Triệu Linh Nhi làm Nhiếp chính vương phu nhân được nửa năm, quan tâm tới nhà mẹ đẻ nên rất được người nhà mẹ đẻ coi trọng, đến cũng không cần thông báo, gã sai vặt trực tiếp cung kính dẫn vào thư phòng của Triệu Kế Thành.
Hiện giờ Triệu Kế Thành cảm thấy đau đầu đối với sự trở về của Quân Mặc U, vốn dĩ chiến sự biên quan căng thẳng, Tuyết Lâm Hoàng ngự giá thân chinh, Quân Mặc U thân là Bắc Thương vương, tất nhiên sẽ ngự giá thân chinh. Tính qua loa, chiến sự nhanh thì ba năm, chậm thì bốn năm năm mới kết thúc, đủ để ông mưu tính soán vị, nhưng ai ngờ Tuyết Lâm còn chưa tấn công tới, Quân Mặc U đã hồi cung trước!
Chẳng những thu hồi quyền lực của Lưu Kiến, hắn còn cho rằng binh lực biên quan không đủ nên thu hồi binh quyền trong tay ông, khiến cho ông không kịp trở tay.
"Ài!" Triệu Kế Thành thở dài, đặt tách trà nóng trong tay xuống mặt bàn.
"Lão gia, tiểu thư hồi phủ." Vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của gã sai vặt.
Sắc mặt Triệu Kế Thành càng nghiêm nghị, Triệu Linh Nhi hồi phủ vào lúc này, chắc chắn là nghe Lưu Kiến xúi giục. Nếu Lưu Kiến không có được thứ hắn cần tìm, có phải hắn sẽ vạch trần chứng cứ về ông hay không?
Nghĩ vậy, ông càng không muốn gặp Triệu Linh Nhi, sở dĩ lúc trước kính trọng nữ nhi vài phần, đó là bởi vì muốn lợi dụng nó và Lưu Kiến trợ giúp ông đoạt vị, tiếc rằng Lưu Kiến cũng có tâm tư này, còn nắm được nhược điểm của ông nên ông phải giúp đỡ hắn.
Khó trách Lưu Kiến trở mặt, hắn đúng là vừa giúp đỡ vừa phá đám, hiện giờ, hai người không làm nên chuyện, hơn nữa ông còn không bằng Lưu Kiến, chỉ là không còn danh tiếng tướng quân nên rất khó giải quyết mọi chuyện!
Nếu như Lưu Kiến thẹn quá hóa giận, liều mạng khai ra ông, thể hiện lòng trung thành trước mặt Quân Mặc U, thì đại nạn của ông sẽ đến.
"Để nó vào." Triệu Kế Thành chán nản nói, trong lòng hận không thể bóp chết tiểu tiện nhân này, nếu không phải nó để lộ ra nhược điểm của ông, thì sao ông phải chịu để Lưu Kiến áp chế?
Triệu Linh Nhi mang tâm sự, đâu biết được Triệu Kế Thành đã đổ tất cả tội lỗi lên đầu nàng?
Hành lễ với Triệu Kế Thành xong, Triệu Linh Nhi nói toàn bộ uất ức của mình khi ở chỗ của Lưu Kiến ra, bị dồn nén nên nàng không phát hiện mặt Triệu Kế Thành càng ngày càng đen lại.
"Phụ thân, người phải giáo huấn Lưu Kiến giúp nữ nhi, nếu không phải nhờ phụ thân giúp đỡ, làm sao hắn có được danh vọng giống như bây giờ?" Triệu Linh Nhi chưa hả giận mà đập tay lên bàn.
Triệu Kế Thành cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, đầu nóng lên, ông nhấc tách trà nóng lên rồi ném xuống đất.
"Choang - - "
Tiếng vỡ vụn sắc nhọn làm cho Triệu Linh Nhi bình tĩnh lại, nhìn mặt phụ thân đen như mực, khóe miệng nàng hơi cong lên, phụ thân cũng hiểu được Lưu Kiến quá khinh người phải không? Nàng đắc ý, miệng lẩm bẩm: Lưu Kiến, ngươi chờ xem!
