Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 02 - Chương 74-8




Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày cử hành hôn lễ của Nam Cung Đệ và Quân Mặc U, bốn nước cùng đến tham dự.

Mã trường rộng lớn được lựa chọn để làm nơi tổ chức hôn lễ, đọc dường tân lang và tân nương đi thông qua để đến cung điện hạnh phúc, tất cả đều phủ kín một lớp cánh hoa hồng dày đặc.

Người đến tham gia hôn lễ, nhìn thấy hội trường lãng mạn đẹp đẽ độc nhất vô nhị này, tất cả đều cảm thấy mới lạ, rồi lại nhìn thấy ‘Mục sư’ A Hận toàn thân mặc áo choàng đỏ, lần đầu tiên hắn gỡ hết bím tóc đầy trên đầu xuống, tất cả bím tóc đều buộc thành một búi, trông cực kỳ quái dị.

Thái Liên cuối cùng cũng đi chung với Nam Cung Tiêu, là do cuộc chiến tranh kia đã khiến cho bọn họ yêu nhau, càng làm cho bọn họ luyến tiếc nhau. Trên mặt họ nở nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, dùng sự chân thành và tha thiết nhất từ đáy lòng chúc phúc cho tân lang tân nương.

Mà Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách, trong lòng hai người đều hiểu nhưng không hề nói ra, vẫn chưa đến tham dự hôn lễ, chỉ đứng trên đỉnh núi cao chứng kiến hạnh phúc của bọn họ.

Chỉ có hai người Hách Liên Vũ và Hách Liên Tầm không mời mà tự đến tham dự hôn lễ.

Về phần Thanh Y, hắn chỉ sai người đến tặng một phần lễ vật lớn, còn bản thân lại không đến tham dự.

Mặc dù Nam Cung Đệ cảm thấy hơi tiếc nhưng cũng vẫn có thể hiểu được, chỉ có Quân Mặc U trong lòng vui mừng phơi phới, đáng lẽ phải thấp tha thấp thỏm, lo lắng đề phòng bọn họ cướp dâu, không ngờ bọn họ lại biết điều như vậy, không đến gây chướng mắt!

Ngoài đôi tân lang tân nương này ra thì không ai vui mừng hơn Thủy Thiên Diên và Thủy Triệt, rốt cuộc bọn họ cũng chứng kiến nữ nhi nhà mình thành hôn, cứ tưởng rằng đời này sẽ phải nuối tiếc, không ngờ Nam Cung Đệ lại tổ chức lại một lần nữa. Ánh mắt hai người nhìn Quân Mặc U càng thêm điềm đạm yêu thương, cứ như nhìn nhi tử thân sinh của mình chứ không phải con rể xa lạ nữa.

Loại đãi ngộ lớn thế này, đương nhiên là Quân Mặc U rất vui vẻ mừng rỡ, gọi phụ hoàng và mẫu hậu lại càng thêm chân thành tha thiết hơn.

Thủy Thiên Diên và Thủy Triệt cùng nhìn nhau cười, mặc dù trước đây Quân Mặc U vẫn gọi bọn họ là phụ hoàng mẫu hậu bởi vì Nam Cung Đệ, nhưng lần này tiếng gọi lại phát ra từ nội tâm, tôn kính hai người họ như phụ mẫu của chính hắn.

“Lần đầu tiên các con thành hôn là ở Tuyết Lâm, lúc đó chúng ta đã bỏ lỡ, lần này còn được chứng kiến nữ nhi xuất giá khiến cho phụ mẫu rất vui mừng, xúc động.” Thủy Thiên Diên kéo tay Nam Cung Đệ dặn dò tỉ mỉ một hồi, sau đó mắt rưng rưng lệ mà giao tay nàng cho Quân Mặc U.

Hai người nắm lấy tay nhau, bước qua cổng vòm kết bằng hoa tươi đi thẳng đến trước mặt mục sư, đi theo phía sau là một bé gái và bạn nhỏ Nam Cung Hi.

