Trong lòng Dạ Phi Khanh bắt đầu trầm xuống nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra dáng vẻ thản nhiên, hắn đưa mắt nhìn về phía Dạ Trọng Hoa, trên mặt mang theo mười phần cảm động: “Tạ ơn phụ hoàng đã quan tâm, cống hiến công sức tài cán giải bớt nỗi ưu phiền của phụ hoàng, là bổn phận của nhi thần, nhi thần sao lại cảm thấy mệt được.”
Dạ Phi Khanh dừng một chút, lại nói: “Nhị ca gian khổ bên ngoài, dùng sức lực và tính mạng của mình để bảo vệ hòa bình Tây Lăng, cho nên càng phải dưỡng sức nghỉ ngơi thật tốt, Phi Khanh không thể đem phiền phức rước vào người Nhị Ca được. Để Phi Khanh phụ trách mới đúng.”
Dạ Trọng Hoa đạm mạc không buồn quan tâm đến thái độ giả dối của Dạ Phi Khanh, trong mắt lóe lên một tia thâm ý: “Ngũ đệ bận việc triều chính, lại muốn cải thiện khả năng ngoại giao, mệt nhọc là điều không thể tránh khỏi.”
Dạ Phi Khanh làm như không có nghe thấy, cười hiền lành yếu ớt nói: “So với những vất vả Nhị ca phải trải qua, Phi khanh còn kém xa.”
Hai người khách sáo một ứng một đối, hoàng thượng ngồi trên long kỷ từ xa suy nghĩ một lát, đôi mắt đảo quanh, vẻ mặt khó hiểu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ: “Phi Bạch chịu gian khổ bên ngoài đã nhiều tháng, lại từng bị trọng thương, quả thật khổ cực cho con rồi.”
Đôi mắt Dạ Trọng Hoa vẫn lãnh đạm, thản nhiên đứng dậy hành lễ với hoàng thượng: “Nhi thần còn có một chuyện, hy vọng phụ hoàng đáp ứng.”
Nói xong, hắn từ trong lòng lấy ra một vật, trình ra trước mặt hoàng thượng.
Hoàng thượng ngay lập tức biến sắc, nói: “Phi Bạch, ý con là...”
Vật Dạ Trọng Hoa trình lên chính là hổ phù *, giọng nói của hắn nhẹ bẫng, không có sự trầm bổng lên xuống, càng không thay đổi cảm xúc: “Phụ hoàng, Vũ nhi mang thai, trải qua đường xa vất vả, Nhi thần muốn làm bạn bên cạnh nàng suốt phần đời còn lại. Xin phụ hoàng thành toàn.”
*Hổ phù: được hiểu nôm na là cái bùa hình con hổ, vì là tín vật của các thống soái nên còn có tên gọi khác là binh phù (兵符). Lịch sử của hổ phù khởi nguyên từ thời Tây Chu[2], đó là khối kim loại nhỏ bằng bàn tay tạo tác hình con hổ nằm phục[3], thường bằng đồng đen, hi hữu mới có vàng hoặc bạc, trên lưng hổ còn có thể khắc chữ. Thứ nghi trượng này được sử dụng như sau: Dọc sống lưng xẻ hổ làm đôi, nửa phải do vua giữ và nửa trái trao cho tướng lĩnh mệnh đi tham chiến[4]; nếu không có hổ phù thì thống soái không có quyền điều binh khiển tướng. Bởi phẩm chất quan trọng đó, đã có không ít trường hợp bại trận chỉ vì đánh mất hổ phù.
Khi miệng vừa thốt lên hai tiếng Vũ nhi, trên gương mặt cương nghị của hắn xuất hiện một tia ôn nhu khó dễ dàng nhận ra.
Hắn đưa ánh mắt đầy chân thành mà nghiêm túc chống lại hai tròng mắt đang mở to của hoàng thượng, trên mặt ông mang theo sự khiếp sợ không chút che dấu, đồng thời trong lòng còn ẩn chứa một tia hưng phấn mà an tâm.
Dạ Trọng Hoa đương nhiên biết suy nghĩ của phụ hoàng mình, Nhiều năm qua, phụ thượng coi trọng hắn, nhưng cũng không ngừng đề phòng hắn cho nên mới sủng Dạ Phi Hi để chèn ép hắn. Nay hắn đánh thắng trận, có lẽ ông ta sợ công lao của mình sẽ gây bất lợi cho cái vị trí ông đang ngồi.Một khi trong tay hắn nắm quyền lợi càng nhiều thì hoàng thượng sẽ càng kiêng kị với hắn nhiều hơn. Mặc dù vậy, không những là vua của một nước, ông còn là phụ hoàng của hắn, hắn không khỏi cảm thấy áy náy trong người.
Trên mặt hoàng thượng làm ra vẻ khó xử, thần sắc có chút do dự.
Dạ Trọng Hoa biết ông đang suy nghĩ gì trong lòng, ông sợ một khi hắn không cầm hổ phù trong tay, sau này nếu có kẻ thù bên ngoài đến xâm phạm, sợ Dạ Trọng Hoa hắn sẽ không chịu mang binh đánh giặc.
“Nếu như tình hình chiến sự bất trắc, phụ hoàng có thể phái nhi thần xuất chiến.”
Trong con ngươi đen láy pha lẫn chút do dự của hoàng thượng lập tức lộ ra một tia vui mừng ra mặt, hắn cười nói: “Cái đứa con dâu Vũ nhi ngốc nghếch này, lá gan to đến mức nào lại có thể liều lĩnh chạy tới Bắc Mạc, cứu mạng cho con. Chậc, con trai của trẫm quả là có phước, con bé thật sự là phúc tinh cả đời của con. Cần phải chăm sóc lo lắng cho con bé thật tốt, trẫm cũng rất hy vọng sớm đến ngày bế hoàng tôn rồi.”
Khóe môi Dạ Trọng Hoa khẽ cong lên, không muốn đứng đây thêm bèn lên tiếng: “Vâng, nhi thần cáo lui.”
