũng vô cùng ngu xuẩn.Thế nhưng Dạ Nhị hoàng tử quả thật lại nhắm trúng nàng, khiến cho nàng có cơ hội bay lên trở thành phượng hoàng, nhưng hiện tại thì ngay cả cánh cũng không có để mà bay a?
Mọi người trong lòng đều có cùng suy nghĩ như vậy, tất cả đều đưa ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn về phía Âu Dương Vũ, khóe miệng khẽ cong lên trào phúng, mỉa mai cùng hèn mọn.
Trân châu mã não được khảm đầy trên chiếc ghế, Hoài An vương bình thản mà ngồi lên, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, hắn nhìn phía Âu Dương hiên đáy mắt hiện lên một ý tứ chút tựa tiếu phi tiếu, hắn cao giọng nói: “Trùng hợp vậy, ca ca đánh trống, muội muội ngâm thơ, quả là một đoạn giai thoại đẹp a.”
Dao Hoa công chúa dùng ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vũ, khóe miệng giơ lên lạnh lẽo nụ cười giả tạo, nói: “Hoàng huynh, nếu như Âu Dương Hiên đã chọn trúng nàng, dựa theo quy định của yến hội dĩ nhiên người ra đề là hắn có phải không?”
Không để cho Hoài An vương kịp trả lời, Âu Dương Vũ lại nhợt nhạt cười, đôi mắt ánh lên trong suốt tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy, nàng thanh đạm cười nói: “Dao Hoa công chúa không biết việc này có gì đó không ổn sao?”
“Sao lại không ổn?” công chúa Dao Hoa hung tợn trợn mắt về phía Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ tựa tiếu phi tiếu gợi lên khóe môi, cười lạnh nói: “Trên thế gian này đều biết Âu Dương Hiên là huynh trưởng của dân nữ, nếu như dân nữ làm không được thì cũng không sao nhưng nếu làm được thì người đời lại hoài nghi dân nữ cùng huynh trường âm thầm cấu kết với nhau để đạt được mục đích. Dân nữ chỉ lo thanh danh của huynh trưởng sẽ bị hủy hoại, cho nên dân nữ thấy mọi chuyện sắp xếp như vậy không thỏa đáng.”
Âu Dương Vũ luôn là người thông minh và cẩn thận, nàng làm sao lại không nhận ra được tâm tư hiểm độc của vị Dao Hoa công chúa này chứ? Nàng chính là vì ôm mục đích này nên mới để cho Âu Dương Hiên đánh trống. Nếu nàng không làm được thì cũng không việc gì nhưng nếu nàng làm được thì mọi người sẽ đặt điều cho nàng mà Âu Dương Vũ nàng lúc đó không thể cãi lại, ai bảo người ra đề cho nàng lại chính là huynh trưởng của nàng chi?
Dao Hoa công chúa tâm tư cứ như vậy bị đoán trúng, đáy mắt hiện lên một tia dữ tợn, nàng hung hăng trừng mắt Âu Dương Vũ, hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi.
Nha đầu kia thật sự càng ngày càng thông minh. Hoài An vương ngóng nhìn Âu Dương Vũ, khóe miệng vi câu, đáy mắt dẫn theo một chút ý cười, hắn giương giọng nói: “Âu Dương Ngũ tiểu thư lo lắng cũng không phải không có lý, nếu đã như thế, Dao Hoa, muội ra đề đi.”
Hắn đổ tốt hảo nhìn một cái, nha đầu kia ở Dao Hoa cố ý làm khó dễ hạ, có thể hay không quá quan trảm tướng phong cảnh rốt cuộc.
Dao Hoa công chúa lạnh lùng cười: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đi, Bản công chúa đích thân ra đề mục! Liệu mà cẩn thận nghe kỹ vào —— “