Nhận được câu trả lời của Lâm Tư Niên, bạn nhỏ rất hiểu chuyện, không tìm mẹ nữa, rất nhanh tiếp nhận việc ba nói mẹ đi ra ngoài chơi, lâu thật lâu không thể về gặp bé, sau này bé phải ngoan ngoãn ở cùng với ba.
Lâm Tư Niên thấy bé con có vẻ đã tiếp thu hiện thực, thở ra một hơi, nhưng đồng thời cũng khẽ nhíu mày để bụng.
Phùng Duyệt Di có nửa điểm nào giống một người mẹ tốt, bé con trong tay cô ta cũng bị đối xử không tốt, thêm với việc bé còn quá nhỏ, cảm tình không sâu đậm, bởi vậy nên mới có thể ngoan ngoãn không khóc, không nháo tiếp thu sự thật.
Nghĩ ngợi một hồi, đáy lòng Lâm Tư Niên đột nhiên có chút phẫn nộ, nhưng cũng không định phân tích thêm, dù sao thì từ hôm nay trở đi, đây là con của hắn, không có nửa điểm liên quan gì với Phùng Duyệt Di.
"Con tên gì? Có muốn ba đặt một cái tên cho con không?" Lâm Tư Niên lắc lắc bé con trong lồng ngực.
Đối diện với vấn đề mà Lâm Tư Niên mới hỏi, Phì Phì vừa tích cực vừa kiên định nói: "Có nha, con tên Phì Phì!"
Lâm Tư Niên bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự là quá nhỏ, đến cả tên gọi ở nhà và tên chính thức cũng chưa phân biệt được.
"Phì Phì*?" Lâm Tư Niên nghe rõ nhưng vẫn có ý chọc ghẹo bé con. Duỗi tay chọt chọt hai má của bé: "Rất trực quan nha."
*肥肥 (Phì Phì): đồng âm với 腓腓, nghĩa là béo, ú.
Bé con nhất thời không biết pa pa đang chọc mình, nhưng cậu cảm giác từ "phì phì" này có một chút "ác ý" nhè nhẹ của Lâm Tư Niên, vì thế, hai hàng lông mày nhỏ nhăn lại, gằn từng chữ sửa lại: "Không phải Phì Phì, mà là Phì, Phì."
Lâm Tư Niên xoa xoa lưng bé con, nhớ lại lúc tắm hắn đã phát hiện, bé con này dựa vào nhan sắc chống đỡ, toàn thân chẳng có bao nhiêu thịt, chỉ có trên mặt hơi mũm mĩm đáng yêu, đâu có giống những đứa trẻ ba tuổi khác, toàn thân đều bụ bẫm.
"Được, là Phì Phì chứ hong phải Phì Phì đúng không? Pa pa nhớ rồi." Lâm Tư Niên nghe lời sửa lại.
Bé con dễ dỗ lập tức hài lòng.
Tiếp đến, bé con một mình ở trong phòng khách, nhìn Lâm Tư Niên đi qua đi lại dọn các loại vật dụng thường dùng, đại khái là đi tới đi lui ba bốn bận mới xong.
"Pa pa dọn mấy cái này để làm gì?" Phì Phì chỉ mấy cái rương hành lí lớn, hiếu kỳ hỏi.
Lâm Tư Niên thuận tay lấy khăn lau mồ hồi, sau đó xoa xoa đầu của bé: "Chúng ta phải chuyển nhà, pa pa đang thu dọn đồ đạc."
Hôm nay Phùng Duyệt Di tìm được hắn có thể nói lên được rằng, chỗ ở mới đã bị lộ. Lý Húc lập tức đi tra, nhưng bất luận tra ra là ai thì chỗ này đã không còn là lựa chọn hợp lí đối với Lâm Tư Niên.
Từ sau sự việc lần trước, Lâm Tư Niên bắt đầu kháng cự người khác động vào đồ đạc của chính mình, cho nên, một minh tinh giá trị bản thân vài tỷ kiêm phú nhị đại như hắn, cũng chỉ có thể tự mình bận rộn lên lầu xuống nhà thu dọn hành lí.
Lâm Tư Niên lại xoa đầu bé con, dặn dò: "Pa pa làm cái gì đó cho con ăn, con ngồi đây ngoan ngoãn ăn cơm, ba đi tắm."
Bàn tay to mơn trớn phần trán của bé con, sau đó hắn bị nhiệt độ dọa một phen.
Phì Phì sốt cao!
Lâm Tư Niên bất chấp việc tắm rửa không tắm rửa gì đó, lập tức ôm bé con lên, sau đó cẩn thận kiểm tra nhiệt độ, so sánh một chút với bản thân.
Hắn biết trẻ con bình thường sẽ ấm hơn người lớn một tí, cho nên lúc tắm rửa cho Phì Phì không chú ý lắm. Nhưng hiện tại không phải là nhiệt độ cao hơn một chút so với người lớn, mà là rất rõ ràng, bé con đang sốt.
