“Hổ phách chi tâm?” Âu Dương Vũ ánh mắt trở nên ngốc lăng.
Dạ Trọng Hoa chậm rãi gật đầu.
“Ta có thể trả lại cho ngươi!” Âu Dương Vũ làm bộ định đem hổ phách chi tâm tháo xuống trả lại hắn, nhưng ngay sau đó Dạ Trọng Hoa vươn cánh tay ra giữ lấy tay nàng thật chặt không có nàng thực hiện được ý đồ tiếp theo.
“ Đã quá muộn.” Dạ Trọng Hoa cười nhẹ, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý bức người, hắn chậm rãi mở miệng, nhìn nàng thật lâu không chớp mắt từng chút từng chút một nói ra: “Ngũ Nhi của ta, chẳng lẽ nàng không biết, chỉ những người có duyên với hổ phách chi tâm mới có thể sở hữu nó sao?. Một khi đã đeo thì sẽ không bao giờ tháo xuống được”
Âu Dương Vũ nhận ra rằng đây là lần đầu tiên Dạ Trọng Hoa hắn lại buông ra một câu dài đến như vậy.
Trên thực tế, nếu mà trả hổ phách chi tâm lại Âu Dương Vũ quả thật cũng không nỡ, bởi vì từ có cái này, nàng có cảm giác không gian bắt đầu mở ra một tia khe hở hẹp, vô tình có thể nghe được tiếng Tiểu Kỳ Lân buồn bực oán giận.
Nếu như trả lại hổ phách chi tâm kia, có phải là khe hở đó sẽ tự động đóng lại? Tùy thân không gian nhưng là nàng lớn nhất tác tệ khí, đã không có này tác tệ khí, nàng liền ngoạn nhi không như vậy phấn khích.
Nghĩ mãi, cuối cùng Âu Dương Vũ quyết định không trả lại cho hắn hổ phách chi tâm
Dạ Trọng Hoa thản nhiên nhìn nàng một cách lơ đãng, đáy mắt mang theo ý cười.
Âu Dương Vũ bĩu môi, nàng giữ lại cái này không phải vì giá trị của nó hay cái ý nghĩa của nó như Dạ Trọng Hoa vừa nói, lại càng không phải vì người đã tận tay trao nó cho nàng mà nàng giữ lại. Lý do thật sự đương nhiên chỉ một mình nàng biết, người khác sẽ không biết.
Vừa rồi, Âu Dương Vũ vì mải đối phó chuyện tình mà do chính tên Dạ Trọng Hoa là đầu sỏ gây ra cho nên không có chú ý tới lời bàn tán xung quanh, hiện giờ nàng mới nghe loáng thoáng những tiếng cười đùa bàn tán khe khẽ.
“Cô nương kia là ai? Ta chưa bao giờ gặp qua a?”
“Ngươi không biết à?Đây chính là cô gái đã từng không ngừng si mê quấn quýt lấy Hoài An vương vô dụng háo sắc - Âu Dương Vũ.”
“Không thể nào? Kia chính là Âu Dương Vũ vừa háo sắc, vừa vô dụng, là phế vật lúc trước luôn quấn quýt si mê Hoài An vương sao? Trời ạ! Nàng không phải vừa bị Hoài An vương hủy hôn sao?Hôm này còn mặt mũi nào mà xuất hiện ở đây chứ?”
“Cái đó không quan trọng, quan trọng là hoàng tử Dạ Nhị lại lấy sáu tòa thành trì ra để chọn một người như cô ta làm vương phi tương lai!”
“Nếu như ta nhớ không lầm thì Dạ Nhị hoàng tử chỉ sở hữu có sáu tòa thành trì đó đúng không? Thế chẳng phải là đem hết cả thiên hạ của hoàng tử Dạ Nhị giao cho cô ta hay sao? Này... Thiên hạ này loạn hết rồi phải không? Điên thật rồi!!!”
Âu Dương Vũ đứng lặng ở trong đám người, một đôi mắt đẹp như thanh hoằng bàng trong suốt động lòng người, tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy, nàng thản nhiên mỉm cười, coi tất cả những lời đồn đãi, những chuyện nhảm nhí này bỏ ngoài tai,Ánh mặt trời chiếu rọi ở trên người nàng, thản nhiên, bình tĩnh như không.
“Dạ Phi Bạch! Chàng đùa gì vậy!” Dao Hoa công chúa âm ngoan ánh mắt độc xà bàn nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ, chỉ vào nàng, đối Dạ Trọng Hoa nói, “Vì một cái loại phụ nữ vô dụng đó mà từ chối thiếp sao? Chàng muốn khiến cho thiếp phải chịu sự sỉ nhục hay sao?!”
Thua trong tay kẻ khác, Dao Hoa công chúa có lẽ cũng không phải tức giận như vậy, nhưng lại là bại dưới tay của một cái loại người ngay cả xách giày cho mình cũng không xứng thì nói chi đến việc xem là đối thủ ngang hàng, điều này khiến nàng làm sao có thể ngẩng đầu lên được nữa?
Lúc này không chỉ có Dao Hoa công chúa mà những người tham gia yến tiệc ở đây đều hướng mắt về phía Dạ Trọng Hoa, mọi người ở đây đều muốn biết, vì sao hắn lại có thể cự tuyệt công chúa Dao Hoa, cố tình chọn Âu Dương Vũ không biết tốt xấu này.
Con ngươi màu hổ phách của Dạ Trọng Hoa sẽ lóe lên, sáng như ngọc, thanh âm như mang theo hàn băng, lạnh thấu xương, đôi mắt hắn sắc nhọn liếc về phía Dao Hoa công chúa thản nhiên lên tiếng: “Vũ nhục ngươi? Ngươi nghĩ gì vậy?”