"Nghiệp chướng! Ngươi muốn phủ Tướng quân chôn cùng ngươi, ngươi mới cam tâm sao?" Triệu Kế Thành gầm lên với Triệu Linh Nhi, khiến cho Triệu Linh Nhi sửng sốt, siết chặt khăn tay, hỏi với vẻ thận trọng: "Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải Lưu Kiến. . ."
"Bốp - - "
Triệu Kế Thành giơ tay tát Triệu Linh Nhi, phẫn nộ nói: "Tiểu tiện nhân, mọi thứ của lão tử đều bị hủy ở trên tay ngươi, lúc trước nên chôn sống ngươi mới phải!"
Triệu Linh Nhi ôm mặt, nhìn Triệu Kế Thành với vẻ khó tin, nước mắt chảy giàn giụa.
"Phụ thân. . ."
"Có phải ngươi nói chuyện ta lén nuôi binh mã cho Lưu Kiến không?" Đáy mắt Triệu Kế Thành sung huyết, trên gương mặt xanh mét tràn đầy vẻ ngoan độc.
Triệu Linh Nhi chưa bao giờ trông thấy Triệu Kế Thành nổi giận, nàng sợ tới mức mặt trắng bệch, cắn chặt môi, không nói được lời nào.
"Ngươi nói cho Lưu Kiến, làm cho binh quyền của lão tử bị thu hồi, muốn làm Hoàng đế thì đời này phải đốt nhiều cao hương, kiếp sau mới có thể làm Hoàng đế." Nói xong, ông chỉ vào cửa: "Cút, lần sau còn bước vào Triệu phủ một bước, cắt một chân chó của ngươi!"
Toàn thân Triệu Linh Nhi run lên, hai chân mềm nhũn chạy ra ngoài, vừa đi đến cửa thì ngồi bệt trên đất, trong đầu không ngừng nhớ lại: Xong rồi!
- -
Quân Mặc U lấy được tin tức, ý cười trên mặt càng tăng lên, ngón tay thon dài như ngọc cuốn một lọn tóc của Nam Cung Đệ: "Sao nàng biết Triệu Kế Thành nuôi binh mã? Hơn nữa còn tiết lộ cho Lưu Kiến vào lúc rời khỏi Bắc Thương?"
Nam Cung Đệ lơ đễnh nhún vai: "Lúc huynh phong Lưu Kiến làm Nhiếp chính vương, trong lúc vô tình ta để cho người tiết lộ cho Triệu Linh Nhi, trùng hợp đúng lúc Lưu Kiến nghe được."
Quân Mặc U hiểu, khó trách hôm nay Triệu Kế Thành giận dữ mắng mỏ mà Triệu Linh Nhi không phản bác lại, đó là vì nàng ta cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Ly gián quan hệ, thì ra đơn giản như thế?
"Huynh còn không cảm ơn ta? Nếu ta không ly gián và bọn họ vẫn 'một lòng', thì chỉ sợ hiện giờ họ đã chiếm được hơn phân nửa triều đình, còn khó đối phó hơn." Ngón tay lạnh lẽo của Nam Cung Đệ nâng đôi má của Quân Mặc U, hai chiếc mũi chạm vào nhau, hô hấp hòa làm một, nàng chưa kịp phòng bị thì Quân Mặc U đã bị ngậm chặt đôi môi.
"Ưm. . ." Nam Cung Đệ vội vàng đẩy Quân Mặc U ra, trợn mắt nhìn!
"Ta đang cảm ơn nàng." Quân Mặc U bóp mũi Nam Cung Đệ, ôm nàng vào trong lòng, cười nói: "Chúng ta đi gặp Kiêu Nhi, được không?"
