Không gian vừa chuyển mình từ đỉnh điểm nắng nóng sang buổi chiều nhưng khí trời lại biến đổi bất thường. Từ nóng vô cùng thành se se lạnh. Từng cơn gió lạnh lẽo quất vào người. Ở đâu đó trên cành cây cao nhất, cơ thể nho nhỏ của nữ hài vững vàng ngồi đấy. Thân hình mảnh mai như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào nhưng lại tạo ra khoảng không gian tách biệt với các nhân tố bao quanh.
Song Tiếu đang trong trạng thái tịnh tâm. Đây là giai đoạn cực kì quan trọng quyết định một người có khả năng trở thành phù thủy hay không. Đó chính là giai đoạn sơ khai dùng tinh thần lực hay còn gọi là “ý chí” của chính mình để cảm ứng các nguyên tố.
Hiểu rõ tầm quan trọng của nó nên Song Tiếu không dám quá hấp tấp. Nàng chậm rãi cố hòa mình vào thiên nhiên, vào môi trường bên ngoài. Nàng thật không hiểu lắm cái gọi là “tinh thần lực” này lắm. Chỉ biết rằng nó khá tương tự với khả năng “tinh lọc” của nàng nhưng cơ chế có vài phần khác biệt. “Tinh lọc” là bản năng và phản xạ tự nhiên của nàng sau lần bị thương lúc nhỏ. Nó hoàn toàn vận hành dựa trên sự điều khiển của từng tế bào và trung khu thần kinh. Và cũng chính nó đã hình thành lớp miễn dịch và làm hạn chế sự phân giải trực tiếp của “thứ” mà Lucas đã tiêm vào đầu nàng. Có thể kết luận rằng “tinh lọc” hoàn toàn dung nhập với nàng và bây giờ nhiệm vụ của nàng là đạt đến cảnh giới ấy nhưng đối tượng là nàng và các nhân tố nguyên tố.
Nhắm mắt tập trung cảm nhận. Thế giới màu đen dần dần xuất hiện vài luồng sáng. Luồng sáng màu xanh trắng là phong nguyên tố chuyển động thường xuyên và khá mạnh. Kim, hỏa vô cùng ít. Thổ nguyên tố cứ lấp lửng chập chờn rất kì lạ. Cảm giác của nàng bây giờ rất khó tả. Ý chí nâng cao thực lực càng mạnh mẽ dâng lên. Đây là thế giới cường giả vi tôn, nấm đấm mạnh mới là đạo lí.
Nghĩ nghĩ, Song Tiếu quyết định trước hết học điều khiển phong hệ. Tầng thứ nhất có đặt cấm chế, hạn chế sự tu luyện nhất là đối với phù thủy. Tuy nhiên, hiện tại nàng lại có thể điều khiển được phong nguyên tố thế này. Nếu để lão đầu nào đặt ra cấm chế đó biết được chắc chắn sẽ tức hộc máu đi.
A, bên kia phong nguyên tố dao động thật lớn. Đôi mắt lưu ly nheo lại quan sát.
Trùng Thiên sau khi bỏ đi liền tranh thủ tu luyện một chút. Hắn thật có hứng thú với bộ môn tu luyện này. Thế nhưng không ngờ thực lực lại đề cao nhanh như vậy.
Di, hắn sắp đột phá rồi? Không nhầm lẫn đấy chứ. Trùng Thiên hắn cũng là thiên tài võ đạo ngoài kĩ thuật viên sao?Không ổn, nàng phải mau nâng cao thực lực. Với tính cách của hắn thì chắc chắn sẽ chẳng để yên cho nàng. Nàng không thể bị bỏ lại phía sau được. Song Tiếu cẩn thận lĩnh ngộ quỹ đạo của gió. Nàng rất muốn khi bản thân đã sử dụng phong hệ thuần thục sẽ đạp mây cưỡi gió mà đi, quăng bỏ tất cả đống máy móc hỗ trợ.
