Giữa những ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt có một cổ nguyên lực được ngưng tụ lại, hóa thành một chùm ánh sáng, đâm thủng lớp vỏ cứng rắn bên ngoài của Phệ Huyết Cuồng Sư.
Bụng của Phệ Huyết Cuồng Sư xuất hiện một cái lỗ máu. Máu thi nhau chảy ra, nhuộm đỏ của bộ lông trắng như tuyết của sư tử. Chỉ nghe một tiếng ngã ra đất, con Phệ Huyết Cuồng Sư đã ầm ầm nằm xuống. Thân thể nặng hơn hai trăm ký lún xuống tạo thành một cái hố trên mặt đất.
Sau khi đòn công kích thành công, thân ảnh của Diệp Lăng Nguyệt bay vút qua đầu của mấy con Phệ Huyết Cuồng Sư. Chỉ sau một khắc đồng hồ, Sư Hống Cốc lại trở nên yên bình.
Trên mặt đất xuất hiện thêm vài cổ thi thể của Phệ Huyết Cuồng Sư. Tiểu Vô Lượng Chỉ, ngón tay thứ nhất, Nhất Chỉ Càn Khôn. Một ngón tay quyết định sống chết, kiến huyết phong hầu, uy lực không thể so sánh.
Không nhìn thêm về phía mấy cổ tử thi của sư tử nữa, dưới chân của Diệp Lăng Nguyệt phát ra lực, bắt đầu bay lên, đứng trên một cây cổ tùng, dõi mắt nhìn về phía xa. Ở trong sâu trong cốc phía trước, tiếng rống bạo ngược của sư tử làm rung động cả trời đất.
Đó là một con Thất Giai Phệ Huyết Cuồng Sư Vương. Nó giống như một con trâu đực thành niên vậy. Lông toàn thân của nó đều đen như mực. Con ngươi màu vàng kim lộ ra sát khí lạnh thấu xương, từng chiếc răng trong miệng đều trắng như tuyết, nhìn vô cùng dữ tợn.
Cuồng Sư Vương phát hiện có người ngoài bước vào lãnh địa của nó, con dân của nó đã bị người khác giết hại. Diệp Lăng Nguyệt lúc này vẫn không có tùy tiện xuất thủ, nàng giống như một con thằn lằn vậy, bám vào một gốc cây tuyết tùng cao lớn.
Thất Giai Sư Vương, thực lực đã có thể so với một gã cao thủ Đại Nguyên Đan Cảnh. Diệp Lăng Nguyệt là mới hoàn thành Hậu Thiên và là một phương sĩ Ngũ Đỉnh, cho dù cùng lúc sử dụng tinh thần lực và võ học thì tỷ lệ thành công cũng rất thấp.
Diệp Lăng Nguyệt đợi chờ thêm, đợi thời cơ tốt nhất để ám sát Phệ Huyết Cuồng Sư. Cuồng Sư Vương đợi nửa canh giờ, vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Cuối cùng, nó không kiên nhẫn nữa mà xoay người đi.
Cơ hội!
Diệp Lăng Nguyệt tập trung nguyên lực của toàn thân, đạp chân nhảy lên. Cây cổ tùng xù xì to cỡ miệng chén cơm nhất thời bị rung chấn.
“Tiểu Vô Lượng Chỉ, Nhất Chỉ Càn Khôn.”
Cùng lúc đó, sáu cây Long Tiên Châm cũng được bắn ra. Tiểu Vô Lượng Chỉ bắn thủng yết hầu của Thất Giai Phệ Huyết Cuồng Sư Vương. Mắt thấy mấy cây Long Tiên Châm chuẩn bị công kích một đòn chí mạng.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một mùi tanh hôi, một con sư tử đầu đầy máu từ trong bóng tối nhảy ra. Thân hình của nó còn to hơn so với con Huyết Sư Vương đang sắp chết kia. Chỉ là đi lại cũng khiến cho gò núi rung động.
