Cơ thể Âu Dương Vũ càng ngày càng nặng nề, giờ giấc ngủ cũng nhiều hơn bình thường.
Sau bữa tiệc tại phủ An Dương vương, trở về Ninh vương phủ nàng liền cảm thấy có chút mệt mỏi, rửa mặt chải đầu xong xuôi liền ngủ thẳng đến trưa hôm sau.
Từ từ tỉnh lại, đã không thấy người bên cạnh đâu, trong mắt Âu Dương Vũ léo lên một tia kinh ngạc, hôm nay hưu mộc, cũng không dùng tới hướng. Không hơn hướng ngày, Dạ Trọng Hoa luôn có thói quen ngủ cũng nàng thêm một chút.
Hôm nay lại có chút kỳ quái.
Trúc Lục thấy Âu Dương Vũ đã tỉnh lại, liền tiến vào hầu hạ nàng ngồi dậy, Âu Dương Vũ nhíu mày thắc mắc hỏi: “Vương gia đâu?”
Dường như có chút kiêng kị, Trúc Lục khó khăn mở miệng ấp úng: “Vương gia...vương gia đang ở sảnh chính.”
Nói xong liền hầu hạ Âu Dương Vũ rửa mặt chải đầu một phen, trong lòng Âu Dương Vũ không khỏi cảm thấy khó chịu kỳ lạ. Sau khi sửa soạn xong, nàng mang theo Trúc Lục đi về phía sảnh chính.
Đợi cho tiền thính, liền phát hiện lúc này tiền thính rất náo nhiệt.
Trong sảnh có mười cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, bộ dạng trông rất yểu điệu, nhu nhược, mềm yếu đứng xếp hàng ngang. Tuy tất cả bọn họ đều cúi đầu nhưng cũng có thể nhận ra nhan sắc bọn họ diễm lệ đến mức nào.
Trong đầu Âu Dương Vũ lập tức hiện ngay bốn chữ —— dương châu gầy mã.
Dạ Trọng Hoa ngồi tao nhã một bên uống trà, đầu cũng không thèm nâng, lười biếng thấp giọng thương lượng gì đó với Tiểu Đao, Tiểu Đao cung kính đứng một bên liên tục gật đầu vâng dạ.
Sau khi đã sắp xếp xong, Dạ Trọng Hoa vừa nhấc đầu thì phát hiện Âu Dương Vũ đang đứng ngoài cửa, liền mỉm cười vẫy tay gọi nàng đến ngồi bên cạnh mình, rồi quay đầu phân phó cho Trúc Lục: “Đi bảo phòng bếp đem chút cháo ấm lên đây.”
“Vâng!” Trúc Lục lên tiếng đáp rồi xoay người lui xuống, ánh mắt không khỏi lo lắng liếc nhìn đám mỹ nhân xếp hàng đằng kia, trong lòng tự vấn: lẽ nào vương gia muốn nạp thiếp? Còn gọi vương phi đến hỏi ý kiến?
Hiển nhiên, suy nghĩ của Dạ Trọng Hoa làm sao một nô tỳ quèn như Trúc Lục có thể đoán ra.
Âu Dương Vũ cong mắt mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: “Mới sáng sớm mà vương gia đã bị mê hoặc bởi ong bướm nơi đây rồi à?!”
Dạ Trọng Hoa nhịn không được trừng mắt nhìn nàng cảnh cáo, đem đôi bán tay lạnh băng của nàng nắm chặt, cằm tùy hứng nhếch lên về phía đám mỹ nữ đó, nói: “Nàng nói xem, Doãn thượng thư sẽ thích chứ?”
Âu Dương Vũ cẩn thận đưa mắt đánh giá đám mỹ nhân trong sảnh, đang suy nghĩ xem rốt cuộc Dạ Trọng Hoa muốn xử lý đám người này thế nào thì thình lình nghe được một câu nghi vấn của hắn, có chút ngây người.
Đợi đến khi hiểu được ý đồ của Dạ Trọng Hoa, Âu Dương Vũ không khỏi cười phì: “Lễ vật Ninh vương ban cho, sao lại không thích được?”
Nhìn ý cười rạng rỡ trên gương mặt Âu Dương Vũ, bên môi Dạ Trọng Hoa cũng cong lên ý cười tà mị khó đoán.
Chỉ trong chốc lát, trước cổng phủ Ninh vương phủ bắt đầu khua chiêng gõ trống, âm vang chấn động trời đất, hấp dẫn không ít người đến vây xem.Nhiều cỗ kiệu được sắp xếp ngay ngắn trước cổng, mỗi cỗ kiệu đều được sắp đặt cầu kỳ, tỷ mỉ, trang trọng và xa hoa với khăn vải màu đỏ trang trí bên trên đầy bắt mắt. Mọi người tụ tập xung quanh không khỏi tò mò nheo mắt nhìn đoàn nữ tử từ trong phủ Ninh vương đi ra, đầu đội khăn voan hồng, đi lại lượn lờ sau đó được nhóm ma ma đưa vào kiệu.
Tiểu Đao thấy mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa, liền xoay người lên ngựa, vung kiếm trong tay lên ra hiệu bắt đầu khởi hành.