-----Tại nơi nào đó, một lão giả râu tóc bạc phơ đang hiên ngang gặm chân gà. Tóc gáy chợt dựng đứng, da gà từng cơn, làm lão suýt chút mắc nghẹn. Hỗn đản nào dám nói xấu lão. Nếu để lão biết được thì kẻ đó khẳng định sẽ làm miệng hắn nở hoa, không thể ăn uống được nữa. Hừ hừ
Mỗ lão tiếp tục mắng trong khi hai kẻ tội nhân vẫn nhởn nhơ đột phá tu luyện. Đầu năm nay, chuyện trớ trêu xảy ra thường xuyên đi!!!
Song Tiếu cảm nhận rõ phong nguyên tố dao động rất hỗn loạn. Gần như chúng chẳng theo một quỹ đạo nào. Trí não lập tức được kích hoạt. Hàng loạt các phép tính rắc rối được triển khai chỉ sau vài giây. Tinh thần lực trào ra, hai tay mềm mại khẽ di chuyển trên không trung. Do sự nhiễu loạn của cấm chế nên gió mới nổi loạn như thế này đi. Thử dùng tinh thần lục đè ép chúng lại một chỗ. Chiếu theo kết quả phân tích trong đầu, tay nhỏ khéo léo chuyển động. Người ngoài nhìn vào ắt hẳn sẽ bảo nàng bị điên. Nhưng nếu nhìn đến quả cầu nguyên tố dần dần được thành hình, họ sẽ phải tự đập đầu ngất đi thôi. Dòng nguyên tố thứ 12 hướng đông bắc nghiêng 40 độ bẻ đôi,.... Lần lượt các dữ liệu được thực hiện là một đạo phong nhận bị bắt ép quy thuận. Theo thời gian, từng luồng gió tạp nham đều trở nên êm dịu, ngoan ngoãn tụ thành một quả cầu hoàn chỉnh to hơn nấm tay.
Định làm khó nàng sao? Không có cửa đâu! Song Tiếu cười hài lòng, khả năng khống chế của nàng miễn cưỡng ổn rồi. Từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống. Đầu ngón tay lúc đầu lành lặn giờ lại nhầy nhụa máu. Nó đủ để chứng minh để thuần phục được những luồng khí hung hãn này vào lần đầu tiên, nàng đã trả giá như thế nào.
Định lấy ra thuốc cầm máu nhưng nàng lại kinh ngạc phát hiện thêm một điều kì diệu. Chỉ vài giây sau khi nàng bắt đầu chảy máu, vết thương lại tự động khép lại, máu ngừng chảy với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Nàng khi nào có thêm dị năng này? Mấy chốc, bàn tay con con đã không còn vết thương nào. Thậm chí, làn da còn trở nên non mịn hơn. Nhắm mắt kích hoạt khả năng nội thị, nàng bất ngờ khi thấy ở tận sâu nơi nào đó trong cơ thể có những luồng khí quỷ dị đang rút về. Bọn chúng vô cùng mỏng manh. Chính chúng vừa chữa khỏi cho nàng đi. Xem ra, Song Tiếu nàng cần đột phá đẳng cấp linh hồn để kiểm tra toàn diện thân thể. Nhìn mặt đất bên dưới, nàng khẽ động ý niệm. Thân thể nhảy xuống như u linh lướt đi.
Chưa về đến chỗ ngủ thì nàng đã nghe tiếng quát của Ngọc Tâm: “Tiểu Ngưu ngưu, mau thả Trâm tỷ và Diệu tỷ ra. Bằng không đừng trách bọn ta độc ác.”
Nàng nhướn mày. Chân bước nhanh đến nấp sau một tảng đá. Đầu nhỏ ngoi lên xem xét tình huống. Bên cạnh hồ nước giờ có thêm một nhóm người. Đa số là nam tử, chỉ có vài nữ tử. Vẻ mặt tên nào cũng nham nhở đê tiện. Nhưng “tiểu Ngưu ngưu” là ai?