Trong lòng Nam Cung Đệ có mâu thuẫn, tạm thời Quân Trần Kiêu chưa làm ra chuyện gì gây tổn hại đáng kể, nàng có thể không so đo về chuyện phụ mẫu của cậu ta đã làm với nàng và Quân Mặc U, nhưng đụng đến Nam Cung Hi, nàng không thể tha thứ dễ dàng, ngay cả việc gặp Quân Trần Kiêu, nàng có hơi không thích.
"Nó sẽ không làm tổn thương Hi Nhi." Nói xong, Quân Mặc U kéo tay Nam Cung Đệ đi về phía cung điện xa xôi, có mấy thị vệ và một cung nữ đang hầu hạ.
Nam Cung Đệ ngẩng đầu nhìn Quân Mặc U.
Quân Mặc U ra hiệu bảo nàng đi vào.
Nam Cung Đệ cất bước đi vào, nhìn thấy Quân Trần Kiêu nằm ở trên giường, hai chân dạng ra theo hình dáng kỳ lạ, tay nàng lập tức che miệng.
"Hắn bị người hầu của Thương Hoán đánh gãy xương tay chân, thái y nói xương đã nát, không thể nào chữa khỏi, cả đời chỉ có thể nằm ở trên giường." Quân Mặc U cảm thấy thương xót cho Quân Trần Kiêu, đứa bé này do hắn nuôi lớn, nhưng nó lại nổi lên tâm tư không nên có với Hi Nhi, hắn không đành lòng xuống tay, kết quả như vậy là tốt nhất.
Nam Cung Đệ kéo chặt ống tay áo bào của Quân Mặc U, nhìn ánh mắt Quân Trần Kiêu đờ đẫn nằm trên giường, trái tim lạnh lẽo nàng tự nhiên trở lên mềm nhũn.
"Hoàng tẩu. . . Là hoàng tẩu đến đây sao?" Quân Trần Kiêu chậm rãi nghiêng đầu, hiện giờ đôi mắt to linh động trước kia đã không còn sáng rực mà trở nên đờ đẫn, ngờ nghệch. Nhìn thấy Nam Cung Đệ, hai mắt Quân Trần Kiêu bỗng nhiên sáng lên, muốn giơ tay nhưng cổ tay đau đớn đến nhói tim, cậu nhíu mày nói: "Hoàng tẩu, Kiêu Nhi có lỗi với tẩu và hoàng huynh, không nên nghe lời mẫu hậu, hạ dược Hi Nhi."
Nam Cung Đệ quay đầu nhìn Quân Mặc U, thấy sắc mặt hắn mệt mỏi.
"Mẫu hậu để Đào Hồng tỷ tỷ hạ dược Hị Nhi khiến Hi Nhi sốt cao, mẫu hậu sai đệ hạ dược vào chén thuốc của Hi Nhi, đệ không muốn, nhưng mẫu hậu nói Hi Nhi sẽ cướp đi mọi thứ của đệ và hoàng huynh. Cho nên đệ đã cho một ít thuốc vào, nghĩ rằng Hi Nhi sẽ bị đau đớn toàn thân, nên đệ cũng chỉ cho một ít, còn một ít thì đệ vứt đi, như vậy hoàng huynh sẽ vẫn là của đệ. Về sau đệ mới biết được mẫu hậu muốn Hi Nhi không thể nói được, biến thành kẻ ngốc." Hốc mắt Quân Trần Kiêu chứa đầy nước mắt, cậu sai, nghe lời mẫu hậu xong, cậu không có gì hết, ngay cả mẫu hậu thương yêu nhất cũng không thấy nữa rồi.
Nam Cung Đệ nhẹ nhàng lau khóe mắt cho Quân Trần Kiêu, không nỡ trách móc: "Đứa bé ngoan, lòng dạ đệ không xấu, nếu không phải đệ thương Hi Nhi, không bỏ toàn bộ thuốc vào, thì hiện giờ Hi Nhi cũng không thể vui vẻ."
Nhưng trong lòng nàng lại không thể nào bình tĩnh, may mà Quân Trần Kiêu chỉ là một đứa trẻ, còn có lòng trắc ẩn, không uổng công Quân Mặc U giáo dưỡng.