Theo sau Tiểu Đao dẫn đường phía trước thì một đội đội ngũ rước chỉnh tề đi theo, rất là hoành tráng.
Tiếp đó là đoàn kèn trống khua chiêng gõ mõ, hăng say khiến cho một góc phố trở nên náo nhiệt, giống như đang tổ chức một đám cưới gả con gái về nhà chồng.
Dân chúng hai bên đường vốn tò mò với quy mô của đoàn rước nên cũng chậm rãi đi theo sau, bình luận ngưỡng mộ này nọ, bọn họ không biết những cô gái ngồi trên kiệu kia được gả cho ai, theo hướng mà đoàn rước đi, dường như là muốn đi đến phủ của Doãn thượng thư?
Tiểu Đao lạnh lùng không thèm đếm xỉa đám người xung quanh, chỉ thản nhiên một người một ngựa thằng tiến về phía trước.
Cho đến khi đứng trước cổng Doãn phủ, hắn liền mạnh mẽ ghì ngựa dừng lại, giơ kiếm lên ra hiệu cho đoàn rước phía sau.
Một đoàn rước mang một bầu trời sắc đỏ rực đã thành công thu hút mọi ánh nhìn của toàn bộ dân chúng kinh thành, thậm chí bọn hạ nhân gác cổng trước Doãn phủ cũng ngơ ngác nhìn màn náo nhiệt, vì sao đám rước này đột nhiên lại dừng trước cổng Doãn phủ bọn họ?
Bọn hạ nhân canh cửa hai mặt nhìn nhau đầy ngạc nhiên.
Đừng có bảo với bọn hắn rằng chuyện vui này là quà dành cho phủ họ Doãn đó chứ? Nhưng nhà bọn họ chỉ có một vị tiểu thư, còn có một vị công tử chưa tới tuổi cưới vợ, cũng đâu hề nghe lão gia thông báo trong phủ có hỷ a.
Còn đang nghi hoặc thì mắt thấy Tiểu Đao xoay người xuống ngựa, vài bước đến trước mặt bọn hắn, âm thanh lạnh lùng khảng khái nói: “Ninh vương điện hạ tặng quà đặc biệt cho Doãn thượng thư, các ngươi còn không hiểu chuyện đi thông báo một tiếng?”
Thủ vệ vừa nghe hai chữ “Ninh vương”, hai mắt lập tức sáng lên, mặt mày không giấu được sự vui mừng, vội vàng nói: “Xin các vị hãy chờ một lát, tiểu nhân lập tức đi bẩm báo.”
Tiểu Đao trưng bộ mặt lạnh lùng như trước, gật đầu, thản nhiên ôm kiếm đứng chờ tin tức bên trong.
Chỉ trong chốc lát, Doãn thượng thư cùng Doãn phu nhân vội vàng sải bước chân dài nhất có thể chạy đến, trên mặt lộ ra vẻ hớn hở, vui mừng.
Khi nghe tin hạ nhân cấp báo có quà từ Ninh vương điện hạ, trong lòng Doãn phu nhân đương nhiên không giấu được vui sướng, bà lấy tay huých vào cánh tay Doãn thượng thư, nói: “May nhờ có chàng ra mặt hỏi thăm, thấy chưa, thiếp đã nói Ninh vương điện hạ sẽ đồng ý mà.”
Doãn thượng thư cũng thả phào một hơi nhẹ nhõm, hôm qua hắn mất ngủ nguyên một buổi tối, bức rứt không yên, vốn cứ nghĩ rằng chuyện hỏi cưới ở yến hội sẽ êm đềm trôi qua, chỉ cần không chọc giận Ninh vương thì tốt rồi, ai ngờ Ninh vương không những không tức giận, mà còn đồng ý?Sắc mặt hắn trở nên rạng rỡ, vui như mở cờ trong bụng.
Mắt nhìn thấy đoàn rước với sắc đỏ xa hoa trước cổng, người chưa tới nơi thì miệng đã tới trước: “Ninh vương thật là quá khách khí, lão thần không nhận nổi mất.”
Nhưng khi đến trước cửa, thì phát hiện ra có gì đó không đúng, đám rước này không giống như đến tặng đồ sính lễ, mà giống như... Đưa gả?
Doãn thượng thư cùng Doãn phu nhân bốn mắt nhìn nhau, sau đó nhìn đội ngũ náo nhiệt bên ngoài, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Còn chưa suy nghĩ cẩn thận, thì từ trong kiệu bước ra ước chừng mười cô nương, đầu đội khăn voan mỏng, có thể nhìn xuyên thấu được vẻ đẹp ẩn hiện đằng sau nó, thẹn thùng mà đáng yêu.
Doãn thượng thư đưa đôi mắt thèm thuồng nhìn mười cô gái trẻ măng trước mắt, nhất thời trong lòng có chút nhộn nhạo, nhưng lại không rõ mục đích của Ninh vương?
