Nam Cung Đệ nhìn theo ánh mắt Quân Mặc U thì nghe thấy tiếng rên rỉ ngâm nga như ẩn như hiện, trong nháy mắt mặt nàng liền đỏ ửng, nhìn lại cửa sổ đang mở rộng mới phát hiện vừa rồi bọn họ ở trong nhà trọ, hiệu quả cách âm căn bản là không có gì đáng nói. Chẳng phải màn ‘chiến đấu kịch liệt’ vừa rồi của nàng và Quân Mặc U đã bị nghe lén rồi sao?
Đáng giận! Quá đáng giận rồi!
Mấy người bọn họ đã biết rồi, lại còn có thêm mấy người kia nữa!
Nét mặt Nam Cung Đệ sa sầm nhìn lướt qua bảy người, Nam Cung Đệ hừ lạnh một tiếng nhưng không có quá nhiều uy lực. Bởi vì nàng và Quân Mặc U vừa mới ‘hoạt động’ xong, trên mặt vẫn còn vẻ kiều diễm mềm mại quyến rũ, trợn mắt lườm người khác cũng trở thành ôn nhu mềm mại, nhưng ngược lại Quân Mặc U đứng bên cạnh nhìn thấy nàng tỏ ra dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều hiếm thấy của thiếu nữ này, liền thản nhiên đứng che ở trước mặt nàng.
“Bắt sống!”
Vứt lại một câu nói, Quân Mặc U ôm lấy Nam Cung Đệ rồi phi thân rời đi, Mạc Vấn cùng đi theo phía sau nhưng vẫn duy trì một đoạn khoảng cách.
Ba người bay đến một đoạn ngõ vắng lặng, đứng ở trên nóc nhà, nhìn một nhóm mười mấy người ở trong ngõ, ăn mặc giống kiểu thương nhân đang tụ tập lại bàn bạc với nhau.
Liếc mắt nhìn nhau, Quân Mặc U gật đầu với Mạc Vấn, Mạc Vấn liền ẩn nấp ở phía dưới để nghe lén bọn họ nói chuyện, sau đó ngay lập tức đi đến bên cạnh Quân Mặc U lặng yên không một tiếng động, nói nhỏ: “Chủ tử, bọn họ đang phân công nhau hành động, tìm hiểu điểm dừng chân của người và chủ mẫu.”
“Tên cầm đầu thả cho chạy, còn lại... tất cả đều giữ lại.” Nam Cung Đệ lạnh lùng.
Nghe thấy vậy, đáy lòng Mạc Vấn run lên, hắn đương nhiên biết ‘giữ lại’ có nghĩa là gì, chính là khiến cho bọn họ vùi thây nơi đây.
Nam Cung Đệ coi như không nhìn thấy biểu cảm của Mạc Vấn, nàng sờ soạng tìm ống trúc gài bên thắt lưng, quay người lại nói với Quân Mặc U: “Chúng ta đi trước một bước, bọn họ ở phía sau dọn sạch đường.”
Mạc Vấn lau mồ hôi lạnh, mấy người họ đều đã đi qua rồi, lại còn cái gì mà dọn sạch đường, xem ra tối nay đã thật sự trêu chọc đến chủ mẫu rồi. Hắn thầm nghĩ rằng sau này tình nguyện đắc tội chủ tử chứ không được đắc tội chủ mẫu, mặc dù thủ đoạn của chủ tử tàn khốc một chút nhưng vẫn dễ chịu hơn thủ đoạn biến thái của chủ mẫu!
“Được.” Quân Mặc U trả lời, nghĩ nghĩ rồi kéo tay Nam Cung Đệ nói: “Nếu ‘nóng người’ rồi thì chúng ta lại luyện tập?”
Trong lòng Nam Cung Đệ đang tích tụ một ngọn lửa tà mị, vừa đúng lúc không có chỗ nào phát tiết ra, nghe xong đề nghị của Quân Mặc U, lại nhìn xuống dưới có hơn mười người, cười lên mấy tiếng nham hiểm: “Đúng lúc đang ngứa tay, chúng ta chia sẻ với Mạc Vấn một chút.” Dứt lời, nàng bèn dẫn đầu bay xuống ngõ nhỏ, rút ra nhuyễn kiếm quấn bên hông, trông giống như một món đồ để gặt lúa.