”Tiện nhân, ngươi mới gọi ta là cái gì đó?” Tiếng gầm từ tên đứng đầu làm màng nhĩ của nàng không khỏi run mạnh. Thật khó nghe! Trong tay hắn là Trâm Anh. Nàng ta mặt cắt chẳng còn chút máu đang bị tên to con kia bóp cổ. Còn Diệu Anh đứng cạnh cũng chẳng khá hơn.
”Tiểu Ngưu ngưu, Lăng Ngưu ngươi không phải tên Ngưu đi!”Ngọc Tâm một tay chống nạnh một tay chỉ về hướng Lăng Ngưu. Chẳng hề sợ hãi đáp trả.
Nhìn xuyên qua đám người, Song Tiếu phát hiện chẳng thấy Trùng Thiên ở đây. Chuyện náo nhiệt thế này hẳn là phải không thiếu hắn. Sự chú ý của nàng chuyển quay lại vấn đề chính. Bên ta giờ chỉ có hơn 70 người có thể chiến đấu. Bên địch có đến 132 tên. Số lượng áp đảo, sắc mặt chúng hồng hào. Bọn Bách Lý Ngạn tuy vừa giải độc nhưng sao khi hoạt động gân cốt cũng cần phải nghỉ ngơi. Sức lực của bọn họ e là khó thắng nổi. Cùng lắm là lưỡng bại câu thương. Nếu khôi phục lại tu vi trước kia, cái đám ruồi bọ này còn chẳng đáng để họ làm điểm tâm đâu.
”Lăng Ngưu, ngươi mau thả hai tiểu nữ của ta ra ngay.” Từ Ngũ gấp đến độ muốn hỏng rồi. Các nàng không thể chết. Đợi khi ra khỏi đây, hắn còn phải dựa vào các nàng để sống sung sướng nữa.
Bọn lâu la phía sau Lăng Ngưu cười phá lên. Một tên mặt đầu sẹo đang khống chế Diệu Anh, hắn vuốt ve khuôn mặt nàng ta, nuốt nuốt nước miếng “Tại sao phải thả, hai con đàn bà này là bọn ta bắt được giải sầu. Sao nỡ trả cho ngươi được!”
Diệu Anh, Trâm Anh đều là phù thủy nhưng giờ phút này lọt vào tay bọn chúng tựa như hai con búp bê bị hư mặc chúng đùa bỡn.
Lăng Ngưu bị chọc tức, cơ bắp phồng lên, dùng lực bóp cổ Trâm Anh: “Ta đã nói chỉ cần chúng mày để bọn đàn bà lại, ta sẽ đại phát từ bi tha mạng.”
Hóa ra là một đám tinh trùng lên não. Hai người kia tuy vô sỉ và háo sức nhưng để lọt vào bọn nhơ nhuốc đó thì có vẻ đáng thương. Nàng ngáp một tiếng, lại là kiểu diễn nhàm chán.
Nghe Lăng Ngưu nói trắng trợn như thế làm đám phụ nhân phía sau tái mặt nhưng không lộ vẻ luống cuống hay hoảng sợ. Định lực rất khá!
”Các ngươi nằm mơ! Bọn ta dù có chết cũng không đáp ứng!” Lý Minh chen chân lên phía trước. Bọn họ là con cưng của trời, bản lĩnh chẳng phải chỉ có bấy nhiêu kia.
Tên Lăng Ngưu định quát lại nhưng một tên thủ hạ chợt kề vào tai hắn nói nhỏ. Haha, đến tận bây giờ mới phát hiện đám người kia là bị bọn Bách Lý Ngạn xử lí sao. Đúng theo quy luật phản ứng thông thường. Hắn ta điên lên quăng Trâm Anh xuống đất. Nàng ta phun một búng máu rồi ngất. “Các ngươi dám giết thuộc hạ của ta. Bọn bây, giết hết cho ta, chừa đám đàn bà lại!”
