Thần Võ Chiến Vương

Chương 238




- Các ngươi đi tới chỗ ở đi, sau đó sẽ có người gọi các ngươi.

Y Nguyệt Xuyên nói.

Lúc này, sáu người Giang Thần đã chính thức đặt chân vào Thánh Viện.

Thế lực lớn trong Hỏa vực hùng cứ một phương, sơn môn càng nguy nga thì lại càng tốt.

Thế nhưng bỗng nhiên sáu người cảm thấy hiểu ra, một đống lầu cao đứng lặng mấy trăm năm mà không đổ mới là cảnh tượng ghê gớm nhất.

- Năm đó trong chiến dịch trừ ma cuối cùng, những anh hùng đã thương nghị ở đây trước khi quyết chiến.

Đặc biệt sau khi nghĩ tới chuyện này, đi ở bên trong Thánh Viện bọn họ đều cảm nhận được sự trang nghiêm và thần thánh không tên.

Sau đó, Giang Thần nhận được một gian tĩnh thất, so với Xích tiêu phong của hắn ở trong Thiên Đạo môn hoàn toàn không thể sánh bằng.

Có điều khi biết chỗ của năm người khác là ở trong ký túc xá thì hắn đã hiểu rõ đãi ngộ của mình ở Thánh Viện khá là tốt rồi.

- Thu thập dược liệu, tinh luyện thuốc giải.

- Đi tìm ngoại công, hy vọng có thể truyền tin tức cho Thiên Phong đạo nhân.

- Tiếp quản thế lực chưởng giáo sáng lập ra.

Nằm trong căn phòng mà mình phải ở đây trong vòng một năm, Giang Thần xác định mục tiêu của mình, đề ra kế hoạch.

Ba mục tiêu, độ khó không đồng đều.

Ngoại trừ tìm kiếm dược liệu, hai cái khác có thể thư thả một chút.

- Như vậy thì đi tới Thánh thành đi.

Khi Giang Thần đi tới cửa thì lại dừng lại, Thánh thành rất lớn, dựa vào hai chân cất bước, mấy ngày mấy đêm cũng không nhất định đã đi hết được.

Không có một người dẫn đường, hoàn toàn là hai mắt dò đường đó.

Tiếng gõ cửa vang lên, Giang Thần mở cửa, vừa nhìn ra thì đã phát hiện ra ngoài cửa có Phi Nguyệt công chúa đứng đó.

- Đi thôi, phải đi tập hợp, người khác bảo ta đến thông báo ngươi.

Phi Nguyệt công chúa nói.

Lúc nói chuyện, nàng đánh giá gian phòng của Giang Thần, trong mắt toát ra vẻ hâm mộ, nghĩ đến nơi ở hiện tại, đối với thân thể thiên kim của nàng mà nói, càng khó có thể tiếp nhận được hơn nữa.

- Đa tạ.

- Không cần, cũng không phải ta muốn tới đây.

Phi Nguyệt công chúa không có sắc mặt tốt mấy đối với việc nhìn thấy hắn, một là bị hắn đánh bại, hai là Tam hoàng tử chết.

Giang Thần nhún nhún vai, không nhiều lời mà khoá cửa, sau đó đi theo nàng đi tới quảng trường tượng đồng của Thánh Viện.

Ở trung tâm của quảng trường này có mấy cái tượng đồng về người, đều là đại anh hùng có tiếng ở trong thời đại anh hùng.

Ở xung quanh tượng đồng đã có không ít người tụ tập, không khó để nhìn ra đều là các đệ tử tiến tu đến từ các vực.

Bởi vì y phục của đệ tử Thánh Viện đều là thống nhất mà những người này đều không có.

Không được bao lâu, khoảng chừng có khoảng bốn năm mươi người xuất hiện.

Ở ngay phía trên của quảng trường, có đệ tử Thánh Viện mặc chế phục áo lam, khoảng chừng hơn mười người, nhìn các đệ tử tiến tu trước mắt, vẻ mặt lãnh đạm, khóe miệng nhếch lên, khó nén vẻ kiêu ngạo.

Tuổi tác bình quân của những đệ tử này so với các đệ tử tiến tu còn nhỏ vài tuổi, nhưng khí tức tản mát ra từ trong cơ thể lại còn mạnh mẽ hơn nhiều.

- Nhìn cái gì? Để thưa thớt trống như vậy thành hình dáng gì cơ chứ? Không ai dạy các ngươi quy củ đúng không? Xếp thành hàng cho ta.

Đột nhiên, một thanh niên hình thể cao to nhanh chân đi đến, hét lớn một tiếng với đám người ở phía quảng trường.

Các đệ tử tiến tu đều sửng sốt một chút, nhìn nhau, không rõ lai lịch của người này ra sao.

- Đám người các ngươi điếc rồi sao?

Thanh niên kia lại nghiêm mặt rống to.

Tức thì, bên trong các đệ tử tiến tu có người vội vội vàng vàng đứng phía trước, xếp hàng với nhau.

Ngay khi những người khác chần chờ bước chân thì vẻ tức giận trên mặt của thanh niên này đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, mà thay vào đó là một nụ cười xán lạn.

Ha ha ha ha ha!

Các đệ tử Thánh Viện khác đều không nhịn được, cười đến mức nghiêng nghiêng ngửa ngửa.

- Ta nói này Trang Phàm, ngươi cũng thực sự là thích đùa giỡn nha.

- Nhìn vẻ mặt bối rối của đám người này không, thực sự là buồn cười quá đi mất!