Không tới một khoảng khắc, đơn độc chỉ còn lại có hai người, Nam Cung Đệ trao đổi ánh mắt cùng Quân Mặc U, đồng thời đâm về phía tên cầm đầu. Tên cầm đầu cầm kiếm né tránh, kiếm của Quân Mặc U và Nam Cung Đệ cũng chuyển hướng đâm vào một tên đang chuẩn bị đánh lén, nhìn thấy trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, Nam Cung Đệ căm ghét đạp một cước lên người hắn, ngã đè lên người tên cầm đầu.
“Rút!” Nam Cung Đệ kéo tay Quân Mặc U, đạp lên vách tường rời đi.
Tên cầm đầu đứng ở giữa vũng máu xác chết rải đầy đất nhìn ba người rời đi, cả người phát ra sát khí khát máu, xé toang mặt nạ trên mặt rồi nắm chặt trong tay, rất lâu cũng không rời khỏi.
--
“Vì sao lại tha cho hắn?” Quân Mặc U ôm Nam Cung Đệ ngồi trên lưng ngựa mà Mạc Vấn đã chuẩn bị.
Nam Cung Đệ ngáp dài nói: “Mặc dù Sở Mộ Khoảnh hận không thể giết chết ta, thế nhưng nếu không có ai trợ giúp thúc đẩy thì cũng sẽ không vội vàng gấp rút giết ta như vậy, chắc hẳn còn có lão bất tử kia gây khó dễ bên trong, nếu như Quý Vân không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ phải bị hành hình.” Nàng rất kỳ vọng, qua lần thử thách này, sẽ biết được địa vị của Quý Vân trong suy nghĩ của Sở Mộ Khoảnh nặng đến mức nào.
“Vu sư?” Khóe miệng Quân Mặc U hơi cong lên, đáy mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
“Còn có một người, ảnh hưởng lớn nhất đến lão bất tử.” Đáy mắt Nam Cung Đệ lóe lên ánh sáng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, xoay người dặn dò Mạc Vũ: “Ngươi đến Vương Đô, bắt lấy Mộ Hải nhốt lại, bảo Tiểu Bàn mang một bàn tay của Mộ Hải đến cho Mộ Vân.”
Mạc Vũ gật đầu lia lịa, lĩnh mệnh rời đi.
“Đến núi Lục Bình sao?” Quân Mặc U nhìn phương hướng ngựa đang đi, nhíu mày nói.
Nam Cung Đệ gật đầu: “Thủy Dật là tâm bệnh của ta.”
Đôi mắt Quân Mặc U chán nản, im lặng không nói gì.
Nam Cung Đệ cảm nhận được hơi thở bất ổn của hắn, quay đầu lại nhìn đôi môi mỏng gợi cảm của Quân Mặc U đang mím chặt, trong đáy mắt có vẻ mất mác, nàng không nhịn được đành quay người lại ôm lấy cổ hắn nói: “Ta chết vài lần cũng không đủ để đền đáp ân tình của Thủy Dật, giá trị của ta đối với hắn không như nhau, không phải tình yêu nam nữ, mà là tình thân. Cho nên… đừng ghen.”
Ánh mắt sâu xa của Quân Mặc U nhìn chằm chằm vào Nam Cung Đệ một lúc lâu, khẽ mấp máy môi mỏng: “Nàng suy nghĩ nhiều quá rồi.” Nhìn thấy nàng ra vẻ không tin tưởng, hắn lại nói: “Ta đang nghĩ Thủy Dật đã nhìn trúng cái gì của nàng, mà lại liều mạng cứu ngươi nhiều lần, có phải muốn ta nợ hắn nhân tình hay không?”
“Đẹp mặt huynh!”
Nam Cung Đệ đấm cho Quân Mặc U một cái, bĩu môi, chỉ toàn nói bừa!
