Khi Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Sảng đi ra chưa được vài bước.
Lông mày Diệp Lăng Nguyệt chợt run lên.
"Cẩn thận, tránh ra."
Thần sắc nàng thay đổi, đẩy mạnh Mộc Sảng ra.
Sau lưng một luồng áp bức đe doạ cuồn cuồn ngất trời ập vào mặt, Tuyết trưởng lão từ trên trời bay xuống, đánh một chưởng về phía đám người Diệp Lăng Nguyệt.
"Băng Phong Thủ."
Lòng bàn tay Tuyết trưởng lão hiện từng luồng sáng xanh, một luồng hơi băng lạnh cóng bổ mạnh về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt nghiêm mày, một tay đưa Tuyết Huyên chắn trước người.
Tuyết trưởng lão túm mạnh, đoạt lấy Tuyết Huyên trên tay, chính vào giữa lúc sấm sét này thì Diệp Lăng Nguyệt đã hóa chưởng thành chỉ.
Chỉ nghe một tiếng bùm vang lớn.
Chỉ thứ ba của Tiểu Vô Lượng Chỉ là Băng Phong Thiên Hạ đã tung ra.
"Ánh sáng đom đóm vọng tưởng sáng hơn trăng sao, chết đi."
Tuyết trưởng lão cười lạnh lùng, cánh tay ông ta chấn động, trong loạt chưởng cuồn cuộn liên tục không ngớt đánh về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Tu vi của Tuyết trưởng lão đâu chỉ gấp mấy lần Diệp Lăng Nguyệt, một chưởng này của ông ta rơi xuống.
Không khí đột nhiên cứ như thể bị đóng băng, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy tạng phủ chấn động, dưới chân lại bị ép lui mấy chục bước rồi đụng vào vách tường bên cạnh.
Trong cơ thể, một trận khí huyết cuồn cuộn, nàng không dễ gì mới cố nuốt xuống ngụm máu tươi mới vọt lên cổ họng.
Bên đó, sau khi Tuyết trưởng lão dùng một chưởng ép lui Diệp Lăng Nguyệt, vốn muốn hạ sát thủ lần nữa.
Nhưng đúng vào lúc này lòng bàn tay của ông ta truyền đến một cảm giác tê dại, cái tay phải vừa nãy đánh lui Diệp Lăng Nguyệt như thể bị tê liệt vậy, nhất thời không thể ngưng tụ nguyên lực. Cả cái tay giống như bị phế đi vậy, ngay cả giơ lên cũng không nổi.
Điều đáng sợ hơn là, tay của Tuyết trưởng lão trong thời gian chốc lát vừa nãy thoáng cái đã co rút lại thành một vòng tròn lớn, da dẻ khô nhăn, cơ bắp cũng bắt đầu tàn lụi.
Tuyết trưởng lão hoảng hốt.
"Ngươi đã làm gì tay của lão phu!"
"A ~"
Diệp Lăng Nguyệt phì cười một tiếng.
"Ông chính là Tuyết trưởng lão nhỉ, ta đã sớm nói với cô con gái bảo bối của ông rồi, dù ta có chết cũng phải tìm người chịu tội thay."
Tu vi của Tuyết trưởng lão vượt xa nàng, sở dĩ nàng có vẻ như muốn cùng ông ta đấu một chưởng chính là vì một chỉ này.
Nàng cuối cùng đã lĩnh ngộ châm thứ năm Phong Mạch trong Quỷ Môn Thập Tam Châm rồi.
Nói đến Quỷ Môn Thập Tam Châm này, không hổ là tuyệt học cao nhất của Ngọc Thủ Độc Tôn.
Lúc mới học Diệp Lăng Nguyệt còn rất dễ dàng, nhưng càng về sau mà đặc biệt là sau khi lĩnh ngộ châm thứ tư Băng Phong Thiên Hạ, thì nàng vẫn luôn không có cách nào lĩnh ngộ được châm thứ năm.
Mãi cho đến hai năm trước, vì để gia nhập Cô Nguyệt Hải nên nàng đã luyện chế ra Phong Mạch Đan, lúc đó nàng mới dần dần lĩnh ngộ được châm thứ năm Phong Mạch.
Trận Phong Mạch này lại đem châm pháp của Quỷ Môn Thập Tam Châm hóa thành nguyên lực, đi vào thân thể người, khóa chặt huyết mạch của con người.
So với điểm huyệt thông thường thì Phong Mạch rõ ràng càng ác độc hơn.
Một khi mạch đập bị phong tỏa, huyết khí không lưu chuyển thì cơ thể người rất nhanh sẽ ủ rũ không phấn chấn, cho đến cuối cùng trở thành người thực vật.
Tuy nhiên do trước đó nguyên lực không đủ nên Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể lĩnh ngộ, nhưng lại vẫn mãi không thể thi triển châm này.
Lần này cũng không biết có phải bởi vì một phen huấn luyện đặc biệt của Độc Cô Thiên hay không, hoặc là đến giây phút nguy cấp nên tiềm lực bộc phát, Diệp Lăng Nguyệt bỗng chốc lại tung ra Phong Mạch.
"Tiện nhân, bổn trưởng lão giết ngươi trước."
Tuyết trưởng lão cực kỳ giận dữ, ông ta phẫn nộ đỏ cả mắt, dùng tay kia rút cây đao trên người ra. Ánh đao lóe lên, từng vòng sóng lực đao mang cuốn về phía Diệp Lăng Nguyệt.
"Lão thất phu, không được làm bị thương cô gái giặt đồ."
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng vang leng keng thật lớn.
Trước người Diệp Lăng Nguyệt có một người nhảy ra, đó là tiểu Đế Tân đang cầm Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm chặn ở trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
Thì ra, tiểu Đế Tân sau khi nhận được tin tức của Tần Tiểu Xuyên thì vội vã tới tìm người.