Đó là một đôi phu thê Sư Vương. Chứng kiến Sư Vương cái nằm trong vũng máu, Sư Vương đực liền hung hăng quét mấy cây Long Tiên Châm kia đi.
Diệp Lăng Nguyệt ý thức được, Sư Vương đực dĩ nhiên là một con Bát Giai linh thú. Bát Giai tương đương với võ giả luân hồi cao thủ. Diệp Lăng Nguyệt đã tiêu hao không ít nguyên lực, căn bản rất khó có thể địch nổi. Diệp Lăng Nguyệt sợ đến nỗi mồ hôi lạnh cũng chảy ra ướt sũng cả người.
Bịch.
Long Tiên Châm bị quét qua, rớt xuống đất. Diệp Lăng Nguyệt sau chiêu Tiểu Vô Lượng Chỉ kia thì nguyên lực vẫn chưa kịp phục hồi. Sự nổi giận của Sư Vương đực ngày càng tăng lên. Bóng đen to lớn bao phủ lên Diệp Lăng Nguyệt.
Trong nháy mắt, tiểu Chi Ước vốn dĩ đang ngồi xổm trên vai của Diệp Lăng Nguyệt, dấu ấn hình giọt nước trên trán đột nhiên chuyển sang màu đỏ. Nó phát ra một tiếng rống giận dữ khiến cho người ta phải sợ hãi, giống như đang thị uy với Sư Vương đực vậy.
Thân thể của tiểu Chi Yêu phát sinh một sự biến hóa kịch liệt. Thân thể chỉ lớn bằng một chén trà nhỏ giống như được thổi phồng, nhanh chóng bành trướng. Một thân đang được phủ bởi bộ lông trắng như tuyết liền biến thành lớn hơn. Chiếc chân ngắn biến thành chiếc chân to dài, tráng kiện, có lực.
Một cổ năng lượng đáng sợ như sóng cuộn khuếch tán từ trên người của tiểu Chi Ước ra. Trong nháy mắt, tiểu Chi Ước đã biến thành một bạo thú giống như con Sư Vương đực kia, phát ra những tiếng gầm kinh thiên động địa.
Đùng đùng.
Mặt đất đang bằng phẳng thì cuồn cuộn nổi lên một cổ nguyên lực ba động. Tiểu Chi Ước hóa thành bạo thú, dùng khí thế kinh người đánh về phía con Bát Giai Sư Vương đực kia.
Diệp Lăng Nguyệt hít một hơi lạnh. Tiểu Ô Nha thậm chí quên cả vỗ cánh, trực tiếp ngã vào trong lòng Diệp Lăng Nguyệt.
Con Bát Giai Sư Vương đực vô cùng cường tráng kia bay thẳng ra ngoài, hoàn toàn không có lực chống đỡ, rơi đập xuống mặt đất. Xương cốt toàn thân trong nháy mắt hóa thành bụi phấn, trở thành một bãi thịt nát.
Đo ván! Đúng là hạ đo ván.
Lại nhìn tiểu Chi Ước sau khi đã biến thân, rất là tiêu sái vẫy vẫy bộ lông trắng như tuyết của nó. Nhưng sự tiêu sái ấy kéo dài không quá một giây đồng hồ. Sau một khắc, tiểu Chi Ước với sức mạnh vô biên, hạ đo ván Bát Giai Sư Vương đực, kêu lên một tiếng rồi không ngừng nhỏ đi, cuối cùng lại biến thành một con thú nhỏ.
“Chi Ước?”
Gương mặt của tiểu Chi Ước đầy vẻ khó hiểu, dùng móng vuốt gãi đầu một cái, đối với chuyện về mới phát sinh kia giống như không biết gì cả. Nó nhìn một chút về phía sau, thấy lão đại đang há hốc mồm sửng sốt và vẻ mặt sùng bái của tiểu Ô Nha.
“Tiểu Chi Ước? Ngươi...” Diệp Lăng Nguyệt nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Đúng là ba ngày không gặp thì sẽ nhìn với con mắt khác mà, không ngờ tiểu Chi Ước cũng có bản lĩnh biến thân đáng sợ như vậy.