“Vậy huynh nhìn trúng ta cái gì?” Nam Cung Đệ không vừa ý, thở dài nói: “Phải rồi, năm đó ta ‘chết’, huynh cũng được lắm, nuôi nhốt rất nhiều nữ nhân, cũng không ngốc giống Thủy Dật như thế.”
Quân Mặc U nghe thấy nàng chế nhạo mình rồi lại coi trọng Thủy Dật, trong lòng không thể chấp nhận nổi, nghiêm khắc cắn lên cánh môi mềm mại của nàng: “Cắn chết nàng cái đồ vô lương tâm.”
Nam Cung Đệ thấy hắn cam chịu liền vui vẻ nói: “Á, chua chết rồi, ở đâu ra bình giấm chua này vậy?”
Quân Mặc U liếc nhìn nữ nhân đang lên mặt tự mãn, im lặng không nói gì.
Nam Cung Đệ cũng không thoải mái, diễn kịch có một mình thì diễn không xong, vì thế nàng tập trung lên đường. Hai người phải tốn thời gian một ngày một đêm mới chạy tới chân núi Lục Bình.
Nổi tiếng nhất ở núi Lục Bình chính là dưới chân núi có một đầm nước màu xanh thăm thẳm, trong đến mức có thể nhìn được tận đáy, bên trong có trồng loại hoa sen bảy màu. Mà khiến cho người ta thèm muốn chính là cá mè ở trong sông, con nào con nấy béo ú mập mạp, chất thịt màu trắng mềm mại, cực kỳ ngon miệng. Đặc biệt nếu dùng lá sen để bọc bên ngoài, khi nấu chín sẽ tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của lá sen, cực kỳ ngon miệng.
Quân Mặc U nhìn non xanh nước biếc, ngát hương hoa sen, sự mệt mỏi vì đi đường suốt đêm liền tiêu tán hết, nhất thời vui vẻ thoải mái.
“Nàng… ở trong này ba năm?” Quân Mặc U gượng gạo hỏi.
Nam Cung Đệ lắc lắc đầu, đôi mắt hướng về nơi phong cảnh hợp lòng người này, “Năm đầu tiên ở chỗ này, sau đó ở trong thôn xóm phía sau núi hơn một năm, còn có ở trong Vương phủ Bắc Nguyên nửa năm nữa.
Quân Mặc U ôm lấy cánh tay nàng nắm thật chặt, nhìn về sương mù bao phủ núi Lục Bình, liếc mắt nhìn xuống dòng sông chảy giữa hai ngọn núi có một vầng cầu vồng, tâm tình vui vẻ nói: “Nàng đã từng nói khi mưa gió qua đi, sẽ được nhìn thấy cầu vồng, nàng xem, chỗ kia có một cầu vồng bảy màu, cực kỳ đẹp mắt!”
Nam Cung Đệ nhìn theo ngón tay hắn chỉ, chỉ cười mà không nói gì, nàng hiểu được ‘cực kỳ đẹp’ trong lời hắn ngụ ý là khen ngợi thật sự đẹp, chứ không đơn thuần chỉ là phong cảnh.
Đúng vậy!
Không thể không nói cầu vồng này xuất hiện quá hoàn hảo đúng chỗ!
“Chúng ta đến gặp sư phụ, huynh phải cảm tạ ông ấy thật tử tế, nếu không phải nhờ ông ấy thì chúng ta có thể vẫn chưa được gặp nhau.” Nam Cung Đệ kéo cánh tay Quân Mặc U, cùng nhau đi lên núi. Nhưng bỗng nhiên, nàng dừng bước: “Đúng rồi, sư phụ thích uống rượu, nếu chúng ta mang tay không đến thì sư phụ sẽ không cho phép chúng ta đi vào.”
Quân Mặc U nhíu mày, nhìn hơn mười dặm xung quanh đều không có quán rượu hay nhà trọ nào, phải đi đâu để mua rượu đây?
“Đi, ta biết sư phụ chôn rượu hoa đào ở đâu.” Nam Cung Đệ và Quân Mặc U cùng nhau đào ra một vò rượu hoa đào, nàng vạch giấy gói ở bên ngoài ra, ngửi một hơi thật sâu mùi rượu, khiến cho mấy con sâu tham lam muốn chui ra ngoài. “Không được rồi, lên núi nhanh thôi.” Nàng vội vàng che kín giấy dầu lại.