Trong lòng Quân Mặc U vẫn còn sợ hãi, thì ra Hi Nhi không nói được là vì có nguyên nhân khác, mà không phải là di chứng sau khi Đào Hồng hạ dược.
Sau khi thăm Quân Trần Kiêu, Nam Cung Đệ và Quân Mặc U sóng vai đi ra, vừa khéo nhìn thấy A Hận mặc y phục màu sắc rực rỡ, đang bế Nam Cung Hi đi tới.
Nam Cung Đệ giật mình nhớ ra vẫn còn có một việc chưa xử lý, vì thế nàng đi tới hỏi: "A Hận, ngươi xử lý Lam Diễm và Lãnh Ngôn ra sao rồi?"
"Hừ, bọn họ là một đôi uyên ương có số khổ, lão tử còn chưa làm gì bọn họ, cả hai đã tự sát nói cái gì mà có lỗi với ngươi, có lỗi với sự dạy bảo của lão tử. . ." Hắn nói ào ào một tràng những lời vô dụng.
Nam Cung Đệ nắm được mấu chốt, nói cách khác, Lãnh Ngôn và Lam Diễm phản bội nàng, bị phát hiện nên dùng cái chết để tạ tội!
Chết tiệt!
Con bà nó, ai muốn bọn họ tạ tội?
"Không phải ta đã bảo ngươi trông chừng bọn họ cho kỹ sao? Tại sao làm họ chết hết rồi hả?" Nam Cung Đệ buồn bực đá vào mông A Hận.
A Hận la 'oái', một tay ôm mông rồi đặt Nam Cung Hi xuống, hắn chống nạnh nói: "Lão tử thoải mái lắm sao? Coi bọn họ là tổ tông mà cung phụng, chỉ thiếu mỗi ngày đốt mấy nén hương, bọn họ muốn chết, muốn làm một đôi uyên ương hạnh phúc ở dưới đất. Lão tử bèn không vừa ý, trong cơn tức giận cứu sống Lam Diễm, mặc kệ tiểu tử Lãnh Ngôn kia, con bà nó, lại làm xác chết vùng dậy trước mặt lão tử, nói cái gì mà hắn ta không muốn chết, chảy nước mắt nước mũi quỳ gối cầu xin lão tử, ôm ấp đùi lão tử cầu cứu! Để khỏi phải đơn độc."
"Cho nên?" Nam Cung Đệ cố nén cơn kích động trợn trắng mắt, kiềm chế lại cơn giận mà hỏi.
"Cho nên bọn họ vẫn còn sống." A Hận tiêu sái hất mái tóc, nhìn Nam Cung Đệ đang ngây người.
Nam Cung Đệ: ". . ."
Quân Mặc U: ". . ."
Mọi người: ". . ."
A Hận phớt lờ, hắn tự sướng: "Đúng rồi, lúc lão tử quay về, ở trên đường nhặt được một bà già, nói muốn bao dưỡng lão tử, các ngươi xem khí chất nam nhân của lão tử là ‘tiểu bạch kiểm’ sao?"
"Có người bao dưỡng ngươi, thì ngươi đi theo đi!" Nam Cung Đệ thích thú: "Người nào không có mắt như vậy chứ?"
A Hận ném ánh mắt hình viên đạn, nói với vẻ không vui: "Tên Vân Lai gì đó, lúc trước không phải là gả cho tiểu tử Thủy Dật kia sao?"
Nam Cung Đệ hoài nghi: "Mộ Vân?"
"Đúng đúng đúng, chính là bà ta!"
Nam Cung Đệ im lặng một lúc lâu, đánh mắt về phía Quân Mặc U, hắn lập tức hiểu ý, sai Mạc Vũ trực tiếp đi bắt người A Hận mang về!
Chốc lát sau, Mộ Vân bị bắt tới, hai tay bị trói bằng dây thừng, miệng nhét tất thối, bị ném xuống đất.
Mộ Vân chật vật mở mắt ra, nhìn thấy Nam Cung Đệ thì sửng sốt, lập tức trong mắt có vẻ sợ hãi.