Đám thuộc hạ vừa nghe liền ào ạt lao ra. Nhưng bỗng một túi bụi phấn ào ạt rơi xuống. Lập tức, cả bọn liền tru tréo ầm ĩ. Nước mắt nước mũi giàn giụa, ngồi bệch xuống đất cào cấu. Bột cay! Canh thời cơ rất chuẩn xác. Từ nãy đến giờ đều chẳng thấy Mạch Nhiên với Mạch Liên. Nàng lúc đầu nghi hoặc thì hiện tại đã hiểu rồi. Từ Ngũ và một vài người khác luống cuống đỡ hai tỷ muội trốn đi. Hồ nước khá lớn những địa hình lại rất gập ghềnh nhiều bụi rậm. Thích hợp để đánh lén. Xem ra đó là cơ hội để nàng triển khai thân thủ.
Ánh trăng bắt đầu chiếu sáng, bóng dáng Song Tiếu thoăn thoắt nhảy từ cành cây này sang cây khác. Chân vận phong nguyên tố liên tục. Khóe môi kéo lên, làn tóc ngắn bay bay. Đôi mắt long lanh chớp chớp. Vừa đẹp như thiên thần vừa yêu dị như ác quỷ. Nàng đuổi theo bọn Bách Lý Ngạn. Bọn họ quả nhiên định đánh lén. Những phụ nhân có sức chiến đấu yếu được chia đi cùng với các nam tử cường tráng. Gần một trăm người chia thành 18 nhóm nhỏ theo các hướng tách ra.
”A,Song nhi mất tích rồi. Có khi nào muội ấy bị bắt không?” Ngọc Tâm lo lắng tìm kiếm. Từ chiều đến giờ đều chẳng thấy nàng đâu cả.
Từ Ngũ nghe vậy khó chịu vô cùng “Con nhóc đó có lẽ đã bỏ trốn mất tăm, hơi sức đâu để ý nữa.” Dù nàng ta trị độc cho hắn thì sao. Nàng ta có quan hệ với Ngự Vân kia nên đều đáng hận như nhau. Địa vị ba cha con họ ở đây đã thấp giờ càng thấp hơn bởi sự xuất hiện của hai tiểu tử đó. Tốt nhất nàng ta bị chúng bắt đi. Hắn vui mừng còn không kịp.
”Từ Ngũ, an phận!” Bách Lý Ngạn nhíu mày, nàng thật sự bỏ trốn một mình sao?
97 người chia ra. Còn 3 người Từ Ngũ thì được an bày ở nơi an toàn. Lão Từ kia thật đáng ghét. Không thèm nhìn đến bọn trâm Anh, nàng phải đi góp vui cho cuộc săn này nữa.
Sau gần một khắc bị dính bột cay, bọn Lăng Ngưu cũng bắt đầu đi lùng sục. Hắn càng mất bình tĩnh thì bọn họ càng có cơ hội đánh lén.
Trở về cành cây cao vừa tu luyện, nàng đưa mắt quan sát tình huống bên dưới. Nhóm Lý Minh gồm 8 người trong đó có 3 phụ nhân. Họ đã giải quyết được nhóm nhỏ 4 tên địch. Hiện đang di chuyển qua khu vực có 3 tên địch. Tạm thời an toàn. Phía tây hồ nước, 5 tên lâu la đã nằm lê lết trên đất. Chúng bị bọn Tâm Nhu hành hạ đến thê thảm. Các nàng còn không quên lục lọi khắp người chúng thu đồ tốt. Hửm, có 2 tên đang tiến lại. Nàng vung tay, hai chiếc lá cây như lưỡi dao sắc nhọn xẹt qua người chúng. Máu từ cổ trào ra, ngã xuống đất chết không nhắm mắt. Nghiêng đầu về hướng bắc, Bách Lý Ngạn và 6 người nữa đang chém giết. Tình hình khá khả quan. Các nhóm còn lại cũng giết được ít nhiều. Thế mà đã hạ được hơn 50 tên. Song Tiếu có chút ngoài ý muốn. Nàng không ngờ kĩ năng cận chiến của bọn họ lại tốt như vậy. Tên Lăng Ngưu thật gian xảo, hắn chỉ dám tách ra không quá nửa quân số để đi tìm. Nếu không, với sức mạnh cùng khả năng chiến đấu bậc này thì chúng sẽ ăn thiệt.