Mọi người nhìn thấy ‘tân lang tân nương’, hội trường náo nhiệt bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Nam Cung Đệ mặc áo cưới do chính tay A Hận đích thân vẽ ra, đốc thúc tiệm may tốt nhất may ra nó. Áo cưới màu trắng thuần, tay áo dùng tơ lụa kết thành kiểu tay phồng của công chúa, thân trên ôm sát eo, tôn lên vòng eo nhỏ mảnh khảnh hoàn mỹ, phía trước ngực dùng sợi bạc kết hợp với hồng ngọc buộc vòng quanh trên tóc. Mà kéo dài bên dưới là tầng tầng lớp lớp lụa đỏ gấp thành hoa mẫu đơn chồng lên nhau, trên nhụy hoa thêu kim tuyến, từ rất xa nhìn lại trông giống hệt như phượng hoàng rực lửa, kim quang lấp lánh, sống động muốn vỗ cánh tung bay.

Tất cả khiến cho mái tóc vốn đã yêu dã tuyệt đẹp của Nam Cung Đệ lại càng thêm tinh tế, vừa giống như địa ngục ma tiên, vừa giống như tinh hoa của trời đất.

Tân lang cũng hào hoa phong nhã không kém gì tân nương, tóc đen được buộc cẩn thận trên đỉnh đầu, đội thêm vương miện, toàn thân mặc long bào màu đỏ sậm, càng tôn lên nét quyến rũ của dung nhan như ngọc, tao nhã vô song.

Đôi mắt hẹp dài của Quân Mặc U đong đầy tình cảm dịu dàng ngọt ngào, cưng chiều nhìn sang người đang nắm tay, nhẹ nhàng lên tiếng.

Đáy mắt Nam Cung Đệ ẩm ướt, những lời này, chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng nàng lại giống như đã đợi cả một thế kỷ, một năm ánh sáng, cuối cùng cũng đợi được đến giây phút này.

“Mọi người im lặng, thời khắc thiêng liêng sắp bắt đầu rồi…” A Hận hắng giọng, nhưng còn chưa dứt lời thì trong đám người náo động hẳn lên, phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó mã trường chật ních người liền nóng lên, ra sức tản ra bên cạnh. Những người không rõ chân tướng nhìn thấy mọi người người ở người chạy, lại nghe thấy tiếng thét chói tai liền bỏ chạy theo, trong nháy mắt hỗn loạn rối tinh rối mù, thậm chí có người còn bị đẩy ngã, sau đó bị giẫm đạp lên.

Đáy mắt Quân Mặc U phát ra tia sáng lạnh, phất tay ra hiệu cho Mạc Vấn và Mạc Vũ bay đến chỗ rối loạn, nhìn thấy dưới đất có một nam nhân ngã nhào xuống đang ôm bụng, máu tươi không ngừng chảy từ trong lòng bàn tay tràn ra ngoài, thấm ướt áo bào, chảy thành dòng trên đất.

Mà đứng ở bên cạnh người bị thương chính là một người mặc áo choàng đen che kín đầu, nhưng Mạc Vấn chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra được, “Vu sư?”

Quân Mặc U nghe thấy thế liền nắm thật chặt lấy tay Nam Cung Đệ: “Nàng ở đây chờ ta.” Tu vi của vu sư cực cao, bọn Mạc Vấn không phải là đối thủ của hắn.

“Chàng cẩn thận một chút.” Nam Cung Đệ nhìn đám người chi chít, lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì đã mời nhiều người như vậy đến tham dự hôn lễ, đại bộ phận người trong đám đông kia đều là dân chúng nghe tin mà đến…

Nam Cung Đệ đặt toàn bộ tâm tư lên người Quân Mặc U, bỗng nhiên bả vai đột nhiên trĩu nặng, Nam Cung Đệ theo phản xạ vung tay lên nhưng cổ tay bị chế trụ lại, nàng ra sức vùng vẫy thì cổ cũng bị người ta giữ chặt lại.