Tiểu Đao thấy vợ chồng Doãn thượng thư đã đi ra ngoài liền tiến lên phía trước, khẽ cúi người, tay chỉ về phía mười nàng dâu phía sau: “Ninh vương nói Doãn đại nhân hình như rất quan tâm đến Ninh vương phi, trong lòng ngài vô cùng cảm kích, cho nên tặng phần đại lễ này, phân phó riêng cho tiểu nhân tuyển chọn mười bông hoa xinh đẹp, để các nàng làm bạn tri kỷ hầu hạ Doãn đại nhân.”
Tiểu Đao nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Doãn thượng thư, sắc mặt không đổi thản nhiên nói tiếp: “Ninh vương còn nói, nếu Doãn đại nhân thích thì cứ việc mở miệng yêu cầu Ninh vương, Ninh vương sẽ phái người đưa đến.”
Doãn thượng thư nhìn đám cô nương mỹ mạo xếp hàng phía sau, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào.
Doãn phu nhân vốn tưởng đây là chuyện tốt, ai ngờ chuyện thành ra như vậy, quay đầu nhìn thấy chồng mình bày ra bộ mặt thèm đến nhỏ dãi thì trong lòng không khỏi tức giận, tay dùng sức nhéo lên cánh tay Doãn thượng thư, miệng nghiến răng nghiến lợi.
Về cơ bản trong lòng đã có chút hài lòng nhưng đột nhiên bị một nhéo một phát khiến cho hắn bừng tỉnh, cười gượng từ chối: “Tâm ý của Ninh vương, lão phu xin nhận, nhưng lão phu thật sự không nhận nổi, xin hãy mang trở về đi.”
Tiểu Đao cười cười, ý cười còn chưa lan đến khóe mắt thì bắt đầu chợt lạnh: “ Tính tình của Ninh vương, không cần nói ra đại nhân cũng hiểu được. Một khi Ninh vương điện hạ đã bỏ công sức tặng cho ai thứ gì đó thì không có chuyện thu hồi trở lại, việc tặng lễ vật của Ninh vương không đến phiên chúng tiểu nhân có thể xen vào, xin Doãn đại nhân đừng tiểu nhân khó xử.”
Nói xong Tiểu Đao liền không chút chần chừ, cáo từ rời đi.
Trước cổng Doãn phủ, mặt mày của Doãn phu nhân từ đỏ đậm đến xám ngoắc, hung hăng liếc nhìn biểu tình khó xử nhưng có chút vui sướng của Doãn lão nhân.
Doãn lão nhân nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Doãn phu nhân mình, đáy mắt cũng ánh lên mừng rỡ như điên.
Mười cô gái xinh đẹp, ôi trời ơi, có cơ hội tốt thế này, vì cớ gì lão không bắt lấy.Mười giai nhân diễm lệ tự giác xếp hàng đến trước mặt Doãn thượng thư, chỉnh tề hành lễ sau đó ngọt ngào cất giọng: “Tiểu nữ kính chào Doãn đại nhân.”
Thanh âm uyển chuyển mềm mại như tơ lụa khiến cho tâm bất ngờ rung động xốn xao, Doãn đại nhân không tự giác vươn tay, nói: “Đứng lên đứng lên, tất cả đều đứng lên đi.”
Sắc mặt Doãn phu nhân tái mét, tức giận phất tay áo trực tiếp đi thẳng vào trong.
Sau khi Tiểu Đao phụng mệnh trở về, tuy chỉ nói ngắn gọn vài chữ nhưng đủ để khiến Âu Dương Vũ có thể tưởng tượng được gương mặt xám xịt của Doãn phu nhân, nhịn không được cười rộ lên.
Ban đầu bà ta muốn đưa con gái mình cho Dạ Trọng Hoa, nhưng giờ thành ra nhận được thêm mười cái bóng đèn to lớn, chậc chậc...
Vốn chuyện này còn có sự nhúng tay của hoàng hậu và Lý Vân Phỉ, không biết hai vị đang bị cấm túc kia sau khi nghe được tin này có biểu tình thế nào.
Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ vui vẻ lạ thường, nụ cười trong sáng mà thanh thiển giống như tia nắng ấm vào xuân khiến cho người đối diện không khỏi trầm luân. Được nhìn thấy nụ cười của nàng, cho dù có vì nàng làm cái gì, hắn cũng cảm thấy đều đáng giá.
Như ma xui quỷ khiến vươn bàn tay ra, ôm gọn nàng vào lòng mình, véo yêu mũi nàng thủ thỉ: “Vũ nhi, bây giờ có phải đến giờ thưởng quà cho ta rồi không?”
Âu Dương Vũ hừ một tiếng: “Vì sao còn muốn ta thưởng quà cho chàng, chẳng lẽ chuyện này khiến chàng rất khó xử sao? Hay nói cách khác, chàng rất muốn rước Doãn đại tiểu thư đó vào cửa?”
Dạ Trọng Hoa dở khóc dở cười, bình dấm này, bốc mùi chua sang lây cả hắn rồi.
Âu Dương Vũ nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của hắn, khóe môi cong lên ý cười nhạt, nàng kéo tay hắn lại, dùng tốc độ nhanh nhất của mình đưa môi mình lướt qua gò má hắn, sau đó hồn nhiên nhìn nơi khác, giống nhau không có chuyện gì xảy ra.
