Thần Võ Chiến Vương

Chương 235




Thiên Vương phong, bên trên đỉnh núi có một toà lầu cao bằng gỗ, đỉnh như chui vào trong mây.

Trên mái nhà, Ninh Hạo Thiên đi xa trở về đứng ở ngoài cửa sổ, ở bên trên độ cao ngàn trượng này, tầm mắt của hắn bao quát non sông, không khỏi khiến cho hắn sinh ra hào khí ngập trời.

Đặc biệt là nghĩ đến thu hoạch của chuyến này, tâm tình của hắn trở nên kích động, hận không thể lập tức bế quan tu luyện.

Nhưng trước đó, hắn còn muốn gặp một người, mẫu thân Tô Thuyên của hắn.

Rời khỏi bảo tháp, Tô Thuyên bỏ ra mấy ngày mới đến được Thiên Đạo môn, dựa vào thân phận mẫu thân của Ninh Hạo Thiên, nàng một đường thông suốt đi tới Thiên Vương phong, leo lên trên lầu cao.

- Mẫu thân đại nhân... Hả? Đã xảy ra chuyện gì?

Ninh Hạo Thiên nhìn thấy dấu bàn tay còn không biến mất trên mặt Tô Thuyên, hắn vừa áy náy lại vừa giận dữ.

- Còn không phải do tiểu súc sinh kia hay sao?

Nói tới chỗ này, Tô Thuyên cũng tràn ngập lửa giận.

- Giang Thần? Ta muốn giết hắn!

Ninh Hạo Thiên nói xong muốn đi Xích tiêu phong tìm Giang Thần tính sổ, có điều hắn lại bị Tô Thuyên ngăn cản.

- Con một mực nhường nhịn Giang Thần, thế nhưng mẫu thân lại phải chịu sỉ nhục như vậy, con há có thể thờ ơ không quan tâm hay sao? Huống chi Giang Thần yêu thích dựa thế lừa gạt người khác như vậy, đánh đuổi sư phụ, chỉ trích sư phụ không bảo vệ tộc nhân của đệ tử, mẫu thân cũng là người thân của con, lần này Thiên Đạo môn không bảo vệ được hắn nữa!

Ninh Hạo Thiên lạnh lùng nói.

- Vô dụng, khi ta tới đây, ta nghe người ta nói hắn đã khởi hành, hiện tại hẳn là đang trên đường đi tới Thánh Viện.

Tô Thuyên nói.

- Vậy con sẽ bắt người thân của hắn để tiết hận, coi như làm lợi tức!

Ninh Hạo Thiên nói gì cũng không thể cứ quên đi như vậy.

Nhìn dáng vẻ của hắn dường như là muốn đi tìm Cao Nguyệt gây phiền phức, Tô Thuyên lại nghĩ đến tình báo của Thiên Cơ các, trong lòng nổi lên vẻ bất an không tên.

- Hắn có thân phận gì, con có thân phận gì cơ chứ? Đối phó với mẫu thân của người khác chỉ là chuyện mà tiểu súc sinh kia có thể làm ra mà thôi, Hạo Thiên, con không thể tự cam đoạ lạc như vậy.

Tô Thuyên nói.

- Hả?

Lời này đã khiến cho Ninh Hạo Thiên sửng sốt, hắn trầm ngâm hồi lâu mới không cam lòng vung tay lên.

- Mẫu thân đại nhân, người cứ yên tâm đi, chờ sau khi con luyện thành Huyền vũ chân công, đến lúc đó, Giang Thần và tộc nhân của hắn sẽ không đáng để nhắc tới, coi như là động thủ ở Thiên Đạo môn thì cũng không có vấn đề gì cả.

Ninh Hạo Thiên tự tin nói.

Tô Thuyên vui mừng gật gù, chợt nhớ tới cái gì đó, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, nói:

- Hạo Thiên, Hoàng gia từng nói, chỉ cần con có thể leo lên Thanh vân bảng thì sẽ cho phép chúng ta đối phó với Nam phong lĩnh, lửa giận của Thiên Phong đạo nhân cũng sẽ được bọn họ gánh chịu.