Ngụ ý chính là, Dao Hoa công chúa cô đang nghĩ cái gì vậy?Cô đáng để Dạ Trọng Hoa đi vũ nhục sao?
Những lời này quả thực như một đòn chí mạng đánh thủng hàng phòng tuyến của Dao Hoa công chúa vốn là đã bị đả kích từ lúc nãy, giống như thẳng tay giáng thẳng vào mặt nàng một cái tát không một chút lưu tình nào.
“Chàng...” Dao Hoa công chúa sắc mặt hơn trắng bệch, hốc mắt sưng đỏ, chứa đầy tơ máu, nước mắt lưng tròng ủy khuất giống như đứa trẻ bị lạc, nàng ôm ngực, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu,sau đó từ từ ngã xuống cảm giác như thiếu chút nữa thì nàng sẽ ngất xỉu.
Kỳ thật đối với công chúa Dao Hoa, trong lòng Âu Dương Vũ cực kỳ sinh ra một cảm giác khinh thường, tại sao Đông Tấn quốc này lại có thể sinh ra một cô công chúa đầu heo thế cơ chứ?.
Nàng trong lòng âm thầm than, thượng đế quả nhiên thật là công bằng. Ban cho Dao Hoa công chúa một dung mạo tuyệt thế,gia thế tôn quý đến thế để rồi cân bằng nó bằng một sự ngu ngốc không ai sánh bằng. Chẳng lẽ nàng sẽ không biết cái gì gọi là tránh tai mắt của người khác, cái gì gọi là nghệ thuật đánh úp sau lưng sao?
Nàng lẽ ra đã không bị mất mặt trước bao nhiêu người như thế này, nhưng việc dùng những từ ngữ thắng thắn trắn trợn như vậy hỏi Dạ Trọng Hoa có muốn nàng hay không, không những bị từ chối mà sau đó nàng còn để chính danh dự của mình bị hủy hoại trong tay của Dạ Trọng Hoa.
Âu Dương Vũ không thể tin được,trước mặt bao nhiêu người ở đây, Dao Hoa công chúa bị cự tuyệt như thế,vậy mà người trong hoàng thất lại vô cùng thờ ơ. Hẳn nàng tuyệt đối sẽ đem mối hận thù này ném hết lên người Dạ Trọng Hoa, cho dù hiện tại Đông Tấn quốc nếu mà so về thực lực thì vẫn còn kém xa so với Tây Lăng quốc, nhưng hận chính là hận. Cùng lúc đó, bản thân Âu Dương Vũ cũng sẽ thành tấm bia để cho mọi người bàn tán dị nghị. Lúc này, với bầu không khí vô cùng kì quái này, Âu Dương Vũ muốn giật tay ra khỏi Dạ Trọng Hoa, nhưng bàn tay rắn chắc của Dạ Trọng Hoa lại giống như cái kìm sắt mạnh mẽ cho dù có như thế nào cũng gắt gao giữ chặt nàng.
Hoài An vương biết Dạ Phi Bạch lạnh lùng ích kỷ như vậy nhưng cũng không có nghĩ ra rằng hắn cư nhiên lại không nể mặt bất kì ai ở đây. Thấy tình cảnh trước mắt như vậy, hắn nhanh chóng đỡ lấy Dao Hoa công chúa ý bảo nàng bình tĩnh lại, trên mặt tỏ ra vẻ thong dong cười: “Mọi người nên nhớ rằng, hôm nay mục đích của chúng ta đến đây là để ngắm lan. Cho nên bây giờ mời mọi người nhanh chóng tập trung đến Lỗi Lạc Viên.”
“Người đâu.. dìu công chúa Dao Hoa trở về.” Thấy mọi người đã đi, Hoài An vương thấp giọng phân phó cho cung nữ.
Tình trạng bây giờ của Dao Hoa vô cùng xấu, cảm xúc bây giờ của nàng không thể khống chế được chỉ sợ nếu như nàng quay trở về thì cái thanh danh, danh dự này của nàng sẽ bị hủy hoại ngay lập tức.
“Không, muội không đi!” Dao Hoa công chúa một phen bỏ tay ra khỏi cung nữ, nàng giờ phút này mặt mày đen thui như nhọ nồi, lạnh lẽo như băng tuyết nàng năm không tan chảy, khóe mắt lóe lên một vẻ âm độc,hai tay nắm chặt thành quyền, toàn thân lộ ra một cỗ sát khí âm độc, “Âu Dương Vũ —— ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, tuyệt đối không!”
“Dao Hoa ——” Hoài An vương sắc mặt nhất thời âm trầm xuống.
“Nhị hoàng huynh, huynh phải nghĩ cách giúp muội, huynh nhất định phải giúp muội!” Dao Hoa một bên khóc một bên kéo tay Hoài An vương “Huynh có thể kiên nhẫn đi lấy lòng Âu Dương Vũ.. có được không? Muội cầu xin huynh đó, hoàng huynh...”
Hoài An vương nhất thời sửng sốt, trong đầu hiện lên ra cô gái vô dụng dã tính kia. Người như thế thì ra lại có thể bình thản đối mặt với những dị nghị, những lời chửi rủa chanh chua ngoan độc của những người xung quanh sao?
Nhớ lại cảnh Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ tay trong tay với nhau tình ý ái muội khi nãy, ngực hắn đột nhiên có chút đau đớn.
Hắn đáy mắt hiện lên một tia hàn ý, âm thanh lạnh lùng nói: “Được, nhị hoàng huynh sẽ giúp muội!”