Aiz, rốt cuộc thì lý thuyết cũng phải kết hợp thực tiễn thì mới trở thành nhận thức chính xác. Nếu đổi lại là một người có kinh nghiệm hơn, phỏng chừng sớm đã phát hiện Phì Phì sốt.
Lâm Tư Niên mở tủ thuốc lấy nhiệt kế kiểm tra cho bé con, lần đầu là 38 độ rưỡi, lần thứ hai là 38 độ.
Lâm Tư Niên đổi tư thế, để bé con dựa vào vai hắn: "Phì Phì nói với ba, con có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Phì Phì lắc đầu: "Không có ạ."
Cậu nhóc lúc mới tỉnh dậy cũng thấy khó chịu, nhưng Phùng Duyệt Di không để ý, hơn nữa từ lúc tỉnh dậy tới giờ bé con vẫn luôn cảm thấy choáng váng đầu óc, làm cho bé con tưởng rằng đây là trạng thái bình thường của nhân loại.
Lâm Tư Niên thay đổi cách hỏi: "Vậy có choáng đầu không, có buồn ngủ không?"
"Dạ có." Bé con trả lời bằng giọng nói mềm như bông.
Lâm Tư Niên đã hiểu, nghĩa là khó chịu.
Hắn tìm một cái chăn từ trong hành lý bọc lấy bé con, sau đó gọi cho bác sĩ tư nhân của Lâm gia, điện thoại đã thông: "Chú Vương, phiền chú đi một chuyến. Chỗ con có một đứa nhỏ đang sốt."
"Đứa nhỏ? Nhỏ cỡ nào?" Bác sĩ tư nhân họ Vương nghe vậy, bắt đầu dò hỏi thông tin người bệnh.
"Một, hai tuổi cỡ đó."
Bác sĩ Vương đã làm bác sĩ tư nhân ở Lâm gia từ lúc Lâm Tư Niên còn nhỏ, cũng coi như là chứng kiến quá trình trưởng thành của Lâm Tư Niên. Cho nên được Lâm Tư Niên tính vào nhóm những người đáng tin cậy.
Sau khi cúp máy, Lâm Tư Niên nhẹ giọng dỗ bé con đang mơ màng trên vai hắn: "Có muốn ăn gì không? Pa pa làm cho, hay là mình xem coi tủ lạnh còn cái gì đã."
Tranh thủ lúc bé con còn muốn ăn uống mà làm cho bé thêm mấy món, từ trưa tới giờ Phì Phì mới uống một chai sữa, bụng cũng trống không. Lâm Tư Niên ôm bé con trong lồng ngực đi tới trước tủ lạnh, mở cửa tủ.
"Oa!" Bé con bị bao bọc chỉ chừa mỗi cái đầu nhỏ lộ ra ngoài, nhìn tủ lạnh muôn màu sặc sỡ đủ các loại đồ ăn, cậu nhóc kinh ngạc há miệng, đôi mắt tỏa sáng bling bling.
Mấy thứ này đều nhờ Lý Húc thêm vào mỗi ngày. Lâm Tư Niên dựa vào đồ ăn trong tủ lạnh, thành công bắt giữa trái tim của bé con.
Pa pa giỏi quá, thích pa pa lắm! Ở với pa pa Phì Phì sẽ không bị đói bụng nữa!
"Con muốn ăn cái này." Bé con lén rút một bàn tay ra, sau đó chỉ vào loại quả có màu sắc sặc sỡ nhất - ớt. Thoạt nhìn còn rất vui vẻ.
Lâm Tư Niên nhìn theo hướng ngón tay, nhìn thấy Phì Phì chỉ cái gì rồi chỉ nhướng mày, bình thường mấy đứa nhỏ đâu có thích quả này ta.
Nhưng mà bé con có vẻ rất vui, hắn cũng không nói là không được, lấy ra cả hộp đựng, đọc phần hướng dẫn sử dụng đã nêu rõ có thể trực tiếp ăn: "Ba cắt một miếng nhỏ cho con thử trước nha."
Quả ớt màu đỏ nho nhỏ như một cái đèn màu, Phì Phì giống như chim non đợi cho ăn, ngoan ngoãn nhìn pa pa cắt một miếng nhỏ, rồi đút vào miệng bé, sau đó bắt đầu nhai.
Nhai một chút, bé con cau mày lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Niên, muốn nhổ ra nhưng không biết có nên hay không, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Lâm Tư Niên hiếm thấy tỉnh táo lại tự vấn lương tâm, bé con đang sinh bệnh, hắn lại làm một người cha vô lương tâm đùa giỡn bé.
Vì thế, hắn thuận tay lấy một cái dĩa để gần miệng Phì Phì nói: "Không muốn ăn thì nhổ ra."
Được sự cho phép, bé con lập tức phun ra, phun xong, Lâm Tư Niên nhét vào tay bé một viên kẹo trái cây.
