Diệp Lăng Nguyệt nhìn bản đồ, Thiên Khôi Điện, tòa cung điện đầu tiên trong ba mươi sáu tòa Thiên Canh Điện.
Ở gần Thiên Canh Lôi Hải nhất, điện chủ nơi đó chắc là điện chủ Thiên Canh.
Nhưng thứ mà bản đồ có thể cung cấp cũng chỉ có những tài liệu này mà thôi.
Khác với Địa Sát Ngục, Diệp Lăng Nguyệt không biết chút gì về tư liệu của ba mươi sáu vị điện chủ Thiên Canh này.
"Chủ nhân, trong mỗi tòa Thiên Canh Điện đều phòng thủ rất nghiêm ngặt. Trong một tòa Thiên Canh Điện có một ngàn lính Thiên Canh và một điện chủ Thiên Canh. Thực lực của vị điện chủ Thiên Khôi kia so với đại quân chủ Quẻ Ngưu còn mạnh hơn một chút." Hỗn Nguyên Lão Tổ báo lại phát hiện của mình cho Diệp Lăng Nguyệt.
"Vậy đơn đả độc đấu thì ngươi có phải là đối thủ của hắn không?"
Diệp Lăng Nguyệt hỏi ngược lại.
"Nếu chỉ đánh đơn lẻ thì thuộc hạ có thể đánh hòa với vị điện chủ Thiên Khôi kia, thậm chí là mạnh hơn một chút. Thế nhưng có một điểm. Điện chủ Thiên Khôi tinh thông một loại võ học đặc biệt, thuộc hạ cộng thêm chủ nhân cũng không phải là đối thủ. Cho nên, Thiên Khôi Điện chỉ có thể dùng trí chứ không thể tiến công." Hỗn Nguyên Lão Tổ không hổ là lão tổ mở núi của Hỗn Nguyên Tông, khi phân tích tình hình chiến đấu thì rất sắc bén.
"Ta cũng tán thành dùng trí, nếu tiến công thì chỉ e sẽ bị điện chủ của ba mươi lăm tòa Thiên Canh Điện còn lại phát hiện."
Diệp Lăng Nguyệt cũng tán thành ý kiến của Hỗn Nguyên Lão Tổ, chỉ là nàng nhất thời cũng không biết dùng trí như thế nào.
Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt chợt nhớ tới một chuyện.
"Hỗn Nguyên Lão Tổ, ngươi chắc cũng là lần đầu tới đến Thiên Canh Điện, vì sao ngươi lại biết điện chủ Thiên Khôi thông hiểu võ học đặc biệt?"
"Chủ nhân quả nhiên là cẩn thận, thực ra thuộc hạ cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ có gặp qua điện chủ Thiên Canh ở Thần Giới, nghĩ lại thì Thiên Canh Điện này và Thần Giới cũng có chút liên quan."
Hỗn Nguyên Lão Tổ cười ngượng ngùng.
Hỗn Nguyên Lão Tổ bị Diệp Lăng Nguyệt luyện hóa thành con rối, nhưng hắc thủ đằng sau lưng hắn cũng quả thật là giỏi, cũng không biết hắn đã giở trò gì trên người của Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Hỗn Nguyên Lão Tổ chỉ nhớ bản thân đến từ Thần Giới, nhưng việc liên quan đến Thần Giới thì hắn đa số là đã không còn nhớ nữa.
Cứ như vậy, Diệp Lăng Nguyệt dù muốn điều tra rốt cục là kẻ nào ở Thần Giới muốn ám hại nàng cũng không thể được rồi.
Ký ức của Hỗn Nguyên Lão Tổ bị xóa đi, nhưng khi hắn bí mật kiểm tra điện chủ Thiên Khôi thì cảm giác như mình đã từng gặp hắn, cho nên mới nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt.
"Ồ, chẳng lẽ là Thiên Canh Điện cũng có liên quan với hắc thủ đứng sau đó?"
Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, lông mi nhướng lên.
Đây đúng là cơ hội tốt, có lẽ nàng có thể mạo hiểm thử xem, chưa biết chừng còn có thể tìm ra một số tin tức về hắc thủ đứng sau này.
