Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 02 - Chương 74-3




Về tới túp lều nhỏ, Nam Cung Đệ trông thấy lão nhân Hộ Ưu dường như già đi rất nhiều, trong lòng nàng cảm thấy chua xót. Nàng lấy ống trúc từ trong lồng ngực ra đưa cho ông: "Sư phụ, đây là thứ con lấy được từ trên người vu sư, người nhìn xem."

Hộ Ưu đã nghe nói về chuyện Nam Cung Đệ trúng huyết chú, ông nhận lấy ống trúc, nhổ nút gỗ ra xem, thấy con sâu màu đỏ tròn vo như con nhộng tản ra hàn khí ở bên trong, ông vội vàng đậy nút gỗ lại, sau đó mải miết lục tung mọi nơi tìm đồ. Chốc lát sau, ông tìm ra một chiếc bình sứ, mở nút gỗ ra rồi nhỏ vài giọt, ông thở phào: "Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, không nói sớm với vi sư, đây là băng tằm, trên người con trúng huyết chú cần phải được giải trừ. Biện pháp duy nhất chính là máu tim của người hạ chú, mà người hạ chú con đã chết, máu trong tim bị băng tằm cắn nuốt, chứa trong cơ thể nó sẽ không bị thối rữa, nhưng cách mấy ngày phải cho nó ăn sương tuyết liên để tẩm bổ."

Nam Cung Đệ rùng mình sợ hãi, nếu như nàng quên mất, chẳng phải là nàng sẽ chết ư?

Trong lòng nàng phủ một tầng sương mờ, nếu như không có thông tin từ Trần Linh Nhi, nàng cũng chỉ dùng ống trúc đeo bên hông của vu sư để có thể tìm ra người hạ chú, nhưng nàng không thể ngờ được rằng cần phải dùng máu trong tim. Vu sư sợ người hạ chú bị nàng tìm thấy, hoặc là lộ ra tin tức, bởi vậy mới giết chết người kia?

Hắn cũng biết rằng muốn nàng chết thì tốt nhất là không được rút máu trong tim ra, mà còn phải tốn công sức bảo vệ như thế.

"Sư phụ có biết làm thế nào để giải trừ được không?" Nam Cung Đệ nghĩ đến đường tơ hồng trên lòng bàn chân nàng đã biến thành màu đen, sắp đến đầu bàn chân rồi, nàng không kiềm chế được mà có chút nôn nóng.

Hộ Ưu lắc đầu: "Vi sư không biết giải chú thuật, con có thể tới thần y cốc tìm lão nhân Nguyệt Quan, mang theo vài hũ rượu ngon là được." Nói xong, lão nhân Hộ Ưu chợt tỉnh ngộ, trừng mắt to bằng hạt trân châu: "Rượu hoa đào, đó là rượu hoa đào chôn ở sườn núi phải không?"

Nam Cung Đệ bị lão nhân Hộ Ưu chọc cười đến nỗi không kiềm chế được, rốt cuộc thì ông đã nhận ra rồi. "Sư phụ, người còn không nỡ uống lần nữa, đồ nhi sẽ đào ra hiếu kính người, cũng đã uống vào trong bụng người rồi, không thì đồ nhi mượn hoa hiến Phật, đưa cho người khác vậy?"

"Con. . . Đồ nhi bất hiếu, chẳng lẽ con muốn đào rượu ra để hiếu kính lão già kia ư?" Lão nhân Hộ Ưu mặt đỏ tía tai, tức giận quát: "Đi đi đi, các ngươi đi cho ta."

Nam Cung Đệ cười khổ, nàng biết lão nhân Hộ Ưu đuổi các nàng đi là vì muốn xua tan nỗi buồn, ông yêu rượu như vậy, sao lại không biết vò rượu kia là do ông ấy tự mình ủ?

Hai người từ biệt lão nhân Hộ Ưu, xuống núi đi thẳng đến thần y cốc.

Ngựa quen đường cũ tiến thẳng vào cốc, Nam Cung Đệ và Quân Mặc U không thể gặp được lão nhân Nguyệt Quan như mong muốn, họ ở lại hai ngày, lão nhân Nguyệt Quan bế quan mới ra ngoài.

