Bão nguyên lực khí thế hung dữ, Diệp Lăng Nguyệt mắt thấy sắp bị cuốn vào trong đó.
Nếu bị bão nguyên lực hút vào giữa cơn bão thì nàng chết chắc rồi.
Diệp Lăng Nguyệt cắn chặt răng, Thực Nguyên Hồn Liên bắn tung ra ở giây phút nguy khốn.
Chỉ nghe thấy một tiếng bùm, mấy sợi Thực Nguyên Hồn Liên cắm vào trong dịch chuyển trận cổ, vụn đá bắn lên sượt qua mặt của Diệp Lăng Nguyệt. Nàng cũng không để ý những thứ đó, chỉ chuyên tâm dùng Thực Nguyên Hồn Liên khống chế thân thể mình để không bị hút vào.
Diệp Lăng Nguyệt từng nghe nói, cơn bão càng mạnh thì thời gian duy trì càng ngắn, nàng chỉ cần chịu đựng được qua lúc cơn bão dữ dội nhất thì có thể sống sót.
Cơn bão và Thực Nguyên Hồn Liên đang giằng co giống như chơi trò kéo co vậy.
Hai tay của Diệp Lăng Nguyệt túm chặt Hồn Liên.
Không biết qua bao lâu, cơn bão sau lưng dần dần biến mất.
Diệp Lăng Nguyệt theo bản năng nuốn thu Hồn Liên về, nhưng nàng đã trải qua sự mệt mỏi trong thời gian dài nên sớm đã sức cùng lực kiệt.
Ngay cả một chút hơi tàn cũng không có.
Thực Nguyên Hồn Liên vừa thu về thì người giống như con thiêu thân bị gãy cánh vậy, đập mạnh trong dịch chuyển trận cổ.
Nhưng chính vào lúc này, dịch chuyển trận cổ trước đó vẫn luôn ảm đạm không chút ánh sáng lại bỗng nhiên phát ra một vùng sáng u ám.
Không chờ nàng kịp phản ứng, ánh sáng u ám đó đã hoàn toàn bao phủ lấy nàng.
Khoảnh khắc trước khi ý thức chìm vào mơ hồ, Diệp Lăng Nguyệt lờ mờ nhìn thấy hai chữ “Hoàng Tuyền”.
Chỉ chớp mắt, người đã biến mất ở trong dịch chuyển trận.
Vào lúc bóng dáng của Diệp Lăng Nguyệt hoàn toàn bị dịch chuyển trận chiếm lấy, chỉ nghe thấy chỗ cửa khẩu cổ phía sau có mấy thủ vệ chạy đến.
“Báo cáo đội trưởng, bão nguyên lực đã kết thúc, có mười mấy thị vệ thành trọng thương, hai người hi sinh vì nhiệm vụ. Ngoài ra, cửa khẩu cổ Nhạn Môn và Hoàng Tuyền bị hư hại. Dịch chuyển trận của Nhạn Môn Thành bị phá hủy hoàn toàn, một phần nhỏ dịch chuyển trận của Hoàng Tuyền bị hỏng.” Mấy thị vệ mặc giáp chiến cổ dưới sự dẫn dắt của tiểu đội trưởng, vội vã tìm đến.
Cửa khẩu cổ do vị trí địa lý đặc biệt, tiếp giáp đại lục Cửu Châu Cổ và Cửu Châu Mới, ở đây nằm giữa kết giới đại lục, lại có yêu ma tàn phá bừa bãi. Vì vậy khí thiên canh và địa sát của vùng này xung đột rất mạnh, thỉnh thoảng sẽ gây ra bão nguyên lực quy mô nhỏ.
Các thị vệ ở đây cũng đều đã quen với chuyện này.
Chỉ là bão nguyên lực bình thường có quy mô đều không lớn, sức phá hoại cũng rất có hạn, còn bão nguyên lực quy mô cỡ vừa giống như lần này thì trăm năm cũng chỉ sẽ ngẫu nhiên xảy ra một lần.
Sau khi kiểm đếm một lượt, các thủ vệ vùng cửa khẩu cổ đã xác nhận thương vong.
“Báo cáo đội trưởng, dịch chuyển trận này có hơi khác lạ. Khi bão nguyên lực đến, chúng ta rõ ràng đã đóng dịch chuyển trận, nhưng nhìn dấu vết thì vừa nãy dịch chuyển trận hình như đã bị người khác mở ra.”
Mấy thị vệ ở cạnh dịch chuyển trận Hoàng Tuyền đã phát hiện một số nơi bất thường.
Dịch chuyển trận cổ đã bị mở? Vậy có nghĩa là có người đã đến Hoàng Tuyền Thành.
“Nhưng hôm nay người đến cửa khẩu cổ đều là tân thủ, theo lý chắc sẽ không có ai xông vào dịch chuyển trận Hoàng Tuyền mới đúng. Lẽ nào là kẻ xui xẻo nào đó bị bão nguyên lực cuốn vào dịch chuyển trận Hoàng Tuyền. Truyền lệnh của ta xuống, liên hệ với mấy thành tân thủ khác kiểm tra xem rốt cuộc là người nào đã vào dịch chuyển trận Hoàng Tuyền.”
Tiểu đội trưởng không nén nỗi đồng tình với tân thủ xui xẻo đó.
Vả lại Hoa Vãn Vân đã vào dịch chuyển trận Nhạn Môn trước Diệp Lăng Nguyệt một bước, lúc này đã đến gần Nhạn Môn Thành rồi.
Nàng ta chờ Diệp Lăng Nguyệt theo đến, nhưng cứ đợi hoài đợi mãi, đợi đến mấy tiếng, từ buổi trưa đến lúc hoàng hôn cũng không thấy Diệp Lăng Nguyệt đâu.