Bé con thật sự rất dễ dỗ, một viên kẹo trái cây đã thành công mua chuộc, làm cho bé con quên mất mùi vị của ớt ban nãy.
Trước khi bác sĩ Vương tới nơi, Lâm Tư Niên làm một chén mì cà chua cho Phì Phì, đây là một trong những món ăn hiếm hoi trong thực đơn của Lâm Tư Niên mà có thể ăn được.
Bé con chưa biết dùng đũa, mà trong nhà cũng không có ghế trẻ em, Lâm Tư Niên đơn giản là ôm Phì Phì đặt lên bàn ăn, sau đó dùng đũa cuộn từng chút một đút cho bé.
Cậu nhóc ăn ngon lành, toàn bộ thân hình bé nhỏ lắc tới lắc lui: "Con rất thích pa pa~"
Cũng chỉ có những đứa trẻ nhỏ tuổi như thế mới dễ dàng nói ra sự yêu quý, yêu thích.
Lâm Tư Niên cười cười, sau đó lại gắp một miếng trứng gà đút cho bạn nhỏ dễ thỏa mãn.
Nhưng hắn không chú ý, khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng Phì Phì, mấy tiếng qua hắn không hề nhớ tới một màn đầy máu đó.
Người phụ nữ trần trụi nằm trên giường của hắn, khắp cả người đều là máu, hắn không tiếc hận gì sinh mệnh đó, nhưng không biết vì sao, chuyện này như một ngòi nổ, Lâm Tư Niên rất lâu sau đó vẫn không hề ngủ an giấc.
Thế giới này rộng lớn như vậy, lại như một chảo lửa. Mỗi một người đều là những ngòi lửa chưa nổ, tất cả mơ hồ sinh hoạt, nhưng sẽ không bao giờ họ biết được tại thời khắc nào của sinh mệnh, ngòi nổ được kích hoạt.
Hai trăm năm trước, các quốc gia bùng nổ đại chiến. Sau khi chiến tranh bắt đầu, một nhóm người vốn mang trạng thái tâm lí không tốt lập tức trở nên tuyệt vọng, mỗi phút, mỗi giây, đều có người tự sát hoặc trở thành kẻ sát nhân. Dân số toàn thế giới cứ như thế từ 20 tỷ giảm mạnh còn 1.5 tỷ.
Nếu không có biện pháp cụ thể, cứng nhắc tiếp tục đánh nhau, nói không chừng, nhân loại về sau còn tồn tại hay không đã là một vấn đề lớn.
Lãnh đạo của các quốc gia lúc này mới tỉnh ngộ, quyết định ngừng chiến. Hiệp ước hòa bình đều ký kết, nước nào lại khởi mào chiến tranh sẽ trở thành tội đồ thiên cổ của toàn nhân loại, chịu sự công kích của tập thể.
Sở dĩ ký hiệp ước lại quy định cụ thể như vậy là bởi vì sau trận đại chiến này mọi người mới phát hiện, chiến tranh chính là một ngòi dẫn. Mà thế giới này chỉ cần lại có thêm một ngòi châm nổ, thì lập tức có thể biến thành chảo lửa.
Với trạng thái tâm lí vốn thập phần đáng báo động của con người, nó sẽ kích thích con người lâm vào cuồng vọng.
Điên cuồng, sẽ dẫn đường tới diệt vong.
Ý thức được điểm này, lãnh đạo trấn an quần chúng nhân dân còn không kịp, thời gian đâu mà khơi mào chiến tranh. Trừ khi họ muốn trở thành nguyên nhân dẫn tới sự diệt vong của nhân loại.
Không cảm nhận được sự vui vẻ, nặng trĩu trên đôi vai lại là muôn vàn trách nhiệm.
Cứ như vậy, thế giới này nghênh đón hơn hai trăm năm hòa bình, mà theo như tình huống hiện tại thì chắc là sẽ tiếp tục hòa bình rất lâu.
Trong hai trăm năm này, các loại phòng khám tâm lí trải rộng bốn phương, các loại nghệ thuật giải trí trấn an tinh thần, gameshow, hài kịch, điện ảnh, phim truyền hình, livestream, sách truyện, chỉ cần có thể làm cho mọi người cảm nhận được một chút khoái hoạt, đều sẽ nhận được sự truy đuổi điên cuồng của con người.
Nếu có người có thể thông qua một sự việc vào đó đạt được cảm giác thành tựu và vui sướng, chỉ cần không phạm pháp, không nguy hại đến người khác, không chỉ có được sự ủng hộ của gia đình mà thậm chí còn được chính phủ hỗ trợ.
Là một kiểu dẫn đường chỉ lối về phía ánh sáng.
Cách làm này hẳn là có hiệu quả, trong hai trăm năm trở lại, dân số thế giới khôi phục lại con số 20 tỷ trước đại chiến. Các hoạt động khủng bố, tập kích, phạm tội bắt đầu dần mai danh ẩn tích.
Tất cả, tựa hồ đang dần trở nên tốt đẹp...
Thật sự là như thế sao?