Thần Uy Lâm Thế: Thiên Hạ Đích Chí Nữ

Chương 20: Người thật sự yêu thương




Nhìn đến gương mặt nhuộm đầy sự lo lắng của tiểu Thanh, lửa giận trong lòng Song Tiếu bỗng chốc hạ xuống. Đối với nàng, tình yêu thương chân thành là tất cả. Nhưng sẽ có mấy ai tình nguyện trao nó cho nàng đây. Ví như tiểu Thanh. Đôi mắt hắn sạch sẽ vô cùng, nụ cười ấm áp dịu dàng như gió xuân. Nó chân thật xuất phát từ sâu trong nội tâm con người.Nàng sẽ làm hết thảy, bất chấp tất cả để bảo vệ người có tâm hồn đẹp đẽ ấy, dù cho có là lời nói cử chỉ nhỏ nhặt nhất.

Gương mặt Song Tiếu dãn ra, bớt đi mấy phần lạnh nhạt thờ ơ, thêm vài phần đáng yêu khả ái của một nữ hài. Dung nhan đơn thuần xinh đẹp lúc này làm người khác không khỏi kinh nghi nàng là một người khác mà không phải Song Tiếu. Giữa cảnh tượng chém giết đầy máu tanh, nữ hài bình tĩnh thong dong nhìn thiếu niên trước mắt. Trong đôi tử mâu hút hồn hiện lên tia cười thản nhiên vui vẻ. Bàn tay con con vươn lên lau đi những vết bẩn bám trên mặt thiếu niên đang nửa quỳ nửa ngồi. Cử chỉ của nàng rất nhẹ nhàng, dịu dàng đến nao lòng.

Tiểu Thanh chấn động. Cả người cứng ngắc mặc cho nàng giày xéo gương mặt tuấn tú của mình. Đôi mắt hắn dán chặt vào nữ hài, dần dần hãm sâu vào đấy...Thời gian như ngừng trôi tại giây phút này. Cảm giác hạnh phúc len lỏi khắp người tiểu Thanh. Có lẽ, đây là khoảnh khắc đẹp nhất trong cõi nhân sinh mà hắn mãi sẽ chẳng bao giờ quên, dù cho có là lưu lạc đến nơi địa ngục.

Xa xa, một đám lâu la đang bao vây thì đột ngột bị quét sạch. Trước khi chết, chúng không quên ánh mắt của người đã kết liễu chúng ghê rợn như thế nào...

Tiểu Thanh rút thanh kim loại đã gỉ sét đâm mạnh vào lòng ngực Lăng Ngưu. Hắn ta trợn tròn mắt, tắt thở. Dường như không tin được bản thân lại chết dưới tay của một tên nhóc miệng còn hôi sữa. Tiểu Thanh lại tiếp tục lao vào cuộc chiến. Nàng chậm rãi đi sau hắn. Chốc chốc lại giúp hắn xử lí mấy tên đánh lén. Quả thật trông như một đôi bích nhân “xứng đôi“.

Gần hai canh giờ sau, bọn họ rốt cuộc cũng giải quyết hết đám Lăng Ngưu. Song Tiếu vừa biết họ sẽ đem chôn chúng. Nàng chẳng muốn động vào lũ người nhơ nhuốc này nên lẳng lặng lui sang một bên.

Xử lí xong tất cả thì mọi người ai cũng mệt lữ. Nàng cũng vài người khác giúp những người còn lại xử lí sơ vết thương. Ở nơi này thiếu thốn mọi mặt nên chỉ có thể tạm thời làm qua loa mà thôi.

Sau khi hoàn thành nốt công việc cuối cùng, Song Tiếu lơ đãng đưa tầm mắt quét đến một bụi cây cạnh tảng đá vô cùng to bên mép hồ thì thấy tiểu Thanh đang ngồi một mình ở đó, cả người hắn bây giờ vô cùng lắm lem chật vật. Nàng dạo bước đến đó, nàng nhớ hắn cũng bị chém vài nhát vào tay. Nếu không xử lí vết thương sẽ rất phiền phức.

