Chương 27
Nghiên hỏi Ngọc Đạo lý do tại sao Phù Sương cần lấy dị thể nhưng cũng chỉ nhận được một cái lắc đầu. Có vẻ như cô ta quyết tâm giữ kín mọi toan tính của mình với người khác.
Nghiên thực thể hoá ra một bộ cứu thương theo tiêu chuẩn của thần thành, vứt nó xuống trước mặt cô kèm theo một số lọ thuốc.
– Băng bó lại đi. Ngươi tự làm được chứ? – Nghiên nhìn vào mười đầu ngón tay tróc da, tróc thịt của Ngọc Đạo.
– Có thể... – Ngọc Đạo nhìn hai bàn tay của mình, ướm thử một chút rồi trả lời.
Nghiên nhìn chằm chằm vào Ngọc Đạo một lúc:
– Để đấy đi, tên kia khác tới làm hộ ngươi. – Nghiên truyền âm cho Thái Thanh gọi hắn tới, còn mình thì bỏ vào trong thám thính trước.
Thái Thanh nháy mắt đã đứng trước mặt Ngọc Đạo, giơ tay sờ nắm bàn tay phải của cô khiến cô chợt giật mình.
– Ngoài đầu gối ban nãy bị ngươi giẫm nát ra thì không có vấn đề gì.
Thái Thanh mở bộ cứu thương, lấy một lọ cồn rửa sạch v·ết t·hương trên người cho Ngọc Đạo, đặt gạc vào những vết lớn rồi dùng băng bó lại. Y cũng cẩn thận xử lý qua bề mặt bên ngoài đầu gối của cô, băng bông quấn chặt từ đoạn bắp chân tới dưới đầu gối, cốt là để hạn chế Ngọc Đạo cử động khớp gối của mình.
– Còn chỗ này thì...
Thái Thanh chạm hai ngón tay, đặt trên mảnh xương bánh chè đã rạn vỡ. Y truyền động nguyên vào cơ thể của Ngọc Đạo, dùng khả năng kiểm soát niệm lực, cẩn thận giam giữ lượng động nguyên đấy lại ở đầu gối:
– Ngươi có thể tận dụng đống động nguyên này để đẩy nhanh hồi phục.
– Cảm ơn. – Ngọc Đạo không cả ngẩng đầu.
...
Nghiên chạm tay vào bề mặt cánh cửa, tuy chất lượng của hợp kim cấu thành nên nó có thể liệt vào hàng tuyệt phẩm nếu ở bên ngoài nhưng không sở hữu đặc tính ngăn cách được niệm lực. Các vật liệu khác cũng không hề sở hữu đặc tính đấy.
"Có một thứ khác gây nên tình trạng này."
Nghiên quay trở lại chỗ khi nãy để kiểm tra Ngọc Đạo:
– Ngươi đi được không?
– Được. – Ngọc Đạo trả lời.
– Dẫn đường trước đi. – Nghiên hất hàm về lối mà mình vừa đi ban nãy.
Ngọc Đạo chật vật đứng thẳng người dậy, cố không để động đến v·ết t·hương. Thái Thanh thấy vậy không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa cô thanh kiếm mình đang cầm.
– Không! Không phải lối đấy. – Cô lắc đầu. Ngọc Đạo chống thanh kiếm xuống đất, chỉ tay vào bức tường phía bên phải của mình. – Chỗ này.
Nghiên nhìn theo hướng Ngọc Đạo chỉ. Chỉ là một bức tường đầy rẫy đường ống đi chằng chịt, dùng niệm lực quét qua cũng không phát hiện ra điểm gì.
– Ý gì? – Nghiên hỏi.
Ngọc Đạo chống từng bước đi về hướng ngược lại, cô muốn lùi cách bức tường đó ra xa như để tránh điều gì...
– Chỗ phòng máy này nằm ngay gần sảnh chính ở sau cánh cửa ngoài kia. – Ngọc Đạo quay đầu nhìn lại dấu vết công kích của Nghiên. – Nếu có thể nữa "đục" được một lỗ lớn thẳng tới đó như khi nãy ngươi làm với ta thì hoàn toàn có thể.
– Không nhất thiết phải là ta, hắn cũng có thể. Nếu chỉ có thế thì không phải mình tên kia là được sao?