Hoàng thượng mỉm cười gật đầu, Dạ Trọng Hoa mang thái độ vô cùng vương giả xoay người rời đi.
Dạ Phi Khanh vẫn nhìn theo bóng lưng vững chãi dần dần biến khỏi tầm mắt mình, một câu cũng không nói nên lời, trên mặt vẫn mang một mảnh trầm tư.
Đột nhiên lại nghe âm thanh của hoàng thượng vang lên bên tai: “Trước kia con còn nói Nhị ca là người tham lam binh quyền, bây giờ thì đã rõ chưa?”
Dạ Phi Khanh lập tức bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy, nói: “Là con ngu muội, mong phụ hoàng tha thứ.”
“Con là một cậu bé thông minh và hiếu thuận, đừng nên dễ dàng tin tưởng người khác.” Hoàng thượng thâm minh thở dài, nhìn khối hổ phù đặt ngay ngắn bên trang giấy trắng trên bàn, trong mắt hiện lên một chút phức tạp.
Dạ Phi Khanh ngồi lại một lát cũng cáo lui rời đi.
Nhìn bóng lưng Dạ Phi Khanh rời đi, bên môi hoàng thượng cong lên một nụ cười yếu ớt, hai đứa con trai này đều là người hắn rất coi trọng, có lẽ nên bị hắn khống chế trong tay, như thế mới tốt.
Âu Dương Vũ trở về nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền tiến cung đến Phương Hoa điện thỉnh an, lần trước nàng rời đi không một lời từ biệt nhất định sẽ khiến thái hậu lo lắng, sốt ruột. Quả nhiên, đợi cho đến khi Âu Dương Vũ đến tận nơi, thái hậu giống như không nghe hạ nhân mình thông truyền, ánh mắt không thèm nâng lên, thái độ vô cùng lãnh đạm.
Âu Dương Vũ biết thái hậu đang giận mình, bèn tiến lên vài bước nắm lấy ống tay áo bà, nhẹ giọng kêu: “Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu hừ một tiếng, lạnh lùng quay đầu sang một bên. Âu Dương Vũ mang theo ý cười sáng lạn, đôi mắt long lanh, giật lấy ống tay áo thái hậu, âm thanh có chút nũng nịu: “Hoàng tổ mẫu, Vũ nhi trở về rồi.”
“Con còn biết đường trở về sao?!” Thái hậu bực dọc nói một tiếng, trong mắt ẩn ẩn hiện hiện vài giọt lệ. Bà cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, giữ chặt lấy tay Âu Dương Vũ, từ trên xuống dưới quan sát thật kỹ, khuôn mặt vẫn hồng hào, khí sắc cũng không tệ. Cảm thấy an tâm mới thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho Dương ma ma mang ghế nệm tựa đến, sau đó còn bảo nha hoàn dâng chén canh sừng trâu nóng hổi cho Âu Dương Vũ, âm thanh mang theo chút trách cứ: “ Đã sắp làm mẹ rồi còn hành xử tùy hứng như vậy!”Âu Dương Vũ nghe được lời trách cứ của bà, trong lòng không khỏi cảm động, nàng biết, bà già trước mắt nàng rất quan tâm đến mình.
“Hoàng tổ mẫu, không phải Vũ nhi vẫn ổn sao?” Âu Dương Vũ cười khẽ, nhẹ nhàng vỗ bụng mình: “Vũ nhi với đứa bé đều ổn cả!”
Thái hậu quay đầu đi, cầm lấy khăn tay lau đi nước mắt.
Dương ma ma đứng một bên nhỏ giọng nói: “Vương phi, người ra đi không một lời cáo biệt khiến cho mấy ngày sau đó thái hậu nương nương ngày đêm không ngủ an giấc, thậm chí có khi nửa đêm rời giường niệm kinh cầu cho mẹ con người vẫn bình an vô sự.”
Âu Dương Vũ tràn đầy cảm động nói: “Vũ nhi tạ ơn hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu thở dài, tức giận trách cứ: “Ngày đó nghe thêm tin con thậm chí còn mang binh đích thân ra trận làm cho bà già ta sợ tới mức muốn ngất tại chỗ. Chuyện chiến sự của đàn ông, một bà mẹ thân đang mang bầu như con sao còn to gan mạo hiểm đi làm mấy chuyện nguy hiểm đến tính mạng như vậy, thật khiến cho ta, khiến cho ta...”
“Hoàng tổ mẫu, chẳng phải bây giờ Vũ nhi vẫn lành lặn đứng trước mặt người sao, người đừng quá lo lắng. Đúng rồi, hôm nay con có mang theo hộp bánh ngọt, hoàng tổ mẫu có muốn thử không?” Âu Dương Vũ mở chiếc hộp đầy tinh xảo ra, đem món bánh do tự tay mình làm đưa đến trước mắt thái hậu.
Thái hậu trừng mắt liếc nàng một cái, nhịn không được sức hấp dẫn của đồ ngọt làm cho quên hết chuyện phải lên tiếng dạy dỗ trách phạt cháu dâu: “Chỉ cần các con không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, lần sau đừng để ai gia phải lo lắng thêm nữa.”
Thái hậu cầm thìa ăn một mẩu, hương vị ngọt ngào của bánh thấm dần từ đầu lưỡi đến cổ họng, bà khẽ kíp mắt lại hưởng thụ nói: “ Hình như sắp đến tiệc thôi nôi ở phủ An Dương Vương, vốn A Tuân còn đang lo lắng không biết có mời được hai con đến không, các con về rồi thật may.”
Âu Dương Vũ lên tiếng đáp: “Vâng.”
Là một ông chú đã có tuổi, An Dương vương còn có thể được hưởng loại cảm giác làm cha, cho nên tiệc thôi nôi được tổ chức vô cùng xa hoa và công phu. Ông chú thậm chí còn hận không thể thét lên với toàn dân thiên hạ biết được sự ra đời của hai đứa con ông. Ngoài ra, thân là đệ đệ duy nhất của hoàng thượng, trong vương phủ có chuyện vui đương nhiên các đại thần trong cung nhanh chóng thừa dịp chớp thời cơ nịnh bợ.
