Thân Thể Tôi Bị Xuyên Qua

Chương 82: Nếu không có người đàn bà xuyên không (2)




Ngày hôm sau Thẩm Vân cũng không thấy Khương Mạt đến tìm cậu chơi.

Cậu đăng nhập vào trò chơi, nhìn thấy bạn bè duy nhất trong danh sách bạn bè, ảnh đại diện xám xịt, Vương Tước, đang offline.


Cậu để máy tính mở, lấy sách ra đọc.

Từ khi quyết định rời khỏi Thẩm gia thì cậu đã hiểu nếu bản thân không nỗ lực, sau này cậu sẽ không là gì cả, lẽ nào….

Nhớ lại ngày cậu kéo vali rời khỏi nhà họ Thẩm, Khương Mạt đạp xe đến giúp cậu chuyển nhà.

Hai người mệt đến mức mồ hôi ướt khắp người, cô nằm trên sô pha nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh, nói với cậu: “Thẩm Vân, cậu đừng lo, cùng lắm thì sau này tớ kiếm tiền nuôi cậu.”

Khoé miệng cậu khẽ cong lên, một giây sau lại mím chặt.

Cậu là đàn ông, lẽ nào sau này thật sự phải để cô nuôi sao?

Hơn nữa…..


Nghĩ đến người đàn ông thần bí kia, ngón tay cậu miết quyển sách đến trắng bệch, đến lúc đó cô có tình nguyện nuôi cậu nữa hay không còn khó nói.

Đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng nhắc nhở bạn bè online, cậu vứt sách sang một bên, lấy điện thoại ra gọi cho bạn học cấp ba: “Alo, Hà Bân phải không?”

_ _

“Em đi tham gia họp lớp, tối sẽ về, anh ở nhà một mình nhất định phải cẩn thận đấy nhé.” Khương Mạt đứng trước cửa, không yên tâm dặn dò.

Thẩm Vân có chút buồn cười: “Khương Mạt Mạt, anh là người trưởng thành, em đó, phải chú ý an toàn, đừng chơi muộn quá.”

Khương Mạt hơi đỏ mặt, vẫn có chút không yên tâm: “Nếu có chuyện gì nhất định phải gọi cho em, số điện thoại của em anh biết chứ?”

Thẩm Vân đọc số điện thoại của cô một lượt.

Khương Mạt cũng coi như thở phào một hơi, một bước quay đầu ba lần rời đi.

Vốn dĩ cô không muốn tham gia mấy buổi họp lớp như thế này, nhưng Hà Bân nói Thẩm Vân cũng sẽ đi.

Từ sau hôm Thẩm Vân tức giận bỏ đi cô vẫn chưa gặp cậu lần nào, cũng không biết bây giờ còn giận nữa hay không.

Khương Mạt đạp xe đến tòa trạng nguyên, đẩy cửa phòng bao ra liếc mắt liền nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh bàn ăn.

Trong phòng bao vô cùng náo nhiệt, đều đang nói chuyện thi cử thế nào, chuẩn bị báo danh vào trường nào, chỉ có cậu nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt, biểu tình đạm bạc, vô cùng nhạt nhẽo.

Đúng lúc Hà Bân quay đầu, hỏi cậu: “Ê, Thẩm Vân, cậu chuẩn bị báo danh trường đại học B hay trường đại học Q?”

Dựa vào thành tích của Thẩm Vân, hai trường đại học này đều không thành vấn đề.

Nếu không phải cậu rời khỏi Thẩm gia gặp vấn đề về tài chính thì không ít trường nổi tiếng ở nước ngoài tuỳ cậu chọn.

Khương Mạt dựng tai lên nghe.

Thẩm Vân kho một tiếng mới nói: “Có lẽ là đại học Q.”

Khương Mạt vội vàng đi đến, đuổi nam sinh bên cạnh Thẩm Vân đi, tự mình ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Vân, cậu bị ốm sao?”

Thiếu niên nhìn cô một cái, nhàn nhạt ừm một tiếng.

Nam sinh vừa đứng dậy nhìn Khương Mạt nháy mắt ra hiệu, kéo dài giọng nói: “Ay ya Khương Mạt, đại học Q cách trường vũ đạo khá gần nhỉ?”

Lời này vừa thốt ra, những bạn học khác lập tức đồng loạt cười mờ ám.

Khương Mạt hất cằm, hung hăng hỏi lại: “Thế thì làm sao? Thẩm Vân muốn học máy tính, khoa máy tính của đại học Q vốn dĩ tốt hơn đại học B một chút!”

“Không có gì không có gì, chỉ là ngưỡng mộ lão Thẩm, đúng không lão Thẩm.”

Dường như Thẩm Vân không thoải mái cho lắm, lấy tay đỡ trán, mi mắt hơi rủ xuống cười khẽ, phản ứng nhàn nhạt.