Nói xong, nàng lại bỏ thêm một câu:

- Chém giết Tam hoàng tử ở trước mặt mọi người, tiểu tử kia thực sự coi Hoàng thất là quả hồng mềm hay sao?

- Đây chính là chỗ tốt của thực lực, người mạnh mẽ, giá trị cũng sẽ càng lớn, con thân là Phò mã, vốn hoàng triều đã vừa ý rồi.

- Hừm, Hạo Thiên, con muốn bế quan bao lâu?

Tô Thuyên nói.

- Nếu như Cửu Tiêu Thần mạch còn ở đây thì ba, bốn tháng là có thể. Thế nhưng bây giờ Thần mạch chỉ còn lại ba cái, ít nhất cần thời gian gấp đôi trở lên, nếu như trong lúc đó Thần mạch lại biến mất thì còn chưa chắc chắn.

Nói đến đây, Ninh Hạo Thiên rất là không cam lòng và tức giận.

- Dư sức rồi, Giang Thần cũng chỉ đi Thánh Viện một năm mà thôi.

Tô Thuyên khích lệ nói.

- Vâng.

Tô Thuyên bỗng nhiên nghiêm túc quan sát Ninh Hạo Thiên mạo, vẻ vui mừng càng ngày càng đậm, nói:

- Hạo Thiên, Giang Thần, Nam phong lĩnh đều là vấn đề nhỏ, tâm nguyện lớn nhất cả đời này của mẫu thân chính là trở lại Long vực, trở lại Thánh thành, mà không phải sống uổng ở nơi nhỏ bé này.

Năm đó nàng được gả tới Hỏa vực, rời khỏi khu vực trung tâm của Cửu Thiên đại lục, đây là nỗi khúc mắc của nàng, những năm này dù có nằm mơ thì cũng muốn trở về.

- Mẫu thân đại nhân, cứ giao cho con đi!

Ninh Hạo Thiên biết tâm nguyện của nàng cho nên càng muốn liều toàn lực để hoàn thành.

...

Như Tô Thuyên từng nói, Giang Thần đã xuất phát, rời khỏi Thiên Đạo môn.

Không có người đưa tiễn, bởi vì hắn không thích cảm giác ly biệt.

Tất cả hành lý được bỏ vào trong nạp giới, bên hông chỉ buộc một cây đao, Bạch Linh vẫn rất hoạt bát, lúc thì chạy đến phía trước, lúc thì vòng tới phía sau hắn.

Một người một hổ vui đùa với nhau.

Trên quảng trường ở kinh thành, hố to ba ngày trước bởi vì trận chiến của Giang Thần và Tam hoàng tử để lại đã được lấp đầy, bày ra một đống tảng đá chỉnh tề.

Một cơ quan giống như con chim lớn đang đứng ở chỗ kia, mỗi một linh kiện đều rất là vuông vức, chắp vá thành một con chim, không có chân thực như cơ quan thú mà trước đó Giang Thần từng thấy.

Thế nhưng, cơ quan giống con chim lớn hiện tại hoàn toàn không phải là thứ mà những cơ quan thú khác có thể so sánh được.

Giang Thần có thể cảm nhận được tư thế như công bằng, nghĩ tới tình cảnh khi giương cánh bay lượn, tuyệt đối sẽ rất là đồ sộ.

Sau khi tới gần, Giang Thần phát hiện ra trên lưng chim có người, hơn nữa còn không ít, làm cho hắn đến sớm có cảm giác như mình đã tới muộn.

Tôn giả Thánh Viện và năm người kia đã ở phía trên.

Nhìn thấy hắn đến, cũng không có ai oán giận, ngoại trừ Tôn giả Thánh Viện ra, năm người khác có chút sốt sắng và bứt rứt.

- Lên đây đi.

Tôn giả Thánh Viện nói.