Hai người lên đến trên núi thì vừa lúc nhìn thấy lão nhân Hộ Ưu đang làm cỏ, Nam Cung Đệ mỉm cười ngọt ngào nói: “Sư phụ, người xem đồ nhi mang cho người đồ gì tốt tới này.” Nói xong, nàng quơ quơ bình rượu trong tay.
Đầu lão nhân Hộ Ưu đầy mồ hôi, cuốn tay áo lên rồi quay đầu nhìn thấy vò rượu trong tay Nam Cung Đệ, vội vàng ném cái cuốc sang một bên, phóng đến nhanh như một cơn gió mà giật lấy vò rượu, vén giấy gói lên ngửi ngửi một chút, cuống quýt khen ngợi rồi hớp một ngụm lớn, thỏa mãn nói: “Vẫn là đồ nhi hiếu thuận, biết dùng đồ tốt để hiếu kính vi sư, nhưng mà… nhưng mà sao vị rượu này lại quen thuộc thế nhỉ, hình như đã uống qua ở đâu rồi.”
Nam Cung Đệ thầm ‘hồi hộp’, gượng cười: “Sư phụ, người là tửu tiên kia mà, mỹ tửu trong thiên hạ kia đều có dấu chân của người, cảm thấy quen thuộc cũng chẳng có gì lạ.”
Hộ Ưu lão nhân gật gù, nhưng ngay lập tức lại vội vã lắc đầu: “Không đúng.” Ông lẩm bà lẩm bẩm: “Rượu này giống với rượu mà trước đây không lâu Dật Nhi mang đến cho vi sư, các ngươi quả không hổ là sư huynh muội.”
“Phì…” Nam Cung Đệ và Quân Mặc U cùng cười, nói liên miên: “Chúng ta trên đường đến đây, đều là cùng đi chung một tuyến đường, trùng hợp, trùng hợp mà thôi.” Nói xong, nàng vội vàng dìu lão nhân Hộ Ưu vào nhà tranh.
Trong gian phòng đơn giản chỉ có bàn trúc ghế trúc và giường trúc, ngoài ra chỉ có dụng cụ nấu cơm, gian bên cạnh sát với nhà tranh chất đầy thảo dược, mùi thuốc đắng bay vào từng trận khiến trong bụng Nam Cung Đệ lại co rút liên tục.
Cảm thấy Nam Cung Đệ khác thường, Quân Mặc U lo lắng hỏi: “Mệt rồi hả?”
“Không phải, ngày đó phải uống thuốc đắng suốt một hai năm, nên giờ ngửi thấy là đau bụng.” Có thể thấy được năm đó nàng bị lão nhân Hộ Ưu hủy hoại, thân thể không khống chế nổi nữa nên mới sinh ra phản ứng.
Quân Mặc U đau lòng ôm lấy nàng ngồi xuống trên đùi mình, lấy ra nước Tuyết Liên ở trong ngực huơ huơ qua mũi nàng rồi để nàng uống xuống: “Có phải nằm nghỉ ngơi một chút không?”
Nam Cung Đệ lắc đầu, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Sư phụ, Thủy Dật đâu?”
Nụ cười trên mặt lão nhân Hộ Ưu bỗng chốc cứng đờ, đặt rượu lên bàn rồi liên tục thở dài.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề, trong lòng Nam Cung Đệ có dự cảm không tốt, run run khóe môi hỏi: “Hắn… rốt cuộc là thế nào rồi?”
Lão nhân Hộ Ưu giơ tay làm động tác mời đi theo, chỉ ra phía bên ngoài rồi đứng dậy dẫn đường.
Suốt dọc đường đi không hề nói chuyện.
Ba người rẽ ngang rẽ dọc đi xuyên qua đường mòn, đi đến rừng hoa đào, trong rừng có một căn nhà gỗ nhỏ tinh xảo, phong cảnh vốn là cực kỳ đẹp đẽ, nhưng vị thuốc đông y nồng nặc bao trùm lên hương hoa đào nhàn nhạt, khiến phá hủy hết cảm giác tươi đẹp.
