Lâm Tư Niên đút cho Phì Phì hết nửa chén mì trứng thì bé con thoả mãn vỗ vỗ bụng nói: "Pa pa, con no rồi."
Lâm Tư Niên thấy bé nói no rồi cũng không ép uổng, buông chén đũa trong tay sau đó lại sờ thử trán Phì Phì, hình như lại nóng hơn ban nãy một tí. Lâm Tư Niên nhìn thời gian, chuẩn bị gọi điện thúc giục bác sĩ Vương thì chuông cửa vang lên.
Lâm Tư Niên đi ra nhìn, xác định qua màn hình theo dõi đúng là bác sĩ Vương, không có những người khác, mới mở cửa.
Ngoài cửa là một ông bác lớn tuổi, thoạt nhìn rất hoà ái, cầm một hòm thuốc, sau khi Lâm Tư Niên đóng cửa lại mới cười bắt chuyện: "Tư Niên à, con dọn tới chỗ này đúng là khó tìm, chú đi vào còn phải vòng một vòng lớn mới tới."
Lâm Tư Niên không bàn luận thêm, gật đầu với ông: "Chào chú Vương."
Bác sĩ Vương không để ý thái độ của Lâm Tư Niên, ngược lại chuyển tầm mắt về phía bé con đang ngoan ngoãn ngồi trên cái bàn mà Lâm Tư Niên vừa dời tới.
"Xem ra đây là bệnh nhân nhỏ của chú ha."
Gương mặt nhỏ mũm mĩm của Phì Phì đã hơi ửng đỏ lên vì sốt, không biết thì tưởng đáng yêu, nhưng bác sĩ Vương vừa nhìn liền biết đứa nhỏ đang sốt.
Bác sĩ Vương tới gần sofa, mở hòm thuốc đặt trên bàn trà, trong đó có ống nghe, ống tiêm các loại kích cỡ, bình chiết, còn có cả các loại thuốc.
Phì Phì nhìn thấy một rương ống tiêm nháy mắt liền nhớ tới "thảm án" hồi chiều, cánh tay của bé con còn nguyên hai lỗ kim đâm vào, một trong hai là bởi vì bé con giãy ra, nên giờ đã hơi bầm.
Động vật nhỏ gặp được món đồ khiến mình sợ hãi đều sẽ tránh né, Phì Phì lúc này cũng vậy.
Bé con nhảy xuống, chăn bọc cũng không màng, đi chân trần ôm lấy đùi Lâm Tư Niên rồi trốn về phía sau. Mới một buổi chiều ngắn ngủi ở chung, tuy chưa quá thân thiết nhưng bé con vẫn rất tin tưởng vị pa pa Lâm Tư Niên này.
Cậu nhóc có thể cảm nhận được những ai yêu thương bé.
"Sao vậy con?" Lâm Tư Niên khom lưng hỏi.
"Ba ơi, không muốn cái món đồ kia đâu." Bé con không biết đồ vật đâm vào tay làm bé con đau gọi là gì, chỉ có thể vừa nắm bàn tay to của Lâm Tư Niên vừa vươn tay nhỏ chỉ chỉ hòm thuốc của bác sĩ Vương: "Đau, chỗ này đau lắm ba."
Bé con đưa tay ra chỉ trỏ xong lập tức thu lại, giống như sợ lỡ chậm một chút thì bác sĩ Vương sẽ nắm tay bé qua chích.
Lâm Tư Niên nhìn Phì Phì che cánh tay, nháy mắt hiểu rõ: "Sợ chích?"
Trẻ con luôn sợ tiêm chích, trong thế giới của các bé, tiêm chích chính là việc đáng sợ nhất.
Thì ra món đồ vật làm cho Phì Phì sợ hãi gọi là kim tiêm. Bé con lắc đầu như trống bỏi: "Không tiêm đâu ba ơi, Phì Phì ngoan lắm, Phì Phì hong muốn bị tiêm đâu."
Cậu nhóc hoang mang từ trưa tới giờ, tại sao cậu đã ngoan ngoãn như thế mà vẫn phải chích? Trong cảm nhận của bé con, đau đớn và tiêm chích đều được liệt vào hạng mục "trừng phạt".
Phạt bé không nghe lời, phạt bé mãi mà không biết mở miệng nói chuyện.
Nhưng mà may mắn là trước đây thần hồn của Phì Phì chưa khôi phục, không nhớ rõ những sự việc đã phát sinh, chỉ là có một chút ấn tượng nho nhỏ, nên không lưu lại bóng ma tâm lý, bé con vẫn là một đứa nhỏ vui vẻ hoạt bát.
Đây cũng coi như là phúc trong họa.
Sau khi Lâm Tư Niên nỗ lực giảng giải một hồi, bé con mới biết tiêm chích là để chữa bệnh cho bé con, hiện tại cậu nhóc đang bị bệnh, chích mới nhanh khỏi. Đầu óc choáng váng, buồn ngủ là bệnh trạng, người không bị bệnh sẽ không cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa, Lâm Tư Niên không có giải thích với bé con hai mũi tiêm trước đó là để làm gì, thống nhất phân loại vào "chữa bệnh".