Thật lâu sau, đột nhiên âm thanh trầm thấp đầy quyến rũ của Dạ Trọng Hoa truyền đến: “Không đủ.”
“Cái gì?”
“Nhiêu đó không đủ.”
“...”
***
Chuyện Dạ Trọng Hoa tặng mỹ nhân cho Doãn thượng thư rất nhanh được lan truyền khắp kinh thành.
Các vị phu nhân trong kinh thành sau khi nghe xong sự tích “tặng quà miễn phí” của nhà họ Doãn thì hoàn toàn từ bỏ ý định mách nước cho chồng mình đưa gả con gái mình cho Nhị hoàng tử, hơn nữa trong lòng còn vô cùng ngưỡng mộ.
“Ninh vương phi là người thật sự có phước a, vì nàng ấy mà một Ninh vương điện tài sắc vẹn toàn còn có thể làm được những việc này.”
“Còn nữa nha, chỉ vì dám mở miệng nói xấu Ninh vương phi mà Uông tướng quân bị Ninh vương dạy dỗ đến không dám ngẩng đầu lên.”
“Nay Ninh vương phi lại đang mang bầu, Ninh vương điện hạ càng sủng nàng hơn bao giờ hết... Một cô gái hạnh phúc như vậy, sợ rằng khắp thiên hạ này không kiếm được người thứ hai.”Người trong kinh thành, các vị phu nhân, phụ nhân bàn tán ầm ĩ.
Thậm chí khi rơi vào tai Thái hậu, bà cũng không khỏi hiểu chuyện bật cười.
Không làm như vậy, về sau mấy người lỳ đòn kia có chịu từ bỏ ý định trở thành người của cháu trai bà không. Phi Bạch là người chồng chung thủy, yêu thương Vũ nhi đến mức này thật sự khiến bà cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.
Ngay cả hoàng thượng nghe được chuyện từ miệng Dạ Phi Khanh, cũng bật cười ha ha nói: “Thằng nhóc Phi Bạch này, thật đúng là...”
Dạ Phi Khanh thấy hoàng thượng dường như không những không thèm để ý mà còn có thái độ tán thành, liền trầm ngâm suy nghĩ, nhân tiện nói: “Phụ hoàng, xem ra nhị ca thật sự một lòng một dạ với nhị tẩu, có thể vì nhị tẩu mà không đồng ý cưới bất kỳ người phụ nữ khác. Nhị ca một lòng chung thủy như vậy là đúng, chỉ có điều....”
Dạ Phi Khanh dừng lại một chút, quét mắt nhìn hoàng thượng, sau đó tiếp tục nói: “Lúc trước nhi thần có nghe nói, hôn sự của Doãn gia tiểu thư, lúc trước nhị tẩu đã từng đáp ứng, thậm chí cả Hiền phi nương nương đều đồng ý...”
Nói xong hắn khẽ nhíu mày, làm ra vẻ khó xử nói: “Bây giờ chuyện thành ra như vậy, có phải có chút gì đó không ổn không? Nghe nói hiện giờ Doãn phu nhân vì tức giận mà phát bệnh, cả ngày nằm liệt giường để dưỡng bệnh.”
Hoàng thượng không buồn quan tâm đến nhưng hắn thì có, hồi trước Dạ Trọng Hoa không có ý định cưới vợ, chuyện cưới được Âu Dương Vũ đã hoàn toàn không có gì không đúng cả. Cái sai ở đây chính là Âu Dương Vũ thật sự là phúc tinh do ông trời ban xuống cho Dạ Trọng Hoa, từ sau khi hắn cưới nàng thì nhiều chuyện tốt không ngừng ập đến, bây giờ thân lại mang thai, còn được Dạ Trọng Hoa thủy chung một lòng không nạp thiếp....
Nếu không làm chút gì đó, chỉ sợ....
Hoàng thượng cười cười, khoát tay áo, mở miệng nói: “Vốn muốn gả con gái đi, kết quả lại giúp trượng phu mình thêm vài vị thiếp... mặc dù là một chuyện tốt, nhưng cũng khiến cho phu nhân hắn không thoải mái, đó là chuyện hiển nhiên thôi.”
Dạ Phi Khanh gượng cười nói: “Phụ hoàng nói phải, cũng giống như Nhị tẩu, sợ rằng chuyện Doãn đại tiểu thư không được gả vào cửa... là do nàng ta xúi giục nhị ca...”
Dạ Phi Khanh bày vẻ nghĩ ngợ, cố ý dùng giọng điệu nghi hoặc định tội cho Âu Dương Vũ.
Nhưng hoàng thượng căn bản không quan tâm đến lời nghi hoặc của hắn, vừa nhắc đến chuyện nạp thiếp, hoàng thượng hắn mới nhớ ra thằng con trai này của mình cũng đã trưởng thành, nhưng vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, liền mở miệng nói: “Phi Khanh, con đã không còn nhỏ nữa, đến lúc phải cưới vợ rồi.”