Thanh niên tên là Trang Phàm kia nhún vai một cái với mọi người, nói:

- Không cần để ở trong lòng, ta chỉ đùa một chút với các ngươi mà thôi.

Lập tức, hắn nhanh chóng đứng vào trong hàng ngũ các đệ tử của Thánh Viện.

Các đệ tử tiến tu biết mình bị trêu chọc tức giận ngập trời, những đệ tử tiến tu này so với sáu người Giang Thần mới đến còn hiểu tình cảnh của mình hơn, hiện tại bị xem là trò cười để trêu đùa, thực sự là không nhịn được nữa.

Dù sao, người ở nơi này đều là thiên tài hàng đầu ở các vực, ngạo khí là thứ không thể thiếu được.

Có người muốn xông lên, thế nhưng đều bị đồng bạn ngăn cản, có mấy người dùng âm thanh không mạnh để chỉ trích.

- Xảy ra chuyện gì?

Lại có một khuôn mặt mới đi tới, là một vị trung niên gầy gò, da dẻ trắng nõn, trên mặt lại không có một chút râu nào cả, bóng loáng gần như giống thiếu niên vậy.

Đôi mắt như lõm vào bên trong khuôn mặt, ánh mắt sắc bén.

Hắn vừa đi đến thì tiếng ồn ào trên quảng trường bình tĩnh lại.

- Mạc Sư!

Đệ tử Thánh Viện hét lớn, Trang Phàm vừa nãy tiến lên phía trước nói:

- Vừa rồi ta chỉ đùa một chút với bọn họ, có khả năng là địa vực không giống nhau cho nên bọn họ không thể nào tiếp nhận được.

Nghe ngữ khí hờ hững của hắn, các đệ tử tiến tu tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, các đệ tử Thánh Viện thì lén lút cười.

- Được rồi.

Mạc Sư không muốn làm mất thời gian vì chuyện này, đôi mắt có thể bắn thủng mọi thứ nhìn về phía các đệ tử tiến tu trên quảng trường.

Sau khi bảo đảm không có người nào nói chuyện thì hắn mới nói:

- Thánh Viện chia ra làm bốn viện đông tây nam bắc, phân viện có hai giới thiên địa, mỗi giới có mười hai ban.

- Các ngươi sẽ được phân phối vào bên trong mười hai ban địa giới, bắt đầu chân chính tiến tu.

- Đồng thời vào hôm nay, các ngươi sẽ thu được y phục và lệnh bài thân phận, có thể đi ra ngoài đi lại.

Nghe đến đó, Giang Thần mới biết hóa ra là không thể tùy tiện ra vào, cũng còn may khi hắn vừa định đi thì đã tập hợp nhân số, nếu không chờ ở trong Thánh Viện thì cũng buồn chán tới chết.

- Hiện tại rút thăm để quyết định, mười hai người này là người đứng đầu các ban, rút được ai thì mau đứng về phía sau người đó.

Mạc Sư lại nói.

- Phương thức làm việc của Thánh Viện này quả nhiên không giống tông môn!

Nghe thấy câu này, các đệ tử tiến tu quên đi phẫn nộ, cảm thấy vô cùng mới mẻ, chỉ là nghĩ tới những tiểu đội trưởng làm cho người ta chán ghét kia, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy bất an.

- Rút thăm đi.

Theo Mạc Sư nói xong, có người ôm một cái rương lớn, trên đỉnh có một cái lỗ tròn.

Người thứ nhất đi tới, lấy ra một tờ giấy ở bên trong, trên mặt viết một số bốn.

- Đến đây đi, bên này.

Bên trong đệ tử Thánh Viện, một thanh niên vẫy vẫy tay với hắn.

Trong mười hai vị đệ tử Thánh Viện, vừa nãy hắn không giống những người khác, cười to khuếch đại như thế.

Người kia thở phào một hơi, rất vui mừng đi tới.

Tiếp đó, lại một người khác rút thăm, năm người của Hỏa vực bị phân vào lớp không giống nhau, lúc đến phiên Giang Thần, hắn rút được con số mười một.

- Làm cái gì vậy chứ? Một gia hỏa mới trung kỳ viên mãn mà cũng trở thành đệ tử tiến tu sao? Mạc Sư, ta có thể không lấy hay không?

Nhắc tới cũng khéo, tiểu đội trưởng ban số mười một chính là Trang Phàm kia.

Sau khi hắn phát hiện ra cảnh giới của Giang Thần, gương mặt hắn lập tức thay đổi, cũng không kiêng kỵ cảm nhận của người khác mà oán giận nói một câu với Mạc Sư.

Mạc Sư phát hiện ra cảnh giới của Giang Thần, ánh mắt có chút biến hóa.

Trong đông đảo đệ tử tiến tu, tối thiểu nhất cũng là hậu kỳ, làm sao lại có một người trung kỳ trà trộn vào đây cơ chứ?

- Cảnh giới thấp như thế cũng có thể đến Thánh Viện tiến tu hay sao?

- Chuyện này không phải sẽ càng khiến cho người ta cười trình độ của đệ tử tiến tu chúng ta rất thấp hay sao?

Nhắc tới cũng rất là trào phúng, người lên tiếng đầu tiên là các đệ tử tiến tu, so với các đệ tử Thánh Viện trên mặt mang theo vẻ châm biếm, bọn họ còn căm ghét hơn.

Vẻ mặt đám người Lữ Phi, Dịch Thủy Hàn rất quái dị, Giang Thần bị xem thường là người mạnh nhất ở trong đám người bọn họ đó.