Tiểu Thanh đang thơ thẩn ngồi dưới gốc cây nhớ lại khoảnh khắc lúc đó. Khóe miệng nhịn không được mỉm cười. Song Tiếu trông thấy còn tưởng trong lúc hắn chiến đấu bị vật nặng đập vào đầu nên làm lệch hết vài dây thần kinh. Nhìn xem, ngồi một mình, ánh mắt đờ đẫn còn miệng thì cười đến vui vẻ như vậy, bộ dáng ngốc không tả được. Vậy không phải chập mạch thì là gì? ( ừ thì...chập mạch ==|||)

Song Tiếu ngồi xổm xuống, kéo tay áo hắn lên xem xét vết thương. Tiểu Thanh lúc này mới giật mình phát hiện có người tiếp cận, lại còn nhân cơ hội sàm sỡ hắn. Tay đang chuẩn bị vung ra thì lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Nhịp tim lấy gia tốc phi thường đập nhanh hơn.

Song Tiếu động ý niệm, lấy ra vài viên thuốc trị ngoại thương và thuốc bổ cho hắn. Không tổn thương đến xương nên chẳng đáng ngại. Nhìn nàng cẩn thận bôi thuốc cho mình, tiểu Thanh cười cười “ Hoa tiểu muội giữ lại thôi, thương thế của ta không ngại.”

“...Ân” Xé một bên áo sạch băng lại vết thương, vì cuối xuống nên nàng không thấy được ánh mắt trầm mê khác thường của thiếu niên.

Ánh trăng chợt bị che khuất, Song Tiếu ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt thâm sâu tà khí của ai đó. Hắn ta không nói gì bước chậm rãi đến, trong lúc chỉ còn cách bọn họ hai bước thì người bỗng nghiêng nghiêng rồi ngã xuống. Nàng định bật dậy tránh thoát nhưng lại bị cánh tay ai đó kéo lại, cả người liền ngã nằm dài trên đất. Còn cái tên gây ra tình cảnh này thì đang nằm vắt ngang đè lên người nàng. Không đúng! Nhìn kĩ đi, khủy tay hắn chống xuống đất chống đỡ không cho hắn thân mật với đất mẹ. Rõ ràng là cái tư thế đi tắm nắng trên bãi biển mà! Nhưng điều quan trọng là hắn...hắn...dám ăn đậu hủ của nàng! Mặc dù không hẳn là ăn cho lắm.

Không khí giữa ba người trở nên quỷ dị lạ thường.

Tiểu Thanh nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt. Trong lòng hỗn tạp... Sau vài giây, một cỗ hàn khí âm trầm tỏa ra. Song Tiếu lạnh lẽo nhìn Trùng Thiên vẫn chưa chịu đứng lên, mắt đẹp híp lại “ Đã thỏa mãn chưa?” Nàng có một quy tắc mà không ai được phép vi phạm, đó là không được tùy tiện chạm vào người nàng nếu người đó không có sự công nhận của nàng. Nhưng hiện tại, có một tên yêu nghiệt đang trêu chọc vào nó.

” Ta mệt. “ Hắn vẫn duy trì tư thế như vậy. Dường như cỗ hàn khí kia chẳng liên quan gì đến hắn. Nhưng hắn cũng đâu nói dối, vừa nãy dùng hết nội lực mà hắn khổ công tích góp nên mệt mỏi là chuyện thường tình thôi. Dù rằng hắn có hơi phóng đại một chút.

Song Tiếu nhíu mày, đẩy tên to xác ra khỏi người, nhanh chóng đứng dậy. Lúc lơ đãng chạm vào cổ tay Trùng Thiên, nàng lấy tốc độ sét đánh dò xét hắn,hao tổn tinh lực khá nặng. Vậy ra hắn nói thật. Nhưng nàng cứ thấy có gì đó sai sai ở đây thì phải.

”Không biết lượng sức còn khoe mẻ, hừ hừ” Song Tiếu vỗ nhẹ y phục, hờ hững bỏ lại một câu rồi đi.

Dõi theo tấm lưng nho nhỏ đến khi khuất bóng, hai nam tử còn lại ở chung một chỗ tạo nên cảnh tượng khá lúng túng. Tiểu Thanh thu hồi ánh mắt, thâm trầm nhìn Trùng Thiên “ Các hạ đối với Hoa tiểu muội là gì?” ( hỏi thật trực tiếp a:sweat:)

”Ngươi đoán xem?” Vừa dứt lời liền tụ khí rời đi. Trước đó còn không quên tặng cho tiểu Thanh một nụ cười khuynh thành khuynh nhân.

Nụ cười đó, cực kì bí hiểm. Hắn không thể hiểu được nó thực sự có nghĩa là gì, nhưng tiểu Thanh chắc chắn, đó không phải là bằng hữu!

Tiểu Thanh thở dài, nhắm mắt không quan tâm nữa.