Thần Võ Chiến Vương

Chương 236




Vấn đề này làm cho người ta rất là hiếu kỳ, ngay cả Giang Thần cũng không ngoại lệ.

- Có, đồng thời sẽ rất nghiêm ngặt, sẽ có chương trình học sắp xếp và các cuộc thi xen kẽ.

Nam Công liếc mắt nhìn sáu người trẻ tuổi bên người, từ từ nói:

- Xem ra các ngươi còn chưa hiểu quá nhiều về Thánh Viện, vậy ta sẽ nói đại khái một chút, các ngươi có nghi hoặc thì cứ hỏi lại đi.

Như vậy không thể tốt hơn, sáu người vểnh tai lắng nghe.

Nam Công bắt đầu giảng giải.

Thánh Viện, trên tính chất là thế lực cùng loại với tông môn, bang phái, gia tộc, có thể nói Thánh Viện là tập hợp đủ loại ưu điểm của những thế lực này, bồi dưỡng được các thiên tài ưu tú.

Đệ tử Thánh Viện một tháng một kiểm tra nhỏ, ba tháng một thi lớn, sáu tháng một sát hạch, quan tâm tới sự trưởng thành của đệ tử trên toàn phương diện.

Không thể như Giang Thần ở Thiên Đạo môn vậy, rất lười nhác, muốn tu luyện lúc nào thì tu luyện lúc đó.

- Trong một năm tiến tu này, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài lắm, Thánh Viện sẽ căn cứ vào tình huống của mỗi người các ngươi mà sắp xếp chương trình học tương ứng để hoàn thành.

- Vì lẽ đó, các ngươi ở Thánh Viện, Thông thiên cảnh chỉ là kết quả rất bình thường, các ngươi rất có thể đạt được thành tựu bất phàm ở trên trận pháp, luyện đan hoặc là trên võ học.

Nam Công vạch trần bí ẩn sau khăn che mặt của Thánh Viện, sáu người cũng không cảm thấy mờ mịt giống như trước đây nữa.

- Có phải là nếu không đạt đến yêu cầu của chương trình học thì sẽ bị đuổi về hay không?

Trầm Hoan hỏi.

Vấn đề này rõ ràng là hỏi không, Nam Công cười ha hả, xem như là đã trả lời.

- Nam Công, ta có một vấn đề, đệ tử tiến tu của Thánh Viện thường thường chỉ có nguyên nhân đặc thù mới sẽ được chiêu thu, lần này là tại sao vậy?

Giang Thần đột nhiên nói.

So với những người khác, vấn đề này của hắn rất là sắc bén.

Đám người Trầm Hoan chìm đắm ở bên trong vui sướng, hưng phấn vì được đi tới Thánh Viện, chưa hề nghĩ tới vấn đề này.

Bây giờ nghe Giang Thần nhắc tới, cả đám kịp phản ứng lại.

Thánh Viện cử hành tiến tu ở các vực, mỗi một vực ít nhất sẽ có ba đệ tử, nhân số sẽ đạt tới mấy trăm, nhiều người như vậy tới Thánh Viện, Thánh Viện bồi dưỡng bọn họ thành tài vô điều kiện, như vậy tại sao?

Bởi vì Thánh Viện vốn là tượng trưng cho thế lực bảo vệ đại lục hay sao?

Có lẽ có khả năng, nhưng nếu như chỉ tin lý do này, vậy tuyệt đối sẽ là kẻ ngu ngốc.

Nam Công khẽ cau mày, lần này hắn không thoải mái trả lời nghi hoặc mà chỉ nói:

- Các ngươi sẽ biết được, cố gắng lên.

Sau đó là một quãng thời gian rất dài và trầm mặc, Nam Công nhắm mắt dưỡng thần, sáu người khác không dám ồn ào, mọi người tẻ nhạt ngồi ở trên lưng chim.

- Hả?

Sau nửa canh giờ, Nam Công mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn về phía Giang Thần.

Năm người kia nhìn lại theo, tức thì cả kinh.