"Băm ra làm bánh bao thịt, hấp lên rồi đưa cho Mộ Hải." Nam Cung Đệ không muốn nhìn thấy Mộ Vân, có lẽ hôm nay Mộ Vân may mắn, Nam Cung Đệ không có hứng thú ngược đãi người khác nên nàng chỉ dặn dò qua loa.
Mọi người lại cảm thấy không khí nghiêm trang, giống như đang chấp hành một chuyện thiêng liêng, mau chóng khiêng Mộ Vân đi.
A Hận há miệng, không thể tin nói: "Chỉ như vậy?"
"Chỉ như vậy!" Nam Cung Đệ phất tay, nàng chỉ muốn xác nhận xem có phải là Mộ Vân hay không, nên chỉ thế thôi!
Khốn khiếp!
A Hận nổi trận lôi đình!
Hắn vốn tưởng rằng sẽ có màn kịch hay để xem, không ngờ chỉ nói một câu nhẹ nhàng rồi đuổi đi thôi hả?
Hắn hỏi xác minh: "Không cần cắt thịt thành miếng nhỏ, nêm chút hương liệu rồi đem nướng à? Hoặc là cho vào bể chứa động vật có độc để trải nghiệm thử?"
"Những việc ngươi nói, nàng ta đều phải trải qua!"
". . ." A Hận nhỏ giọng nói thầm, cái này không phải khác nhau sao, việc hắn nói là việc mà Mộ Vân phải trải qua lúc đang sống, mà việc Nam Cung Đệ bảo, Mộ Vân chết rồi thì sẽ không thể cảm nhận được!
Trong lòng hắn biết không thể thay đổi được suy nghĩ của Nam Cung Đệ, nên hắn không còn hứng thú tiếp tục chơi đùa với Nam Cung Hi.
Mắt phượng hơi khép lại của Nam Cung Đệ chợt lóe lên vẻ giảo hoạt, nàng ghé tai nói với Quân Mặc U: "Bình thường A Hận có chút không đáng tin, nhưng có bản lĩnh, võ công cũng không tồi, ta cực kỳ yên tâm khi giao Hi Nhi cho hắn."
Quân Mặc U vuốt cằm, bảy đại hộ pháp đều do A Hận bồi dưỡng, hắn quả thật là người đại tài, chỉ là hành vi có chút quái đản.
Đúng lúc tiến cung có việc bẩm báo Nam Cung Đệ, Mộ Tranh nghe thấy hai câu nói này, bèn phe phẩy quạt giấy nói: "Chủ tử, coi như người nhặt được bảo vật, sư phụ không những bồi dưỡng bảy đại tài cho người, còn đưa cả nhi tử của mình cho người dùng."
Cái gì?
Nam Cung Đệ trợn tròn mắt, A Hận có thê tử và nhi tử, chẳng phải đều đã rời khỏi hắn rồi sao? Tại sao lại đưa nhi tử cho nàng hả?
"Hẳn là sư phụ chưa nói cho người họ tên thê tử của ngài ấy? Trong lúc vô tình thuộc hạ biết được hình như là họ Triệu. . ." Nói xong, hắn hứng thú liếc mắt nhìn Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ giật mình, tên người sao hỏa không đáng tin kia là con của A Hận?!
"Không đúng, Triệu Khuê nói hắn ta lớn lên cùng phụ thân ở trên núi, phải nhặt củi nấu nước làm cơm, làm sao có thể là A Hận?" Nghe ra thì đó là cuộc sống nghèo khó, tháng ngày cực khổ, có giống với A Hận sao?
"Sư phụ có thái độ rất kỳ lạ với Triệu Khuê, cũng không dạy bảo hắn thái độ làm người, chỉ dạy hắn võ công." Mộ Tranh không biết nhiều về chuyện của A Hận, cho nên hắn cũng không hiểu vì sao sư phụ thông minh lanh lợi lại có thể có một nhi tử 'đơn thuần' như vậy.
