Thần Võ Chiến Vương

Chương 239




Đối mặt với sự xem thường của Trang Phàm, Giang Thần có vẻ rất bình tĩnh, không phải hắn đang cật lực khắc chế làm cho mình bình tĩnh, mà là một loại bình tĩnh không coi chuyện này ra gì cả.

Dường như tính khí của Mạc Sư cũng không hề tốt đẹp gì, hắn rất không vui nói:

- Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Cho hắn trực tiếp vào ban nào đây?

- Mười một ban còn lại như chúng ta sẽ không nhận một rác rưởi như vậy, lớp chúng ta mỗi người đều là Thần Du cảnh hậu kỳ, để hắn tới để kéo chân sau của chúng ta hay sao?

Trang Phàm cũng không dám cứng đối cứng với Mạc Sư, hắn dùng một loại ngữ khí rất bất đắc dĩ rất tức giận và oán giận, dường như đã phải chịu sự đối xử rất không công bằng.

- Vị sư huynh này.

Giang Thần mở miệng, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt.

- Sao?

Trang Phàm tức giận đáp, cho rằng Giang Thần muốn nịnh bợ mình.

Những người khác cũng cho là như vậy, nghĩ đến lời quá đáng của Trang Phàm, bọn họ không khỏi cảm thấy người này cũng quá không có cốt khí.

Chỉ có đám người Phi Nguyệt công chúa là hiểu rõ, ở dưới nụ cười ôn hoà như gió xuân của Giang Thần giấu diếm phong mang ra sao.

- Ngươi nói xem, trên cõi đời này tại sao lại có nhiều ruồi như vậy chứ?

Giang Thần rất chăm chú hỏi.

- Cái gì?

Trang Phàm và những người khác đều có cảm giác đầu óc mơ hồ.

- Miệng đầy lời nói thối hoắc, giống như con ruồi trong hầm cầu đang vo ve vậy, ngươi không để ý tới thì con ruồi này lại còn được voi đòi tiên, bay tới bay lui ở trước mặt ngươi, ngươi nói xem, hành động như vậy không phải là muốn bị đập chết hay sao?

Giang Thần nói.

Vừa nói ra lời này, phản ứng của đám người chung quanh đều rất giống nhau, đầu tiên là kinh ngạc trợn mắt lên, sau khi xác định ý tứ trong lời của Giang Thần, trong lòng khiếp sợ không gì sánh nổi.

Bản thân của Trang Phàm cũng không ngoại lệ, hắn nắm chặt tay mình, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói ngươi là rác rưởi, ngươi có tức giận hay không?

Giang Thần hỏi.

- Ngươi lặp lại lần nữa thử xem?

Trang Phàm cả giận nói.

- Ngươi thấy đó, nếu ngươi biết đây là lời nói thô tục, ta nói ngươi là con ruồi thì có gì sai cơ chứ?

Giang Thần cười lạnh nói.

- Ngươi muốn chết!

Trang Phàm không thể nhịn được nữa, thần nguyên trên người vận chuyển, nhằm về phía Giang Thần.

- Được rồi.

Mạc Sư không cho phép chuyện các đệ tử xung đột xảy ra ở trước mặt của mình, hắn cản người ở giữa, mặt hướng về phía Giang Thần, nói:

- Miễng lưỡi của ngươi sắc bén như vậy rất không được hoan nghênh ở Thánh Viện đâu.

- Mạc Sư đang giáo huấn ta sao?

Giang Thần rất bất ngờ, giống như hắn cảm thấy sư trưởng trong Thánh Viện sẽ không phân trắng đen như vậy.

- Không đủ rõ ràng sao?

Giang Thần khiến cho Mạc Sư rất bất mãn, sắc mặt hắn âm trầm lại, phối hợp với ánh mắt sắc bén, làm cho trong lòng người ta rất là sợ hãi.

Trang Phàm và chúng đệ tử Thánh Viện nhìn thấy Giang Thần có ý tứ muốn chống lại Mạc Sư, trong lòng rất là kinh ngạc, tiếp theo lại cười trên sự đau khổ của người khác.