Trong khoảng thời gian ngắn, phủ An Dương Vương được bao phủ nườm nượp bởi người là người, đông như trẩy hội, náo nhiệt vô cùng.
Âu Dương Vũ và Dạ Trọng Hoa dắt tay nhau vào bên trong thì nhìn thấy An Dương vương phi đang đứng cùng một vị phu nhân trò chuyện. Khoác trên mình một chiếc áo choàng màu lam nhạt, đầu được gắn một chiếc trâm cài mã não phỉ thúy trông rất kiêu sa và diễm lệ.
Sắc mặt của nàng trông không tồi với lớp trang điểm nhẹ.
Bên cạnh nàng có hai bà vú trên tay ôm một cậu nhóc, khuôn mặt phúng phính trắng trẻo như búng ra sữa thế kia nhìn đáng yêu vô cùng.
Khóe mắt An Dương vương phi chợt đảo, ngẩng đầu lên thì phát hiện Âu Dương Vũ và Dạ Trọng Hoa đang đứng một bên, trên mặt không giấu được sự vui mừng. Dạ Trọng Hoa mặc một bộ y bào màu đen mạnh mẽ bằng gấm quý bao lấy thân hình cao lớn, toàn thân hắn toát lên một khí thế cực kỳ uy mãnh cùng khí chất cao quý, mang theo uy lực không thể xem thường. Còn Âu Dương Vũ với mái tóc dài đen óng mượt buông xuống, trên đầu gắn thêm một cây trâm ngọc lan đơn giản nhưng tinh tế. Một vóc người duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh người đàn ông tài hoa đầy quyền lực ngay lập tức đã hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh nhìn từ xung quanh. An Dương vương phi đi về phía trước vài bước, sau đó cầm lấy tay Âu Dương Vũ, trên mặt không giấu được nỗi niềm cảm kích, nếu như không có cháu dâu, chỉ sợ mình không thể bình an sinh ra hai thằng nhóc bụ bẫm này.Còn chưa kịp tỉnh dậy cảm ơn Âu Dương Vũ một tiếng thì con bé đã rời đi.
An Dương vương phi mang vẻ mặt chân thành tha thiết, nói: “Vũ nhi, thẩm chân thành cảm ơn con, nếu không có con, sợ rằng thẩm đã...”
Âu Dương Vũ khẽ cười xấu hổ, cầm lấy chiếc hộp Dạ Trọng Hoa cầm trong tay một chiếc hộp được đóng gói tinh mỹ đưa cho An Dương vương phi, cười nói: “Thẩm à, còn khách sáo với Vũ nhi làm gì? Này nha, đây là quà cho hai cậu em trai.”
Đây là hai bộ áo liền quần hình con hổ con màu sọc vàng nâu mà Âu Dương Vũ lấy từ trong không gian. Mặc dù không phải là món quà đáng giá, nhưng vào mùa đông giá lạnh này là thứ giữ ấm cho hai tiểu quỷ đó.
An Dương vương phi vui sướng, vươn tay nhận lấy, lại đưa mắt nhìn thoáng qua bụng Âu Dương Vũ cười nói: “Vũ nhi, xem ra, con của con cũng sắp chào đời rồi.”
Dạ Trọng Hoa quét mắt nhìn hai cậu nhóc mũm mĩm mắt ti hí chớp chớp, hai má phím hồng, tay bụ bẫm vung lên loạn xạ, không khỏi ôn nhu cười, nghe xong lời nói của An Dương vương phi, liền nhịn không được nhìn về phía bụng Âu Dương Vũ bụng, trong mắt ánh lên một tia cười đồng tình.
Bởi vì theo phong tục, nam và nữ không thể ngồi cùng trên một yến tiếc cho nên được sắp xếp thành hai nơi.
Phía bên cánh đàn ông thì được tổ chức bên ngoài, còn nữ thì bên trong nội sảnh. Nói là phân chia thành hai nơi nhưng chỉ cách nhau bởi tấm bình phong mỏng.
Âu Dương Vũ được an bài ngồi bên cạnh cùng An Dương vương phi, bên cạnh còn có Dạ Ngu phi, Dạ Tiểu Ngọc, Dạ Tiểu Đàn, Dạ Diêu, cùng vài công chúa khác, thậm chí còn có cả Tam hoàng phi Triệu Mẫn Huyên, bạn giao hảo của Âu Dương Vũ cũng tham dự.
Dạ Diêu vừa nhìn thấy Âu Dương Vũ thì trên gương mặt trắng nõn lập tức lộ ra một tia vui mừng, nàng mở to hai mắt khoa trương nói: “Chị dâu à, sự tích oai phong của tỷ, muội đã nghe hết rồi nha, tỷ quá lợi hại ấy!”
Âu Dương Vũ nhìn Dạ Diêu khẽ cười, cô nhóc này, miệng mồm vẫn không thay đổi là bao.
Vài phu nhân khác mặc dù không thẳng thắn mở miệng tán thưởng như Dạ Diêu nhưng cũng tỏ vẻ cực quan tâm, hỏi trên đường nàng có khỏe không, ăn ngon ngủ yên không, lại hỏi nàng có bị thương linh tinh đâu không, Âu Dương Vũ biết bọn họ vì quan tâm đến mình nên mới hỏi nên đành cố gắng cười tươi trả lời.
Trong mắt Dạ Ngu Phi cũng không giấu được sự tán thưởng, đường đường là đệ nhất nữ tướng quân của Tây Lăng mang phong thái cao ngạo với tư thế oai hùng hiên ngang, đầy ngạo khí, vậy mà lần đầu tiên trong đời lại tâm phục khẩu phục một cô gái. Nếu đổi lại là mình, nàng không chắc mình sẽ có đủ dũng khí mang số binh ít ỏi đó đánh lui quân địch.
