Chưởng giáo Vô Nhai tràn đầy ngạc nhiên, nhìn tiểu Đế Tân mặt đầy vẻ bảo vệ rồi lại nhìn Diệp Lăng Nguyệt có hơi bối rối.
Ông ấy tuy đã sớm biết tiểu lục và tạp dịch Ngoại Môn đã đính hôn, nhưng ông ấy trước giờ không để tâm đến việc này.
Chưởng giáo Vô Nhai cho rằng, đó chẳng qua là sự quan tâm nhất thời do tiểu Đế Tân tuổi nhỏ không hiểu chuyện thôi.
Đợi đến sau khi hắn lớn lên, tiến vào chiến trường cổ, có cơ hội đi đến vùng đất rộng lớn hơn thì tự nhiên sẽ quên lãng tạp dịch đó.
Cho đến hôm nay tiểu Đế Tân vì cô gái này mà cam tâm khiến nhiều người tức giận, lại càng không ngại đối địch với Tuyết trưởng lão có vai vế và tu vi đều gấp mấy lần hắn, thì chưởng giáo Vô Nhai mới ý thức được tính nghiêm trọng.
Giờ này phút này, chưởng giáo Vô Nhai không thể không nhìn thẳng vào Diệp Lăng Nguyệt thêm vài lần, muốn nhìn xem thử rốt cuộc là cô gái như thế nào mà lại khiến tiểu lục mê mẩn đến điên đảo thần hồn.
Chưởng giáo Vô Nhai nhìn Diệp Lăng Nguyệt ở sau lưng tiểu Đế Tân một cái, lại sững sờ.
Chỉ thấy cô gái này mặc dù ăn mặc rách rưới nhưng khuôn mặt cực xinh đẹp, tuy nhiên những cái đó đều là thứ yếu.
Cho dù là thời khắc này đang bị nhiều người chỉ trích, nàng ta vẫn trong sáng vô tư, một đôi mắt trong suốt sáng long lanh không có chút gì hoảng loạn.
Cô gái như vậy mà lại là tạp dịch ư?
Người cũng ngạc nhiên như thế còn có đám người Mộc Sảng Mã Chiêu.
Tiểu tạp dịch này là thê tử của đệ tử chưởng giáo ư?
Cô Nguyệt Hải khác với Nam Vô Sơn, Dao Trì Tiên Tạ, đệ tử trong Cô Nguyệt Hải có thể thành hôn, thậm chí trong tông môn còn khích lệ nam nữ đệ tử có tiềm chất cùng song tu.
Nhưng giống như tiểu Đế Tân tuổi còn nhỏ như vậy mà đã đính hôn, hơn nữa thân phận còn khác biệt lớn như vậy thì đúng là người đầu tiên trong lịch sử tông môn.
Thấy chưởng giáo Vô Nhai lần lữa không nói gì, cánh tay của Tuyết trưởng lại càng ngày càng tê, ông ta không thể kiềm nén hơn được nữa.
"Chưởng giáo, thái tử phạm pháp tội cũng như thứ dân. Lẽ nào chưởng giáo muốn bao che cho hai tiểu tiện nhân này. Huống hồ, nàng ta lại còn phạm thượng, vừa nãy còn mưu toan hại bổn trưởng lão. Hôm nay nếu không cho Tuyết Phong chúng ta một câu trả lời rõ ràng, Tuyết mỗ ta cho dù là phải mời đến mấy vị trưởng lão khác thì tuyệt đối cũng sẽ không chịu để yên."
Nói xong Tuyết trưởng lão liền nổi giận đùng đùng, ra lệnh cho đệ tử môn hạ đi mời Phong, Hoa, Nguyệt trưởng lão.
Tuyết trưởng lão cũng hiểu rằng, chưởng giáo Vô Nhai rất thương yêu tiểu Đế Tân, sự việc dính đến tiểu Đế Tân nên ông ta muốn xử trí Diệp Lăng Nguyệt thì phải mời ra mấy vị trưởng lão khác.