Nam Cung Đệ than thở, nàng cảm thấy như vậy mới hợp với phong cách của A Hận!
Nàng có chút do dự, giao Hi Nhi cho hắn có đúng không? Nếu như dạy dỗ ra Triệu Khuê thứ hai thì làm thế nào?
"Con cháu tự có phúc của con cháu!" Quân Mặc U than nhẹ.
Thái dương của Nam Cung Đệ chảy mồ hôi lạnh, mặc kệ, tất cả đành xem tạo hóa.
- -
Nam Cung Đệ và Quân Mặc U dự định giao giang sơn cho Nam Cung Hi, nên bắt đầu đối phó Lưu Kiến và Triệu Kế Thành, chỉ cần xử lý xong mấy người này, bọn họ có thể thoái vị thành công.
Hai người dẫn theo Lãnh Vụ và Mạc Vấn xuất cung, đi tới Linh Lung Các, gặp Lục Y đã chờ từ lâu.
"Chủ tử, Thanh Y đi rồi, nói thuộc hạ giao thứ này cho người." Lục Y đưa một cái hộp cho Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ mở ra, là một chiếc đàn tranh khắc ngọc lưu ly, bên trong có đặt một viên thuốc sáp, dưới đàn lưu ly có một bức thư, Nam Cung Đệ vội mở ra, xem xong, hàng lông mày chau chặt liền giãn ra.
"Ta đã sớm biết hắn không phải người tầm thường, nhưng không ngờ hắn là người ở nơi đó, như vậy cũng được." Nam Cung Đệ vò nát giấy viết thư, cất kỹ đàn lưu ly.
Sắc mặt Quân Mặc U thoáng chốc trầm xuống, lạnh lùng nói: "An Thanh Liên?"
Nam Cung Đệ ngẩn ra, lập tức phản ứng kịp, nói khẽ: "Thì ra tên thật của hắn là An Thanh Liên."
Quân Mặc U hừ một tiếng, nói ra thì An Thanh Liên chính là cậu của hắn, đệ đệ nhỏ nhất của An Linh. Vì không cùng mẫu thân, cho nên không có quan hệ qua lại với An Linh. Hắn chỉ nghe nói khi An Thanh Liên mười tuổi bị trúng độc làm hai mắt bị mù, về sau không rõ tung tích, không ngờ lại trốn ở địa bàn của Nam Cung Đệ.
"Huynh phải gọi hắn là gì?" Nam Cung Đệ rất tò mò, vậy mà Thanh Liên lại là con út của Nam Cương vương, hắn bằng lòng trở về, là vì đã nghĩ thông điều gì, hay là có mục đích khác?
"Nha đầu xấu xa!" Quân Mặc U búng trán Nam Cung Đệ, hắn đã biết vì sao Nam Cương đột nhiên không có động tĩnh gì, thì ra là vì ‘cậu’ của hắn!
"Mắt của hắn là do bẩm sinh sao?" Nam Cung Đệ luôn cảm thấy cực kỳ đáng tiếc cho đôi mắt của An Thanh Liên, nếu có thể nhìn thấy, đó sẽ là một đôi mắt long lanh rực rỡ cỡ nào?
"Không, lúc mười tuổi hắn bị Nam Cương vương hạ độc làm bị mù." Quân Mặc U lạnh lùng nói, trên mặt ẩn chứa thái độ thù địch.
Mặc dù Nam Cung Đệ rất muốn biết chuyện về Thanh Y, nhưng thấy Quân Mặc U không muốn nói nhiều, nàng hiểu chắc chắn trong đó có chuyện không thể để cho ai biết, cho nên nàng không hỏi nữa.
Trong gian phòng trang nhã bỗng nhiên trở nên im lặng, Lục Y ho nhẹ một tiếng, đặt một chồng tư liệu xuống: "Đây là hành tung và việc làm của Triệu Kế Thành và Lưu Kiến trong nửa năm qua."
Mắt Nam Cung Đệ sáng lên, nhận lấy rồi lật vài tờ, nàng khen ngợi: "Làm tốt lắm."