Chẳng biết từ lúc nào, Giang Thần đã ngồi ở đó không nhúc nhích, hô hấp đều đều, nhìn như không có chỗ nào là không bình thường cả.

Thế nhưng chỉ cần dùng thần thức tra xét thì sẽ phát hiện ra thân thể của hắn và gió lớn bên ngoài có một loại rung động đặc biệt.

Nam Công thì không nói, năm người ở đây đều là thiên tài kiệt xuất nhất của Hỏa vực, đương nhiên đã nhìn ra được Giang Thần đang cảm ngộ Phong Tâm ý cảnh ở trong thiên địa.

Sức gió do tốc độ phi hành của chim lớn này tạo ra có thể xé rách người, trong hoàn cảnh này, quả thực là thời cơ tuyệt hảo để lĩnh ngộ Phong Tâm ý cảnh.

Chỉ có điều, hiện tại đang ở trên đường đi tới Thánh Viện, tâm tình của mỗi người đều đang kích động và thấp thỏm, ai có thể làm cho tâm tình bình tĩnh lại nghĩ những thứ này cơ chứ?

Dịch Thủy Hàn cũng có nhu cầu đối với Phong Tâm ý cảnh giống như Giang Thần, từ lúc lên thuyền vẫn đang len lén đánh giá, muốn nhìn một chút xem là cái gì đã tạo ra chênh lệch lớn tới như vậy giữa hai người.

Hiện tại, xem như hắn đã biết rồi.

Cũng không phải Giang Thần chỉ làm dáng một chút, sau khi hắn mở mắt ra, có thể nhìn thấy được vẻ vui sướng sau khi có thu hoạch rất rõ ràng.

- Chúc mừng ngươi đã đạt đến Phong chi tiểu đạo hoàn chỉnh.

Nam Công nói.

Vừa nãy, Giang Thần từ nửa bước Phong chi tiểu đạo đạt đến Phong chi tiểu đạo, bước ra được một bước dài.

- Cảm ơn.

Giang Thần khẽ mỉm cười, đưa tay ra ngoài, theo lý mà nói, đầu tiên máu thịt trên tay của hắn sẽ bị xé rách, lộ ra xương trắng, tiếp theo xương trắng sẽ lại bị sức gió nghiền nát.

Nhưng mà, tay của Giang Thần lại chẳng có chuyện gì.

- Chủ yếu là tốc độ thực sự quá nhanh, khiến cho ta cảm nhận được rõ ràng tinh túy của Phong Tâm ý cảnh.

Giang Thần nói.

- Vậy thì tốt.

Nam Công nói.

Có biểu hiện trước đó của Giang Thần, những người khác cũng không lãng phí thời gian, nắm lấy cơ hội này, phàm là người có võ học và lợi khí tương quan đều không thể bỏ qua Phong Tâm ý cảnh.

Tự mình lĩnh ngộ thì mới có thể hiểu rõ ở trong tình huống này muốn lĩnh ngộ có bao nhiêu khó khăn, căn bản không tiến vào được trạng thái kia.

- Đã tiến vào Long vực.

Bỗng nhiên, Nam Công nói một câu, tốc độ của cơ quan giống con chim lớn bắt đầu chậm lại.

Rốt cuộc sáu người đã có thể nhìn thấy cảnh sắc của Long vực, cả đám liên tục ló đầu ra.

Long vực cũng chỉ có Phi Nguyệt công chúa là tới một lần, năm người còn lại vẫn là lần thứ nhất.

Bởi vì khoảng cách giữa hai vực cách nhau quá xa, nếu như không phải cơ quan chim lớn thần tốc thì coi như là cưỡi thuyền buồm thì cũng phải mất thời gian chừng ba tháng.

Hiện tại thời gian mới không tới nửa ngày đã đến, có thể thấy được cơ quan giống con chim lớn thần tốc ra sao.