"Các ngươi đi đi, lão phu đã hứa với Tinh Nhi, đời này không chữa cho nàng ta." Lão nhân Nguyệt Quan liếc nhìn Nam Cung Đệ, ông xót xa nhắm mắt lại.

Quân Mặc U biết Mạc Tinh và lão nhân Nguyệt Quan có quan hệ phức tạp, nếu như nguyên nhân là vì Mạc Tinh mà không chữa trị cho Thiển Thiển, vậy thì làm sao hắn cam tâm được?

"Thiển Thiển trả Mạc Tinh một mạng, lúc trước nếu không phải nàng ta có ý đồ xấu, thì không đến mức bị chết thảm." Quân Mặc U đề cập luôn tới chuyện này, khuôn mặt như ngọc âm trầm, nếu ông ta không cứu người, đành phải hủy hoại bộ dạng của ông ta vậy.

Lão nhân Nguyệt Quan bất động, mặt trầm xuống: "Hai người các ngươi mau đi đi, đừng ép lão phu ra tay."

Nam Cung Đệ có tính bướng bỉnh, thấy lão nhân Nguyệt Quan như vậy, nàng nóng cả người, cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ Mạc Tinh muốn giết ta, ta phải để yên cho nàng ta giết sao? Ông không chữa cũng được, giữ lại y thuật cũng vô dụng, ta đành phải hủy thần y cốc của ông."

Lão nhân Nguyệt Quan vẫn bình tĩnh, ngồi xếp bằng trên đệm.

Nam Cung Đệ thấy vậy, nàng lấy đạn tín hiệu từ trong lồng ngực ra, phóng lên trời, giây phút sau, một người áo đen xuất hiện sau lưng nàng, Nam Cung Đệ lạnh lùng nói: "Truyền lời của ta cho nội ứng ở Tuyết Lâm quốc, bắt sống Bắc Viên Trần. Nếu như lão nhân này không chữa trị cho ta, lập tức phế một bàn tay của Bắc Viên Trần, đến khi ông ta đồng ý mới thôi."

Lão nhân Nguyệt Quan nôn nóng, bỗng nhiên mở hai mắt ra, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Đệ: "Hành động này của ngươi là hành động của kẻ cường đạo."

"Sắp mất mạng rồi, phải nói cho ông biết cái gì là đạo lý?" Nam Cung Đệ nhún vai phản đối, nói lý lẽ cũng phải nhìn xem đối tượng là ai. Tính tình của lão nhân này vừa xấu xa lại vừa cố chấp, không nắm được nhược điểm của ông ta, hẳn là ông ta sẽ không buông tha.

Lão nhân Nguyệt Quan tức giận giậm chân, trừng mắt nhìn Nam Cung Đệ, thấy nàng làm thật, ông vội vàng nhảy lên, không vui mà nói: "Không biết quy định của lão phu sao? Đi tay không đến xem bệnh?"

Đáy mắt Nam Cung Đệ và Quân Mặc U sáng lên, trong lòng biết rằng ông ta đã đồng ý.

"Cho ông." Quân Mặc U đưa bao đồ bằng vải đen cho lão nhân Nguyệt Quan.

Lão nhân Nguyệt Quan mở ra, chun mũi ngửi ngửi, nhăn mặt uống ực một hớp, chép miệng nói: "Ăn thứ kia đi, lão phu sẽ châm mấy cây kim cho ngươi."

Nam Cung Đệ nghe lời ăn luôn băng tằm, ăn vào bụng thì lạnh buốt, trong bụng lạnh như băng khiến toàn thân Nam Cung Đệ run lên, trong chốc lát đôi môi đã tím đen.

Lão nhân Nguyệt Quan nhanh chóng cắm mấy cây ngân châm lên lưng Nam Cung Đệ, rồi cắm một cây châm cuối cùng vào huyệt bách hội. Một luồng nhiệt chảy từ đỉnh đầu xuống, dung hợp với hơi lạnh, Nam Cung Đệ vừa nóng vừa lạnh, giống như hai tầng lửa và băng, hai luồng nhiệt cắn xé trong cơ thể, tựa như muốn xé người nàng thành hai nửa.