Mọi người ồn ào một lúc, thấy cậu thật sự không thoải mái cũng không đùa cậu nữa.

Ăn cơm xong, có người đề nghị đi hát karaoke, Hà Bân hỏi Thẩm Vân: “Cậu muốn đi không? Nếu không thoải mái thì lần sau đi gọi cậu.”

Thẩm Vân lắc đầu: “Tớ không sao, cùng đi đi. Sau này khó mà cùng nhau tụ họp lần nữa.”

Vừa nói xong cậu liền khom lưng ho khan vài tiếng.

Gương mặt trắng trẻo nhịn đến đỏ rực.

Nữ sinh trong lớp tràn đến mồm năm miệng mười quan tâm cậu, Thẩm Vân đỡ lấy cốc nước một nữ sinh đưa qua, nói câu cảm ơn, vẫn chưa kịp uống, Khương Mạt ngồi bên cạnh cậu vẫn không lên tiếng đột nhiên đứng dậy, giật lấy cốc nước trong tay cậu, thuận tay sờ lên trán, một mảng nóng bỏng.

Cô tức muốn xì khói: “Cậu bị sốt rồi!”

“Tớ đưa cậu ấy về nhà, mọi người chơi đi.”

Nói rồi, cô dìu Thẩm Vân ra khỏi cửa.

Những người còn lại nhìn nhau ngơ ngác.

“Hai người này cãi nhau à?”

“Hình như là vậy.”

“Cái đệch, tôi còn tưởng thi xong là bọn họ sẽ ở bên nhau cơ.”

“Ai biết chứ…..”

Ra khỏi cửa, Khương Mạt hung hăng hỏi anh: “Cậu đạp xe đến à?”

Thẩm Vân lắc đầu.

“Vậy cậu đến bằng cách nào? Gọi taxi?”

“Đi bộ.”

Khương Mạt hít sâu một hơi, quả thật muốn tẩn cậu một trận.

Đã bị ốm rồi không ở nhà dưỡng bệnh còn ra ngoài chạy loạn, xa như thế này đến taxi cũng không gọi còn đi bộ.

Cô căng mặt dắt xe đạp đến, ngồi lên: “Lên đi, tớ đưa cậu về.”

Thẩm Vân nhìn cô một lúc, dường như biết bây giờ tâm trạng cô không tốt, vậy mà lại không hề từ chối, ngoan ngoãn ngồi lên phía sau, giơ tay vòng qua eo cô.

Quần áo mùa hè mỏng manh, Khương Mạt bị nhiệt độ nóng bỏng của cậu nóng đến run lên một cái.

Nóng như thế này, có phải cậu không muốn sống nữa không?!

Thẩm Vân khẽ cong khoé miệng, áp mặt vào lưng cô, bên tai là tiếng gió ù ù, còn có tiếng người tiếng xe hỗn tạp, nhưng cậu hoàn toàn không nghe thấy, chỉ có nhịp tim đập trong lồng ngực, một nhịp lại kịch liệt hơn một nhịp....

Eo cô thật nhỏ.

Trên người mang theo chút mùi mồ hôi nhàn nhàn, không hề khó ngửi, ngược lại mang theo chút hương thơm cơ thể của thiếu nữ.

Cậu biết, mùa hè cô thích dùng sữa tắm cỏ roi ngựa, mùi hương giống như bạc hà và chanh trộn lẫn với nhau….

Phòng trọ của Thẩm Vân còn nát hơn nhà của Khương Mạt, âm u ẩm ướt, cầu thang gồ ghề lồi lõm, nói là nhà ma thì cũng không khác nhau là mấy.

Mở cửa đi vào phòng, Khương Mạt đẩy người lên giường, xoay người mở tủ.

Lúc chuyển nhà là cô chuyển cùng Thẩm Vân,vì vậy cô rất quen thuộc nơi này, thuận lợi tìm được hộp đựng thuốc nhỏ, lấy nhiệt kế ra vẩy vài cái, nói với cậu: “Há miệng.”

Thẩm Vân tránh mặt đi: “Đưa cho tớ, tớ tự làm.”

Khương Mạt không tranh với cậu, đưa nhiệt kế cho cậu, nhìn cậu kẹp vào dưới nách.

Đi ra rót cốc nước, lại bóc hai viên thuốc hạ sốt, đợi năm phút lấy nhiệt kế ra xem, 39.4 độ.

Khương Mạt tức giận đánh vào cánh tay anh một cái: “Sao cậu không sốt thành đồ ngốc luôn đi?!”

Thẩm Vân nhìn cô không nói gì, sương mù giăng kín đôi đồng tử nhạt màu, nhìn có chút đáng thương.