- Con người ấy, bất kể thân ở nơi nào, có thành tựu gì thì bản tính cũng sẽ không thay đổi.

Giang Thần nói:

- Ta vốn cho là, Thánh Viện sẽ là một nơi hoàn toàn khác với những nơi khác, thế nhưng không nghĩ tới cũng phàm tục như vậy.

- Lớn mật! Nói năng lỗ mãng, không tôn trọng sư trưởng! Ngươi có biết đây là lỗi lớn hay không?

Mạc Sư rất là tức giận, không chỉ dùng lời nói mà dường như hắn cũng sẽ cho Giang Thần cảm nhận được sự lợi hại của Thông thiên cảnh bất cứ lúc nào.

- Nếu như ta không phải đệ tử của Thánh Viện thì sẽ không được tính là lỗi lớn, ta nghĩ vị Mạc Sư này sẽ không bởi vì vài câu phê bình của người khác mà muốn động thủ chứ?

Giang Thần lần nữa nói ra lời kinh người, các đệ tử tiến tu khác há mồm trợn mắt.

Thứ bọn họ sợ nhất chính là bị Thánh Viện đưa trở về, kết quả Giang Thần thì lại tốt, hoàn toàn không quan tâm, thấy tư thế kia, dường như Thánh Viện còn không lọt được vào mắt hắn.

Sắc mặt của Mạc Sư ngày càng khó coi, ý tứ của Giang Thần rất rõ ràng, ngươi muốn ỷ vào tu vi Thông thiên cảnh bắt nạt ta sao? Qua cắn ta đi.

Điều làm cho người ta tức giận nhất chính là, Thánh Viện khai trừ ai thì nhất định phải được viện trưởng các viện và tổng giáo tập thương nghị quyết định, hắn vẫn không có được quyền lợi khai trừ này.

- Được lắm, sẽ như ngươi mong muốn.

Có điều, không có nghĩa là Mạc Sư không thể cố gắng ở trên chuyện khai trừ này, một tên đệ tử tiến tu, hắn không tin không bắt được đối phương.

Nói xong, hắn xoay người rời đi, đi tìm viện trưởng.

Chuyện đã phát triển đến một bước này, sau khi xác định Giang Thần không có hối hận, các đệ tử xung quanh thực sự không hiểu nổi hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.

- Ở lại Thánh Viện này không tốt hay sao?

Đệ tử tiến tu không khỏi nghĩ vậy.

- Ta biết rồi.

Trang Phàm không những không giận mà còn cười, nói:

- Ngươi đi tới Thánh Viện, sau đó phát hiện ra mình yếu đuối không thể tả, không có lòng tin tiếp tục chờ đợi, cho nên muốn tìm một lý do để trở lại đúng không? Ta có thể hiểu được mà.

Lờ này của hắn khiến cho người ta cảm thấy mới mẻ, nhưng cũng rất có sức thuyết phục.

- Ngươi cho rằng ta được tiến tu đến chỉ vẻn vẹn là trung kỳ viên mãn, thế nhưng trước đó ta đã gặp qua không ít đệ tử Thánh Viện cũng mới chỉ có cảnh giới này, tuổi tác cũng không lớn hơn so với ta bao nhiêu.

Lời này đã nhắc nhở mọi người một chút, tuổi tác của Giang Thần là ít nhất ở bên trong các đệ tử tiến tu.

- Ha ha ha ha, vừa nghe lời này đã biết là người từ nơi lạc hậu đến rồi.

- Đầu tiên, hiện tại rất ít người mang tuổi tác ra làm tiêu chuẩn để cân nhắc, bởi vì tuổi thọ của người tu hành dài lâu như vậy, đại đa số người không sống được tới tận cùng, thành tựu cao thấp của một người hoàn toàn không phải là vì ngươi nhỏ hơn hai mươi tuổi là có thể quyết định được. Vì lẽ đó, hai người đứng chung một chỗ, mặc kệ tuổi tác hơn kém bao nhiêu, yếu chính là yếu!