Tiêm chích để chữa bệnh, không phải là để phạt Phì Phì không nghe lời. Nếu bị bệnh mà không chữa sẽ khó chịu hơn bị tiêm nhiều. Lâm Tư Niên nói xong, bé con cũng không còn kháng cự như trước.
Mắt thấy bé con đi chân không, Lâm Tư Niên hơi nhíu mày, ôm Phì Phì lên đặt xuống ghế sofa: "Để bác sĩ Vương khám cho con xem sao, không nghiêm trọng thì không cần tiêm."
Lời hứa này làm cho mấy phút khám bệnh của bác sĩ Vương đều diễn ra trước ánh mắt mong chờ của bé con.
"Vẫn cần tiêm một mũi, tiêm cho mau hạ sốt. Thoạt nhìn thể trạng của bé có hơi yếu ớt, có vẻ là dinh dưỡng không đủ, thời gian sốt dài không tốt cho cơ thể. Điểm này về sau nhất định phải lưu ý kỹ."
Bác sĩ Vương vô tình cô phụ tấm lòng của bé con, sau đó ông thấy vẻ mặt của cậu nhóc đáng yêu chuyển từ mong đợi sang thất vọng, pha thêm chút sợ hãi, không tự chủ nhếch lên khóe miệng.
Ông lập tức ngây người, ông vừa mới cười sao?
Biết bao năm rồi ông không thật lòng cười? Áng chừng cũng 20 năm có lẻ.
Ông vẫn nhớ rất rõ ràng, lần trước ông cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng là bởi vì ông thành công giải phẫu một ca phẫu thuật tim mà các bác sĩ khác không ai dám làm. Đoạt người từ trong tay tử thần, ông cảm giác rất rõ ràng niềm vui lúc đó. Cảm giác thành tựu không gì sánh được.
Cũng từ sau thời điểm đó, không còn một ca phẫu thuật khó khăn nào làm cho ông trải nghiệm lại cảm giác này. Cuối cùng, nản lòng thoái chỉ, ông trở về làm bác sĩ tư nhân cho mấy gia đình nhà giàu.
Đôi tay lấy kim tiêm của bác sĩ Vương run rẩy, đây là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi đối với một bác sĩ tinh thông y thuật. Mà thời khắc này, ánh mắt ông nhìn đứa bé đang trốn trong lồng ngực người cha trẻ tuổi đã ôn hòa vô cùng.
Nếu không phải nhìn mặt là biết ngay con của Lâm Tư Niên, ông thậm chí còn muốn giành lấy mang về nuôi.
Tới lúc phải đi về, bác sĩ Vương luyến tiếc rời khỏi. Ông bèn vòng tới vòng lui dặn dò Lâm Tư Niên một loạt lưu ý, còn có cả những biện pháp bồi bổ thân thể cho bé con. Thậm chí còn lấy giấy bút ra viết viết vẽ vẽ.
Càng nói càng nhiều, càng viết càng đầy. Không thể dứt nổi.
"Lâm Tư Niên, con cũng thật là, sao lại sơ sót đứa nhỏ như vậy. Kể cả quay phim có vội vàng cũng không thể để bé con đói được. Nếu mà thời gian gấp gáp không có cách nào điều chỉnh, thì đưa nó về nhà ba mẹ con, nhờ mọi người giúp con chăm sóc. Chú cũng ở gần nhà ba mẹ con, mỗi ngày có thể hỗ trợ chiếu cố." Bác sĩ Vương nói xong mấy câu đó liền bị Lâm – đã đen mặt – Tư Niên đuổi ra ngoài gấp.
Làm như hắn không nhìn thấy ông chú vừa nói vừa liên tiếp nhìn ngó Phì Phì vậy. Bé con quá được hoang nghênh mà.
Lâm Tư Niên lúc nhỏ cũng bị bệnh qua, sao không thấy bác sĩ Vương dụng tâm đối đãi với hắn như thế.
Không chỉ bác sĩ Vương mà ngay cả Lý Húc cũng vậy, mới vừa gọi điện thoại hỏi có cần giúp đỡ mua một số đồ dùng sinh hoạt cho bé con không. Trước khi cúp máy còn phải nghe Lý Húc lải nhải dặn dò trợ lý của Lâm Tư Niên mua cái gì mà giường em bé, sữa bột, quần áo, vân vân và mây mây các loại đồ vật linh tinh.
Lâm Tư Niên cũng không phải ghen ăn tức ở gì, hắn không có trẻ con như vậy. Chỉ là hắn cảm thấy thân là ba đứa nhỏ như mình chưa có ý kiến gì mà những người này đã gấp gáp làm thay. Lâm Tư Niên không khỏi cảm thấy bị xâm phạm lãnh thổ.
Bé con của hắn đương nhiên phải là một tay hắn chăm từng li từng tí, mấy người ồn ào cái gì không biết.