Dạ Phi Khanh đang mải mê chuyên tâm suy nghĩ biện pháp làm xấu hình ảnh của Dạ Trọng Hoa trước mặt hoàng thượng, đột nhiên không ngờ phụ hoàng lại nhắc tới hắn chuyện hôn sự khiến hắn không khỏi kinh ngạc liếc nhìn phụ hoàng.
Hôn lễ? Trong đầu Dạ Phi Khanh đột nhiên hiện lên đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đầy xa cách.
Người mà Dạ Phi Khanh hắn muốn cưới nhất định phải là người phụ nữ thông minh, có thể trợ giúp hắn việc chính sự, giống như... như Âu Dương Vũ vậy.Nghĩ như vậy liền lập tức quỳ xuống, chối từ nói: “Phụ hoàng, nhi thần bận việc triều chính, chưa có ý định này.”
Hoàng thượng hờn giận nói: “Đàn ông con trai trước thành gia sau lập nghiệp, hơn nữa cũng đừng làm mất thể diện của hoàng thất.”
“Đúng rồi, sẵn có cháu gái của Võ Trữ hầu, con bé là một tiểu mỹ nhân xuất chúng, tuổi cũng xấp xỉ bằng con, trẫm muốn hỏi ý của con, cảm thấy như thế nào? Hay là chờ qua sinh thần của con, trẫm sẽ ra mặt ban hôn cho hai con.”
Mặt dù ngoài mặt hoàng thượng hỏi ý kiến Dạ Phi Khanh thế nào nhưng thực tế đã quyết định đâu ra đấy.
Trong mắt Dạ Phi Khanh lóe lên một tia kháng nghị nhưng rồi lập tức che giấu, trên mặt hắn lộ ra vẻ thản nhiên đạm mạc cười, dập đầu về phía hoàng thượng nói: “Phi Khanh tạ ơn phụ hoàng.”
Xét về mặt quyền lực, Võ đại nhân cũng là người quyền cao chức trọng, nếu cưới được cháu gái lão thì thật ra vẫn có thể trợ tá hắn một tay.
Nhưng, cháu gái hắn - An Nhã Âm từ nhỏ liền nuông chiều đến hư hỏng, tính tình ngang bướng, thủ đoạn ngoan độc.
Có lần Dạ Phi Khanh hồi kinh, vốn cũng có ý định cầu hôn vị An tiểu thư này, nhưng nghe đâu được tin ba năm trước, nàng ta từng đánh chết mười nô tỳ hầu hạ bên cạnh mình.
Một phụ nữ không có giáo dục, hành xử thô lỗ tùy tiện như vậy sao có thể làm dâu của phủ Ngũ hoàng tử.
Dạ Phi Khanh nghĩ vậy không khỏi đau đầu, ba ngày nữa là sinh thần của hắn, chuyện hoàng thượng ban hôn là chuyện chắc chắn đã định, nhưng hắn thật sự không muốn cưới ả.
Vì mải suy nghĩ chuyện cưới xin cho nên mấy đêm liên tiếp hắn không thể chợp nổi mắt, có lần Dạ Phi Khanh mơ thấy bà chằn lửa họ An thư cầm dao nhỏ muốn giết hắn, hắn lập tức bật dậy với đầy mồ hôi lạnh trên người, trong lòng âm thầm tính toán làm sao để có thể tránh được hôn sự mà hoàng thượng ban.
Bị ác mộng bừng tỉnh Dạ Phi Khanh không có tâm tình để ngủ tiếp, hắn cứ suy ngẫm như vậy cho đến sáng, đang định rời khỏi phòng thì đột nhiên nghe thấy quản sự ở ngoài cửa nói: “Ngũ hoàng tử, sáng sớm có người đến tặng đại lễ, nói là chúc mừng sinh nhật ngài.”
Dạ Phi Khanh cũng không có tâm trạng để quan tâm, chỉ đầu chỉ toàn chuyện ban hôn với ác mộng. Đợi đến khi xong phần vệ sinh cá nhân, hắn mới để mắt đến chiếc hòm lớn bên ngoài nên gọi quản sự đến nâng tiến vào.
Nhìn lớp gỗ bên ngoài, Dạ Phi Khanh không khỏi tò mò, nhẹ nhàng nhấc nắp hòm lên, cúi đầu xuống nhìn vào bên trong thì lập tức mặt mày biến sắc, mồ hôi lạnh tuôn ra, thứ nằm bên trong hòm rõ ràng là —— thi thể của Tôn công công.
Quản gia thấy sắc mặt chủ nhân mình có gì đó khác thường, đang định tiến lên thăm dò thì Dạ Phi khanh rất nhanh đóng nắp hòm lại, quát lớn: “Đi ra ngoài!”
Quản sự không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng cũng không dám cãi lệnh, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Cả người Dạ Phi Khanh run lên từng hồi, trong đầu nhớ lại thi thể của Tôn công công – mặt mày trắng bệch không chút máu, trên cổ còn có vết cứa của vật sắc nhọn. Tôn công công là người của hắn, thế mà nay bị người khác giết dâng tận mặt, đây chẳng phải là đang uy hiếp hắn sao?Tay Dạ Phi Khanh run lên nắm chặt thành quyền. lửa giận phun trào nơi đáy mắt.
