Trăng sáng lên cao, gió đêm nhẹ thổi.
Một luồng khí lạnh nhẹ thổi vào trong phòng, Nam Cung Đệ vắt khô khăn mặt rồi đặt lên trán Thái Niệu. Nàng đứng dậy định đóng cửa sổ lại, xuyên qua song cửa nhìn lên ánh trăng lưỡi liềm, khẽ thở dài, còn có nửa tháng nữa là đến tân niên rồi, không biết đêm trừ tịch có thể được đoàn tụ gia đình hay không?
“Ưm…” Thái Niệu khó chịu rên rỉ, vô thức xoay xoay đầu làm rơi khăn mặt trên trán xuống. Nam Cung Đệ nhặt lên bỏ vào trong chậu đồng, suy nghĩ một chút rồi nhét lại góc chăn cho Thái Niệu, bê chậu đi ra ngoài đổi nước.
Nàng mới đi được xuống mấy bậc thang, đúng lúc trông thấy một người áo đen lén lút đi ra từ phòng của ma ma trên lầu tư. Nam Cung Đệ bèn ném chậu đồng đến. Người áo đen phát hiện ra có người đến, ngay lập tức hắn nhanh chân chạy trốn, Nam Cung Đệ nhìn thấy trong tay hắn cầm một bao đồ đạc nên truy đuổi tới cùng.
Trong giây lát, một nam tử mặc áo đen xuất hiện trên lầu năm, chọc thủng cửa sổ, đèn đuốc bên trong vẫn sáng trưng, hắn nhìn thấy trên giường có người nằm, liền nở nụ cười lạnh lẽo, đốt cuộn giấy ở trong tay rồi ném vào bên trong.
Một lúc sau hắn mới bịt miệng bịt mũi đi vào, ôm lấy người trên giường rồi phá cửa sổ mang đi, đi thẳng đến ngôi nhà cũ bỏ hoang ở trong viện. Dưới bụng hắn dâng lên một luồng nhiệt nóng, mặt hắn liền biến sắc, thầm nghĩ thuốc này quả là rất lợi hại, trên người nàng chỉ còn lưu lại có một chút hương nhạt thôi cũng đủ khiến cho hắn kích tình rồi.
Đi thẳng đến chủ viện, nam tử thả người đang giãy giụa liên tục lên bàn tròn, nhìn gương mặt trái xoan của nàng đều đỏ hồng, đôi môi nhỏ nhắn ửng đỏ đang khẽ rên rỉ những âm thanh làm say lòng người, ánh mắt hắn trở nên u ám, hơi thở nặng nề cắn lên môi nàng.
Trong cơ thể Thái Niệu cháy lên một quả cầu lửa nóng rực, toàn thân nàng bỏng rát y như có vô số côn trùng nhỏ đang gặm cắn, tê dại trống rỗng khiến nàng liên tục vặn vẹo thân thể, khó chịu cất lên tiếng rên rỉ, mãi đến khi trên cánh môi chạm phải một vật mềm mại, đại não nàng mới nổ ầm một tiếng, rơi vào hư vô, một mùi khói nồng nặc xông vào khiến nàng khó chịu nhăn mũi. Bỗng nhiên trong đầu nàng có một giây phút thanh tỉnh lại, nhớ ra đó không phải là mùi hương quen thuộc, nàng liền liên tục cố gắng vùng vẫy, thế nhưng tay chân đều không có sức lực, trong lòng Thái Niệu lo sợ, biết rõ mình kháng cự nhưng tất cả đều là vô tích sự, hai tay làm trái với ý muốn, yếu ớt đặt lên cổ nam nhân kia…
“Tông Chính… Khắc, ta là Hoàng tẩu… của ngươi.” Thái Niệu cố gắng mở mắt, nàng cảm thấy ghê tởm với hành vi đáng xấu hổ của mình, nên mới muốn thức tỉnh lý trí của nam nhân đang hoành hành ngang ngược trên người mình.
Nhưng đáng tiếc, Tông Chính Khắc từ sớm đã bị cấm dược làm mê hoặc tâm trí, nào có nghe thấy lời của Thái Niệu? Hắn một lòng chỉ nghĩ đến chuyện phải báo thù cho Bảo Nhi, hơn nữa bản thân còn tù túng lâu ngày, âm thanh nũng nịu của nữ nhân dưới thân khơi gợi cho thú tính trong cơ thể hắn bộc phát, mặc dù ngăn cách bởi y phục nhưng hắn vẫn cúi xuống cắn chuẩn xác lên đúng ‘hạt gạo’.