Phụ nữ cổ đại hầu như không có quyền lợi gì can thiệp vào công việc chính sự, cho nên dần dần cũng đã thành lập thói quen yêu thích nhàn nhã ở nhà. Đó là lý do vì sao mặc dù đã cố gắng kiềm hãm thông tin Ninh vương phi mang thân mang bầu vì lo lắng cho chồng mà lao tới Bắc Mạc vẫn bị rò rỉ ra bên ngoài.
Ngồi ở cách vách có một vị phu nhân, trông có vẻ như là phu nhân của quan gia nào đó, đang cố gắng dựng thẳng lỗ tai lên nghe Âu Dương Vũ trả lời.Lâm thượng thư phu nhân nghe xong không khỏi hâm mộ, nhấp một ngụm rượu nói: “Ninh vương phi quả là trung nữ hào kiệt, ngoài việc dũng cảm không ngại đường xá chạy đến Bắc Mạc, còn có thể trợ giúp Ninh vương đánh thắng trận, thật khiến cho người ta kính nể.”
“Nghe nói Ninh vương phi còn ra mặt đàm phán với Bắc Mạc, đem về cho Tây Lăng sáu tòa thành trì!”
“Ninh vương thật đúng là tinh mắt, ngài từng dùng sáu tòa thành trì làm sính lễ a!”
Lời vừa mới nói xong, liền có người hùa theo lên tiếng: “Đúng vậy đúng vậy, nghe nói Ninh vương bị trọng thương, nếu Ninh vương phi không đến chỉ sợ...”
“Ta còn nghe nói, Ninh vương còn hôn mê không tỉnh, Tôn công công lên nắm quyền chỉ huy, gây tổn hại không biết bao nhiêu binh lực, nếu không nhờ có Ninh vương phi ra mặt hiến kế, không chừng kết quả không tốt như thế đâu! Ninh vương phi không hổ là tài sắc vẹn toàn!”
“Cô nhắc ta mới nhớ, tên Tôn công công này đột nhiên mất tích, có phải đã bị oan hồn nào đó lấy mạng rồi không...”
Âu Dương Vũ nghe được ba chữ Tôn công công, liền giật mình sực nhớ hồi trước có đánh lão ta hôn mê nhốt vào không gian, mà nàng quên bén mất...
Bây giờ phải xử lão ta thế nào đây? Hay là hỏi ý kiến của Trọng Hoa vẫn hơn!!!
Có người nịnh hót, đương nhiên cũng có người không phục, hay nói chính xác hơn là ghen tị. Đối diện Âu Dương Vũ có một vị phu nhân, mặt mày có chút khó coi, ngữ khí chanh chua, châm chọc nói: “Phải không đó? Nói gì thì nói cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, chỉ sợ là mèo mù vớ phải chuột chết, may mắn thôi, chứ năng lực đâu cần phải ca tụng mức đó.”
Nàng không có nói thẳng nhân vật đó là ai, nhưng một câu thôi đủ khiến cho mọi người hiểu ai là người mà nàng đang ám chỉ.
Lời vừa nói ra, vài vị phu nhân vốn trong lòng có chút ghen tị với Âu Dương Vũ, như tìm được tri âm, mạnh miệng lên tiếng: “Đúng vậy, sợ chỉ là tin đồn thất thiệt thôi.”
“Các cô nghĩ xem, chính sự đánh giặc là chuyện của đàn ông, phụ nữ chúng ta không lo an phận chạy đến nơi hỗn loạn đẫm máu đó làm cái gì?”
“Phụ nữ là phải thục nữ ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con, đó chẳng phải là trách nhiệm chính của chúng ta sao?”
Âu Dương Vũ đến từ Đông Tấn quốc, lại được Dạ Trọng Hoa lấy sáu tòa thành trì ra cầu thú. Tất nhiên điều đó khiến cho nhiều vị phu nhân không khỏi đỏ mắt mà ganh tị, nhân cơ hội này đả kích Âu Dương Vũ một chút.
Trong khoảng thời gian ngắn, đủ mọi âm thanh xôn xao vang lên, Âu Dương Vũ nghe được những lời đàm tiếu sặc mùi châm chọc, ganh ghét nơi đối diện chỗ ngồi mình. Trong lòng cũng không hề tức giận, nàng không quan tâm thiên hạ nghĩ gì về nàng, huống chỉ là một đống tạp nham các loại loa phát thanh chanh chua đang kiếm chuyện mua vui, kể lể, nàng cần gì phải để ý?
Âu Dương Vũ không thèm để ý, nhưng người khác lại rất để ý.
Dạ Ngu Phi sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nở nụ cười lên tiếng: “Thôi phu nhân, bản công chúa thắc mắc một chuyện, muốn thỉnh giáo một chút về chuyện lễ nghi của phụ nữ?”Thôi phu nhân chính là cái vì vừa mở màn cho đợt âm thanh trào phúng đó, nghe có ai đó gọi mình liền lập tức chuyển đầu, nhìn thấy người vừa lên tiếng hỏi mình là đại công chúa, đôi mắt còn ẩn chứa một tia sắc lạnh, sắc mặt Thôi phu nhân đột biến.
Vừa rồi nàng chỉ thuận mồm nghĩ sao nói vậy, quên mất vị đại công chúa của Tây Lăng quốc, cũng là một vị nữ tướng đầu tiên cầm binh đánh trận.
Mang sắc mặt lạnh như băng, Dạ Ngu Phi liếc mắt nhìn chằm chằm Thôi phu nhân.
Thôi phu nhân chỉ cảm thấy mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán, theo bản năng giơ tay lên lau lau, sau đó mới run rẩy mở miệng nói: “Công chúa hiểu lầm rồi, tiểu phụ chỉ muốn nói... chỉ muốn nói là Ninh vương phi đang có bầu, không nên vất vả bôn bả như vậy.”
Nói xong cười gượng hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ lấy lòng.