"Phụt - -" Khuôn mặt Nam Cung Đệ vặn vẹo vì bị đau, hai luồng nhiệt đánh nhau trong cơ thể, khiến nàng phun một ngụm máu đen ra.

Lão nhân Nguyệt Quan nhổ ngân châm ra, hừ lạnh một tiếng, ôm bình rượu nghênh ngang đi ra ngoài.

Nam Cung Đệ ôm ngực, cả người mềm nhũn ngã vào trong lòng Quân Mặc U, nàng bất mãn: "Lão đầu xấu xa, cố ý chỉnh ta."

Quân Mặc U thấy nàng vẫn khó chịu, hắn áp bàn tay mang theo nội kình lên lưng nàng, luồng nhiệt ấm áp chảy theo kinh mạch, hai luồng nhiệt khắc nhau trong người nàng bị nó dung hòa, trở nên yên tĩnh.

Quân Mặc U thu tay lại, lấy khăn gấm ra lau khóe miệng cho Nam Cung Đệ: "Vẫn còn có chỗ khó chịu sao?"

Nam Cung Đệ lắc đầu, khẽ nguyền rủa một tiếng, nàng mượn lực đứng dậy, nói với Quân Mặc U: "Băng tằm kia chỉ có tác dụng giữ máu, vốn dĩ không cần ăn, lão nhân kia cố ý bảo ta ăn hết. Trong cơ thể ta có khí lạnh, ông ta dùng ngân châm thi triển thủ pháp đặc biệt, làm đảo lộn chân khí của thương diễm chân kinh mà ta luyện được, hai luồng nóng lạnh đánh nhau trong cơ thể, hành hạ ta."

Quân Mặc U ôm nàng đến phòng trúc, đặt nàng nằm ở trên giường, dặn dò: "Trước tiên nàng hãy nghỉ ngơi một chút, ta đi sắc thuốc."

Nam Cung Đệ gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Quân Mặc U ra ngoài, bắt được lão nhân Nguyệt Quan đang uống rượu: "Ông đi sắc thuốc cho Thiển Thiển, nếu không, ta sẽ phá hủy cả núi thuốc này của ông."

Lão nhân Nguyệt Quan nghẹn lời, nhìn dược liệu trân quý khắp núi, ông hậm hực quấn tay áo lại, không cam lòng mà chui vào phòng thuốc.

Quân Mặc U thấy người mặc áo choàng đen xuất hiện ở sau lưng, hắn hỏi: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Vương gia khác họ Lưu Kiến cấu kết với Triệu Kế Thành soán vị, Mộ Thừa tướng đã chạy về Bắc Thương, bị Triệu Kế Thành giám sát."

Quân Mặc U mỉm cười, nói thản nhiên: "Tùy hắn."

"Chủ tử, bên Tuyết Lâm có gửi tin đến, sau khi Quý Vân trở về, bị Tuyết Lâm Hoàng nhốt vào đại lao chịu hình phạt, sau đó lập tức chỉ thị ông ta làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, mang năm vạn binh tấn công Nam Chiếu để lập công chuộc tội."

Đôi mắt hẹp dài của Quân Mặc U nheo lại, để lộ ra một chút giảo hoạt của hồ ly, hắn phất tay: "Dẫn người đánh vào lương thảo của bọn họ."

Dặn dò mấy việc xong, Quân Mặc U bèn xoay người đi vào phòng trúc, thấy Nam Cung Đệ mở to mắt chưa ngủ, hắn nằm xuống bên cạnh người nàng, ôm eo nàng: "Quý Vân muốn tấn công Nam Chiếu, nàng nói xem nên làm thế nào?"

"Chúng ta đang ở đâu?" Nam Cung Đệ nghiêng người hỏi.

"Thần y cốc." Quân Mặc U khó hiểu nhíu mày.

