Yết hầu tên đó bị Đế Tân bóp chặt nên rất hoảng sợ, hít thở khó khăn, không khí vào thì ít mà ra thì nhiều, không bao lâu mặt đã hiện lên màu tím cà.
“Mau thả người ra.”
Đám người xông vào như thủy triều.
Mấy chục võ giả tu vi Luân Hồi Cảnh, tay cầm vũ khí sắc bén, gào thét xông về phía trước.
Trong lòng Vũ Duyệt biết là không ổn, muốn tiến lên ngăn cản nhưng bị những võ giả chạy đến đó ngăn cách ở bên ngoài.
Đế Tân đổi tay thành cánh tay, giữ chặt người đó ở trong cánh tay, tay trái kẹp chặt hắn, dưới chân xoải bước ra.
Chỉ thấy hắn đạp ra mấy bước thì bóng người tựa như ánh sáng qua lại như con thoi từ trong đám võ giả.
Vung vẩy tay phải, tay hóa thành quyền, đánh bụp bụp vài quyền. Khi mỗi một quyền vung ra thì trong không khí tựa như đốt cháy mồi nổ, nguyên lực dũng mãnh lập tức nổ ra.
Những võ giả đó vẫn chưa đến gần người thì bị nguyên lực của hắn đánh bay ra, nằm xếp chồng lên nhau.
Suy nghĩ trong đầu Đế Tân lúc này hỗn loạn, căn bản không nghe thấy tiếng la hét của Vũ Duyệt xung quanh đó.
Đều tại hắn, lẽ ra hắn không nên để cô gái giặt đồ lại một mình.
Nàng ấy đã gặp phải cơn bão, lúc này...
Lòng của Đế Tân như thể bị khoét một đao, máu thịt lẫn lộn.
Hắn lúc này chỉ muốn quay lại cửa khẩu cổ, hắn muốn tìm được cô gái giặt đồ, nàng đang đợi hắn.
Trong lòng Đế Tân cứ suy nghĩ về sự an nguy của Diệp Lăng Nguyệt, cả chặng đường thế như chẻ tre, sắc bén không thể chống nỗi. Chớp mắt, người đã xông đến cổng thành.
“Cuồng đồ phương nào, dám láo xược ở Ngũ Linh Thành.” Lại thấy trên tường thành nhảy xuống một nam thanh niên áo xanh đen.
Người đàn ông đó có lông mày chữ bát rậm, thân hình cao lớn rắn chắc.
Hắn ta phi thân nhảy lên, hét lên một tiếng, chân quét về phía mặt của Đế Tân tựa như gió táp.
Ầm một tiếng.
Thân thể của hai người vừa chạm vào nhau đã lập tức tách ra.
Ngươi bị kẹp chặt đó bị hất ra, rớt xuống đất, nện xuống thành một cái lỗ lớn.
Lúc này cũng không có ai để ý đến sự sống chết của hắn.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hai bóng người tựa như sao băng va chạm vào nhau.
Người ở hai bên nghe lọt vào tai, chỉ cảm thấy màng nhĩ vang lên tiếng ong ong.
Lượng lớn nguyên lực ngang tàng bao phủ xung quanh họ, cuồn cuộn lên tựa như biển mây vậy.
Hai người vừa chạm vào nhau thì lập tức tách ra, dường như rơi xuống đất cùng lúc.
Đế Tân từ từ ngẩng đầu lên, trên gương mặt ngọc nổi lên một luồng sát khí.
Còn nam thanh niên đó sau khi nhìn rõ bộ dạng của Đế Tân thì cũng không lộ vẻ xúc động.
Hắn không ngờ, người gây chuyện này lại trẻ tuổi như vậy, lại còn là một tân thủ?
Cường giả Thần Thông Cảnh!
Vũ Duyệt nhìn người mới tới đó, ánh mắt sợ hãi.
Người đó nhìn vào chắc là một tiểu đội trưởng Ngũ Linh Thành, nhiều lắm cũng chưa tới hai lăm hai sáu tuổi.
Hơn hai mươi tuổi mà đã là Thần Thông Cảnh, cảnh giới này ở trên đại lục Thanh Châu hầu như không có ai có thể đạt tới. (Dĩ nhiên Vũ Duyệt không hề biết, thiên phú của quỷ đế Vu Trọng trong quá khứ cao hơn nhiều so với nam thanh niên trước mặt này).
“Vị đại nhân này, xin ngài nương tay, đệ đệ ta chỉ là nhất thời không khống chế được cảm xúc, người yêu của đệ ấy đã xảy ra chuyện ở dịch chuyển trận Nhạn Môn.”
Vũ Duyệt không để ý đến sự an nguy của cá nhân, xông vào giữa hai người.
Sau khi nàng nói với người thanh niên lông mày chữ bát đó xong, bèn kéo chặt Đế Tân lại.
“Đế Tân, đệ bình tĩnh một chút, Lăng Nguyệt chưa chắc xảy ra chuyện.”
Đế Tân vừa nghe đến dịch chuyển trận Nhạn Môn xảy ra chuyện thì đã mất đi lý trí.
Cho đến khi Vũ Duyệt nhắc đến hai từ “Lăng Nguyệt” thì trong mắt của Đế Tân mới lóe qua một tia sáng.
Tia máu trong vành mắt chàng dần dần tan đi, nguyên lực cũng đã thu hồi lại.
“Chương đội trưởng, tuyệt đối không thể bỏ qua cho tên tiểu tử này, Trương Siêu suýt chút nữa đã bị tiểu tử này giết rồi.”