Dạ Ngu Phi hừ lạnh một tiếng, sắc bén đáp: “Loại phụ nữ chỉ biết ăn không ngồi rồi ở phủ, ham hưởng vinh hoa phú quý, nghe tin chồng mình đang liều chết bên ngoài nhưng hoàn toàn không hề quan tâm, đó mới cần phải xem lại phẩm hạnh của mình, xem lại mình có đủ tư cách gì để lên mặt dạy đời người khác phải ở nhà giúp chồng dạy con.”
Nói xong liền nếu không thèm liếc mắt nhìn Thôi phu nhân, thản nhiên nâng ly rượu nhấp một ngụm.
Thôi phu nhân sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời, mấy vị phu nhân vừa lên tiếng phụ họa theo cũng á khẩu không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, không nói thêm lời nào.
Nhất thời căn phòng lâm vào trạng thái yên tĩnh.
An Dương vương phi luôn luôn ôn hòa, đối với chuyện vừa rồi cũng có chút bất bình, phê bình kín đáo.
Dạ Ngu Phi dường như vẫn cảm thấy chưa hả giận, tiếp tục nói: “Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, trung nữ cũng có hào kiệt của riêng mình! Trước đã có đại công chúa ta làm tiên phong, giờ thì có thêm Vũ nhi đó thôi.”
Thôi phu nhân có chút ngồi không yên, ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhiều lời.
Âu Dương Vũ cong khóe môi khẽ cười, trong lòng có chút cảm động, nói: “Cảm ơn thẩm và Ngu Phi tỷ đã khích lệ, Vũ nhi không có vĩ đại như mọi người nghĩ đâu, vả lại xét về mặt quyết đoán thì Vũ nhi không bằng Ngu Phi tỷ rồi.”
An Dương vương phi nở nụ cười: “Thế mới nói, người ngoài đồn thổi không sai mà, Ninh vương và Ninh vương phi, tình cảm thâm sâu, mặn nồng không ai sánh bằng.”
Dạ Diêu khinh bỉ liếc mắt nhìn Thôi phu nhân gân cổ lên tiếng lấy tán thành: “Đúng thế, đúng thế, Nhị hoàng huynh yêu nhất là chị dâu nhà mình, bởi vì chị dâu không phải là loại phụ nữ chuyên buôn dưa lê bán dưa chuột đặt điều nói xấu sau lưng người khác đâu.”
Có một câu dở hơi của Dạ Diêu liền khiến cho bầu không khí lập tức trở lại rộn ràng, ồn ã. Âu Dương Vũ từ đầu tới cuối vẫn mang vẻ mặt tươi cười, đối với chuyện vừa rồi hầu như không có tí ảnh hưởng gì đến tâm trạng của nàng.
Dạ Ngu Phi liếc mắt nhìn thấy thái độ bình thản của Âu Dương Vũ, trong lòng càng tỏ ra rất vừa lòng với cô em dâu này.Bên phía nữ quyến thì khôi phục về trạng thái ban đầu, nhưng bên phía Dạ Trọng Hoa thì không khí dường như có chút quái dị.
An Dương vương trong lòng vui mừng, cảm xúc tăng vọt, tự hào nói này nói nọ, nào là con mình nó đáng yêu như thế nào, nào là con mình nó thông minh ra sao,....
Thấy An Dương vương vui vẻ như vậy, quan viên quần thần đương nhiên cũng tranh thủ phụ họa theo, đều kính rượu, rượu mà An Dương vương đã mời thì không ai có thể từ chối.
Dạ Trọng Hoa ngồi yên một góc, nhàn nhã uống rượu, ánh mắt cũng nhịn không được ôn nhu nhìn về phía tấm bình phong mỏng bên kia, nghĩ đến trên tay Âu Dương Vũ hạnh phúc ôm con trong lòng cười với hắn, trong lòng không khỏi ấm áp, môi khẽ cong lên.
Ngồi đối diện với Dạ Trọng Hoa chính là Dạ Phi Ly, vừa phát hiện ra thái độ bất thường của hoàng huynh mình, trên mặt hắn không giấu được vẻ kinh ngạc, theo như trí nhớ của hắn thì chưa bao giờ trong đời hắn nhìn thấy hoàng huynh mình mang một loại sắc thái ấm áp mà ôn nhu đến vậy.
Nhưng vào lúc này, ngồi phía sau Dạ Trọng Hoa chính là vị Doãn thượng thư đột nhiên đứng lên, cầm trên tay chén rượu đi đến kính rượu Dạ Trọng Hoa.
Lần trước tại tiệc sinh thần thái hậu, phu nhân hắn đã từng hỏi ý kiến của Âu Dương Vũ về việc sắc phong cho con gái nhà hắn lam sườn phi của Ninh vương. Chỉ có điều cuối cùng thì cũng chả giải quyết được gì. Nhưng vợ chồng già bọn Doãn thượng thư bọn họ nào thôi mộng hão huyền đó, hôm nay tìm được một cơ hội tốt, đương nhiên phải chớp thời cơ một phen.
Doãn thượng thư nghĩ vậy, như tiếp thêm can đảm, giơ chén rượu lên nói: “Nhị hoàng tử, chúc mừng ngài thắng trận trở về, lão thần kính ngài một ly!”
Dạ Trọng Hoa từ chối cho ý kiến, từng điệu bộ cử chỉ vô cùng cao quý, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Doãn thượng thư thấy dáng vẻ tiêu sái cao ngạo của Ninh vương thì cũng uống một hơi cạn sạch. Hắn buông chén rượu, trên mặt mang ý cười, nói: “Nhị hoàng tử, giao dịch với Bắc Mạc lần này, nghe nói vương phi góp không ít phần công sức?”
Ánh mắt Dạ Trọng Hoa mặc dù trông rất điềm tĩnh ôn hòa, nhưng lại che giấu một vẻ sâu thẳm khiến người ta không dám có hành động tiếp theo. Con ngươi sâu thẳm càng u tối, không cách nào đoán được tâm tư sâu xa kia cho đến khi câu nói tiếp theo vang lên....