Trên mặt Lục Y lộ ra nụ cười ngọt ngào, đây là lần đầu tiên nàng được chủ tử khen!
Hai người có được những tư liệu này, sẽ dễ dàng đối phó với Triệu Kế Thành và Lưu Kiến.
"Nam Chiếu như thế nào rồi?" Nam Cung Đệ tính lại ngày tháng, hẳn là nhi tử của Thủy Minh Hách đã sinh ra rồi?
"Thủy Mặc vẫn bị Tuyên vương áp chế, về sau không biết hắn nghe được từ đâu về việc chủ tử đưa Long hổ lệnh cho tiểu chủ tử, có mấy tặc nhân đến Bắc Thương, bị chúng thuộc hạ chặn lại. Thủy Mặc không chờ được nên đến tẩm cung của tiểu chủ tử điều tra, không biết vì sao, toàn thân hắn mọc đầy rơm rạ, biến thành bù nhìn." Lục Y đã chứng kiến rất nhiều cách giết người, chỉ chưa từng nghe thấy chiêu mọc rơm trên người nên nàng cảm thấy kỳ lạ.
Vẻ mặt Nam Cung Đệ và Quân Mặc U trở nên nghiêm túc, hai người cùng nghĩ tới hàng thuật, nếu lúc trước không phải nàng đưa Nam Cung Hi đến Ác Nhân Cốc, sau đó bọn họ vào kinh thì Hi Nhi vẫn luôn ở cùng bọn họ trong Điện Tử Uyển, chưa từng ra khỏi tẩm cung của mình. Nếu không, người biến thành bù nhìn sẽ là Hi Nhi.
"Kim Xảo Nhi đâu?" Nam Cung Đệ nhớ ra mình đã đồng ý thả nàng ta đi, hi vọng nàng ta không bị ảnh hưởng.
"Tuyên vương đã viết thánh chỉ hòa ly cho Kim Xảo Nhi, Kim Xảo Nhi xin Ngự sử đại nhân xây một từ đường, chú tâm nghiên cứu Phật pháp rồi." Lục Y nhớ tới nữ tử nhẹ nhàng thướt tha kia mà thổn thức không thôi.
Nam Cung Đệ cũng cảm thấy vậy, mỗi người đều có duyên phận của riêng mình.
"Tam Nương sinh chưa?" Nam Cung Đệ chần chừ hỏi, nàng nghĩ đến thái độ thù địch của nha đầu Hải Đường với mình mà bật cười.
Lục Y thấy kỳ lạ mà liếc nhìn chủ tử, khóe miệng mấp máy, chậm rãi nói: "Chủ tử, ngày người đi, Tuyên vương phi cũng rời đi, Tuyên vương. . . Tuyên vương lại biến thành bộ dạng như trước kia rồi."
Nam Cung Đệ im lặng.
"Nàng có tận tâm tận lực thì cũng vậy." Quân Mặc U vỗ đầu nàng, cảm thấy đáng tiếc mà nói: "Cưỡng ép hai người bọn họ ở cùng nhau, đều uất ức cho họ, trong lòng Tam Nương có Mạch Đình Thường, nếu nàng ta bỗng nhiên khôi phục trí nhớ, vậy sẽ đặt Thủy Minh Hách ở đâu? Chung quy sẽ trở thành một đôi phu thê bất hoà, sao không để cho bọn họ tách ra, nếu có duyên, tự nhiên sẽ đến với nhau." Khi đó, Thủy Minh Hách bỏ Nam Cung Đệ ra khỏi trái tim hắn ta, còn Khúc Tam Nương cũng mang trái tim trống rỗng, bọn họ gặp nhau lần nữa, thì đó là sự kết hợp hoàn mỹ.
Nam Cung Đệ gật đầu, hạnh phúc của nàng là Quân Mặc U, điều này không thể thay đổi, hạnh phúc của bọn họ ở đâu, phải do chính họ đi tìm, nàng chỉ có thể làm đến thế.