Không mất bao lâu thì ba vị trưởng lão còn lại cũng chạy tới, họ nhìn thấy bộ dạng của Tuyết trưởng lão, rồi lại nhìn tiểu Đế Tân đang cứ như gà mẹ bảo vệ gà con thì đều có hơi chẳng hiểu gì cả.
"Ồ, lại có chuyện như vậy à. Từ lúc nào mà dáng vẻ kiêu ngạo của tạp dịch Ngoại Môn lại còn hung hăng hơn cả đệ tử của Nội Môn chúng ta nữa vậy. Chưởng giáo, việc này liên quan đến đệ tử Tuyết Phong, Nguyệt Phong nên người vẫn phải giải quyết công bằng, nếu không chỉ sợ sẽ làm nguội lạnh trái tim của đệ tử hai phong chúng tôi." Nguyệt trưởng lão thấy ái đồ cũng có mặt ở đó, lại nghe lời từ một phía của Tuyết trưởng lão, trong lòng dĩ nhiên là thiên vị đệ tử của mình.
Lại thêm quan hệ hai phong Tuyết, Nguyệt xưa nay rất tốt nên Nguyệt trưởng lão dĩ nhiên càng thiên vị Tuyết trưởng lão hơn rồi.
Ý trong lời nói đã tỏ rõ lập trường.
"Nguyệt trưởng lão, sự việc trước mắt còn chưa điều tra rõ ràng, há lại có thể tự tiện kết luận." Phong trưởng lão và Diệp Lăng Nguyệt đã từng quen biết, lại có quan hệ tốt với Ông Lão Câu Cá nên dĩ nhiên là thiên vị Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Sảng.
Trong bốn vị trưởng lão thì ba vị đã tỏ rõ thái độ, người còn lại cũng chỉ còn có Hoa trưởng lão thôi.
Hoa trưởng lão vừa hay lại là trưởng lão phụ trách giới luật, là người cương trực công chính nổi tiếng trong Cô Nguyệt Hải.
Chưởng giáo Vô Nhai thấy ông ấy vẫn một mực yên lặng không nói thì vội nhìn về phía Hoa trưởng lão như thể xin trợ giúp.
"Hoa trưởng lão, ông thấy thế nào?"
Nhiều cặp mắt ở đó cũng rào rào nhìn về phía Hoa trưởng lão.
Nhất là tiểu Đế Tân, hắn hồi hộp nhìn chằm chằm Hoa trưởng lão, mặc niệm trong lòng rằng lão già, ông dám nói xấu cô gái giặt đồ của ta thì ta nhất định sẽ cho ông biết mặt.
Hoa trưởng lão chịu hết áp lực của tất cả mọi người, ông ấy trầm ngâm một lát rồi cuối cùng đã mở miệng.
"Chưởng giáo, chuyện này chỉ nghe từ lời một phía rõ ràng là không đúng. Đệ tử Tuyết trưởng lão và Nguyệt trưởng đều đã nói rồi. Hai người liên quan còn lại, Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Sảng các ngươi có lời nào muốn nói không?"
Diệp Lăng Nguyệt cũng có hơi bất ngờ, Hoa trưởng lão không hổ là trưởng lão giới luật, ông ấy tuy vẫn chưa có kết luận nhưng ít nhất về thái độ vẫn là công chính.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn Mộc Sảng, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch thì biết nàng ta căng thẳng, lúc này căn bản nói không nên lời.
"Hoa trưởng lão, chúng tôi bị oan. Bông tai của Mộc Sảng không phải là lấy trộm mà là Mã Chiêu tặng. Các người nếu không tin thì có thể tìm bất kỳ một huynh đệ nào của Dã Luyện Đường để hỏi, lúc Mã Chiêu tặng bông tai họ đều nghe thấy. Còn về việc bắt cóc Tuyết Huyên, vậy thì phải hỏi thử Tuyết đại tiểu thư của chúng ta đã làm gì đối với Mộc Sảng." Diệp Lăng Nguyệt căm phẫn nhìn về phía Tuyết Huyên.