“Khụ khụ…” Còn chưa đến gần, một tiếng ho khan tê tâm liệt phế đứt quãng đã truyền đến.
Trái tim Nam Cung Đệ thắt chặt lại, cất bước nhanh hơn tiến đến đẩy cánh cửa đóng chặt ra, vị thuốc đông y trong nhà gỗ đắng gay cả mũi, cửa sổ bị vải đen dày che kín, kín đến không một kẽ hở.
Mà đồ vật duy nhất trong nhà – chiếc giường gỗ nhỏ, bên trên là Thủy Dật đang đắp chăn dày cộp, trên đôi má trắng xanh lộ ra xương gò má cao cao, môi khô nứt nẻ, ẩn hiện vết máu, đôi mắt thanh tịnh mất hồn, nhưng khi nhìn thấy Nam Cung Đệ bước vào, lại đột nhiên hiện lên một tia sáng.
“Khụ khụ… nàng đã đến rồi… Khụ khụ…” Thủy Dật chìa ra bàn tay khô gầy, cố sức chống đỡ thân thể ngồi dậy, rồi túm lấy áo khoác dày nặng.
Đôi mắt Nam Cung Đệ liền trở nên đỏ ngầu mờ đục, mới không được bao lâu mà hắn đã gầy đến không thành hình người rồi hả?
“Huynh nằm xuống.” Nam Cung Đệ tiến lên phía trước, muốn đỡ cho Thủy Dật nằm xuống, nhưng lại bị Thủy Dật ngăn lại: “Ta muốn ra ngoài đi dạo.”
Nam Cung Đệ rưng rưng nước mắt gật đầu, bộ dáng này của hắn khiến cho người ta thương xót, đau đớn!
“Ngươi ở đây, ta có lời muốn nói với Đệ Nhi.” Sắc mặt Thủy Dật trắng đến mức gần như trong suốt, yếu ớt nói với Quân Mặc U: “Không tốn nhiều thời gian đâu.”
Đáy lòng Quân Mặc U chấn động, không ngờ được Thủy Dật lúc rời đi sắc mặt ửng đỏ, hiện tại xem ra đã không còn được bao nhiêu dương thọ. Lần trước Quân Mặc U nhận được bức thư, còn lầm tưởng rằng hắn ta cố ý, cho nên trong lòng có chút không vui, chưa hề đoán được… Quân Mặc U gật đầu nặng nề, cả đời này Thiển Thiển sẽ không thể quên hắn ta, cho dù hắn ta có chết thì cũng sẽ vĩnh viễn sống ở trong lòng Thiển Thiển.
Nam Cung Đệ cắn môi, trấn an Quân Mặc U vừa bị nàng lãng quên, thấy hắn gật đầu, trong lòng nàng mới cảm thấy dễ chịu, trong phút chốc thở phào nhẹ nhõm.
Hai người cùng dựa vào nhau đi vào trong rừng đào, cách đó không xa có một đình bát giác, Thủy Dật chỉ tay, Nam Cung Đệ hiểu ý đỡ hắn đi vào trong đó. Nàng cầm đệm lót đặt lên trên ghế đá lạnh lẽo rồi cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống, lấy miếng da hổ cho hắn khoác lên người.
“Cùng ngồi đây với ta.” Giọng nói của Thủy Dật nhẹ đến mức tựa như có một cơn gió thổi qua liền tiêu tán mất.
Nhưng Nam Cung Đệ lại nghe được rõ ràng, cố nén xuống chua xót trong hốc mắt, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Có phải nàng nghi ngờ bệnh tình của ta lại chuyển biến nhanh như vậy hay không?” Thủy Dật không nhìn Nam Cung Đệ mà nhìn cánh hoa đào đang tung bay, ngoảnh lại tự nói: “Ta rất không muốn nói tốt cho Bắc Viên Trần, hắn cực kỳ có khả năng sẽ ngăn chặn đường lui của nàng, ta còn hận không thể nhiều lời nói xấu hắn thêm vài câu, nhưng có người đã từng nói ‘Người đến lúc sắp chết nói gì cũng tốt’, nên trong lòng ta giấu không được đành phải nói thật. Bệnh tình của ta sớm đã chuyển biến xấu, hôm đó ngất xỉu trong lòng nàng đã hấp hối rồi, nhưng Bắc Viên Trần dùng máu của hắn giúp ta kéo dài sự sống, mỗi ngày uống một chén, mãi đến lúc ta rời đi.”