Nửa đêm, bầu trời bao phủ màn mây đen, không có một tia sáng của ánh trăng và sao, mấy nghìn người áo đen thân nhẹ như yến chia thành ba hướng khác nhau mà đi.
Chém giết, tiếng thét chói tai, tiếng kêu khóc, mùi máu tanh tràn ngập trong đêm tối tĩnh lặng. Trên bầu trời dường như có một tầng mây đỏ trôi lơ lửng, làm cho người ta liếc mắt một cái là biết được đó là một trận chém giết.
Màn chém giết giằng co gần một canh giờ, theo tiếng gót sắt vang lên, người áo đen nhanh chóng rút lui.
Một nghìn tinh binh cưỡi ngựa đứng ở trong rừng, máu chảy thành sông, có thể so với chiến trường, trái tim họ đều nhảy lên điên cuồng.
Triệu Kế Thành nhìn cứ điểm nuôi binh mã của mình bị phá huỷ, ông nổi giận gầm lên, nham hiểm nghiến răng: "Lưu Kiến!"
Nam Cung Đệ và Quân Mặc U ẩn náu ở một nơi bí mật gần đó, thỏa mãn nhìn nhau cười, nhìn lên trời, tối nay là một đêm ngủ ngon giấc!
Hai người im lặng rời đi không một tiếng động.
Hôm sau
Vương đô xảy ra một thảm án, phủ Kiến vương bị cướp sạch trong một đêm, tám mươi chín người trong phủ từ trên xuống dưới không một ai sống sót.
Vụ án này khiến Hoàng thượng xem trọng, dưới chân thiên tử xảy ra vụ án cực kỳ bi thảm như vậy, quả thực là coi thường Hoàng thượng và hoàng thất, Hoàng thượng tức giận lệnh cho người điều tra rõ.
Rất nhiều người nhao nhao suy đoán là vì báo thù, kết quả là ngoài suy nghĩ, nhưng lại ở trong dự liệu.
Toàn bộ chứng cứ đều hướng về phủ Tướng quân, thậm chí có người cung cấp manh mối, trong biệt viện phủ Tướng quân tìm được gia sản của phủ Kiến Vương, Hoàng thượng nổi trận lôi đình nhốt Triệu Kế Thành vào Đại lý tự, chờ thẩm vấn.
Đệ tử của Triệu Kế Thành không có cửa kêu oan, cùng nam đinh Triệu gia cướp ngục, tất cả đều bị bắt, bị tra ra Triệu Kế Thành vài năm trước thông đồng với địch bán nước, cấu kết với Thát tử, khiến cho biên giới liên tục thất thủ, một trăm sáu hai người trong phủ đều bị tạm giam, ba ngày sau vấn trảm!
Giải quyết hết những tai họa này, triều đình được thay máu, Nam Cung Đệ thở phào nhẹ nhõm.
Quân Mặc U ôm Nam Cung Đệ, dịu dàng nói: "Ta nợ nàng một hôn lễ."
Nam Cung Đệ ừ một tiếng, sau đó cũng không có hành động gì.
Quân Mặc U siết chặt cánh tay, nhìn thẳng Nam Cung Đệ: "Nàng có đồng ý gả cho ta không?"
Nam Cung Đệ mở to mắt, dụi vào ngực hắn nói: "Ta không bằng lòng gả cho chàng, làm sao có thể sinh nhi tử cho chàng chứ?"
Quân Mặc U vui mừng cười: "Chúng ta tổ chức một hôn lễ thịnh thế, sau đó lập tức ẩn cư, lưu lạc thiên nhai. Thế nào?"
Nam Cung Đệ vuốt cằm: "Chàng đi đâu, ta sẽ đi theo đó!"
Mắt Quân Mặc U sáng lên, xúc động nâng cằm Nam Cung Đệ, cắn đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng. Ánh trăng trắng bạc trên trời đêm chiếu sáng cả căn phòng, bao trùm hai người đang triền miên, như muốn hòa hai người làm một.
Đời này, đến chết cũng không rời!