Khoan đã, Lăng Ngưu và những tên còn lại đang đi về hướng đông hồ nước. Đó là chỗ tu luyện của tên Trùng Thiên kia mà.
”Lão Đại, đằng kia có người “
Cả bọn nhìn theo hướng tên lâu la chỉ. Quả thật có người. Chưa kịp nhìn rõ mặt người đó thì một trận cuồng phong cùng với vô số cành cây khô bay đến.
”A” “Á” “...” Hàng loạt tiếng kêu thất thanh làm vang vọng cả khu rừng thưa. Hơn 20 tên bị đâm chết và bị thương. Một cách tấn công hiệu suất cao rất đang khen. Nàng vận khởi phong nguyên tố lần nữa, chưa đến gần nơi đó thì đã thấy trong hóc tối nơi phóng những cành cây ám khí kia là huynh đệ tiểu Thanh. Còn “người đó” trong miệng Lăng Ngưu đang điên cuồng tung chưởng. Bụi đất bay mịt mù kèm theo đó là âm thanh thê lương đau đớn.
”kẻ nào, kẻ nào dám ám toán lão tử. Lăn ra đây cho ta!” Lăng Ngưu vừa chật vật tránh né công kích vừa quát tháo. Có ai nói cho hắn biết trận gió quái đản này từ đâu mà ra không. Đây là cái dạng tình hình gì?
Một hồi lâu sau, chưởng phong cũng ngừng lại. Đợi đến khi có thể nhìn rõ mọi thứ, mọi người không khỏi kinh ngạc. Xác người đầy đất, trên thây thể cắm những gậy gộc bằng nhánh cây. Từ đội hình hùng mạnh giờ chỉ còn khoảng 60 người. Lăng Ngưu ngơ ngác nhìn xung quanh. Khuôn mặt vặn vẹo chứng tỏ hắn đang cực kì tức giận.
Bị kinh động bởi tình huống hướng này, bọn tiểu Thanh và mọi người đều nhanh chóng tập hợp. Trông thấy cảnh tượng đất đá và quân địch la liệt, họ cũng phải “Ực” nuốt nước bọt. Một lần giải quyết nhanh gọn mà lại rất ấn tượng.
”Là bọn ta. Ngươi có ý kiến?” Tiểu Thanh từ trong góc khuất thong dong đi ra. Mấy người còn lại cũng lục đục hiện thân. “Tiểu Thanh, tiểu Tĩnh, là các con xử lý hết chúng sao?” Bách Lý Ngạn hỏi với dáng vẻ ngạc nhiên.
Tiểu Thanh cười nhẹ một tiếng rồi quay qua người đang lẳng lặng ngồi trên tảng đá. “Còn có Ngự Vân các hạ trợ giúp nữa.” Lúc này, mọi người mới ý thức được còn có một người đang ngồi ở đây. Chỉ thấy hắn mười phần lười biếng dựa vào vách đá, cũng đang nhìn họ. Dù nhiều lần trông thấy dung mạo của Trùng Thiên nhưng ai cũng phải cảm thán.
”Ta chỉ góp chút gió thôi.” Lời nói của hắn nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta hoảng hốt. Hắn vừa nói cái gì? “Góp chút gió?” Hắn có nội lực sao? Không thể nào! Suốt những ngày qua, bọn họ chưa từng phát hiện hắn sử dụng hay tu luyện nội lực a. Vậy mà thoáng một cái liền có thể vận khí thành chưởng phong mạnh mẽ như vậy. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Vô số câu hỏi cứ hiện lên trong đầu mỗi người.
Song Tiếu đứng trên cây, nhếch môi nhìn hắn. Người khác không thấy nhưng nàng thấy rõ ràng Trùng Thiên hắn đang kiệt sức. Đúng là một người háo thắng mà. Không những thế hắn còn quăng cho nàng ánh mắt khiêu khích khi nói câu đó. Hừ, nàng cũng có thể làm được tuy so với hắn kém chút. Hắn đắc ý cái gì?
