Trực tiếp hấp thu linh hạch của linh thú, trên thực tế làm như vậy rất là nguy hiểm.
Linh hạch của linh thú tuy là có một lượng nguyên lực lớn nhưng đồng thời bên trong cũng tràn đầy sự hung ác của thú tính. Nếu như sơ ý một chút, rất có thể sẽ không khống chế tốt nguyên lực, nguyên lực bạo nổ mà chết.
Cũng bởi vì Diệp Lăng Nguyệt có Càn Đỉnh nên mới có thể không sợ hãi như vậy.
Sau khi bước vào Tiên Thiên, điều đó có nghĩa là tu vi của Diệp Lăng Nguyệt lại được nâng cao thêm một bậc. Khoảng cách với vị thiên tài của Diệp gia kia, Hồng Minh Nguyệt cũng chỉ còn kém một bậc võ cảnh.
Sau khi điều chỉnh lại khí tức một lúc, thẳng cho đến lúc bình minh, Diệp Lăng Nguyệt mới đứng dậy. Nàng nhặt mấy cây Long Tiên Châm ở trên mặt đất lên. Nguyên lực của Bát Giai Phệ Huyết Cuồng Sư Vương đã trực tiếp đẩy lùi Long Tiên Châm. Cây châm bóng loáng ban đầu cũng đã bị gãy.
Long Tiên Châm là do Diệp Lăng Nguyệt luyện chế lúc mới trở thành phương sĩ. Khi đó, cho dù là tinh thần lực hay là kỹ thuật luyện khí đều còn rất yếu nên bản thân của nó cũng không được xem là đã hoàn thành một cách hoàn mỹ.
Hôm nay, Diệp Lăng Nguyệt thuận lợi đột phá đến Tiên Thiên. Tinh thần lực cũng đã đạt được Lục Đỉnh, lúc sử dụng Một... Hai... Đỉnh, luyện chế Long Tiên Châm, hiển nhiên là không theo kịp thực lực của nàng. Diệp Lăng Nguyệt liền quyết định đem Đan Thư Thiết Khoán có ghi trong Tiểu Vô Lượng Chỉ của Phật Tông đi luyện hóa, cường hóa Long Tiên Châm.
Kẻ ngốc mới thật sự đem Đan Thư Thiết Khoán do Lưu Tinh Thiết chế tạo thành đem đi cung phụng. Lấy Đan Thư Thiết Khoán ra, Đỉnh Ấn trong tay hóa thành tiểu Hắc Đỉnh. Khối Đan Thư Thiết Khoán kia đã bị hút vào trong Càn Đỉnh. Thời gian một khắc trôi qua, Đan Thư Thiết Khoán hóa thành dung dịch thiết.
Tay trái của Diệp Lăng Nguyệt khống chế Càn Đỉnh. Đỉnh Tức nhanh chóng làm tan chảy Đan Thư Thiết Khoán. Tay phải điều khiển dung dịch thiết, giống như đang đổ bê tông vậy, làm nó dung hợp với Long Tiên Châm.
Long Tiên Thiết và Lưu Tinh Thiết là hai loại thiết nổi tiếng trên đại lục. Lúc mới bắt đầu chúng cũng không dung hợp lại với nhau, thậm chí còn bài xích lần nhau. Thế nhưng dưới tác dụng của Đỉnh Tức và tinh thần lực, dung dịch thiết cuối cùng cũng dung hợp với Long Tiên Châm.
Diệp Lăng Nguyệt căn cứ vào kích thước của Đan Thư Thiết Khoán, cuối cùng quyết định cải tạo Long Tiên Châm thành chủy thủ. Dung dịch thép không ngừng bị kéo rút, rèn giũa, từ hình châm biến dần thành hình dạng của chủy thủ.
“Hóa chủy.”
Một tiếng hét lên, Lưu Tinh Thiết và Long Tiên Thiết cuối cùng cũng hoàn mỹ mà dung hợp lại với nhau. Một thanh chủy thủ mới to cỡ bàn tay xuất hiện trước mắt của Diệp Lăng Nguyệt. Long Tiên thêm Lưu Tinh, tên là Tinh Tiên.