Ngọc Đạo lắc đầu:
– Thực ra nếu chỉ để lấy dị thể thôi thì chỉ mình ta và Thái Thanh là đủ, nhưng để khiến "thứ kia" ngoan ngoãn thì phải có cả Bạch Thần ngươi mới có thể được.
– Ngươi có vẻ đang giấu nhiều án tử của mình hơn ta tưởng đấy... – Nghiên đưa mắt nhìn chặp vào cổ của Ngọc Đạo.
Ngọc Đạo im lặng không phản ứng gì, Nghiên cũng tạm bỏ qua cho cô ả, lại gần bức tường, Nghiên chỉ tay vào một góc chéo mà hắn áng đó là hướng của cánh cửa.
– Hướng nào?
– Sang phải chút nữa đi. – Thái Thanh trả lời hộ.
Nghiên chầm chậm dịch tay dần sang phải thêm chút đến khi nghe thấy hắn bảo: "được rồi" thì liền giải phóng động nguyên.
***
*Uỳnh... uỳnh... uỳnh...!!!*
– Hử?! – Vân bỗng áp sát tai vào cánh cửa để lắng nghe tiếng động. – Hai người có nghe thấy gì không? Hình như tiếng đấy phát ra từ bên trong này!
Huệ Thanh cũng đến ghé thử nhưng chẳng nghe được cái gì, Vân cũng giống vậy:
– Có vẻ hết rồi.
Thấy dáng điệu của một trai, một gái cứ lúc lại áp thân vào tường, vào nền đất trông chán đời vô kể, An cũng chẳng hiểu họ mong mỏi động tĩnh thế để làm gì:
– Muội nói, hai người liệu có thể dừng cái việc này đi được không?
Nghe An nói thế Thanh nhìn lại xuống y phục đang mặc của mình: màu trắng vốn có đã bị hắn nhuộm thành màu nâu.
– Hai người định đứng ở đây tới hết buổi à? Nếu tò mò đến thế thì sao hai người không tự mình vào đó xem thử đi? – An chống nạnh.
Thanh tưởng tượng mình chật chội trong cái nơi sống dở, c·hết dở, nghĩ lại vẫn thấy mình nên ở đây thôi thì hơn.
***
Vẫn là đại sảnh cũ ấy, chỉ thiếu mất những điểm màu lam nhạt sáng trên tường.
– Ở giữa, chỗ bậc thang kia đi xuống sẽ thông với cao tầng của thành này. – Tiếng Ngọc Đạo vang vang vọng lại.
Tuy nói thế nhưng thực chất cô chẳng hề nhìn thấy gì. Một không gian không hề có chút ánh sáng và Ngọc Đạo giờ phải khổ sở để có thể đi đứng mà không bị vấp ngã.
"Giá mà mình đem đuốc hoặc thứ gì để phát sáng theo thì hơn" cô nghĩ bụng.
– Tên kia!
Nghiên gọi Thái Thanh.
– Ta không phải thuộc hạ của ngươi đâu. Nếu ngươi cảm thấy chướng mắt thì tự ra mà cõng cô ta đi. – Y cười trừ. – Ngươi h·ành h·ạ cô ta ra như thế thì cũng phải có gan chịu hậu quả chứ, nhỉ?
Chuyện này đúng thật là có hơi khó xử bởi hai kẻ này, kẻ nào chả muốn giữ vẻ tự cao của thân mình. Thiết nghĩ cứ để Ngọc Đạo đi như thế thì ba người ngoài kia nghĩ họ đ·ã c·hết mục ở trong này rồi, nên Nghiên đành hạ mình làm điều đấy:
– Lên đi.
– Hả? – Ngọc Đạo không hiểu, bởi cô không thể nhìn thấy được gì ở phía trước. – Ơ?!
Nghiên áp sát lưng mình vào người cô, đưa hai tay ra phía sau chân nhấc cả người cô lên
– Vòng tay ra trước. – Ngọc Đạo ngoan ngoãn làm theo, đến lúc này cô mới hiểu hắn muốn làm gì.
Nghiên cũng không nói gì thêm, cứ vậy im lặng mà đi xuống trước, Thái Thanh cũng nối gót theo sau. Tiếng đế giày ma sát, chạm *cộc* một cái vang lên giữa không gian sống lạnh, ba người lẳng lặng đi trong bóng tối, tiếng bước chân vang vọng suốt hàng trăm nấc bậc. Cuối cùng cả ba cũng xuống được một căn phòng khác, nhỏ hơn bên trên, với những băng ghế dài, xếp thẳnh hàng cạnh nhau, giống với một phòng chờ.