Nào ngờ đúng lúc nhìn thấy cảnh Tuyết trưởng lão hành hung.
Trong mắt của tiểu Đế Tân dâng lên vẻ hung dữ, trên gương mặt anh tuấn bởi vì phẫn nộ mà trở nên có vài phần dữ tợn, trên cánh tay cầm lấy Cửu Long Ngâm đó nổi lên gân xanh.
Trong Cửu Long Ngâm cuồn cuộn từng sợi khí tức màu đen tựa như nước bùn, từng chút một chui vào trong cơ thể của tiểu Đế Tân.
Khi Tuyết trưởng lão nhìn thấy tiểu Đế Tân cũng lấy làm kinh hãi.
Tuy hắn cực kỳ hận Diệp Lăng Nguyệt nhưng tiểu Đế Tân lại là đồ đệ cưng của chưởng giáo Vô Nhai, ông ta tuyệt đối không thể hạ sát thủ.
"Dừng tay."
Chợt nghe một tiếng quát giận dữ như sấm vang thấu trời cao.
Tiểu Đế Tân và Tuyết trưởng lão chỉ cảm thấy một hồi thư thái trong đầu, hai người đồng thời lui về sau một bước.
Khí đen trên Cửu Long Ngâm cũng thoáng cái biến mất không còn dấu vết.
Chưởng giáo Vô Nhai từ trong phòng bước nhanh ra.
Ngay sau khi chưởng giáo Vô Nhai xuất hiện, Mã Chiêu và Hồng Minh Nguyệt cũng đã đến.
Người gần như đến cùng lúc với bọn họ còn có đám người Ông Lão Câu Cá, Hùng quản sự.
"Đây rốt cục là chuyện gì?"
Chưởng giáo Vô Nhai đã nghe thấy tiếng vang bên ngoài, ông ấy đang muốn đi ra ngoài xem xét, nào ngờ lại thấy tiểu Đế Tân và Tuyết trưởng lão đang đối đầu nhau.
"Chưởng giáo, hai kẻ tạp dịch này trước tiên là trộm cắp, sau đó lại bắt tiểu nữ Tuyết Huyên, tội ác tày trời nên ta đang muốn thanh lý môn hộ." Ác nhân Tuyết trưởng lão tố cáo trước, lập tức kể lại từ đầu chí cuối một lượt việc Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Sảng gây sự đả thương Tuyết Huyên ở Tuyết Phong.
"Chưởng giáo, chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Sảng đều là người của Dã Luyện Đường ta, ta rất tin tưởng nhân phẩm của hai người họ."
Hùng quản sự nghe xong thì sợ xanh mặt.
Ông ta cũng không ngờ, chỉ là bảo hai người đưa đồ qua mà lại gây ra tai họa lớn như vậy.
Nhưng Hùng quản sự không chất vấn hai người họ, ngược lại ở trước mặt chưởng giáo Vô Nhai đảm bảo hai người họ nhất định sẽ không trộm đồ.
"Hùng Lực, ý của ngươi là Tuyết mỗ ta nói lời dối trá, hay là ngươi cảm thấy mấy đứa Tuyết Nhi, Mã Chiêu hay Phi Nguyệt liên hợp lại nói dối, vu cáo hãm hại hai tạp dịch của Dã Luyện Đường các ngươi?"
Tuyết trưởng lão phất ống tay áo, một cái tay của hắn đến giờ vẫn không thể ngưng tụ nguyên lực, vừa nghĩ đến việc Diệp Lăng Nguyệt ra tay lén với mình thì Tuyết trưởng lão liền hận không thể một chưởng đánh chết nàng.
"Trưởng lão, thuộc hạ không phải có ý này. Mà là..." Hùng quản sự mặt mày tái mét.
Ông ta chỉ là một quản sự Ngoại Môn, tiếng nói quá nhỏ bé.
"Sư phụ, hai người họ không có trộm đồ." Chính vào lúc Hùng quản sự và Tuyết trưởng lão mỗi người đều có lý lẽ riêng thì tiểu Đế Tân tiến lên một bước, nói chắc nịch.
"Tiểu lục, ở đây không có việc của con." Chưởng giáo Vô Nhai đang đau đầu, bị tiểu Đế Tân nói chen vào như vậy, ông ấy lại càng thấy đầu óc quay cuồng.
"Sao lại không có chuyện của con chứ, sư phụ, người có còn là sư phụ của con không vậy?" Tiểu Đế Tân bỗng nhiên vọt ra một câu.
"Đương nhiên là phải rồi. Ta nói tiểu tử con, lui sang một bên." Chưởng giáo Vô Nhai càng nhức đầu.
Xem ra sau này phải quản giáo tiểu lục, không thể cứ để cho nó đi theo lão tứ ăn chơi được. Nhìn xem, học thói xấu rồi đó.
"Sư phụ, việc này con phải hỏi đến. Nàng ấy là cô gái giặt đồ của con, người là sư phụ của con, tính ra thì cô gái giặt đồ cũng phải gọi người một tiếng sư phụ. Nàng ấy bị người khác đổ oan, việc này con phải hỏi." Tiểu Đế Tân nói chuyện cứ như đọc vè vậy, nghe đến cuối cùng thì chưởng giáo Vô Nhai và mấy người khác cũng đều bối rối.
May mà Tần Tiểu Xuyên lanh lợi, vội nói thì thầm bên tai của chưởng giáo Vô Nhai.
Chưởng giáo Vô Nhai đột nhiên đã hiểu ra.
"Ngươi nói tiểu tạp dịch này chính là cái cô con dâu nuôi từ bé "vị hôn thê" của tiểu lục à?"