Không giống với màu vàng trước đó của Long Tiên Châm, trên thanh “Tinh Tiên” mới được luyện chế này lấp lánh vô số ánh sao, giống như ánh mắt của mỹ nhân độc ác, vừa khiến người khác rung động vừa mang nguy hiểm chí mạng.
Tâm niệm của Diệp Lăng Nguyệt vừa động. Tinh Tiên Chủy phút chốc từ một biến thành sáu, chỉ nghe một tiếng vèo, không khí trong nháy mắt đã bị xé ra. “Tinh Tiên” trong không trung, với tốc độ vô cùng nhanh mà xẹt qua trời cao nhưng lại không phát ra tiếng động.
Lòng của Diệp Lăng Nguyệt hơi động, từ Hồng Mông Thiên lấy ra một khối Huyền Thiết Khoáng tinh luyện, đón lấy Long Tiên Chủy. Khối Huyền Thiết Khoán tinh luyện gần Cửu Thành, chỉ đụng vào “Tinh Tiên” một cái, trong nháy mắt đã nổ thành bụi phấn.
Tinh Tiên Chủy mới, tốc độ chí ít cũng nhanh gấp ba lần so với Long Tiên Châm, lực sát thương cũng càng thêm kinh người. Diệp Lăng Nguyệt tin tưởng, nếu như gặp lại Huyết Tinh Cuồng Sư Vương, nhất định có thể một đao chém rơi đầu của nó.
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì có được vũ khí mới thì trong Càn Đỉnh, phù một tiếng, lại phun ra một vật. Diệp Lăng Nguyệt tập trung nhìn, phát hiện đó là một tấm giấy Cỏ Gấu màu vàng, bên trên còn dính dung dịch thiết của Lưu Tinh Thiết.
Rất rõ ràng, nó có được sau khi luyện hóa Đan Thư Thiết Khoán. Diệp Lăng Nguyệt rất hiếu kỳ, nhặt tấm giấy Cỏ Gấu lên xem. Kỳ lạ ở chỗ Đan Thư Thiết Khoán vỗn dĩ là Phạm Văn cổ để ghi lại nhưng văn tự được viết trên tấm giấy. Cỏ Gấu này lại là văn tự được dùng thông dụng ở Đại lục.
“Luân Hồi Đan!”
Lúc Diệp Lăng Nguyệt thấy rõ những bút tích phía trên, đồng tử không khỏi co lại. Trong Đan Thư Thiết Khoán lại còn ẩn giấu phương thức luyện đan của Luận Hồi Đan. Phàm là phương sĩ thì đều sẽ biết tầm quan trọng của đơn thuốc này.
Dù cho đều cùng là một loại Luân Hồi Đan nhưng chỉ cần phương thức luyện đan khác nhau thì Luân Hồi Đan được luyện chế ra cũng sẽ khác nhau. Tấm giấy Cỏ Gấu mỏng manh lập tức trở nên nặng nghìn cân.
Hồng Mông phương tiên mặc dù cũng là một phương sĩ nhưng trong Hồng Mông Thủ Trát lại không có ghi chép về Luân Hồi Đan. Diệp Lăng Nguyệt nhận ra được Luân Hồi Đan cũng đều do Mai phương sĩ của Ngự Y viện.
Tâm nguyện trước giờ của Mai phương sĩ chính là muốn luyện chế ra Luân Hồi Đan. Thế nhưng không có phương thức luyện đan của Luân Hồi Đan, chỉ dựa vào Mai phương sĩ tự mình luyện chế, cho dù nàng ta có luyện đến bạc cả tóc thì khả năng luyện chế ra Luân Hồi Đan cũng không lớn.
“Thật không ngờ bên trong Đan Thư Thiết Khoán lại cất giấu bí pháp luyện chế Luân Hồi Đan của Phật Tông, xem ra người thứ hai có thể luyện thành Luân Hồi Đan ở Đại Hạ đã sắp xuất hiện rồi.” Diệp Lăng Nguyệt cầm phương thức luyện đan trong tay, ánh mắt sáng lạ thường.