”Các ngươi...các ngươi...” Lăng Ngưu nội khí công tâm, nói không nên lời. Bọn chúng dám bơ đẹp hắn. Đáng chết!
”Chẳng phải ngươi muốn giết sạch chúng ta sao? Vậy lên đi, chúng ta phụng bồi đến cùng?” A Tĩnh tự tin khiêu khích. Tình thế đã thay đổi, đến lúc dạy dỗ đám người đê tiện này một bài học nhớ đời rồi.
Lăng Ngưu không quan tâm đến tình huống hiện tại. Hắn chỉ nôn nóng muốn giết người mà thôi. Thử hỏi, hắn đường đường là lão Đại ở khu vực này mấy chục năm lại có người dám chống đối hắn đến mức này. Bảo sao hắn không nộ khí. Nếu hôm nay không giải quyết được đám người này, hắn làm sao còn có thể lăn lộn nữa. Hắn ta hét lên rồi xông ra. Hai bên lao vào trận chiến. Đám phụ nhân thức thời lui ra ngoài tránh cản trở người khác.
Tình hình chiến đấu rất quyết liệt. Vì quá tức giận nên đám người Lăng Ngưu rất điên cuồng tấn công bọn tiểu Thanh.
Ngọc Tâm đang ra sức cấu xé một tên lâu la chợt cảm nhận được có vật đang lao đến. Quay đầu lại là một nhánh cây to đang bay tới và nàng sắp vinh quang bị nát mặt. Một bóng đen huyền diệu hóa giải thế công của nhánh công rồi quăng lại tên đánh lén.
”Song Nhi!” Ngọc Tâm vui mừng định nhào đến ôm nàng nhưng ngay lập tức bị một người khác xô ngã xuống đất.
Song Tiếu trợn tròn mắt nhìn Tiểu Thanh đang ôm nàng lăn vài vòng trên đất để tránh né vết chém uy lực của Lăng Ngưu. Hắn ta chém hụt, càng điên tiết chém tới. Tiểu Thanh buông nàng ra, trực tiếp đón nhận đòn tấn công của hắn. Hai người quấn lấy nhau dây dưa đánh mãi. Lúc trước, khi kiểm tra thân thể của tiểu Thanh, nàng đã biết thiên phú của hắn cực kì cao. Nếu không bị đày xuống nơi quỷ quái này ắt hẳn tiền đồ vô lượng. Nhìn cảnh tượng hiện tại cũng đủ biết mức độ trâu bò của tiểu Thanh như thế nào. Một người trúng độc từ trong bụng mẹ cùng đôi chân gãy vừa được chữa khỏi mà vẫn có thể cầm cự được với một tên lão luyện sung mãn. Bên tai nàng còn vang vọng câu nói trước lúc tiểu Thanh bồi đánh Lăng Ngưu “ Sao lại bất cẩn thế?” Đưa mắt nhìn hai người. Một tia sáng bạc chiếu vào mắt nàng. Không tốt! Đứng phắt dậy, nàng lướt nhanh đi.
Lăng Ngưu cái tên cáo già này dám giở trò. tay hắn xẹt qua tay tiểu Thanh. Theo bản năng rụt tay lại. Hắn được thế đâm tới. Hắn có thể đứng vững lâu như vậy một phần lớn là nhờ có được thanh chủy thủ bằng sắt quý hiếm trên tay. Thế công không thể tránh.
Bỗng một đạo phong nhận đánh lên cổ tay Lăng Ngưu. Cái tay đang vươn ra của hắn ta bị bàn tay ai đó cầm lấy, cả người vẫn đang giữ quán tính lao đến đằng trước bất ngờ bị quật ngã mạnh xuống đất. Song Tiếu tiện thể vặn gãy luôn hai tay hắn. Hết thảy diễn ra trong chớp mắt nhưng vẫn có vài người thấy được. Tất cả miệng chữ O mắt chữ A nhìn nàng. Chỉ có tiểu Thanh lấy lại bình tĩnh nhanh nhất “ Hoa Thiên tiểu muội có bị thương ở đâu không?