Khương Mạt liền mắng không nổi nữa.

“ Uống thuốc.”

“Được.”

Cậu ngoan ngoãn bỏ hai viên thuốc vào miệng, uống nước, chậm rãi nhắm mắt lại.

Khương Mạt: “Ngủ đi, tỉnh dậy nếu vẫn không hạ sốt thì tớ đi với cậu đến bệnh viện.”

“Ừm.”

Cậu đáp một tiếng, quay lưng lại vùi mặt vào trong gối, nghe thấy tiếng cô ra khỏi phòng, không biết gọi điện cho ai, nói buổi tối không về nữa.

Cậu âm thầm cong khoé miệng.

Bỉ ổi sao?

Có lẽ là vậy, cậu thừa nhận.

Nhưng như vậy thì sao chứ.

Khương Mạt Mạt là của cậu, cậu trông chừng cô sáu năm.

Cho dù hiện tại cậu không có gì, sớm muộn cũng có một ngày, cậu cũng sẽ cho cô cuộc sống tốt nhất.

Khương Mạt gọi điện cho Thẩm Vân ở nhà xong, xoay đầu liền nhìn thấy ống tiết kiệm hình con mèo chiêu tài trên bàn trà.

Đi đến cần lên lắc mấy cái, đã bỏ vào mấy đồng tiền xu rồi.

Cô không nhịn được cười thầm một tiếng, nể tình cậu mỗi ngày đều nhớ đến tớ nên tớ sẽ không mắng cậu làm bản thân bị ốm nữa.

Đến tối Khương Mạt lại đo nhiệt độ cho Thẩm Vân một lần nữa, 38.2c

Đã giảm một chút rồi.

Cô lại cho cậu uống thuốc, hỏi: “Cậu có đói không? Tớ ra ngoài mua đồ ăn cho cậu?”

Thẩm Vân uống thuốc hạ sốt xong cảm thấy đỡ hơn nhiều, bụng cũng đang sôi ùng ục, cậu đang chuẩn bị trả lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.

Sắc mặt cậu hơi thay đổi,mím chặt môi.

Nơi cậu ở, trừ Khương Mạt ra thì không ai biết.

Vốn dĩ Khương Mạt cũng ngơ ngác, đột nhiên nhớ đến cái gì lập tức đứng dậy: “Tớ đi mở cửa.”

Thẩm Vân không nói gì, nghe thấy cô chạy bịch bịch ra ngoài, mở cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là Thẩm Vân lớn.

Anh đeo khẩu trang, trong tay xách hộp giữ nhiệt: “Chắc hai người vẫn chưa ăn, anh làm một chút đồ ăn mang đến cho hai người.”

Khương Mạt đang đói bụng, vội vàng nhận lấy, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Vân, Anh còn nhớ lần bị bệnh này không? Có nghiêm trọng không?”

Mắt Thẩm Vân lóe lên.

Trong trí nhớ của anh, đoạn thời gian này anh bận học, bận viết nguyện vọng, còn bận nghĩ làm thế nào để tỏ tình với cô, căn bản không có thời gian bị bệnh.

Anh cười khẽ: “Không nhớ nữa.”

Khương Mạt thở phào một hơi: “Vậy chắc là không nghiêm trọng, vừa rồi cậu ấy sốt hơn ba mươi chín độ, dọa chết em rồi.”

“Hôm nay em ở lại đây sao?” Anh hỏi.

“Vâng, em sợ buổi tối cậu ấy lại lên cơn sốt.”

Thẩm Vân hơi trầm mặc: “Vậy được rồi, sáng mai anh lại đưa bữa sáng đến cho hai người.”

Trong lòng có chút không thoải mái, anh và Khương Mạt Mạt chịu bao nhiêu khổ cực mới được ở bên nhau, bản thân ở thế giới này đúng là may mắn.

Hơi đố kị.

Anh cảm thấy không cho Thẩm Vân ở thế giới này thêm chút nghẹn thì bản thân không thoải mái.

Khương Mạt đương nhiên không biết chút khó chịu kia của anh, nghe anh nói vậy thì lập tức gật đầu, trong lòng không ngừng bay ra bong bóng màu hồng.

Woa, sau khi Thẩm Vân trưởng thành cũng quá tốt rồi đi hu hu hu.

Mặc dù….Thẩm Vân bây giờ cũng rất tốt!

Tiễn Thẩm Vân đi, Khương Mạt xách hộp giữ nhiệt vào bếp, chia đồ ăn trong hộp thành hai bát, vui vẻ bê bát đũa đi tìm Thẩm Vân, hào phóng phân chia cậu một nửa.

Thẩm Vân nhìn chằm chằm vào bát đồ ăn đầy đủ hương vị màu sắc, sắc mặt vốn dĩ đã không dễ nhìn bây giờ lại càng khó coi hơn.