Giang Thần gật gật đầu, mang theo Bạch Linh đi tới.

- Ngươi còn mang theo chiến sủng sao?

Lữ Phi kinh ngạc nói.

- Hừm, Bạch Linh biết bay, có thể đi theo phía sau chúng ta.

Giang Thần nói.

- Không phải ta nói không được mang theo chiến sủng sao?

Lữ Phi vội vã giải thích, nhưng lại không tiện nói lời ra khỏi miệng.

Trong lòng những người khác rất rõ, điều mà bọn họ kinh ngạc chính là Giang Thần đi Thánh Viện còn mang theo Bạch Linh tới, chỗ kia vừa thần thánh vừa xa lạ, một con chiến sủng không nói tới việc phiền phức mà còn rất dễ dàng gặp phải phiền phức không đáng có.

- Không sao.

Thánh Viện Tôn giả nói.

Sáu người đã đến đông đủ, cánh của cơ quan giống con chim lớn bắt đầu vung lên, sức gió đáng sợ ở trong thời gian cực ngắn được ngưng tụ.

Cánh chim vỗ, cơ quan giống con chim lớn bay lên từ bình địa, đi thẳng lên trên bầu trời, quảng trường đã được chữa trị lại bởi vậy mà xuất hiện không ít vết rách.

Đi lên trên không trung, cơ quan giống chim lớn dùng một loại tốc độ kinh người phi hành.

- Không nên nhìn ra chung quanh, chung quanh chim có trận pháp bảo vệ, các ngươi sẽ không bị tốc độ như vậy xé rách, có điều con mắt của các ngươi sẽ không theo kịp tốc độ này.

Tôn giả Thánh Viện nói.

Một câu nói khiến cho sáu người giật nảy cả mình, tốc độ có thể xé rách được người sẽ kinh người thế nào chứ?

- Thừa dịp trong khoảng thời gian này, các ngươi có cái gì muốn biết thì cũng có thể hỏi ta.

Tôn giả Thánh Viện nói.

Sáu người nhìn nhau, nóng lòng muốn thử, nhưng ai cũng không tiện là người thứ nhất mở miệng.

- Tiền bối, chúng ta nên xưng hô người như thế nào đây, cũng không thể gọi tiền bối hay là Tôn giả được.

Lữ Phi là người thứ nhất nói chuyện, trước sau vẫn liều lĩnh như một.

Tôn giả Thánh Viện cười cợt, nói:

- Các ngươi gọi ta là Nam Công đi.

Nhìn thấy Tôn giả hiền hoà như vậy, bọn họ yên lòng, Trầm Hoan hỏi một vấn đề rất không rõ ràng, nói:

- Nam Công tiền bối, đi tới Thánh Viện, chúng ta phải chú ý tới cái gì vậy?

- Tuân thủ quy củ của Thánh Viện, chỉ đơn giản như vậy thôi, mặt khác không cần phải nói thêm hai chữ tiền bối nữa, nghe rất khó chịu.

Nam Công nói.

- Nam Công, chúng ta đi tới Thánh Viện một năm, thật sự có thể trở thành Thông thiên cảnh sao?

Trầm Hoan lại nói.

Hai vấn đề của hắn để lại ấn tượng trực tiếp hàm hậu cho những người khác.

- Chỉ cần cố gắng các ngươi sẽ phát hiện ra ở Thánh Viện, Thông thiên cảnh không phải là mục tiêu cao nhất để theo đuổi.

Nam Công nói.

Thông thiên cảnh cũng không phải là mục tiêu cao nhất theo đuổi? Như vậy thế nào mới là cao?

Trong lòng Trầm Hoan ngứa ngáy khó nhịn, còn muốn tiếp tục hỏi, thế nhưng hắn cũng cảm thấy không quá thỏa đáng cho nên mới giữ yên lặng.

- Nam Công, chúng ta phải chờ ở trong Thánh Viện một năm, trong lúc đó có sát hạch không?

Phi Nguyệt công chúa nói.