Đáng tiếc là dù cho có khó chịu thì có một số việc Lâm Tư Niên không có cách nào tự xử lí. Ví dụ như là: nấu cơm.
Bởi vì Phì Phì bệnh rồi, Lâm Tư Niên chỉ có thể quăng kế hoạch chuyển nhà qua một bên. Đúng lúc Lâm Tư Niên mới đóng máy một bộ phim, mấy công việc gần đây cũng tương đối hoàn tất rồi. Hắn đơn giản là ngồi ở nhà dưỡng bệnh cùng bé con.
Bác sĩ Vương để lại thực đơn rất phong phú, vừa ngon lại vừa bổ, chỉ có một vấn đề duy nhất, yêu cầu rất cao đối với kỹ thuật làm bếp.
Lâm – tỉ mỉ tính toán – Tư Niên liệt kê những món hắn có thể làm: cà chua xào trứng, mì trứng cà chua, khoai tây xào ớt xanh. Đúng ba món, Lâm Tư Niên quả thật không có phù hợp yêu cầu.
Nhìn thấy bé con nhà mình từ trên xuống dưới không tới hai cân thịt, chỉ có một tí má sữa miễn cưỡng giữ thể diện, Lâm Tư Niên không vui lòng cũng phải nhờ người trợ giúp.
Mà nhân vật đến cứu cánh lần này chính là Lý Húc.
Thân là người đại diện nổi tiếng của giới giải trí, hắn không chỉ có thành tích công tác chói mắt, mà còn là một đầu bếp danh xứng với thực.
Trong phòng bếp, người đại diện Lý mang tạp dề đang bận rộn vừa hầm canh gà cho Phì Phì, vừa tiếp điện thoại, ngữ khí còn lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nghiêm khắc nói: "Loại chuyện nhỏ như thế này còn phải gọi điện thoại cho tôi, vậy bình thường dẫn theo mấy người bên cạnh thực tập đều thành công cốc rồi đúng không? Liên hệ được bên truyền thông triệt tin tức thì triệt, không được thì đi tìm luật sư, làm theo trình tự pháp luật. Nguyên một bộ phận pháp vụ to đùng đó đặt ở công ty không nhìn thấy hả?"
Người đại diện ở đầu bên kia sợ hãi: "Xin lỗi Lý ca, em cũng nói như vậy, chỉ là Phạm Vi không đồng ý, cô ấy muốn nhân cơ hội xào CP với Tưởng Hạo Dương. Em không quyết định được mới gọi cho anh."
Lý Húc thong thả ung dung nêm nếm, nghe tới đó không hề ngần ngại đáp: "Phạm Vi làm cũng đúng."
"Thật sao?" Người đại diện của Phạm Vi ở bên kia có chút kinh ngạc, thực tế, hắn tán thành cách suy nghĩ của Phạm Vi, cho nên mới gọi cho Lý Húc thăm dò sâu cạn, không nghĩ tới Lý Húc thật sự thông qua.
Kết quả, không đợi hắn nói tiếp, Lý Húc lập tức nói: "Chỉ cần sau này có bất cứ chuyện gì không cần công ty lau dọn cho mấy người, tự mình gánh lấy tất thảy hậu quả là được, như thế thì tôi không ý kiến mấy người muốn làm gì nữa."
Lập tức, người đại diện của Phạm Vi sợ.
Lý Húc không chỉ là người đại diện của Lâm Tư Niên, hắn còn là giám đốc bộ phận kế hoạch của công ty, trừ chủ tịch và tổng giám đốc ra, nếu hắn bảo không quản, thì thật sự là không ai dám quản.
Fans là quần thể điên cuồng cỡ nào, cứ nhìn sự kiện kia của Lâm Tư Niên là biết, nếu không có công ty chống lưng, bọn họ thật sự không dám xào CP. Vạn nhất lúc cởi trói nháo ra mạng người thì mệt.
Lý Húc cẩn thận vớt một lớp dầu phía trên canh gà, sau đó mới múc canh vào bát: "Đủ rồi, tôi gần đây có việc quan trọng cần xử lí, mấy người cái gì làm được thì làm đi, thật sự do dự hẳn hỏi lại. Giống như vấn đề ngu xuẩn như hôm nay tôi không muốn nghe lần nữa."
"Dạ dạ, đã rõ." Vừa nghe tới Lý Húc có chuyện quan trọng cần làm liền liên tưởng tới cục diện rối rắm mà nhất ca Lâm Tư Niên lưu lại, hắn tức thì không dám lãng phí thời gian của Lý Húc, nhanh nhẹn mà cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng tích tích từ điện thoại, Lý Húc lập tức ném điện thoại lên bàn, đi tới gần bé con đang tập trung mười phần xem phim hoạt hình, mỉm cười nhẹ giọng nói: 'Có muốn ăn canh không? Chú Lý để trong chén của Phì Phì một cái đùi gà thật to luôn."
Bé con nghe vậy lập tức rời xa phim hoạt hình, lớn tiếng trả lời: "Dạ muốn!"