– Đây đã là trên đỉnh của thần thành rồi. – Ngọc Đạo dùng thanh kiếm như một cây gậy, gõ gõ nhiều phát xung quanh để chắc chắn rằng họ đã ở trong một "mặt phẳng". – Ở trước kia có một cánh cửa, phá nó ra sẽ thông đến khu vực điều hành, ở đó có một cầu thang bộ nữa dẫn xuống trụ sở phía dưới.
Tuy cô có thể bảo hai người phá nát sàn nhà chỗ đây để đi thẳng xuống dưới, nhưng nếu động tĩnh gây ra quá lớn thì hoàn toàn có thể khiến trần của nơi đây đổ sập xuống các tầng phía dưới.
Thái Thanh đi đến gõ nhẹ lên nó một tiếng, cánh cửa lập tức bị bung ra, bật bay ra xa về phía trước. Y bước ra bên ngoài, là một dãy hành lang, nhìn quanh thì có đến tận ba bốn ngả đường, y liền quay người lại ra sau, ngoắc tay gọi cả hai nhanh chóng đến.
– Giờ đi đường nào? – Thái Thanh cũng giống như Nghiên, niệm lực sử dụng trong đây hoàn toàn vô tác dụng, thậm chí phạm vi hiện giờ còn bị thu hẹp lại so với lúc còn ở trên kia.
Ngọc Đạo lắc đầu, cô vốn cũng chẳng biết. Lúc cô b·ị b·ắt thì vẫn còn quá nhỏ, hiến binh áp giải cũng đều sử dụng băng đen để bịt mắt cô, trước lúc đi còn cẩn thận xoay vòng vòng để cô mất phương hướng, cô chỉ biết duy nhất một thông tin đấy là có một nơi giao dẫn giữa tầng điều hành bên trên và các trụ sở bên dưới, bao gồm cả thang bộ và cả thang máy.
...
– Chỗ này quả thật là đánh đố nhau, đến một cái biển chỉ dẫn cũng không có lấy! – Thái Thanh phàn nàn.
Giống như mê cung vậy, suốt gần một thời tấu Nghiên và hắn vòng vòng trong đây, cuối cùng cả ba mới tới được một nơi "có vẻ" là trung tâm của chỗ này: một nơi được xây theo lối kiến trúc hình tròn, chính giữa là một cây cột trụ, nối liền từ tầng-bên-trên-nữa xuống thẳng đến tầng-cuối-cùng; bởi vì ăn thông nên đứng ở trên đây có thể nhìn thẳng xuống các tầng dưới.
Không có điện, chiếc thang máy ở bên trong "trụ" cũng chả thể hoạt động, chỉ còn cách duy nhất là tự vận động sức người. Ngoại trừ khu thượng tầng (vốn nằm ở "bên trên" bức tường của thần thành) ra, thì nơi mà Ngọc Đạo từng sống khi trước là nơi cao nhất của toà thành này.
Do chẳng biết phải mất bao lâu mới có thể tới được tầng đó nên cứ đi được lúc, Thái Thanh và Nghiên lại phải đi ra xa cầu thang một khoảng, quét lại bằng niệm lực để xem liệu kiến trúc của nơi này có "nhô" ra khỏi chiếc cột không do theo trí nhớ của Ngọc Đạo thì chiếc cột hoàn toàn không có chỗ nào như vậy.
– Thấy rồi. – Thái Thanh nói lại với Nghiên. – Khoảng 3 tầng nữa.
– Ngươi chắc chắn không?
– Tin hay không thì tùy Bạch Thần ngươi.
Nghiên cắm thẳng một mạch tới tận rìa ngoài của nơi này, chạm tay vào bức tường, truyền vào lượng lớn động nguyên gây quá tải. Bùm! Mảng tường Nghiên chạm vào đấy đột nhiên p·hát n·ổ. Nghiên chăm chú lắng nghe âm thanh mà đất đá rơi xuống phía dưới vọng lại, độ cao ước tính cũng đủ tầm. Nghiên không nói không rằng mà dùng thẳng đường tắt, nhảy luôn ra ngoài, chỉ trong một lúc chân đã chạm được xuống mặt nền như trong miêu tả Ngọc Đạo.