"Nàng ta không màng đến việc có nam nhân ở đó, cởi váy áo của Mộc Sảng trước mặt mọi người, hủy danh tiết của người ta. Thử hỏi danh tiết của con gái là thứ còn quan trọng hơn cả tánh mạng. Nàng ta còn muốn ép ta giúp người xấu làm điều ác nữa. Nếu ta không đồng ý thì sẽ cho ta có kết cục giống như Mộc Sảng. Tượng đất cũng có ba phần tính khí, nếu đổi thành các sư tỷ khác có mặt ở đây thì các người sẽ cam tâm chịu nhục ư?" Mỗi chữ mỗi câu lên án của Diệp Lăng Nguyệt khiến cho sắc mặt Tuyết Huyên trắng bệch từng chút một.
Các nữ đệ tử khác ở đó, nhất là mấy nữ đệ tử dưới quyền của chưởng giáo Vô Nhai lúc này đều có vẻ mặt căm phẫn trào dâng. Nghe lời nói của Diệp Lăng Nguyệt thì bọn họ đều liên tục gật đầu, nếu đổi thành bất cứ người nào trong số họ mà gặp phải chuyện như vậy đều sẽ không bỏ qua cho Tuyết Huyên.
Tiểu Đế Tân lại càng bực, nếu không phải Diệp Lăng Nguyệt kéo lấy tay của hắn, chỉ sợ hắn sẽ lập tức xông lên lý luận với cha con họ Tuyết kia.
"Chư vị chưởng giáo, Hoa trưởng lão có mặt ở đây, quá trình sự việc là như vậy." Diệp Lăng Nguyệt dứt lời thì lui sang một bên dưới ánh mắt hằm hằm của mọi người Tuyết Phong, Nguyệt trưởng lão và Hồng Minh Nguyệt.
"Mã Chiêu, lời Diệp Lăng Nguyệt mới vừa nói có đúng là thật không, bông tai đó là ngươi tặng hay Mộc Sảng trộm?" Hoa trưởng lão nhìn Mã Chiêu.
Toàn bộ sự việc nói đi nói lại nguyên nhân gây ra chính là từ trên người Mã Chiêu, một phần mấu chốt nhất chính là đôi bông tai đó của Mã Chiêu là tặng hay là bị trộm.
Mã Chiêu lúc này thật đúng là đâm lao phải theo lao.
Bông tai của hắn quả thực chính là hắn tặng ra, nhưng hiện giờ bảo hắn thay đổi lời khai thì đã là việc không thể nữa rồi.
Mã Chiêu chỉ có thể kiên trì đến cùng.
"Hoa trưởng lão, người không thể nghe mấy nàng ta ăn nói bậy bạ. Bông tai chính là bị trộm, người của Dã Luyện Đường có thể làm chứng. ngày đó mấy vị sư đệ cùng đi với ta đến Dã Luyện Đường cũng có thể thay ta làm chứng."
Lời này của Mã Chiêu vừa thốt ra, Mộc Sảng giống như bị sét đánh vậy, nàng ta nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn đó của Mã Chiêu.
Hiện giờ xem ra, gương mặt đó xấu xa độc ác khiến người ta buồn nôn.
Một câu nói của người đàn ông này đã phán tử hình cho nàng ta.
"Ngươi thì sao, còn có lời nào muốn nói?" Mã Chiêu một mực chắc chắn, khiến cho Hoa trưởng lão nhất thời khó đưa ra phán đoán.
Mộc Sảng ấp úng, trong lòng nàng ta cực kỳ hận Mã Chiêu, nàng ta cố gắng muốn nói với mọi người diện mạo xấu xí của Mã Chiêu.
Nhưng càng khẩn trương thì nàng ta ngược lại càng nói không ra lời.
Mộc Sảng chưa bao giờ đối chất trực diện trước mặt nhiều người như vậy, nhất thời lại nói không nên lời.