Dạ Phi Bạch, nhất định là hắn, chỉ có hắn mới có khả năng này!
Dạ Phi Bạch, ta sẽ không bỏ qua ngươi!
Dạ Phi Khanh nện một quyền lên bàn. Âm thầm thề.
***
“Lạnh quá, sao thời tiết càng ngày càng lạnh thế này?!” Âu Dương Vũ cảm thán xoa xoa tay nói thầm.
Không biết là vì đang mang thai hay là vì mùa đông năm nay ở Tây Lăng giảm nhiệt thất thường, Âu Dương Vũ cảm thấy rét run không thôi.
Ban ngày ngoài sinh hoạt bình thường ra, Âu Dương Vũ thường xuyên ở trong phòng không muốn bước ra khỏi cửa, dùng một chiếc chăn bông dày đắp lên người, trong lòng ôm lấy lò sưởi tay, không ngừng nói thầm: “Trúc Lục, năm nào mùa đông ở Tây Lăng cũng lạnh vậy sao?”
“Không hẳn a, chỉ có năm nay đặc biệt lạnh hơn mấy năm trước thôi.” Trúc Lục thoáng đưa mắt nhìn, không khỏi ai oán một tiếng, “ Năm nay tuyết rơi hơi lớn nên cửa sổ giấy hầu như hỏng suốt, nô tỳ lập tức gọi người đến tu sửa chút.”
Âu Dương Vũ nghe vậy bèn liếc mắt nhìn cửa sổ giấy gần đó, nặng nề mà thở một hơi. Mấy hôm nay bão tuyết không ngừng ập đến, lấy loại giấy này mặc dù được tạo ra bằng chất liệu bền chắc nhưng chỉ chống đỡ không quá nổi hai ngày, cộng thêm việc tuyết bám thường xuyên nên rất dễ dàng bị rách, mỗi khi đến thời tiết này lại gặp không biết bao nhiêu phiền phức.
Âu Dương Vũ đột nhiên nhớ đến cửa kính cường lực ở thời hiện đại, nếu như có nó thì tốt rồi.
Thật ra khi đặt chân đến nơi này, nàng đã có ý tưởng đó, nhưng vì có quá nhiều chuyện ập lên đầu nên dần dần lãng quên.
Sau khi cùng Dạ Trọng Hoa bàn bạc, Dạ Trọng Hoa không nói hai lời tìm đến phủ vài tên có tay nghề cao, thảo luận cùng Âu Dương Vũ về công thức tạo nên kính trong, sau đó cho họ xem hàng mẫu, nếu có thể làm chế tạo được, bọn họ sẽ nhận được một số tiền lớn.
Thủy tinh thông thường được làm ra từ 3 nguyên liệu chính. Đầu tiên là cát. Hai loại nguyên liệu còn lại là đá vôi và natri cacbonat. Đưa cát vào trộn với các hóa chất khác trước khi nung chảy hỗn hợp đó thành thủy tinh sau đó nhanh chóng làm nguội bằng luồng khí lạnh thổi lên bề mặt tấm kính một cách đồng đều và chính xác để làm đông cứng các ứng suất nén trên bề mặt kính. Chỉ sự va đập của vật thể lạ và những ứng suất nhiệt được tạo nên từ những yếu tố khác phải lớn hơn sức nén này thì kính cường lực mới có thể bị vỡ.
Ở hiện đại có máy móc hiện đại để thành phẩm nhưng qui trình cũng không đến mức phức tạp, vì hoàn cảnh cổ đại, càng không biết phương pháp cho nên mới trở nên khó khăn.
Đến lúc đó sẽ thay toàn bộ cửa giấy thành cửa kính cường lực, sau đó có thể sản xuất ra một ít chén thủy tinh bày bán ở cửa hàng bánh, như vậy sẽ khiến cho view của quán vô cùng bắt mắt, còn gương nữa, so với thứ gương đồng mơ mơ hồ hồ thì thứ này tốt gấp trăm lần.Âu Dương Vũ không thôi tượng tượng viễn cảnh...
Ba ngày sau, đang nghĩ ngợi vẫn vơ thì chợt nghe Trúc Lục chạy đến bẩm báo: “Vương phi, Lâm tiên sinh có việc bẩm báo, nói là có người mang thủy tinh đến.”
“Hả? Thật không?” Hai mắt Âu Dương Vũ sáng lên, sắc mặt vui vẻ, vừa mới ba ngày thôi đã có kết quả rồi sao, nhanh hơn nàng dự tính, liền vội vàng lấy áo lông bọc lên người mình, nói: “Dùy ta đứng lên đi.”
Âu Dương Vũ tròn trịa đi đến đại sảnh, mắt thấy Lâm Thanh đứng cung kính bên ngoài, Lâm Thanh chính là người có tay nghề làm đồ mỹ nghệ tài giỏi nhất Tây Lăng do Dạ Trọng Hoa mời đến, hắn ta có một đôi tay vô cùng kéo léo với một cái đầu thông minh linh hoạt.