Phong cảnh ở phía dưới rất xinh đẹp, núi non sông suối liên miên không dứt cùng với rừng rậm tươi tốt hình thành một hình ảnh hài hòa, lúc vừa mới bắt đầu đám người Giang Thần cho rằng đã đi tới phong cảnh danh thắng của Long vực, thế nhưng sau đó mới phát hiện ra phong cảnh ở trong Long vực đều là như thế.

Dù cho là sa mạc thì cát cũng đều giống như vàng vậy, quan sát từ trên không trung có một phen vẻ đẹp khá là đặc biệt.

Có điều, chuyện khiến cho người ta giật mình nhất là không ngờ lại xuất hiện thành thị.

Chỉ cần là thành thị hơi lớn một chút cũng không có tường thành, hoặc là tường thành lại ở giữa thành, đây là do mọi người xây dựng thêm thành thị dẫn đến tình huống như thế này.

Cũng có ý nghĩa ở dưới thời gian thúc đẩy, thành trì đã không cần tường thành bảo vệ nữa.

Ở bên ngoài thành thị, có rất nhiều con đường bằng đá, dài mấy trăm dặm thậm chí ngàn dặm, đi về phía một tòa thành trì khác, xe ngựa trên đường không ngừng lui tới.

So sánh với nơi này, cho dù là Đại Hạ hoàng triều cường thịnh nhất Hỏa vực cũng không có được quang cảnh như vậy.

- Long vực, quả nhiên không hổ là tồn tại mạnh nhất đại lục!

Lữ Phi không kìm lòng được nói, lập tức nhận được sự tán thành của những người khác.

Lại bay được mấy mười phút, tốc độ của cơ quan chim lớn lần nữa chậm lại, nói rõ đã sắp tới Thánh Viện.

Mỗi người đều rất kích động, liên tục đứng dậy nhìn xuống xung quanh.

Điểm bất ngờ chính là, Thánh Viện ở trong một tòa thành trì.

Theo suy nghĩ của đám người Lữ Phi, thế lực như Thánh Viện hẳn phải ở một phương độc lập, nếu như nói cả tòa thành trì phía dưới là Thánh Viện, như vậy bọn họ sẽ không kinh ngạc.

Thế nhưng Nam Công đã nói rõ, thành trì phía dưới gọi là Thánh thành, mà Thánh Viện thì ở giữa thành.

Thánh thành có diện tích không nhỏ, tất cả thành trấn của Đại Hạ hoàng triều, thậm chí cả thôn trang gộp lại cũng không sánh nổi được với nơi này.

Cũng bởi vì quan hệ như vậy cho nên người sinh sống ở trong tòa thành này, có thể cả đời cũng không chạm mặt được nhau một lần.

Trừ phi là loại việc trọng đại cỡ lớn, nếu không người của Thánh thành sẽ chỉ sống ở khu vực của riêng mình, tất cả công việc to nhỏ xảy ra trong thành đều phải thông qua nhật báo chuyên trách thì mới có thể hiểu rõ được.

Nhắc tới cũng khéo, một tấm nhật báo bị vứt bỏ theo gió bay tới không trung, bị Trầm Hoan kia bắt lấy, vừa dài vừa rối, cần dùng hai cái tay mới có thể hoàn toàn mở ra được.

Những người khác rất tò mò nội dung bên trong là gì, cho nên cả đám lập tức chau đầu ghé tai nghị luận.

Rất nhanh, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ khó xử, văn tự trên mặt báo bọn họ xem không hiểu!

Văn tự phía trên không giống Hỏa vực, tuy rằng kết cấu của rất nhiều chữ viết trên cơ bản giống nhau, một chữ không khó để đoán ra ý tứ, thế nhưng nếu ghép lại vào nhau thì lại vô cùng xa lạ.

- Ồ?

Giang Thần phát hiện đây là văn tự của Thánh vực 500 năm trước, hắn muốn đọc không có bất kỳ cản trở gì cả.

Trên nhật báo được chia làm rất nhiều khu vực, viết tất cả các chuyện xảy ra ở trong Thánh thành.