– Úi chà!
Thái Thanh cũng tiếp đất nhẹ nhàng ngay sau Nghiên. Cả hai liền lập tức nhất ra điểm dị thường về niệm lực của mình.
– Hai mươi bước. Ngươi thì sao? – Hắn hỏi Nghiên.
– Hai lăm bước. Không khá hơn ngươi là mấy.
Vừa đặt chân xuống tầng đây, phạm vi niệm vươn tới của cả Nghiên và Thái Thanh đều lập tức bị thu hẹp lại một cách đáng kể, có vẻ như càng đến gần thực thể đó thì ảnh hưởng của nó càng thêm mạnh.
– Giờ thì hay rồi!
Niệm lực bị ức chế khiến không gian Nghiên và Thái Thanh có thể nhìn và cảm nhận bị giảm đi rõ rệt, khiến hiện giờ cả hai không còn khả năng để xác định vị trí của khu nghiên cứu.
– Ngươi ở lại đây đi. – Nghiên nói với Ngọc Đạo. – Ta với tên kia sẽ chia ra để dò quét, nếu đúng như ngươi nói thì nó cũng dễ để tìm thôi.
Thái Thanh chân giậm giậm vài cái thử, rồi lại dỡ một thanh ống sắt ở cận đó. Thấy có vẻ ổn, hắn đưa nó cho Ngọc Đạo, chỉ vào thanh kiếm của cô, bảo:
– Một lúc nữa, ngươi rút thanh kiếm đấy ra "đập" cái ống đấy, để bọn ta còn biết được ngươi ở đâu, tránh để bị đi xa quá.
Tên này nghĩ ra được ý tưởng hay thật, Nghiên thầm công nhận.
...
Nghiên khi này đã tách khỏi hai người kia được gần một thời kinh, tiếng sống thanh kiếm đập vào ống sắt vang lên liên hồi. Vì tuy "thị lực" của cả hai bị suy giảm nhưng thính lực vẫn còn giữ nguyên, việc lấy Ngọc Đạo làm mốc cũng là một cách khá tốt để có thể dựa đó mà ước chừng khoảng cách hiện tại của bản thân.
Và cũng có phần đúng với lời Ngọc Đạo miêu tả: các công trình, nhà ở trong đây phân bổ cao thấp chẳng đồng đều. Nhiều lần Nghiên suýt soát đụng trúng phải mấy toà nhà "cao bất chợt".
Nghiên vô tình "chạm phải" một điểm lạ thu hút sự chú ý: giữa những nếp nhà mọc san sát, như chen chúc nhau, lại có một khoảnh sân rộng, lọt thỏm giữa những toà cao ốc thế này.
Nghiên hạ cánh xuống giữa khoảng trống đấy, đi lại thử xung quanh, có phần rộng rãi hơn khi so với những khu vực Nghiên vừa đi qua khác. Ở phía ngoài đầu sân bên kia là một bức tường rào chạy dọc dài bao quanh toàn bộ khu vực sân này. Nghiên đi dọc theo đấy để tìm chỗ "cổng vào" có thể ở đó vẫn còn biển hiệu ghi tên của khu vực này như lời Ngọc Đạo kể.
– Đây rồi...
Một mặt đá được mài phẳng, cùng sơn, khắc những dòng chữ lên bên trên, đặt ngay cạnh lối vào cổng chính: "Khu nghiên cứu phức hợp số 3 – Thần thành Tây Triều – Mã hiệu: DA9".
"Vậy thì đúng nơi rồi!"
Nghiên đương lúc định rời đi thì một tiếng động chợt vang lên cách đó không xa, nó giống như vừa có một thứ đang chui rúc ra từ một đống gì đó vậy.
*Khộc... khột... cộc cộc... cộc...*
Tiếng động phát ra ngoài tầm mà Nghiên có thể dùng niệm lực để cảm nhận, nhưng nghe tiếng vọng bị cản lại từ nơi mà nó phát ra thì có lẽ nó xuất phát từ trong một căn nhà ở gần đấy.
Nghiên im lặng nghe tiếp để nhận dạng luồng âm thanh. Tiếng động đó vẫn phát lên, nhỏ dần, nhỏ dần... Cuối cùng là yên hẳn. Rồi lại tiếp đến từng tiếng bước chân, rất khẽ, như một con mèo.