“Ninh vương phi thật lợi hại, có đủ dũng khí và can đảm, bất chấp cả việc đang có thai.”
Dạ Trọng Hoa khó chịu quét đôi mắt lạnh nhìn về phía hắn.
Doãn thượng thư thấy vậy liền có chút xấu hổ, khụ một tiếng, thấy Dạ Trọng Hoa không có phản ứng, liền tiếp tục nói: “ Còn nữa, hiện nay Nhị hoàng tử chỉ có vương phi là chính phi, lại đang mang bầu, rất chi là vất vả, không biết con gái yêu kiều thướt tha của hạ quan liệu có may mắn được hưởng chung phúc khí đó không?”
Lại chuyện cũ, nhắc đi nhắc lại.
Chuyện lần trước Âu Dương Vũ vẫn chưa nói với Dạ Trọng Hoa nhưng Dạ Trọng Hoa sao lại không biết.Sắc mặt Dạ Trọng Hoa bắt đầu trầm xuống, đôi mắt sâu tới mức có thể khiến người ta kinh sợ. Nó bình thản nhưng có một độ sát thương cực lớn, giống như cất giấu một thứ quyền uy, khiến người đối diện chưa kịp giơ tay lên thủ đã bại trận, bị ánh mắt ấy ép tới mức phải nộp vũ khí đầu hàng. Khóe môi cong lên ý cười châm chọc, hắn lạnh nhạt quét mắt nhìn Doãn thượng thư.
Doãn thượng thư bị một cái liếc mắt liền lạnh run người, có chút chột dạ cúi đầu, cười gượng hai tiếng, trong lòng không khỏi thầm oán Doãn phu nhân hắn vì nôn nóng mà thúc giục hắn tới hỏi.
Không phải phu nhân hắn nói Ninh vương phi đồng ý rồi sao, cả Hiền phi cũng đồng ý. Lẽ nào Ninh vương không hề tán thành? Nhìn bộ dạng của Ninh vương bây giờ, rõ ràng là đang ngầm cảnh cáo hắn, nếu lão dám ném con gái mình tới cho bổn vương, bổn vương sẽ ngay lập tức cho lão biết cái cảm giác ăn mày không chốn nương thân hưởng tuổi già!
Dạ Trọng Hoa thản nhiên thu hồi ánh mắt, trên gương mặt tuấn mỹ vô song lộ ra vẻ bình thản, vừa vương giả mà cao ngạo, lãnh liệt như sương.
Doãn thượng thư không dám nhắc lại đề tài này thêm thì đột nhiên có người đi qua.
Người vừa đi đến chính là Uông tướng quân, chiến tích của người này trước kia cũng không hề ít, tính tình lại có tiếng là dễ nổi nóng. Ở trong mắt hắn, phụ nữ chỉ là một công cụ làm ấm giường, chưa bao giờ hắn đặt quyền phụ nữ để vào mắt.
Hôm nay uống mấy ngụm rượu thì mặt mày đã đỏ lên, nghe lén chuyện Ninh vương ngay cả chuyện nạp thêm một vị sườn phi cũng không đồng ý, trong lòng liền nảy sinh một tia hèn mọn. Thậm chí nghe được chuyện phu nhân của Ninh vương không ngoan ngoãn ở nhà còn chạy loạn đến chiến trường, tham dự hành quân, trong lòng liền bốc hỏa, lòng tự tôn của đàn ông dâng lên. Đàn bà không lo ở nhà thực hiện bổn phận dâu hiền, ngu ngốc làm mấy chuyện hoang đường, thực nực cười!
Hắn giận dữ mất lý trí đặt mạnh chén rượu xuống bàn, lớn tiếng nói: “Nhị hoàng tử, Ninh vương phi rõ ràng rất quá phận. Chiến trường là cấm địa của phụ nữ, cô ta không ở nhà làm con hiền dâu thảo thì thôi còn phiền phức chạy loạn bên ngoài làm gì, cô ta có còn coi quy tắc lễ nghi ra gì không?!”
Hắn không nhìn gương mặt đang tối sầm đến mức khó coi của Dạ Trọng Hoa, tiếp tục thờ ơ nói: “Phụ nữ sinh ra không thể sủng ái họ như vậy được, chỉ khiến bọn họ leo lên đầu lên cổ trượng phu ngồi thôi, được nước làm tới, nhất định là cô ta ép ngài không được cưới thêm vợ chứ gì? Đàn ông mà, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường ở huyện, là chính phi, đâu thể ích kỷ ôm giữ đàn ông của mình như vậy.”
“Mạt tướng nói cho ngài biết, khuê nữ của nhà lão Doãn gia này tính tình cũng rất tốt, dung nhan không kém người thường, ngài cứ cưới đi!”
Vung tay lên, làm như đưa ra quyết định.
Ánh mắt Dạ Trọng Hoa đột nhiên trở nên sắc lạnh, biểu tình lãnh đạm dường như lộ rõ ra ngoài mặt, cử chỉ lạnh lùng bình tĩnh, vẻ đẹp quyến rũ thấu tận xương. Uông tướng quân! Ngươi có biết ngươi đã phạm phải hai sai lầm lớn của đời mình không? Thứ nhất, chuyện bổn vương muốn nạp thê thiếp hay không cũng không đến phiên ngươi can thiệp. Thứ hai, dám mạnh miệng dùng những lời lẽ gây xúc phạm đến vợ bổn vương, bổn vương là chồng nàng, còn chưa hề có những suy nghĩ đánh giá nàng như thế, mà ngươi...có vẻ như chán sống rồi?Hắn còn chưa mở miệng, thì nghe bên cạnh oành một tiếng, chén rượu đặt mạnh lên bàn.
Động tác của An Dương vương so với hắn còn nhanh hơn, trong mắt hắn dường như đủ nóng để phun ra lửa!
Mấy câu bình luận của Uông tướng quân về Âu Dương Vũ đã thành công phá hỏng tâm trạng của An Dương vương.