Âu Dương Vũ từng gặp hắn qua một lần, có vẻ như vì có chút tài nghệ nên trở nên kiêu ngạo, thấy Âu Dương Vũ yêu cầu hắn làm theo mẫu mà nàng đưa cho hắn với số nguyên liệu được nàng chỉ dẫn, hắn không chút nghĩ ngợi múa mồm nói có thể làm được.
Nhưng khi nghiên cứu kỹ thì hắn không khỏi bất ngờ, đến khi hắn hạ mình hỏi nàng làm sao có thể tạo ra được thứ này thì nàng có chút lúng túng không nói nên lời.
Âu Dương Vũ chỉ biết đánh liều nói: “Thứ này ta vô tình được người khác mách bảo, nên bây giờ mới đem đến cho Lâm tiên sinh xem thử.”
Lâm Thanh lập tức đắm chìm, sau khi rở về liền bắt đầu chế tạo thủy tinh, nhưng thử hết cách này đến cách khác vẫn không thể thành công nên đành tìm tới cửa hỏi chủ nhân của nó.
Sau khi tham khảo cùng Âu Dương Vũ, hắn bắt đầu lên núi tìm thêm vài nguyên liệu bắt đầu nung thủy tinh, sau nhiều lần thất bại, nào là kích thước không đồng đều, nào là nhiệt độ không đủ nóng, nào là bên đục bên trong, so với bản gốc thì vẫn không giống là bao.
Cho đến sáng hôm nay hoàn thành được sản phẩm thủy tinh bóng loáng liền vui mừng khôn siết lập tức cẩn thận đến phủ cho Âu Dương Vũ xem qua.
Lâm Thanh không giấu được hưng phấn, lại chưa từng làm ra một loại đồ vật thần kỳ này bao giờ nên không khỏi kích động nói: “Vương phi, mời xem qua.”
Âu Dương Vũ cũng có chút mong chờ, nàng không ngờ trong thời gian ngắn, ý tưởng hơi điên rồ của nàng đã được áp dụng thành công.
Vươn tay cầm lấy khối thủy tinh, đặt ở trước mắt nhìn kỹ: “Tay nghề của Lâm tiên sinh thật sự rất tốt, đây đúng là thủy tinh như ta mong muốn!”
Lâm Thanh được Âu Dương Vũ tán thành, trên mặt nhất thời càng thêm vui sướng.
Âu Dương Vũ chớp thời cơ lập tức nói: “Không biết lâm tiên sinh có giúp ta làm thêm vài khối nữa, đợt mùa đông dài này, ta muốn dùng thủy tinh làm cửa sổ.”
Con ngươi Lâm Thanh đột nhiên sáng ngời, trong miệng liên tục nói: “Đương nhiên là có thể.”
Phương pháp đã nắm trong tay, đừng nói là mấy khối, mấy chục khối cũng không thành vấn đề.
Âu Dương Vũ phái thêm người mang kích thước cửa sổ đến đo, sau đó ghi lên giấy đưa cho Lâm Thanh, trong lòng vui rạo rực, rất nhanh thôi nàng sẽ không còn sợ cái giá lạnh của mùa đông dày vò nữa.Đang định rời đi thì Lâm Thanh chợt nghe Âu Dương Vũ nói: “Xin Lâm tiên sinh dừng bước, còn có một chuyện làm phiền tiên sinh.”
Nàng xoay người vào phòng, nhanh chóng vẽ ra mấy món như bình thủy tinh đựng cá cùng với mấy kiểu dạng tròn hình bóng đèn.
Cho đến khi đưa mẫu vẽ cho Lâm Thanh, trong mắt hắn không khỏi nghi hoặc vội hỏi: “Những thứ này dùng để làm gì?”
Âu Dương Vũ cẩn thận giải thích công dụng của từng món đồ, sau đó hỏi: “Lâm tiên sinh có làm được không?”
Lâm Thanh có chút cảm thản vì sự sáng tạo của nàng liền gật đầu khẳng định nói: “Quả nhiên vương phi là một kỳ nữ hiếm có, có thể nghĩ ra được những món đồ này, Lâm mỗ sẽ trở về thử một lần xem sao.”
Âu Dương Vũ cười yếu ớt nói: “Vậy làm phiền Lâm tiên sinh.”
“Không phiền gì cả, đừng khách sáo.” Lâm Thanh vốn là người say mê chế tạo, nay biết thêm được cách tạo đồ vật bằng thủy tinh, trong lòng vui không tả siết, hắn vội vàng cáo biệt sau đó bắt đầu đâm đầu vào nghệ thuật.
Năm ngày sau,
Âu Dương Vũ tưởng quá trình chế tạo có vấn đề nên Lâm Thanh mới chạy qua phủ hỏi han, ai ngờ vừa ra khỏi cửa thì đã bắt gặp một đám người khuâng vác nhiều vật này nọ đến.
Không ngờ hiệu suất làm việc của Lâm Thanh lại cao đến mức này, Âu Dương Vũ nhìn sản phẩm bày ra trước mặt, sắc mặt vô cùng vui mừng.