"Ông trời đang giúp chúng ta, thần y cốc có thể cứu người cũng có thể hại người. Huynh hãy ra lệnh cho người Minh Vực có tu vi võ công cao, bàn với lão nhân làm một ít thuốc xổ, trộn vào lương thảo của bọn họ." Nam Cung Đệ nói với vẻ nham hiểm, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh, Quý Vân. . . Nàng thực sự không thể coi thường ông ta!

"Được." Đáy mắt Quân Mặc U tràn đầy ý cười, cần bao nhiêu lương thực cho năm vạn người? Ít nhất thuốc xổ phải có tỉ lệ 2:1, điều này sẽ khiến biểu cảm của lão nhân Nguyệt Quan cực kỳ phong phú.

Quả đúng như dự đoán của Quân Mặc U, tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ của Nguyệt Quan được biểu diễn, thấy Nam Cung Đệ quyết tâm muốn lấy không, ông cắn chặt răng, khóc lóc om sòm nằm ở trước cửa phòng thuốc.

Nam Cung Đệ sờ cái mũi, cầm mấy bản vẽ ở bên cạnh: "Các ngươi ra đằng sau phá hủy phòng thuốc này đi, sau đó tới phía sau núi hái tất cả loại thuốc này và mấy loại này nữa về đây."

Nguyệt Quan nhìn thảo dược được vẽ trên bản vẽ mà lòng đau đến rỉ máu.

"Các ngươi muốn lấy thì lấy hết đi, lão phu sẽ không chế thuốc cho các ngươi." Nguyệt Quan dựng râu trừng mắt, khuôn mặt già nua đỏ bừng giận dữ hét: "Cút, các ngươi lăn ra khỏi thần y cốc cho lão phu."

Nam Cung Đệ bĩu môi, nàng không để bụng câu nói của ông ta, cùng lắm Nguyệt Quan chỉ là một con hổ giấy, nàng cảm thấy Nguyệt Quan cứu nàng không phải bởi vì bị nàng uy hiếp, mà còn có nguyên nhân khác. Nếu không, với độ không muốn gặp nàng của ông ấy, từ lúc chữa khỏi xong thì đã ném mấy người các nàng ra ngoài cốc rồi, sao còn để bọn họ 'làm loạn' nữa?

"Lão đầu xấu xa, đừng có keo kiệt như vậy, không phải ta lấy không thuốc của ông, mà còn cho ông một thứ này." Nam Cung Đệ nhìn cái mũi cà chua của ông, nhìn thế nào cũng thấy thú vị, màu đỏ đỏ rất giống với mũi chú hề.

Nguyệt Quan liếc xéo Nam Cung Đệ, chìa tay tỏ ý muốn lấy đồ từ nàng.

Nam Cung Đệ cười tít mắt nói: "Trước đây không lâu ta có tới bộ lạc, lấy được mấy chiếc cột vàng, đúng lúc có một cây không biết nên để ở đâu nên đã giấu ở gần thần y cốc. Ông sai người tới kéo về, xem như là trả tiền thuốc, được không?"

Ánh mắt Nguyệt Quan lóe lên, trầm ngâm trong giây lát rồi nói: "Lão phu phải xem chất lượng đã."

"Được!" Nam Cung Đệ vui vẻ đồng ý, đánh mắt với Quân Mặc U, để cho ám vệ ẩn thân của hắn đưa Nguyệt Quan đi xem.

Nguyệt Quan đi rồi, Quân Mặc U sờ đỉnh đầu Nam Cung Đệ, thì kêu 'bốp' một tiếng, bị Nam Cung Đệ đánh tay. "Tóc đã bị rối thành tổ chim rồi." Nói xong, nàng giơ hai tay chỉnh lại mái tóc, rồi khom người chụp lấy ngọc bội dắt bên hông của Quân Mặc U soi thử, thấy tóc không còn bị rối, thì nàng giống như bạch tuộc tám chân quấn lấy Quân Mặc U.