Hắn coi Âu Dương Vũ là cô cháu dâu hiền lành, là phúc tinh của nhà hắn, không chỉ cao thủ trên lĩnh vực y thuật mà còn rất kiên nghị quả cảm, ai nói cháu dâu bản vương không biết lễ nghi lễ tắc?
Tên Uông tướng quân này, thường ngày rất ít nói thì thôi, nay thì chút rượu vào là ăn nói lung túng, đụng đâu bạ đó, giỏi lắm.
Nghĩ vậy, hắn chỉ thẳng tay về phía Uông tướng quân lớn tiếng nói: “Người đâu, Uông tướng quân say rồi, ném hắn ta ra khỏi vương phủ bản vương!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngoài cửa lập tức có hai tên thị vệ chạy vào.
Uông tướng quân đứng dậy, mang theo một thân mùi rượu, sắc mặt đỏ đậm, hét lên: “Ta không có say, ai nói ta say. Một người phụ nữ không biết phép tắc lễ nghi thì không cần cũng không sao?! Dùng sáu tòa thành trì để đổi, đúng là nực cười!”
Trong lúc nhất thời, trên bàn mọi người ai ai cũng nhìn nhau, bọn họ biết lão tướng già này sắp gặp nạn rồi.
Ai không biết Ninh vương trân trọng cưng chiều Ninh vương phi đến mức nào, bây giờ thì ở trước mặt Ninh vương chửi bới nói này nói nọ, cha này muốn tìm chết rồi!
Dạ Trọng Hoa vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhu trước, nhưng sắc mặt tựa như có chút dao động. Đôi mắt cương nghị phản chiếu một tia lãnh băng, tư thế cử chỉ đều rất tao nhã nhưng chỉ toàn mùi sát khí bủa vây xung quanh, mọi người xung quanh dường như sinh ra ảo giác vị Ninh vương trước mắt này không phải mới vừa giết người xong đó chứ, tròng mắt đạm mạc lười biếng lên tiếng: “Xem ra Uông tướng quân say đến mức không biết tốt xấu là gì, Thúc phụ, không thể để lão cứ mang bộ dáng đáng xấu hổ đó trở về được, đợi đến lúc tỉnh rượu rồi về cũng không muộn.”
Dạ Trọng Hoa thản nhiên không chút để ý lên tiếng, giọng nói của hắn vang lên vô cùng nhàn nhã khiến người ta không cách nào đoán biết được tâm tư sâu thẳm kia cho đến khi câu nói tiếp theo vang lên: “Người đâu, đến giúp Uông tướng quân tỉnh rượu.”
Vừa dứt lời, lập tức hai tên áo đen từ đâu nhảy ra, một tên là Tiểu Đao, tên còn lại chính là ám vệ cao thủ được chọn đi theo bên Tiểu Đao học hỏi kinh nghiệm, bọn họ không ai lên tiếng lôi Uông tướng quân kéo ra ngoài.
Mọi người chỉ nghe âm thanh dần dần xa của Uông tướng quân: “Buông ra, ta không có say!”
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Buông ra!”
“Các ngươi dám? Lão tử giết các ngươi!”
Tiếp theo đó ba một tiếng, âm thanh của vật nặng rơi xuống nước vang lên.
Bên ngoài một trận tiếng động lớn nháo, trong sảnh đám đàn ông còn lại cũng lặng ngắt như tờ.
Ninh vương sát phạt quyết đoán khiến cho bọn hắn dù cho có một trăm lá gan cũng không dám chọc ngài ấy. Từ chuyện hôm nay, bọn họ đã rút ra một bài học xương máu, tuyệt đối không bao giờ lấy Ninh vương phi ra làm đề tài trêu chọc, trêu chọc Ninh vương phi không khác gì với việc xúc phạm thanh dnah của Ninh vương, có thể thấy được Ninh vương phi có tầm quan trọng lớn nhường nào ở trong lòng Ninh vương.Doãn thượng thư trong lòng hoảng sợ, sắc mặt đều trắng bệch, nếu như hắn biết điều thăm dò tính tình của Ninh vương thì tuyệt đối không có chuyện to gan đến hỏi chuyện hôn sự giúp con gái mình, nhưng lời cũng đã nói ra rồi, biết làm sao đây, trong lòng bắt đầu không yên.
Dạ Phi Khanh ném đôi mắt lạnh lùng chứng kiến mọi sự tình diễn ra, đột nhiên nói một câu: “Nhị ca chớ tức giận, Uông tướng quân chỉ vì rượu nên ăn nói thẳng thắn không quan tâm đến người khác thôi.”
Ý của hắn, chính là lời của lão Uông đó không phải không có lý.
Dạ Trọng Hoa lạnh lùng liếc mắt Dạ Phi khanh, nói: “Không nhọc công Ngũ đệ lo lắng, vị trí chính phi của đệ vẫn còn đang đợi quyết định của đệ kia.”
Dạ Phi Khanh đạm mạc cười, làm như cũng không ngại.
Lâm vào một mảng lạnh lùng, Dạ Trọng Hoa thản nhiên nâng chén uống rượu.
Vân Thương vẫn ngồi bên cạnh hắn, cũng biết sự xuất hiện của Âu Dương Vũ chính là sinh mạng của Dạ Trọng Hoa. Dù sao cũng là ngày vui của An Dương vương, không thể vì chút chuyện mà quét đi nhã hứng của người ta được, hắn bưng chén rượu, cười nói: “Thất thần làm cái gì a, mọi người uống rượu, uống rượu đi.”
Không khí đã bớt dần sự lạnh lẽo.
Cũng có đại nhân lập tức nói: “Ninh vương phi quả là trung nữ hào kiệt, vừa gan dạ sáng suốt vừa quyết đoán, ngay cả lão thân cũng cảm thấy hổ thẹn.”
“Đúng thế, không những y thuật cao siêu mà Ninh vương phi còn có thế tạo nhiều bất ngờ đột phá đến vậy, bội phục bội phục.”
“Nhị hoàng tử thật có mắt nhìn người, có phúc khí a, ha ha!”