Người luyện chế ra Luân Hồi Đan đương nhiên không phải là Diệp Lăng Nguyệt mà là Mai phương sĩ.
Thứ nhất trong tay của Diệp Lăng Nguyệt không có nguyên liệu để luyện chế Luân Hồi Đan. Thứ hai, Diệp Lăng Nguyệt cũng không biết phương thức luyện đan này là thật hay giả.
Diệp Lăng Nguyệt gần đây vẫn trợ giúp Mai phương sĩ luyện đan. Phát hiện con người nàng ta ngoại trừ hơi cố chấp một chút thì tài luyện đan và cách làm người đều không có lời nào để nói.
Nếu như nói, trong toàn bộ Ngự Y viện này có thể có người thay thế Cừu tổng quản để làm tổng quản thì ngoài Mai phương sĩ ra nhất định sẽ không còn ai khác.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi sao chép phương thức luyện đan ra thêm một bản nữa thì liền tiến cung. Không ngoài dự đoán của nàng, mới sáng sớm đã thấy Mai phương sĩ ở trong đan phòng dùng chung.
Lúc Diệp Lăng Nguyệt đi vào, gương mặt của Mai phương sĩ đang đầy vẻ u sầu, đồ một ít bột phấn từ trong lò luyện đan ra, không cần nói cũng biết, lại là đan dược bị luyện hỏng. Lúc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, Mai phương sĩ ngừng việc đang làm lại, cười cười.
Tuổi của Diệp Lăng Nguyệt và Mai phương sĩ bất quá chỉ chênh lệch bảy tám tuổi. Hai người ở phương diện luyện đan đều tính là nhân vật cấp thiên tài. Trải qua gần một tháng, hai người từ lúc xa lạ ban đầu dần trở nên hợp tác ăn ý.
Theo cách nhìn của Mai phương sĩ, Diệp Lăng Nguyệt không hổ danh là cao đồ của Long Ngữ đại sư. Nàng lựa chọn thảo dược và chiết xuất đều giỏi hơn bất kỳ một người phương sĩ mới nào mà Mai phương sĩ đã gặp qua.
“Ngươi tới đúng lúc, ta vừa định nói cho ngươi biết, ta muốn tiến cử ngươi với Cừu tổng quản. Năng lực của ngươi cũng đã đủ để tự mình độc lập luyện đan.” Mai phương sĩ nhìn thì chất phác nhưng kì thực rất là công chính.
Nháy mắt đã sắp đến cuối tháng, nàng ta không muốn Diệp Lăng Nguyệt bởi vì nàng ta mà bị liên lụy, bị đuổi tới ngoại viện.
“Mai phương sĩ, ta vẫn muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi lại muốn luyện chế Luân Hồi Đan, với thực lực của ngươi, hơn xa những người khác trong đan phòng dùng chung, bao gồm cả tên Tiết phương sĩ kia.” Diệp Lăng Nguyệt cũng biết năng lực luyện đan của Mai phương sĩ.
Hắn mặc dù là Lục Đỉnh phương sĩ, thế nhưng ở phương diện luyện đan mà nói thì thực lực không hề thua kém những phương sĩ Thất Đỉnh hoặc Bát Đỉnh. Nếu như nàng không có Càn Đỉnh trợ giúp thì tài nghệ luyện đan còn kém rất xa Mai phương sĩ.
Vấn đề này đã có không ít người hỏi qua Mai phương sĩ. Nhưng nàng ta chưa bao giờ nói ra trước mặt người khác, cũng không biết là tại sao, nàng ta hôm nay đột nhiên lại manh động muốn nói ra.
Tất cả mọi người trong Ngự Y viện đều cho rằng Mai phương sĩ luyện chế Luân Hồi Đan là mơ tưởng xa vời. Chỉ có nàng ta mới biết, nàng ta luyện chế Luân Hồi Đan không phải là vì danh dự của mình mà là vì muốn xả cơn tức.