Quân Mặc U ngồi thẳng dậy ôm lấy nàng mà ước lượng, hắn trêu chọc: "Nàng đã gầy đến mức gió cũng có thể thổi bay rồi." Nhìn vệt ửng đỏ trên mặt nàng, hắn kéo nàng vào lòng để chợp mắt, hắn bất đắc dĩ nói: "Nàng bảo vệ cột vàng kia như con mình, vì sao lần này lại nỡ cho Nguyệt Quan?"

"Bởi vì ta nhìn thấy trên hông ông ta có dắt ngọc bài đồ đằng, giống với đồ đằng trên thánh điện, cho nên ta bèn dùng cột vàng để thăm dò ông ta. Nếu ông ta có quan hệ không nhỏ với bộ lạc, coi như chúng ta lại nhặt được báu vật. Lúc đánh giặc, binh lính luôn luôn bị thương bị ốm đau, có ông ta thì sẽ không có chuyện gì." Trán Nam Cung Đệ nhăn thành chữ xuyên, mặc dù nàng chưa từng đánh trận, nhưng cũng biết được mặt lợi và hại của nó. Những năm qua, binh sĩ phòng thủ biên quan Nam Chiếu chỉ bị một cơn sốt nhỏ là đã lấy đi mạng sống của một bộ phận nhỏ binh sĩ, đó là bởi vì thiếu quân y. Nếu Nguyệt Quan đồng ý hỗ trợ, thì không cần lo lắng tới các chứng bệnh nan y nữa.

"Kế của nàng rất hay, chỉ là không biết ông ta có bằng lòng hay không." Quân Mặc U có một chút lo lắng, nếu Nguyệt Quan có liên quan tới bộ lạc, tại sao ông ta lại xuất hiện ở thần y cốc? Ông ta là người của ai?

Hắn không cho rằng Nguyệt Quan xem Nam Cung Đệ là 'Thánh nữ' nên mới đối xử 'tôn kính' với nàng. Nếu như Nguyệt Quan là người của Mạch Đình Thường cũng tốt, người của trưởng lão cũng sẽ khó xử.

Nam Cung Đệ hiểu điều Quân Mặc U lo lắng, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh thấu xương, nàng biết rõ Nguyệt Quan là người của ai.

Nàng sợ Quân Mặc U lo lắng, cho nên đã nói dối hắn, đồ đằng trên người Nguyệt Quan không giống với thánh điện, nhưng có một chút quan hệ, như là một âm một dương, người bình thường nhìn thấy cũng sẽ không để tâm tới. Nếu như nàng không có viên thuốc lục sắc lấy được từ trong tay Mạch Tà, có lẽ nàng cũng sẽ không biết nó có liên quan tới Nguyệt Quan.

"Huynh không cần lo lắng, những trưởng lão đó không vực dậy nổi rồi, có Mạch Đình Thường thì người bình thường khó có thể làm hại ta." Nam Cung Đệ ôm cổ Quân Mặc U, hôn lên đôi môi mỏng khêu gợi của hắn. "Trong lòng ta đã tính trước, nếu huynh còn lo lắng, trên mặt sẽ xuất hiện nếp nhăn, sẽ già đi rất nhanh, đến lúc đó sẽ không so sánh được với Thủy Minh Hách Bắc Viên Trần và Mạch Đình Thường."

Mặt Quân Mặc U tối sầm, nghiêm mặt dọa: "Nàng muốn tìm phu quân khác?" Nhưng trong lòng hắn lại nhẹ nhõm, nàng nói như vậy là vì trong lòng có tính toán khác, không muốn nói thẳng với hắn, có lẽ là có bí mật khác.

". . ."

Một lúc lâu sau không nghe thấy câu trả lời, Quân Mặc U cúi xuống thì thấy nàng đã ngủ thiếp đi.

Ánh mắt dịu dàng dừng trên khuôn mặt đang ngủ của nàng, trong khoảng thời gian vất vả bôn ba này, thêm cả chuyện Thủy Dật mất, khiến cho thời gian gần đây nàng không được ngủ tử tế, cả đêm ngồi ở trước cửa sổ nhìn bầu trời tối đen cho đến khi bình minh, mệt đến khi không chịu được nữa mà rơi vào giấc ngủ, nhưng cũng sẽ bị ác mộng làm tỉnh giấc.