Nam Cung Đệ kinh hãi hô lên một tiếng, nhưng khi ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc liền nghĩ thầm: Không ổn rồi!

“A… Không ngờ được là ngươi lại dùng chiêu này.” Nam Cung Đệ cười nhạo, nhìn sắc mặt vừa xanh đen vừa tím bầm của vu sư, nàng bình tĩnh nói: “Độc của ngươi đã xâm nhập vào phế phủ, thời gian không còn nhiều nữa, sống không qua khỏi hôm nay.”

Tay vu sư chợt khựng lại, Nam Cung Đệ nhân cơ hội đó đánh về phía cổ tay vu sư, linh hoạt khéo léo tránh thoát ra ngoài.

Vu sư lập tức giơ tay muốn bắt lấy Nam Cung Đệ, nhưng lại bị Hách Liên Tầm ở bên cạnh xông đến ngăn cản. Hai người giao đấu một lúc, võ công của Hách Liên Tầm không bì kịp vu sư nên mới chỉ chống đỡ được hơn mười chiêu đã bị đánh thương gân cốt.

Nam Cung Đệ nhìn thấy người bên cạnh mình bị ảnh hưởng liền cắn răng phi thân rời đi, đi đến chỗ nào có ít người, khóe mắt lại nhìn thấy Quân Mặc U bị mấy người cuốn lấy nên không thoát thân được, trong lòng thầm lo lắng.

Nhưng khi nhìn lại vu sư đang đuổi theo sát nút, nàng lại vội vàng đi về hướng vách núi.

Mà Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách vốn đang ở trên đỉnh núi chúc phúc, đang định rủ nhau đi uống rượu, nhìn thấy biến cố đột ngột phát sinh liền lập tức đến giải vây cho Quân Mặc U: “Ngươi mau đuổi theo nàng!”

“Đa tạ!” Quân Mặc U không nói lời vô ích, đuổi theo hướng Nam Cung Đệ rời đi.

Đến lúc đuổi kịp, nhìn thấy Nam Cung Đệ và vu sư đang giao đấu trên vách núi, trong nháy mắt trái tim hắn liền nhảy vọt lên cổ họng, nhắm thẳng vào gáy vu sư mà tập kích bất ngờ.

Vu sư nghiêng đầu tránh né, Nam Cung Đệ liền tranh thủ thở dốc, tránh tới vị trí an toàn, hai người một trước một sau bao vây lấy vu sư.

Trong khoảnh khắc vu sư thể hiện ra lực bất tòng tâm, Nam Cung Đệ và Quân Mặc U ăn ý cùng đánh vào vị trí trí mạng của vu sư.

“Keng…” một tiếng, một vũ khí sắc bén bay tới chặn đứng đường công kích của Nam Cung Đệ và Quân Mặc U. Vu sư lập tức tránh đi, lắc mình một cái đã đến bên cạnh người vừa ra tay.

Nam Cung Đệ trợn tròn mắt, “Không ngờ thật sự lại là bà.”

Mái tóc bạc trắng của Mạch Tà tung bay trong trận gió to lạnh thấu xương, đứng yên trên ngọn cây nhìn xuống Nam Cung Đệ nói: “Ngươi không thể thành thân cùng hắn.”

Nam Cung Đệ hệt như vừa nghe được truyện cười, cười ha hả: “Ta đã thành thân với hắn từ lâu rồi, còn sinh nhi tử, có cái gì mà không thể?”

“Trên người ngươi có sứ mệnh phục hưng bộ lạc, chỉ có thành thân cùng với người trong bộ lạc, sinh ra Thánh nữ đời sau, duy trì sự vẻ vang của bộ lạc. Cho nên, ngươi không thể thành thân với hắn.” Mạch Tà lặp lại một lần nữa.

Nam Cung Đệ tự giễu: “Các ngươi thực sự coi trọng ta, chẳng lẽ bà không biết ta không đủ tư cách làm Thánh nữ của các ngươi hay sao?”