“Mặc kệ nguyên nhân gì cũng không thay đổi được sự thật rằng hắn ta đã từng phản bội nàng, tuy là vì bất đắc dĩ, vì muốn ở bên cạnh nàng lâu hơn, cuối cùng làm một chuyện thay cho nhà Bắc Viên, kết quả khiến cho nàng phải nhận lấy quá nhiều chuyện không cần thiết. Nhưng những việc này nhất định sẽ xảy ra, cho dù trước đây hắn ta đồng ý với nàng làm Hoàng đế Tuyết Lâm.
Thủy Dật nói dài như thế này, có chút thở không ra hơi.
Nam Cung Đệ mím chặt môi, rất lâu sau mới chậm rãi nói, “Huynh còn nói không nói tốt cho người ta, lại còn không chăm sóc tốt cho cơ thể, vậy mà cứ nói một chuỗi một chuỗi lời thay cho người khác.”
“Đó là sự thật, cũng giống như chúng ta có muốn thay đổi cũng không được.” Thủy Dật cười gượng vài tiếng, Bắc Viên Trần đối xử với nàng thật sự tốt, mặc dù còn chưa tốt đến mức mất hết lý trí, bỏ lại tất cả.” Ta nói những lời này, không phải hy vọng nàng đối xử với hắn ta tốt hơn, mà là vào lúc mấu chốt, tha cho hắn ta một mạng.”
Nam Cung Đệ gật đầu, nhân tình của Bắc Viên Trần bọn ta đều ghi tạc trong lòng, nàng thở dài một hơi, cảm giác bầu không khí ngưng đọng lại. Nam Cung Đệ làm ra vẻ thoải mái nói: “Nhân tình của huynh với hắn, ta thay huynh hoàn trả, sau cùng tha cho hắn một mạng coi như đã thanh toán xong, huynh cũng không cần phải phát thẻ người tốt ra nữa, ta thề kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa để trả lại ân tình của hắn.”
Thủy Dật khẽ nở nụ cười mệt mỏi. “Không đâu…” Kiếp sau ta còn muốn cùng nàng kết lại duyên phận mà kiếp này đã bỏ lỡ, sao có thể cam lòng để một lần nữa buông tay?”
Nam Cung Đệ cũng cười, nước mắt cứ thế lăn dài theo khóe mắt mà chính nàng cũng không phát hiện ra.
Thủy Dật cười ngốc nghếch, hắn chỉ ngốc nghếch với một mình nàng mà thôi.
“Đệ Nhi… Ta muốn nghe nàng hát, nàng có thể hát một bài cho ta hay không…” Trên mặt Thủy Dật cố gắng nở nụ cười, cười đến mức thiếu sức sống, cười đến mức toàn thân không còn chút sức lực nào cả, cả cơ thể dựa lên trên bàn đá thì hắn mới không bị trượt xuống đất.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Thủy Dật, Nam Cung Đệ quay mặt đi, nhìn về hướng khác thoải mái tùy tiện mà hát lên bài hát ‘Thiên mệnh phong lưu’. Lời ca rõ ràng rất nhẹ nhàng thoải mái và ngông cuồng, nhưng nàng hát lên lại mang đậm bi thương, nước mắt cứ tùy tiện tuôn xuống từng dòng, nhìn Thủy Dật không chớp mắt.
Nhìn cánh tay đang chống đầu của hắn từ từ buông xuống, cuối cùng trán hắn cũng chầm chậm đặt lên bàn đá, mà cánh tay kia lại trượt xuống khỏi bàn…
Nam Cung Đệ cảm thấy như bên trong ngực mình có thứ gì đó liên tục bị khoét đi, vừa trống rỗng vừa đau đớn, cơn đau lan ra khắp cơ thể, hát cũng không thành giai điệu gì.