Hoa Vãn Vẫn không nén nỗi cảm thấy có vấn đề.
Nàng ta vội vàng hỏi thăm thủ vệ khu vực Nhạn Môn Thành, sau khi biết được quá trình sự việc thì sắc mặt Hoa Vãn Vân trắng bệch, nàng ta nắm chặt lấy vạt áo của thị vệ đó, nói với vẻ không thể tin được.
“Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa xem!”
“Mấy tiếng trước cửa khẩu cổ đã xảy ra trận bão nguyên lực, có mấy người mất tích trong cơn bão. Ngươi chắc cũng là từ dịch chuyển trận Nhạn Môn đến nhỉ, ngươi cũng thật may mắn đó, nghe nói cửa khẩu cổ và dịch chuyển Nhạn Môn đều bị phá hủy trong chốc lát, muốn tu sửa ít nhất cũng cần mấy ngày...”
Thị vệ cổng thành còn đang nói gì đó, Hoa Vãn Vân cũng nghe không rõ nữa rồi. Nàng ta chỉ đi sang một bên với vẻ vô tri vô giác, rồi nhìn lại lòng bàn tay mình đều là mồ hôi lạnh nhờn rít.
“Thái thượng sư thúc...”
Buổi trưa trôi qua không bao lâu, đám Đế Tân và Vũ Duyệt đến Ngũ Linh Thành, cũng đi ra từ trong dịch chuyển trận Ngũ Linh.
Vừa ra khỏi dịch chuyển trận, Đế Tân đã vội vàng lấy Phụng Lệnh ra, thử liên lạc với Diệp Lăng Nguyệt.
Phụng Lệnh chỉ ảm đạm không chút ánh sáng, cũng không phát ra bất kỳ phản hồi nào.
Đế Tân lờ mờ cảm thấy trong lòng có cảm giác không thoải mái khó diễn tả được.
“Lục đệ, đệ đừng sốt ruột, ta nghe nói ở gần dịch chuyển trận vì để dịch chuyển thuận lợi nên đều sẽ bị thiết lập cấm chế đặc biệt, những thứ đó đều là cấm chế của các tổ tiên tiền bối, sẽ khiến một số linh bảo thậm chí cả tinh thần lực mất linh. Lăng Nguyệt lúc này chắc cũng đã đến gần Nhạn Môn Thành rồi. Chi bằng chúng ta vào thành tân thủ trước, chờ sau khi thu xếp ổn thỏa rồi lại liên lạc với muội ấy.”
Vũ Duyệt thấy bộ dạng mất hồn của Đế Tân thì bất giác lắc đầu than thở.
Lục đệ ngày thường nhìn thì thông minh lanh lợi, nhưng vừa gặp phải việc của lục đệ muội thì lại trở nên thất thường.
Đế Tân trả lời một câu qua loa, tiến vào Ngũ Linh Thành một cách cực kỳ không tình nguyện, xử lý các thủ tục tân thủ liên quan.
Ngũ Linh Thành không hổ là nơi có điều kiện tốt nhất trong tất cả các thành tân thủ, người mới ở đây vừa vào thành thì dựa theo cấp thiên phú được sắp xếp nơi ở tương ứng.
Tất cả tân thủ chỉ cần ở trong thành tân thủ, toàn bộ phí ăn ở đều miễn phí, hơn nữa mức độ dày đặc của Ngũ Linh ở đây cũng vượt xa so với Cô Nguyệt Hải của hai người trước đó.
Khi làm thủ tục tân thủ, Đế Tân vẫn thỉnh thoảng theo dõi mảnh Phụng Lệnh đó, chỉ là Phụng Lệnh trước sau vẫn không truyền đến âm thanh nào.
“Nghe nói gì chưa, cửa khẩu cổ hôm nay đã xảy ra một trận bão nguyên lực. Có mấy tân thủ xui xẻo vừa hay gặp phải, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”
Chính vào lúc Đế Tân và Vũ Duyệt đăng ký trên sổ, một nhân viên công tác của Ngũ Linh Thành và một nhân viên bên cạnh bàn luận với nhau.
Đế Tân vừa nghe thì ánh mắt phút chốc đã thay đổi.
Vũ Duyệt cũng ngẩn người, nàng ta nhanh chóng nhìn Đế Tân, tỏ ý bảo chàng ấy đừng lo lắng.
“Hai vị, vừa nãy các người nói đến cửa khẩu cổ. Hai người chúng ta cũng từ bên đó tới, đi cùng với chúng ta đến cửa khẩu cổ còn có mấy đồng đội nữa. Chúng ta rất lo lắng cho sự an nguy của họ, không biết hai vị có thể nói cho chúng ta biết ở cửa khẩu cổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Hai nhân viên công tác đó nhìn tư liệu của Đế Tân và Vũ Duyệt, thấy hai người một người là Tam Linh Niết Bàn Thể, một người thì đã đạt đến Ngũ Linh Niết Bàn Thể thì đầy kinh ngạc nên thái độ lập tức tốt hơn rất nhiều.
“Hai vị tân thủ, các người chắc không biết, cửa khẩu cổ hôm nay đã xảy ra trận bão nguyên lực quy mô vừa. Bão nguyên lực đã phá hủy hai cửa khẩu cổ, còn có cả một dịch chuyển trận. Bằng hữu của các người chắc sẽ không đúng lúc đi đến Nhạn Môn Thành hoặc là Hoàng Tuyền Thành đó chứ?”
Người đó vẫn chưa nói xong, bỗng hét lên một tiếng kinh ngạc, thì ra là bị Đế Tân bóp chặt cổ, nhấc lên cao.