Mặt Mạch Tà sa sầm, có chút đăm chiêu nhìn Nam Cung Đệ, ngay lập tức quay đầu nhìn sang vu sư đang toàn thân phát ra hơi độc, bĩnh tĩnh nói: “Trước đây ngươi không phải, nhưng hiện tại phải rồi, ngươi không uống thuốc mà ta cho, nhưng ngươi lại uống thuốc của Nguyệt Quan cho.”

Sắc mặt Nam Cung Đệ trắng bệch, thất thần quay đầu lại nhìn Quân Mặc U.

“Đừng sợ, lúc Nguyệt Quan sắc thuốc cho nàng, ta đã sắp xếp lại dược liệu một lần nữa rồi mới cho nàng uống, vì vậy trong đó không có nguyên liệu của bà ta.” Quân Mặc U vỗ vỗ tay Nam Cung Đệ trấn an.

Trong lòng Nam Cung Đệ hơi trấn định nhưng lại thấy Mạch Tà cười to: “Thuốc Nguyệt Quan đưa cho ngươi không có thêm nguyên liệu, mà do hắn động tay chân vào đám dược liệu đó.” Mạch Tà dừng lại một chút rồi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người bọn họ, tiếp tục nói: “Vu sư, thay ta mang Thánh nữ về bộ lạc.”

Vu sư cười khằng khặc vài tiếng rồi đột nhiên phun ra một búng máu đen, khắp người co giật, máu đen không ngừng tuôn ra khỏi miệng, chỉ chốc lát sau liền tắt thở.

Nam Cung Đệ hơi giật mình, vu sư bị phát độc quá sớm, nhìn hắn như vậy rõ ràng có thể kiên trì được một ngày, thế nào mà mới chỉ được một lúc đã chết rồi?

“Thánh cô, người vẫn cứ mang chấp niệm trong lòng, vì để tìm Thánh nữ về mà không tiếc bày ra ván cờ nhốt chính mình trong sơn động vài thập niên, lại không biết bên ngoài tất cả đều đã thay đổi, vu sư đã không còn là tâm phúc của người, hắn vốn không muốn phục hưng bộ lạc, mà là muốn tiêu diệt bộ lạc.” Mạch Đình Thường mặc y phục toàn thân màu xanh lam chậm rãi đi từ trong rừng ra, trên tay vẫn còn cầm mấy cây ngâm châm.

Nam Cung Đệ cẩn thận quan sát vu sư, bỗng nhiên phát hiện phía sau gáy hắn có một cây ngân châm đang phát sáng lấp lánh, hóa ra là Mạch Đình Thường giở trò quỷ!

“Ngày trước thì ta mặc kệ, nhưng hiện tại đã tìm được rồi thì nhất định ta sẽ không buông tha cho nó.” Nói xong, tay Mạch Tà chỉ thẳng vào Nam Cung Đệ.

“Thánh cô, ta đã nói rồi không phải ai cũng yêu thích bộ lạc này như bà, ngay cả ta cũng cực kỳ căm ghét. Cho nên khi bà đến ngăn cản hôn lễ của nha đầu kia thì ta cũng đã phá hủy bộ lạc rồi, hiện tại có lẽ nó đã chìm sâu dưới đáy biển.” Mạch Đình Thường thờ ơ như không đi đến bên cạnh Mạch Tà, cười toe toét nói: “Mạch Tà, ngay từ lúc bà bước chân vào bộ lạc đã bắt đầu lên kế hoạch rồi hả? Hiện giờ đã qua vài chục năm, gây ra bao nhiêu phong ba như vậy mà bà vẫn không hề đạt được tâm nguyện của mình, ngược lại bộ lạc sẽ biến mất vĩnh viễn. Bà, cam tâm không?”

“Không, sẽ không vậy đâu!” Mạch Tà bị đả kích lớn, thành công chỉ còn cách một bước nữa thôi, bỗng nhiên lại có người nói cho bà ta rằng tất cả cố gắng của bà ta đều là vô ích, làm sao bà ta chấp nhận được đây?