- Thêm nữa, chẳng lẽ ngươi cho rằng cảnh giới tương đồng thì ngươi sẽ rất ghê gớm hay sao? Lẽ nào ngươi không biết cùng một cảnh giới, công pháp huyền bí, số lượng thần huyệt, võ học cao thấp và một chút nhân tố không giống nhau, có lúc sẽ làm cho thực lực khác nhau một trời một vực hay sao?

Trang Phàm nghe Giang Thần nói xong không nhịn được cười, cười nhạo hắn vô tri.

Nói xong những lời này, hắn rất là hứng thú nhìn về phía Giang Thần, nói:

- Xem ra mới vừa rồi ngươi còn thực sự dùng điểm ấy để tự hào, thực sự là buồn cười, có điều ngẫm lại cũng chẳng trách, đệ tử tiến tu khác đều bị chỉnh như vậy đó, có điều cảnh giới của ngươi còn yếu hơn bọn họ đó...

Giang Thần trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Sao, sao ngươi lại không nói lời nào chứ?

Trang Phàm khôi phục lại vẻ vênh váo tự đắc, ngông cuồng tự đại.

- Ta đang đợi.

Giang Thần nói.

- Chờ cái gì?

Trang Phàm theo bản năng hỏi một câu.

- Chờ ngươi động thủ trước, khi đó ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo, tiếp theo sẽ về nhà, không phải vậy sao, quy củ của Thánh Viện các ngươi nghiêm ngặt, ta động thủ trước sẽ phải chịu thiệt mà.

Giang Thần nói.

Hiện giờ Mạc Sư đi rồi, không ai ngăn được Trang Phàm, tính khí của hắn táo bạo lại thấy Giang Thần còn dám nói như vậy, là không biết trời cao đất rộng, hay là có chỗ dựa dẫm?

- Được được được, ngươi có thể đi tới Thánh Viện đã nói rõ ngươi là thiên tài hàng đầu, cho nên ngươi cảm giác mình rất đáng gờm! Như vậy ta sẽ dạy dỗ ngươi cái gì gọi là vô tri, cái gì gọi là nhỏ bé.

Vừa dứt lời, thần nguyên của hắn vận chuyển, lần này không ai ngăn cản, rất nhanh đã tăng vọt đến trình độ rất đáng sợ.

- Nộ Mã lâm quan!

Hai tay trùng điệp, âm dương chuyển đổi, chưởng kình là hai cỗ kình khí hai màu hồng lam, khi xuất chưởng thì hợp hai làm một, đánh mạnh về phía trước.

Giang Thần lùi lại phía sau, rút bội đao ra, một cái đao màu đen lôi kéo sự chú ý của người ta, va chạm với chưởng kình đang đánh tới.

Hai đạo lực lượng mạnh mẽ va chạm ở trên không trung, tạo ra một trận cuồng phong, Giang Thần và Trang Phàm lùi về phía sau mấy bước.

- Ồ? Không ngờ lại có thể ngăn cản được một chưởng của Trang Phàm sao?

Mười một tên đệ tử Thánh Viện khác ngạc nhiên không thôi, đệ tử tiến tu cũng bất ngờ Giang Thần không rơi xuống thế hạ phong.

Chỉ có năm người Hỏa vực là biết rõ, Giang Thần dùng đao, căn bản không chăm chú đối đầu với người này.

Nghĩ đến việc ở đây ai cũng không nghĩ tới Giang Thần còn có thể dùng kiếm tay trái, năm người của Hỏa vực không nói, bọn họ muốn nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của những người kia, có phải cũng buồn cười như mình lúc trước hay không.

- Đáng hận.

Trang Phàm không thể tiếp nhận, hắn có cảnh giới hậu kỳ viên mãn, dựa theo lời giải thích vừa nãy của hắn, cũng có ý nghĩa ở những phương diện khác hắn đã bại trong tay của Giang Thần.

Có điều, thua một chiêu này, còn muốn thua trận chiến sau đó thì còn chưa chắc chắn được.

Một chưởng không thể làm gì được Giang Thần đã là sỉ nhục của Trang Phàm, hắn phải rửa sạch sỉ nhục đi.