“Ai đưa đến vậy?”

“.....Một người…..anh họ hàng xa.”

Nghĩ đến đối phương cũng là Thẩm Vân, vậy cô không phải đang gọi anh Thẩm Vân sao?

Khương Mạt đột nhiên có chút ngại ngùng, không hiểu sao xấu hổ khiến mặt cô đỏ lên.

Dáng vẻ xấu hổ này rơi vào mắt Thẩm Vân quả thật giống như rắc một nắm đinh vào mắt cậu.

“Cậu có ăn không thì bảo?!” Khương Mạt thẹn quá hóa giận, hung hăng hỏi cậu.

Thẩm Vân quay mặt đi: “Không ăn, không có khẩu vị.”

Cậu mới không thèm ăn cơm do tình địch làm!

“Không ăn thì thôi.”

Cô hừ một tiếng, ngồi bên cạnh vui vẻ ăn sạch phần cơm của mình, sau đó bê bát đũa về phòng bếp.

Nghĩ một chút, để phần còn lại vào tủ lạnh.

Đỡ cho nửa đêm Thẩm Vân đói lại không có gì ăn.

Tối nay Khương mạt ở tạm trong thư phòng bên cạnh một đêm.

Ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nghe thấy trong bếp có tiếng động, không ngờ là Thẩm Vân đang làm bữa sáng.

Trứng rán, cháo, rau xào, còn có bánh rán mà cô thích ăn!

Nghe tiếng bước chân, Thẩm Vân không chút dấu vết nhét sách dạy nấu ăn vào trong ngăn kéo, đưa mắt nhìn cô: “Đến đây bê thức ăn lên bàn.”

Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao, nhìn thấy chưa?

Cậu!

Cũng!

Biết!

Khương Mạt ăn sáng xong gọi điện cho bố mẹ, hỏi hai người chơi có vui không, lại dặn dò lại một lần tuyệt đối không được đi tỉnh X.

Thẩm Vân lười biếng dựa vào sô pha, vẫn có chút mệt mỏi.

Khương Mạt nói chuyện điện thoại xong chủ động đi rửa bát, rửa xong ra ngoài sờ lên đầu cậu.

“Vẫn nóng, đã đo nhiệt độ chưa?”

“Rồi, 38.7 độ.”

“Hả? Sao lại cao lên rồi?”

Thẩm Vân không trả lời.

Tối qua cậu ngủ không đắp chăn, còn xả nước lạnh vào người, không cao mới lạ.

“Không được, mau đứng dậy, tớ với cậu đi bệnh viện.”

Thẩm Vân quay lưng lại nằm bò lên sô pha không động đậy: “Không đi.”

“Tại sao?”

“Không thích tiêm.”

“.......”

Khương Mạt kéo cậu, kéo không nổi.

Mệt vã mồ hôi, cậu cũng không nhúc nhích lấy một cái.

Nam sinh nhìn có vẻ gầy nhưng lại nặng không tưởng, đặc biệt là kiểu có cơ bắp như Thẩm Vân, càng nặng.

Khương Mạt tức xì khói, thật sự muốn đánh người: “Cậu không thấy xấu hổ à, lớn tướng rồi còn sợ tiêm?!”

Thẩm Vân quay đầu sửa lời cô: “Không phải sợ, là không thích.”

“Khác nhau sao?!”

Đương nhiên là khác.

Nếu tiêm lẽ nào muốn cậu cởi quần trước mặt Khương Mạt sao?

Tuyệt đối không được.

Hai người đang tranh chấp, điện thoại của Khương Mạt đột nhiên vang lên.

Tim Thẩm Vân nhói một cái, bàn tay đặt trên tay vịn sô pha hơi nắm chặt.

“Alo...anh...anh à.”

“Khương Mạt Mạt, hôm nay có rảnh không?”

“Có chứ có chứ. Sao vậy?”

“Cùng anh ra ngoài mua ít quần áo để thay.”

Quần áo trên người anh đã mặc ba ngày rồi, bây giờ còn đang là giữa mùa hè.

Khương Mạt vỗ đầu một cái, sao cô lại không nghĩ đến Thẩm Vân lớn không có quần áo mặc chứ?!

Cô đang định đồng ý, thiếu niên bên cạnh đột nhiên đứng dậy: “Đi thôi.”

Khương Mạt mờ mịt ngẩng đầu.

“Không phải cậu muốn đưa tớ đi bệnh viện sao? Không đi nữa?”

Khương Mạt: “......!”

“Không đi thì thôi.” Cậu làm bộ dáng muốn nằm lại lên sô pha.

“Đi!”

Khương Mạt lập tức nhảy dựng lên.

Đi đi đi, đương nhiên là đi.

Khám bệnh quan trọng hơn.