“Bà không tin thì cứ đi mà xem.” Mạch Đình Thường nhún vai bất đắc dĩ.

Mạch Tà trợn mắt nhìn Mạch Đình Thường, lầm bầm khẽ nói: “Phản đồ, là ngươi, là ngươi đã phá hủy bộ lạc.” Dứt lời, bà ta bèn ra tay ngoan độc đánh từng chiêu từng chiêu trí mạng về phía Mạch Đình Thường.

Mạch Đình Thường nhảy vọt lên tránh ra xa mấy thước, nhìn thấy Mạch Tà đang lao đến, hắn rút quạt giấy bên hông ra ném về phía bà ta. Mạch Tà khom lưng tránh thoát được nhưng lại bị một cây ngân châm lao tới phóng thẳng vào giữa trán bà ta.

Cả người Mạch Tà bị giữ chặt lại, rồi ngay lập tức ngã ngửa xuống mặt đất.

Nam Cung Đệ chứng kiến chuyện này, nàng không khỏi sửng sốt, mọi chuyện cứ như vậy sao?

“Các ngươi đừng xem thường ngân châm này.” Mạch Đình Thường nhìn Mạch Tà nằm trên mặt đất rồi nói: “Bà ta bị đả kích nên tà hỏa xông vào tim khiến cho mất hết lý trí, vì vậy ta mới dễ dàng đắc thủ.” Hắn dừng lại một chút rồi cười tủm tỉm: “Chúc các ngươi bạch đầu giai lão, con cháu đầy nhà!” Dứt lời, hắn lập tức khiêng Mạch Tà rời đi.

Nam Cung Đệ nhìn thi thể của vu sư, vẻ mặt như đưa đám nói: “Hôn lễ của chúng ta, cả hai lần đều không yên ổn, giờ thì coi như bỏ đi!”

Quân Mặc U ôm lấy eo Nam Cung Đệ nói: “Hôn lễ đã không thể tiến hành tiếp được nữa, vậy thì chúng ta đi động phòng đi!”

Lúc hai người đi động phòng thì hội trường hôn lễ đã duy trì lại trật tự, chờ mãi mà không thấy tân lang tân nương đến, mọi người đi tìm quanh bốn phía mà không có kết quả nên tất cả cùng rời khỏi.

Sau đó, không còn ai còn gặp lại hai con người trong truyền thuyết này nữa.

Trên núi Lục Bình, giữa rừng hoa đào.

Nam Cung Đệ mặc y phục đơn giản màu trắng, tay cầm một bó hoa sen đặt lên trên ngôi mộ cô độc, rót ra ba ly rượu rồi rải xuống đất, mỉm cười nói: “Thủy Dật, phải chăng huynh đã quay về hiện đại, tiếp tục cuộc sống không gò bó không trói buộc?”

Quân Mặc U đứng phía sau Nam Cung Đệ, dịu dàng nói: “Cuối cùng cũng không có nghĩa là kết thúc, mà chính là khởi đầu mới. Thủy Dật chắc chắn đã trở về nơi đó, tìm được hạnh phúc thuộc về hắn ta.”

Nam Cung Đệ cố kìm nén đau xót, gượng cười gật đầu.

Cuối cùng không có nghĩa là kết thúc, nó đại diện cho khỏi đầu mới, Thủy Dật… huynh nhất định phải tìm được hạnh phúc cho mình!

Cánh hoa đào tung bay trong gió, bên dưới ánh chiều là hai bóng dáng trắng tinh đứng bên cạnh nhau, bóng người kéo ra rất dài rất dài. Rồi sau đó, một nam nhân với dáng đứng thẳng tắp kiêu ngạo hơi nhếch khóe môi nở ra một nụ cười, chúc phúc cho hai người đang ôm nhau kia.

Thời khắc này, cảnh tượng giống như bị dừng lại, trở thành vĩnh hằng.