Và mèo thì không thể nào có tận năm cái chân.
– Chỉ Quỷ – Quỷ Nhập Nhân!
Nghiên phóng ra phía trước hàng trăm sợi chỉ, biến chúng thành hàng trăm ngọn vuốt sắc, dễ dàng cắt xuyên thủng toàn bộ dãy nhà, nơi có sự tồn tại của sinh vật quái dị ban nãy.
*Rắc rắc...* Tiếng động ra như âm thanh của các khớp xương di chuyển.
Nó ở yên một chỗ, cứ đứng ở đó rắc rắc như vậy ước chừng bốn thời cung thì đột nhiên, nó chuyển từ hình dáng của một sinh vật có năm chân thành dạng giống với cơ thể con người. Chỉ khác ở chỗ: hai chi trước của chúng không phải là các ngón tay mà thay vào đó là hình dáng một mũi giáo vót nhọn; phần cổ, nơi đáng ra phải là một chiếc đầu, thì lại là một cái "chi" khác, dài ngoằng ra với một đốt khớp, cùng với hình hài của một chiếc hộp sọ bọc dưới lớp da ở phía đỉnh ngọn.
Quái vật.
Nó di chuyển một cách thoăn thoắt, ít tiếng động, bám mình lên các toà nhà mặt tường. Thoáng chốc nó đã ở ngay sau lưng Nghiên, dùng hai chiếc chi nhọn hoắt xiên thẳng vào giữa ngực cậu.
– Đau đấy...
Nghiên múa chỉ khoá chặt lại "ngũ chi" của nó nhưng chỉ nháy mắt, nó đã biến đổi thành một hình dạng khác, một "quả cầu" da với lục cục tiếng của các miếng xương. Nó nhanh chóng biến lại thành hình dạng như một con nhện chỉ có sáu chân nhưng lại có khớp giống như tay người.
Nó bò đến, áp sát với kẻ địch là Nghiên, định dang sáu chiếc chân vồ lấy. Nghiên nhanh chóng tránh né bằng cách nhảy lên trên nóc của ngôi nhà. Con quái vật vồ hụt, "cặp răng nanh" cắm dựng đứng nổi ở hai bên má chiếc hộp ở trên thân của nó "cặp cặp" như cố bắt chước hành vi của các loài động vật.
Nó tiến về phía bức tường, bò dần lên như một con nhện, tiếp tục truy đuổi con mồi. Ngay khi nó vừa kịp thò một chiếc chân lên, Nghiên ngay lập tức phi thẳng tới, đá bay nó lên không trung, dùng thiết ti quấn vào mình nó rồi xoay người một vòng, kéo quật nó nó xuống dưới mặt đấy.
Mặt đất nứt toác ra, con quái vật hét lên bằng chất giọng như thể của đám trẻ con. Thăng bằng mình ở giữa không trung, Nghiên cắt ra, ghép lại hàng nghìn sợi chỉ sắc đỏ đầy tà khí, xoắn nó lại hình thành nên một mũi thương, xoay vòng, gia tốc, xoắn nó đến mức cực đại rồi nhắm thẳng vệt lõm dưới mặt đất.
Một t·iếng n·ổ như cả trăm tấn bộc phá, long trời, làm rung chuyển cả bức tường thành, mũi thương xuyên thủng qua lớp nền của khu vực hiện tại, qua cả mặt sàn của hai tầng phía dưới, xuống tận sâu vào cả lòng đất.
– Tới rồi đấy à. – Thái Thanh cũng "vừa" chạy đến, ngay khi Nghiên vừa tung chiêu xong.
– Ngươi có vẻ ra tay không tiếc gì nhỉ? – Hắn vừa nhìn xuống chiếc hố thông với cả ba tầng, vừa nói.
– Đơn giản là nó ghê. – Nghiên nói về khả năng của thứ quái vật đấy.
– Mà thực ra nếu chỉ thế này thì không ăn nhằm gì với nó đâu. Có lẽ là đòn đấy của ngươi cũng xé được lớp da của nó ra rồi.
Thái Thanh cố nhìn xem con quái vật rơi xuống dưới đấy giờ đang ở đâu.
– Nó là thứ gì?
– Cốt Sinh.