Một giọt, hai giọt, ba giọt, nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay, bắn ra những hạt nhỏ li ti, đôi mắt phượng của Nam Cung Đệ trống rỗng nhìn người đang nằm phủ phục trên bàn đá, khẽ hé đôi môi đang run nhè nhẹ, một lúc lâu sau mới nỉ non thống khổ: “Thủy Dật, huynh nói ta hát có hay không? Đây là một bài hát ta thích nhất.”
Nước mắt nàng vẫn lặng lẽ rơi xuống, trên mặt nàng lại hiện ra một nụ cười đẹp đẽ thê lương, nhưng nụ cười này nhìn còn khó coi hơn cả khóc, giọng nói run rẩy: “Huynh có nghe ra ta đang hát lạc điệu rồi không?”
Nam Cung Đệ nhẹ nhàng ôm lấy đầu Thủy Dật, bàn tay phủ lên gương mặt xám trắng không mang theo một chút nhân khí nào của hắn, ngón tay cố kìm nén không ngừng run rẩy. Dưới lòng bàn tay nàng, nhiệt độ trên khuôn mặt hắn dần dần hạ thấp xuống, trái tim nàng như bị đâm mạnh, bàn tay vuốt ve đôi má gày gò của hắn, cất tiếng nghẹn ngào, giọng nói nhẹ đến mức chỉ có bản thân mình nghe thấy: “Ta còn chưa hát xong mà…”
Sao huynh lại không chịu nghe ta hát xong chứ?
“Thủy Dật…”
Nam Cung Đệ gục đầu lên người hắn, bả vai mảnh mai gầy yếu hơi run lên, mặc cho nước mắt chảy đến cạn khô.
Dường như ông trời cũng cảm nhận được nỗi bi ai tột cùng của Nam Cung Đệ, trong giây lát gió mưa bắt đầu khởi động, trời đất âm u, đè nén lồng ngực con người trĩu nặng khó có thể hô hấp.
Cuồng phong cuốn sạch rừng hoa đào, cánh hoa bay lượn ngập trời, một trận mưa hoa đào rực rỡ nhẹ nhàng bay xuống, trải ra khắp mặt đất một lớp trắng như tuyết, vừa giống như đang cúng tế, lại vừa giống như đang khuếch đại lên nỗi bi thương không cách nào phát tiết.
Nam Cung Đệ xơ xác ngồi bên trong đình bát giác, rõ ràng cảm nhận được thân thể hắn từ ấm áp trở nên lạnh lẽo, từ mềm mại trở nên cứng ngắc.
Đôi môi nàng vốn đỏ mọng trơn bóng giờ đây cũng trở nên trắng bệch khô nứt, hai mắt vô hồn nhìn cánh hoa đào rơi trên người hắn, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng nhu hòa.
Nàng giơ tay lấy tấm khăn trùm trên đầu hắn xuống, tựa như là muốn nhìn hắn cho thật kỹ, bù đắp lại quãng thời gian bọn họ đã bỏ lỡ. Thế nhưng ngay tại khoảnh khắc nàng lấy khăn xuống, ngón tay nàng ở mép tóc của hắn lại cứ thế cứng đờ, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Toàn bộ tóc trên đầu hắn tung bay, mềm mại bóng loáng trượt hết xuống tựa như tơ lụa, nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, dường như bọn chúng cảm nhận được chủ nhân của mình đã không còn nữa, liền như một tấm màn đen nhẹ bay theo gió, phủ kín trên bàn đá, lác đác rơi rụng xuống mặt đất.
Nam Cung Đệ sững sờ một lúc, đôi mắt sưng đỏ như chứa đầy sạn bên trong, đau rát khó chịu, lại không thể chảy ra một giọt nước mắt nào nữa!
Trên gương mặt trắng xanh chậm rãi nở nụ cười, nụ cười tươi tắn không hề gượng ép, nhợt nhạt nhưng lại rung động lòng người.