Nàng hơi suy nghĩ, lập tức mưu tính trong lòng.
Nàng thì thầm một hồi bên cạnh Hỗn Nguyên Lão Tổ, hắn ta gật gật đầu.
Diệp Lăng Nguyệt lấy ra một bộ quần áo thay vào, theo Hỗn Nguyên Lão Tổ lao về hướng của Thiên Khôi Điện.
Thiên Khôi Điện nằm ở cực nam của ba mươi sáu tòa Thiên Canh Điện.
Cả tòa cung điện rất rộng lớn, suốt ngày được bao phủ trong ánh sáng.
Sân trước của Thiên Canh Điện có trồng một vùng trúc, khác với cây trúc bình thường, Thiên Canh Trúc của Thiên Canh Điện có màu vàng kim, sinh trưởng trên biển mây, cần phải dùng linh tuyền để tưới mới có thể lớn lên.
Thiên Canh Trúc sinh trưởng cũng rất chậm, mỗi một năm mới lớn lên vài tấc.
Cho nên hai mẫu ruộng Thiên Canh Trúc này chỉ cao ngang người thì đã có mấy trăm năm tuổi rồi, có thể nói là vô cùng quý giá.
Một chiến tướng đang đội mũ chiến bằng đồng xanh đứng trước Thiên Canh Trúc. Người đàn ông cao gần chín thước, râu quai nón đầy mặt, mặt đỏ tai lớn. Vừa nhìn qua thì giống như mãnh tướng Trương Phi, hắn chính là điện chủ Thiên Khôi.
"Khởi bẩm điện chủ, ngoài điện có một người tự xưng là chủ thần Hỗn Nguyên Lão Tổ, cầu kiến ở bên ngoài."
Một chiến sĩ Thiên Canh vội vàng đi tới.
"Hỗn Nguyên Lão Tổ? Cái tên này quả thực hình như có nghe qua ở đâu rồi. Nhớ ra rồi, hình như hắn là một chủ thần của Bắc Chi Cảnh, trước đây khi ta đến tham kiến Thần Tôn và Thần Phi, hắn đã đứng hầu hạ bên cạnh. Chỉ là hắn đang yên đang lành không ở Thần Giới mà đến nơi hẻo lánh này của ta làm gì?"
Điện chủ Thiên Khôi mặt lộ vẻ kinh ngạc, hắn rất bất ngờ chủ thần như Hỗn Nguyên Lão Tổ lại đến nơi như Thiên Canh Điện này.
Chẳng lẽ Thần Tôn có mệnh lệnh gì?
Điện chủ Thiên Khôi nào có biết đâu Hỗn Nguyên Lão Tổ giờ đây sớm đã không phải là Hỗn Nguyên Lão Tổ lúc trước rồi.
"Đón người vào đây… Mà thôi, vẫn là đích thân bổn điện chủ đi nghênh đón."
Điện chủ Thiên Khôi chỉnh lại áo mũ ngay ngắn, lệnh cho người bên cạnh bảo vệ cẩn thận hai mẫu ruộng Thiên Canh Trúc đó.
Bên ngoài Thiên Khôi Điện, Diệp Lăng Nguyệt và Hỗn Nguyên Lão Tổ đang chờ đợi.
Thì ra, mưu kế mà Diệp Lăng Nguyệt nghĩ ra chính là lợi dụng thân phận trước đây của Hỗn Nguyên Lão Tổ để lẩn vào Thiên Khôi Điện.
Mặc dù kế là như vậy, nhưng trong lòng Diệp Lăng Nguyệt vẫn có hơi thấp thỏm. Lỡ như điện chủ Thiên Khôi không nhớ ra Hỗn Nguyên Lão Tổ, hoặc là sau khi Hỗn Nguyên Lão Tổ phản bội, tên hắc thủ đứng sau đó đã phát lệnh truy nã thì hành động này của Hỗn Nguyên Lão Tổ chắc chắn chẳng khác gì với việc tự chui đầu vào lưới.
Nhưng ngoại trừ cách này ra thì Diệp Lăng Nguyệt cũng không còn cách nào khác, không phí một binh một tốt mà lẩn vào Thiên Khôi Điện, nàng hiện giờ cũng chỉ có thể liều một phen thôi.