Hắn không đành lòng đánh thức nàng, nhìn nàng tiều tụy đi không ít, hắn di chuyển bước chân nhẹ nhàng đi tới phòng trúc.

- -

Mọi việc tiến triển cực kỳ thuận lợi, Nguyệt Quan xem cột vàng xong, lập tức sai người kéo tới thần y cốc, sau đó thỏa thuận điều kiện cùng Quân Mặc U.

Hôm sau, đoàn người xuất phát đi đến Vương đô Nam Chiếu.

Nam Cung Đệ giúp đỡ Thủy Triệt quản lý triều chính không ngừng nghỉ, ra lệnh cho Tào Hạo tự mình xuất chinh, còn Thái Thụy nhận lệnh mang theo Thái Phù tới Bắc thương, bí mật bàn bạc cùng Mộ Tranh, thay đổi binh quyền trong tay Triệu Kế Thành.

Nam Cung Đệ đợi hai ngày hai đêm ở Ngự thư phòng, không ngủ không nghỉ, xử lý việc vặt cùng mấy chuyện lớn phức tạp, cho đến khi cơ thể cạn kiệt mới trở về Điện Tử Uyển. Nhìn thấy nhi tử và Quân Mặc U, cảm giác mệt mỏi trong người nàng trở thành hư không.

Hai người một lớn một nhỏ ở cùng nhau, lớn thì đứng ở đằng sau lưng đứa nhỏ, miệng mấp máy dạy bảo điều gì đó, đứa nhỏ nghe cẩn thận, nhấp cái miệng nhỏ, thỉnh thoảng gật đầu, đến khi không hiểu thì chau mày, ngửa đầu hỏi, sau đó hai người nói chuyện với nhau, cực kì hòa thuận.

Khóe miệng Nam Cung Đệ bất giác cong lên nở nụ cười, nàng luôn lo lắng hai người họ sẽ không chung sống được với nhau, nàng do dự, nhưng được sư phụ quyết định thay, trực tiếp đưa nhi tử tới tay Quân Mặc U.

Quan hệ huyết thống thật sự rất kỳ diệu, Hi Nhi sợ người lạ, ý thức thận trọng, đề phòng rất cao, nhưng dễ dàng tiếp nhận Quân Mặc U, hơn nữa còn trong lúc không có nàng mà ở chung rất vui vẻ. Nàng tìm đến Bắc thương, nghe hắn kể lại liên tục về cuộc gặp gỡ của hai phụ tử, trong lòng có chút ghen tỵ, càng làm cho nàng giận hơn là nhi tử từ nhỏ nghe lời nàng, sau khi có sự can thiệp của Quân Mặc U, nàng phải đứng sang một bên, thậm chí tiểu quỷ còn dạy bảo nàng.

"Hi Nhi, mẫu thân con có hơi ngốc nghếch, dễ bị mắc mưu, con phải làm tiểu nam tử hán bảo vệ mẫu thân. Mẫu thân nói cái gì, con chưa cần đồng ý mà phải nói lại cho phụ thân." Quân Mặc U 'nghiêm khắc' dạy bảo bạn nhỏ Nam Cung Hi.

"Vì sao phải nói cho phụ thân ạ?" Đôi lông mày nho nhỏ của Nam Cung Hi nhăn lại thành con sâu, mẫu thân từng nói phải nghe lời mẫu thân, phụ thân còn nói không được nói cho mẫu thân biết. Ài. . . Thế giới của người lớn thật phiền toái.

"Phụ thân có thể bày mưu tính kế cho con." Quân Mặc U khéo dẫn dắt.

"Ừ hừm!" Nam Cung Đệ nghe không lọt tai, lập tức cắt ngang, đen mặt mà nói: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Nam Cung Hi nhìn phụ thân một cái rồi đứng thẳng dậy: "Phụ thân nói muốn làm Gia Cát Lượng của Hi Nhi."

"Ồ?" Nam Cung Đệ nhíu mày, tiểu tử thối này còn biết nói dối: "Vậy con nói xem phụ thân có gì khác với Gia Cát Lượng?"