Tuy chất lượng không bằng công nghệ chế tạo ở hiện đại, nhưng Âu Dương Vũ tin rằng với tiến độ bây giờ, có thể cải tiến và nâng cấp thủy tinh trong tương lai gần.
Âu Dương Vũ háo hức gọi người mang nhiều khối thủy tinh lớn đó mang đến phòng ngủ, thay toàn bộ cửa giấy phòng mình thành thủy tinh.
Nhìn thấy căn phòng trở nên sáng sủa rực rỡ với ánh sáng tự nhiên chiếu bên ngoài vào. Âu Dương Vũ không khỏi chống nạnh gật gù đầy hài lòng, Trúc Lục bắt đầu tò mò, đứng bên ngoài có thể nhìn thấy mọi thứ xuyên thấu bên trong, đứng bên trong phòng có thể nhìn thấy cảnh sắc hùng vĩ bên ngoài, liền không khỏi oa một tiếng, kinh ngạc thốt lên: “Vương phi, thứ này....oa...thật thần kỳ, nô tỳ chưa từng thấy qua thứ này bao giờ cả.”
Âu Dương Vũ khẽ cười, nghĩ rằng, bà cô à, cô còn chưa thấy qua thứ quý hiếm này thì làm gì có cơ hội mà nhìn thấy.
Nhìn thấy bình cá trong suốt kia, Âu Dương Vũ hưng trí vô cùng, gọi Trúc Lục đem vào phòng, nhân lúc không có Trúc Lục, nàng nhanh chóng lấy vào con cá vàng nhỏ từ trong không gian thả vào bình, nghĩ ngợi chút cảm thấy vẫn còn thiếu liền bảo Trúc Lục đi ra bên ngoài kiểm thêm vài khối đá cuội rửa sạch rồi mang đến.
Trang trí xong bình cá. Trúc Lục bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp trong suốt khi nhìn rõ cảnh vật sinh động bên trong, thất thanh hô: “Vương phi, đẹp tuyệt vời, đẹp xuất sắc, thì ra nô tỳ có thể được nhìn toàn bộ khung cảnh dưới nước thế này!”
Âu Dương Vũ không cho ý kiến với thái độ ngạc nhiên của Trúc Lục, về sau sẽ cho Trúc Lục em nhìn thêm vài món kỳ lạ nữa.
Cho Lâm Thanh làm thêm nhiều bể cá, Âu Dương Vũ liền phái người đem tặng cho An Dương Vương phủ.
Còn mấy cái chụp đèn bằng thủy tinh lần trước có phác thảo cho Lâm Thanh xem, Âu Dương Vũ nhớ đến gần đây có nghe tin Dạ Ngu Phi vừa tìm được một đám hôn sự, món lễ vật này có vẻ rất thích hợp.
Lập tức lấy vài ngón nến được tạo hình bắt mắt từ trong không gian cùng với hai cái chụp đền, dùng một chiếc hộp trang trí cẩn thận sau đó phái người mang đến tặng.
Công việc chính sự bận rộn, sau khi Dạ Trọng Hoa xử lý xong xuôi trở về phủ, thì nhận ra phòng ngủ đã thay đổi, hắn còn tưởng cửa giấy bị dở hết đi nhưng nhìn cẩn thận lại mới nhíu mày hỏi chủ mưu: “Thủy tinh?”
Âu Dương Vũ gật gật đầu, trong mắt không khỏi đắc ý: “Không tệ chứ?”
Dạ Trọng Hoa nhìn quanh bốn phía, có chút suy tư, hai hàng lông mày cau lại, lắc đầu: “Không ổn!”
“Cái gì không ổn? Không tốt chỗ nào? Nó có thể ngăn cản gió, còn khiến cho căn phòng trở nên sáng sủa hơn, dùng được nhưng hơn vài năm không hỏng, chàng nói xem có chỗ nào không ổn hả?” Âu Dương Vũ bực dọc khi nghe Dạ Trọng Hoa nói không ổn, liền tra hỏi vấn đề.
Dạ Trọng Hoa tiến về phía trước vài bước, đứng trước mặt nàng, đôi mắt phượng khẽ nhíu, hắn đột nhiên cúi người hôn lên trán Âu Dương Vũ, nhìn Âu Dương Vũ cười quyến rũ nói: “Làm như vậy, sẽ bị người khác nhìn thấy.”
Âu Dương Vũ có chút ngây người, sau đó hiểu ý bật cười: “Ây da, ta không sợ đâu, ta sẽ bảo hạ nhân làm thêm rèm cửa, treo lên là ổn rồi.”
Ai đó chỉ biết ôm trán cười khổ, sao vợ của hắn lại có thể đáng yêu đến mức này.
P/s: Ước chừng gần kết rồi nha các nàng....ừm xem nào...1 nè...3...à không 5 chăng...khoảng chừng đó chương nữa đại ca cùng các muội mở pạc ti trong tưởng tượng haaa....ôi dear... chờ đến reaction của cha Dạ khi vợ ổng đẻ mới hài...đón xem nha các tình yêu của ta... còn nữa...cho ta hôn gió cho những nàng còn theo dõi truyện cùng ta nè....* moa.oa.oa chụt*