Mấy tên thị vệ vội vàng nhấc cái người xui xẻo bị Đế Tân kẹp chặt đó lên, sau khi kiểm tra thì phát hiện thân thể người đó bị thương nặng, chỉ còn lại một hơi tàn.
“Việc này tự ta sẽ xử lý, người đâu, mang người về trước đi.” Nam thanh niên tên Chương Toàn, là một tiểu đội trưởng thị vệ phụ trách việc người mới báo danh ở Ngũ Linh Thành, một võ giả Thần Thông Cảnh, thực lực còn vượt trội hơn so với Hồng Thanh Vân năm đó.
Đế Tân bị Vũ Duyệt kéo đi, lúc này mới về đến chỗ báo danh.
Vừa nãy hắn và Đế Tân đấu với nhau một chiêu, vốn tưởng rằng có thể bắt được đối phương, đâu ngờ Đế Tân tuy là người mới nhưng lại đối phó được với một chiêu đó của hắn, việc này khiến Chương Toàn xem trọng Đế Tân hơn mấy phần.
Cho đến sau khi Trương Siêu kiểm tra tư liệu của Đế Tân mới hiểu ra.
Chả trách tuổi còn nhỏ mà thực lực đã kinh ngạc như vậy, thì ra là Ngũ Linh Niết Bàn Thể.
Trong Ngũ Linh Thành, khắp nơi đều là võ giả thể chất khác người thường.
Bản thân Chương đội trưởng chính là một Song Linh Niết Bàn Thể, giống như Vũ Duyệt, năng lực hấp thu linh lực của hắn gấp đôi người khác.
Nhưng so với loại người Ngũ Linh Niết Bàn Thể như Đế Tân thì vẫn thua kém nhiều.
“Ngươi tên là Đế Tân, đệ tử Cô Nguyệt Hải đại lục Thanh Châu, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đến báo danh. Việc vừa nãy lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi. Vừa nãy ngươi nói đồng đội của các ngươi đã xảy ra chuyện ở cửa khẩu cổ? Nàng ta tên gì?”
Chương Toàn cũng đã nhận được tin tức mà bên cửa khẩu cổ truyền đến, nhưng vì không liên quan đến dịch chuyển trận Ngũ Linh nên hắn không để tâm lắm.
“Nàng ấy tên Diệp Lăng Nguyệt, cũng là đệ tử của Cô Nguyệt Hải giống như chúng tôi vậy, vốn là định đến Nhạn Môn Thành.” Chỉ lo Đế Tân lại gây rắc rối, Vũ Duyệt vội vàng nói tiếp lời: “Chương đội trưởng, tình hình của dịch chuyển trận Nhạn Môn rốt cuộc thế nào rồi? Tại sao đang yên lành lại gặp phải trận bão?”
Vũ Duyệt lòng cũng như lửa đốt, Diệp Lăng Nguyệt đã giúp ổn định bệnh tình của nàng ta, hai người lại rất hợp ý, Vũ Duyệt lại không có tỷ muội ruột nên vẫn luôn yêu thương Diệp Lăng Nguyệt như là muội muội ruột.
“Khu vực cửa khẩu cổ hàng năm đều có bão nguyên lực, chỉ là quy mô trước giờ không lớn. Vị bằng hữu đó của ngươi thật không may, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.”
Chương Toàn lắc lắc đầu.
Việc bị bão nguyên lực tập kích ở trên chiến trường cổ thực ra không hiếm gặp, ở khu vực trung nguyên thậm chí còn có bão nguyên lực siêu cấp có uy lực đáng sợ nữa.
Nhưng vì sự tồn tại của các đại năng siêu cấp ở Cửu Châu Cổ, vì vậy đã ngăn chặn khả năng gió lốc nguyên lực siêu cấp xâm nhập vào thành thị Cửu Châu Cổ.
“Lục đệ, đệ muốn đi đâu!”
Chương Toàn mới vừa nói xong, Đế Tân quay đầu bước đi.
“Lăng Nguyệt chưa chết, đệ phải đi đón nàng ấy.”
Đế Tân nói với vẻ cố chấp.
Chàng có cảm giác, cô gái giặt đồ sẽ không dễ dàng chết như thế.
“Sau khi vào Ngũ Linh Thành, chưa vượt qua sát hạch tân thủ thì không cho phép tự tiện rời khỏi, nếu không sẽ xử tử.”
Chương Toàn vừa nghe thì giọng nói trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, chỉ thấy trên hai tay hắn lần lượt ngưng tụ một vùng màu vàng và một vùng màu đỏ, một tay là sức mạnh Luân Hồi Hỏa, một tay là sức mạnh Luân Hồi Kim.
“Dựa vào ngươi, vẫn chưa thể cản được ta.”
Bước chân của Đế Tân không thay đổi, vẫn tiến về phía trước.
Chính vào lúc này, mặt đất bỗng chấn động.
Toàn bộ tòa thành Ngũ Linh rung lắc.
Một giọng nói tựa như chuông chiều truyền đến.
Giọng nói đó cổ kính mà lại mênh mang, dường như từ dưới đất chui lên, lại giống như từ trên trời rơi xuống.
Xung quanh Đế Tân bỗng nhiên trồi lên năm cột trụ ánh sáng linh lực, trụ ánh sáng đó đội đất mà lên nhưng không chọc vào bầu trời, tựa như một cái lồng giam Đế Tân ở bên trong.
“Tiểu quỷ, đây là Ngũ Linh Thành, không cho phép ngươi láo xược.”