May mà, vận may của Diệp Lăng Nguyệt trước giờ vẫn rất tốt, lần này cũng không ngoại lệ.
Người chiến sĩ Thiên Canh đó đi vào thông báo không bao lâu thì đã nghe thấy một loạt tiếng cười hào sảng.
"Lão tổ, đã nhiều năm không gặp, lão tổ vẫn giống như năm đó càng già càng dẻo dai nhỉ."
Một người đàn ông cường tráng xải bước đi tới, nhìn khí thế quanh người và tu vi của hắn thì chính là điện chủ Thiên Khôi.
"Điện chủ, ông cũng chẳng thay đổi chút nào."
Hỗn Nguyên Lão Tổ đi lên phía trước một cách rất quen, hai người vừa chắp tay vừa hàn huyên, nhìn qua cứ giống như là bằng hữu tốt nhiều năm không gặp vậy.
"Lão tổ, vị này là?"
Điện chủ Thiên Khôi nhìn Diệp Lăng Nguyệt ở bên cạnh Hỗn Nguyên Lão Tổ một cái, thị lực hắn cỡ nào chứ, hắn cũng đã nhìn ra trên người Diệp Lăng Nguyệt không có ánh sáng thần, không phải là người trong Thần Giới nên không khỏi có mấy phần nghi ngờ.
"À, đó là đồ tôn của tông môn trước khi ta phi thăng, mang nàng ta tới mở mang tầm mắt." Hỗn Nguyên Lão Tổ trả lời rất tùy ý.
Để phối hợp với thân phận của Hỗn Nguyên Lão Tổ, Diệp Lăng Nguyệt đã thay chiếc áo choàng của đệ tử Hỗn Nguyên Tông.
Điện chủ Thiên Khôi cũng không hề suy nghĩ nhiều, lập tức liền đón Hỗn Nguyên Lão Tổ vào điện. Về phần Diệp Lăng Nguyệt thì cải trang thành đầy tớ bên cạnh Hỗn Nguyên Lão Tổ, cùng tiến vào Thiên Khôi Điện.
Điện chủ Thiên Khôi đón Hỗn Nguyên Lão Tổ lên ghế trên, đích thân chào hỏi, sau khi nói mấy câu thì điện chủ Thiên Khôi đi vào chủ đề chính.
"Lão tổ, ông và ta từ sau khi từ biệt ở Bắc Chi Cảnh đã hơn trăm năm không gặp rồi. Hôm nay sao ông lại muốn đến Thiên Khôi Điện vậy, lẽ nào là Thần Tôn Bắc Cảnh có việc gì quan trọng nên sai ông đến thông báo ư?"
Điện chủ Thiên Khôi vừa mới nói xong.
Chỉ nghe xoảng một tiếng, Diệp Lăng Nguyệt ngồi bên cạnh Hỗn Nguyên Lão Tổ không kiềm nổi mà run tay.
Trà nóng vẩy lên mu bàn tay của nàng liền đỏ lên một mảng.
Âm thanh đã kinh động đến Hỗn Nguyên Lão Tổ và điện chủ Thiên Khôi, điện chủ Thiên Khôi khẽ liếc mắt.
"Đúng là đồ khốn, thế mà lại bị thần uy của điện chủ làm cho sợ hãi, ngay cả ly trà cũng không bưng nổi, còn không cút ra ngoài."
Hỗn Nguyên Lão Tổ thấy thần sắc Diệp Lăng Nguyệt khác thường, bèn giả vờ tức giận khiển trách một phen.
"Thì ra là vậy, lão tổ cần gì phải tức giận, tiểu bối thôi mà, rèn luyện vài năm nữa là tốt thôi. Nhớ năm đó, lần đầu tiên ta bái kiến Thần Tôn Bắc Cảnh cũng bị thần uy chính trực của ngài ấy dọa sợ khiếp, suýt chút nữa là nói không ra lời luôn rồi." Điện chủ Thiên Khôi phá lên cười ha ha.
Diệp Lăng Nguyệt vội vàng đứng dậy nhận tội, lui ra bên ngoài chờ đợi.