“Thủy Dật à…” Dường như nàng đã quên đi tóc hắn đang bay xuống từng sợi từng sợi, nhẹ nhàng đặt lên đầu hắn một nụ hôn rồi ngừng lại rất lâu, không liên quan đến tình cảm, cũng không liên quan đến cảnh sắc.”
“Ta vì huynh mà cầu xin ông trời một điều mà ta chưa bao giờ tin, kiếp sau, đừng gặp lại ta nữa, ta chỉ mong sao huynh có thể tìm được một nữ tử dịu dàng lương thiện, nàng ấy yêu huynh, thương huynh, nhớ huynh, hiểu huynh, cho huynh cả cuộc đời không lo nghĩ. Huynh, có nghe thấy không?”
Đột nhiên gió ngừng thổi, trong rừng hoa đào, một nam tử đứng ngạo nghễ như tùng xanh trong tuyết trắng, khuôn mặt cả ngày giấu ở trong bóng tối được ánh mặt trời bao phủ, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong mờ nhạt, giống như đang nói:
Chỉ cần nàng muốn, ta không đành phụ!
--
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Sắc trời u ám che phủ bởi bi thương, Nam Cung Đệ thay một bộ y phục thuần trắng, tóc đen búi tùy tiện ở sau gáy, ngoài ra còn cắm thêm một đóa hoa trắng. Khuôn mặt gày gò chỉ to cỡ bàn tay, quai hàm nhọn hoắt, sắc mặt gần như trong suốt, đôi mắt sưng đỏ nhìn ngôi mộ mới xây bên trong rừng đào, lác đác điểm xuyết bởi những cánh hoa.
“Thiển Thiển…” Quân Mặc U ngắm nhìn ngôi mộ lẻ loi, giơ tay đỡ lấy Nam Cung Đệ đang lảo đảo sắp ngã, mới chỉ mấy ngày mà nàng đã gầy đi nhanh chóng, ôm vào trong lòng chẳng khác nào một nắm xương. “Nàng phải sống tiếp thật tốt mới chính là hồi báo lớn nhất đối với Thủy Dật.” Hắn đau lòng gạt đi giọt nước mắt trong suốt vương trên mi mắt nàng.
Nam Cung Đệ cắn môi, nhìn lão nhân Hộ Ưu đang quay lưng rời đi, chậm rãi gật đầu.
“Ta muốn đón lão phu nhân đến hoàng cung Nam Chiếu, ta đã đồng ý với hắn, phải đối đãi lão phu nhân cho thật tốt.” Đã nhiều ngày nay Nam Cung Đệ đến một giọt nước cũng chưa uống, giọng nói khàn đặc pha lẫn tạp âm rè rè.
Quân Mặc U gật đầu, dìu nàng đi ra ngoài: “Nàng định xử lý Quản Lạc thế nào?” Trên danh nghĩa thì nàng ấy chính là thê tử của Thủy Dật.
Nghe thấy vậy, Nam Cung Đệ thu lại giọt nước mắt vừa trực trào ra ngoài, mở to mắt ép nước mắt quay trở về, khống chế cảm xúc của mình rồi nói: “Hắn không yêu Quản Nhạc, Quản Nhạc cũng không yêu hắn, sở dĩ đồng ý cưới là vì để cho ta dễ sinh hoạt hơn ở Bắc Nguyên, không để cho lão phu nhân gây khó dễ.” Nàng dừng lại một chút rồi nói: “Từ đầu đến cuối Quản Nhạc chỉ yêu một mình Bắc Viên Trần, ta sẽ đưa thư hòa ly của Thủy Dật viết cho nàng.”
Trong lòng Quân Mặc U thầm cảm phục Thủy Dật, suy xét thấu đáo, làm việc cẩn thận, tất cả mọi chuyện đều được thu xếp thỏa đáng, hoàn mỹ đến cực hạn.
Ngay trước khi Thủy Dật lâm chung đã viết xong thư hòa ly. Sau khi hắn chết thì Quản Nhạc không cần phải giữ đạo hiếu thay cho hắn, cứ tự do cưới gả.