"Gia Cát Lượng phải mời ba lần mới rời núi, Hi Nhi không mời phụ thân, phụ thân tự đề cử mình, chắc chắn là không thông minh như Gia Cát Lượng." Nam Cung Hi mở tập tranh nhỏ ra, nháy mắt ra hiệu nói: "Mẫu thân, Hi Nhi biết dùng thành ngữ rồi."

"Hi Nhi giỏi quá." Nam Cung Đệ khom người nhìn thẳng Nam Cung Hi, thưởng một nụ hôn lên gương mặt bé.

Quân Mặc U không vui, hắn muốn xây dựng hình tượng vĩ đại trong cảm nhận của nhi tử, vì thế hắn nói: "Hi Nhi, có câu nói một cây làm chẳng nên non, cho nên làm sao Gia Cát Lượng thông minh. . ."

"Ồ, vậy phụ thân không thông minh bằng thợ giày (1)." Nam Cung Hi làm bộ như hiểu ra.

(1) Thợ giày: Ý nhắc đến thợ giày trong câu ‘Ba ông thợ giày hơn Gia Cát Lượng”.

Quân Mặc U: ". . ."

Nam Cung Đệ lén dựng thẳng ngón cái với Nam Cung Hi, chăm chú nhìn khuôn mặt u ám của Quân Mặc U, nàng cười tít mắt nắm tay Nam Cung Hi: "Hi Nhi, mẫu thân dẫn con đi gặp tổ mẫu."

Nam Cung Hi bĩu môi, do dự: "Mẫu thân, tổ mẫu không thích Hi Nhi."

Nam Cung Đệ thở dài, mặc dù lão phu nhân hơi thích nịnh hót, nhưng đó là cái tôi kỳ vọng quá cao đối với Thủy Dật, làm sao bà ấy có thể chấp nhận một cháu dâu xuất thân 'nha hoàn' chứ?

"Hi Nhi, tổ mẫu thích con, trước kia thân thể tổ mẫu không được thoải mái, cho nên tổ mẫu không vui, mặt không tươi cười." Nam Cung Đệ thấy Nam Cung Hi vẫn khó chịu, nàng kiên nhẫn khuyên giải: "Phụ thân Thủy Dật của con đi xa, lúc trước Hi Nhi đã đồng ý với phụ thân Thủy Dật rằng sẽ chăm sóc tốt cho tổ mẫu, chẳng lẽ con định nuốt lời, muốn cái mũi mọc dài ra sao?"

Nam Cung Hi băn khoăn một lát rồi gật đầu. "Hi Nhi sẽ nghe theo phụ thân Thủy Dật."

Mặt Quân Mặc U càng đen hơn, Thủy Dật không chỉ quan trọng trong cảm nhận của thê tử mà ngay cả địa vị trong lòng nhi tử cũng hơn hắn.

Nam Cung Đệ mang theo nhi tử tới Điện Bích Vân, lão phu nhân đang ngồi ở trên giường mỹ nhân thoải mái nhắm mắt, có hai cung nữ hầu hạ, một người bóp tay, một người đấm chân.

"Hoàng thượng vạn phúc." Cung nữ hành lễ với Nam Cung Đệ, sau đó hạ thấp người thỉnh an Nam Cung Hi.

Trên giường mỹ nhân, lão phu nhân nghe thấy tiếng, lập tức mở mắt ra, nhìn Nam Cung Đệ mặc long bào, bà ngây ngẩn cả người, nhưng cũng tỉnh táo lại rất nhanh mà thỉnh an.

Nam Cung Đệ vội vàng tiến tới đỡ.

Lão phu nhân ổn định thân thể, nhìn khuôn mặt xa lạ của Nam Cung Đệ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Bà đang sống tốt ở đất phong Bắc Nguyên, đột nhiên có đoàn người nói phụng mệnh Hoàng thượng tới đón bà vào hoàng cung đô thành, được ăn uống hầu hạ đầy đủ, không biết Hoàng thượng muốn làm gì.