Nhiều tiếng động vang lên phụ họa theo, liên tiếp tâng bốc Âu Dương Vũ.
Nếu mà không làm vậy, chỉ sợ kết cục sẽ như lão Uông tướng quân ngu ngốc kia. Cũng may là lão già đó uống say, nếu không thì kết cục còn thảm hơn.
Vân Thương nhìn Dạ Trọng Hoa vẫn mang bộ dạng lạnh lẽo bèn nhẹ nắm chặt tay trái đặt ở bên môi, hàm chứa ý cười nhợt nhạt, những người này thật đúng là...
An Dương vương nghe mọi người khoa trương Âu Dương Vũ, trong lòng cực kỳ vừa lòng, tiếp tục tiếp đón mọi người uống rượu.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Dạ Trọng Hoa lập tức mang Âu Dương Vũ trở về Ninh vương phủ, không ngờ Âu Dương Vũ vừa ngồi lên xe ngựa thì đã trừng mắt nhìn hắn, thần sắc có chút hờn giận khó hiểu.
Dạ Trọng Hoa cầm lấy tay Âu Dương Vũ thắc mắc hỏi: “Ngũ nhi làm sao vậy, ai chọc giận nàng không vui?”
“Không ai cả.”
Hắn vươn tay nâng cằm nàng hướng gần về phía hắn, đôi mắt đẹp phản chiếu dưới đáy mắt nàng: “Vậy trừng mắt với bổn vương làm gì?”
Âu Dương Vũ đẩy tay hắn ra khỏi cằm mình, thở dài một hơi: “Con mắt nào chàng thấy ta đang trừng mắt chàng? Rõ ràng ta đang ngắm chàng mới phải. Chậc, nhìn xem bộ dáng anh tuấn đầy tiêu sái của vị chiến thần lẫy lừng Tây Lăng quốc, lại quyền cao chức trọng, nhất định phải có ba ngàn mỹ thiếp vây quanh chung quanh ở bên mới đúng a, sao ngài lại vơ cái danh hiệu chính phi cho một cô gái không biết phép tắc như ta a?”
Dạ Trọng Hoa không khỏi bật cười vừa muốn mở miệng thì chợt nghe được Âu Dương Vũ tiếp tục nói: “Ai, Đại tiểu thư thướt tha của Doãn gia thoạt nhìn cũng rất xinh đẹp, tươi trẻ như hoa, tính tình rất hiền lành, dịu dàng...”
“Vũ nhi, vì chuyện này mà giận ta?” Dạ Trọng Hoa lên tiếng ngắt lời Âu Dương Vũ, có chút giận hờn ôm cô ngốc không hiểu chuyện như nàng vào lòng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng “Ngoài Vũ nhi ra, còn ai có đủ tư cách đứng bên cạnh ta?”
“Hôm nay Doãn đại tiểu thư không có tư cách thì, về sau còn có Lâm gia tiểu thư, Lý gia tiểu thư...” Âu Dương Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, “Ngẫm lại đủ khiến cho người ta phát bực.”
“Cô ngốc, nàng yên tâm, không có người khác.”
“Thật ra ta cũng là người rất lương thiện và rộng lượng, chỉ cần chàng muốn, ta có thể tự tay lựa cho chàng hàng trăm mỹ nữ sinh đẹp hấp dẫn đưa đến Ninh vương phủ, có điều —— đến lúc đó ta cũng không muốn ở lại đây nữa, ta sẽ mang con theo... bỏ trốn.”
“Nàng dám?!”
“Chàng thử xem ta có dám không.”
Dạ Trọng Hoa có chút bất đắc dĩ ôm chặt Âu Dương Vũ trong lòng, dịu dàng hôn lên tóc nàng, sau đó phân phó Tiểu Đao đến, nói với hắn vài câu, trên gương mặt nghiêm túc của Tiểu Đao bất giác lướt qua một tia ngạc nhiên, trừng mắt to nhìn Dạ Trọng Hoa, sau đó cũng vâng vâng dạ dạ rời đi.
Âu Dương Vũ chợt nhớ đến cái gì, bắt lấy tay áo Dạ Trọng Hoa nói: “Hôm nay ở bữa tiệc có người nhắc đến việc Tôn công công mất tích...Lúc đó ta mới sực nhớ ra... Là ta nhốt lão.”
“Hửm?”
“.... quên thả lão ra ngoài.”
Dạ Trọng Hoa khẽ híp mí mắt: “Tên đó ở đâu?”
“Ở trong này...” Âu Dương Vũ chậm rãi chỉ chỉ vào đầu mình, Dạ Trọng Hoa khẽ nhíu mày khó hiểu, lập tức nghĩ tới cái gì: “Sắp tới sinh thần Phi Khanh, ta chưa bao giờ tặng hắn ta thứ gì, hay là nhân dịp này tặng cho hắn một món quà đặc biệt đi.”
Âu Dương Vũ ngạc nhiên nhìn hắn, thắc mắc hỏi: “Quà đặc biệt gì thế? Chẳng lẽ là mỹ nhân mà chàng vừa mới ra lệnh cho Tiểu Đao đi tìm.”
“Nàng nghe được?” Dạ Trọng Hoa âm thầm nghi hoặc, tai của Vũ nhi thật đúng là không thể khinh thường. Hắn cũng không có biểu tình gì, đôi mắt bán mị đầy yêu nghiệt: “Mỹ nhân sao có thể tính là quà đặc biệt được, đồ mà ta muốn tặng —— chính là rắc rối mà nàng chưa kịp tống đi.”
P/s: Bởi ta nói chọc tiểu tam nào cũng được chứ chị đại là chớ có nói xấu trước mặt người bảo hộ, có ngày chết yểu với anh, mà chị già này cũng ra mặt ghen bóng ghen gió...đúng là phụ nữ trong thời kì mang thai là đáng sợ nhất...chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được..hơm có sờ poi lơ cho mấy nàng rồi... Nhưng có phải nên được mấy nàng thưởng vài cái hôn hơm.....