Hồi tưởng lại việc gần đây tiểu Chi Ước có chút kỳ quái, trên trán của nó vô duyên vô cớ lại xuất hiện một vết bớt hình giọt máu, trở nên rất yêu ngủ. Dấu hiệu hình như là xuất hiện từ lần trước, sau khi Diệp Lăng Nguyệt tiếp xúc với Tinh Diệu Thiên Cơ Bàn thì bắt đầu.
Tỉ mỉ kiểm tra tiểu Chi Ước, xác định toàn thân của nó hoàn toàn không có bị thương thì Diệp Lăng Nguyệt mới thở phào. Suy nghĩ lại một chút, tiểu Chi Ước tốt xấu gì cũng là ở trong Hồng Mông Thiên. Có thể là, sau khi nó trưởng thành thì một bộ phận thần thông bên trong lại được thức tỉnh.
Diệp Lăng Nguyệt và tiểu Chi Ước đều không biết rằng, dị biến trên người của tiểu Chi Ước là bởi vì nó hấp thu được một giọt Kỳ Lân Thần Huyết.
Một đôi Phệ Huyết Cuồng Sư vương hậu đáng chết. Diệp Lăng Nguyệt bước lên, cắt bỏ lớp da của hai con Sư Vương. Từ trên người của Bát Giai Sư Vương đực kia, Diệp Lăng Nguyệt ngoài ý muốn lấy được một viên linh hạch nguyên lực.
Linh hạch là tài sản rất quý báu ở trên người của linh thú, cũng là nơi chứa nguyên lực của bọn chúng. Diệp Lăng Nguyệt bây giờ đã là Ngũ Đỉnh phương sĩ, đã có thể trực tiếp đem linh hạch luyện hóa rồi trực tiếp hấp thu.
Diệp Lăng Nguyệt quyết định dùng Càn Đỉnh thử luyện hóa viên linh hạch này.
Sau khi đánh chết Sư Vương của sơn cốc, Sư Hống Cốc trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Bởi vì sự tồn tại của đôi phu phụ Thất Bát Giai Phệ Huyết Cuồng Sư mà vùng này gần như trở thành khu vực cấm.
Diệp Lăng Nguyệt ngồi xếp bằng. Trong lòng bàn tay, viên linh hạch của Bát Giai Phệ Huyết Cuồng Sư đang bị hút vào Càn Đỉnh.
Một luồng rồi lại một luồng nguyên lực Cuồng Sư từ trong linh hạch phát ra. Chúng giống như sương như khí, lại giống như vô số sợi dây leo tiến vào trong miệng, mũi, tai, mắt, lỗ chân lông của Diệp Lăng Nguyệt rồi tiến vào cấm khu.
Lúc nguyên lực tiến vào gân mạch và huyệt đạo, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy một lượng lớn mồ hôi đang từ trong lỗ chân lông của mình chui ra ngoài. Bắp thịt giống như đang bị một cái thiết chùy vô tình gõ lên, xé rách, tạo mới. Nguyên lực đem thân thể của nàng lần lượt đều cường hóa.
Trong đan điền, nguyên lực sôi trào, toàn bộ thân thể đều cảm giác được lượng nhiệt kỳ lạ không gì sánh bằng. Diệp Lăng Nguyệt cảm giác mình có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Oành.
Cổ nguyên lực màu trắng được ẩn trong thiên linh của nàng xông ra ngoài, chung quanh, tất cả các tảng đá, dược thảo đều hóa thành tro bụi.
“Tiên Thiên!”
Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, thật không ngờ một viên linh hạch của Bát Giai Cuồng Sư Vương chỉ trong chốc lát đã giúp nàng đột phá hai cấp, từ Hậu Thiên Đại Viên Mãn đột phá thành Hậu Thiên Đỉnh Phong và Hậu Thiên.
Từ giờ khắc này, Diệp Lăng Nguyệt chính thức bước vào Tiên Thiên Cảnh.