Thái Niệu bị cảm giác tê dại vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến cho nàng vô tình thốt lên tiếng, thế nhưng âm thanh vừa ra đến miệng nàng liền cắn chặt cánh môi. Ý thức của nàng vừa khó khăn lắm mới thanh tỉnh giờ lại dần dần mơ hồ, nàng hiểu rõ tình cảnh mình gặp phải hiện tại, tuyệt vọng muốn cắn lưỡi tự sát, thế nhưng hàm răng mệt mỏi như nhũn ra, không còn hơi sức nào nữa. Đến lúc khoái cảm dâng lên trong người, sự trong sạch cuối cùng của Thái Niệu bị xói mòn, nước mắt nhục nhã lăn dài trên mặt, nhưng như thế lại càng kích thích nam nhân trên người nàng.
Bên ngoài, Nam Cung Đệ truy đuổi qua mấy cái đường ngang ngõ hẻm, cuối cùng cũng bắt kịp người áo đen, đoạt lấy bao vải từ trên tay hắn, nhìn vào bên trong toàn bộ đều là một chút ít vàng bạc châu báu, còn có mấy bức mật tín mà ma ma của Linh Lung các thu thập được. Nàng đá ngất người áo đen rồi xách đến Linh Lung các giao cho ma ma vừa mới giật mình tỉnh giấc.
Đổi lại một chậu nước mới xong, Nam Cung Đệ vội vàng đi lên lầu năm, cánh cửa vừa mở ra, một mùi hương lạ lùng thoang thoảng bay vào mũi, Nam Cung Đệ khẽ ngửi một chút, thoáng chốc sắc mặt đại biến, chạy vọt vào bên trong nhưng người trên giường đã không còn nữa. Nàng ném chậu đồng đi, lấy tín hiệu trong tay áo ra bắn lên trời rồi dùng khứu giác nhạy bén của mình lần tìm dựa theo mùi hương như có như không.
Cuối cùng đến trước cửa căn nhà cũ bỏ hoang thì không ngửi thấy nữa, Nam Cung Đệ dừng lại một chút, cảm nhận được không khí đang chấn động, lạnh lùng nói: “Ngươi đến ám thất trong phủ Tương vương báo cho Tông Chính Liệt, nói là vương phi của hắn bị trúng cấm dược, chờ hắn thời gian một nén nhang, nếu như không đến kịp thì ta sẽ tùy tiện tìm nam nhân đến theo thứ tự.” Dứt lời, nàng bèn nhảy vào bên trong sân, nhanh chóng đi tìm kiếm mục tiêu.
Mà ngay lúc Nam Cung Đệ tìm thấy được căn nhà cũ, mục tiêu đầu tiên là hướng đến bên trong chủ viện, nhưng khi nàng vội vàng bước vào, bên trong đã tràn ngập mùi dâm đãng ái muội.
Tông Chính Khắc thấy Thái Niệu mất đi ý thức, động tác ma sát khiến cho toàn thân nàng cứng ngắc, hắn giống như dã thú in dấu vô số vết đỏ lên phần da thịt trần trụi của nàng, thô bạo xé rách váy Thái Niệu ném xuống, khẩn cấp không kiềm chế được cầm lấy gậy sắt sẵn sàng xâm nhập ngõ hẻm…
Tiếng hô hấp dồn dập vang đến cửa chủ viện, bên tai nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ, xen lẫn với tiếng rên rỉ hoan lạc, trong nháy mắt sắc mặt Nam Cung Đệ trắng bệch. Nàng phá cửa xông vào, tình hình bên trong thực sự giống như cây gậy giáng thẳng vào đầu, khiến cho đầu óc của nàng chấn động đến trống rỗng.
Trên bàn tròn đối diện cửa, hai bóng người đè lên nhau, sắc mặt Thái Niệu ửng hồng, tà áo lộn xộn, nửa người dưới váy áo đã tuột đến gót chân, mà tên nam nhân kia cũng đã cởi ra quần lót, đang chuyển động ra vào trên người nàng, phát ra những âm thanh dâm đãng!
Một luồng nhiệt nóng dâng toán loạn lên đỉnh đầu Nam Cung Đệ, toàn thân nàng tỏa ra sát khí, nàng nhảy vọt qua ngưỡng cửa rồi đạp một cước cảnh cáo lên bụng nam nhân, hắn bị đau lui về phía sau vài bước, Nam Cung Đệ lại thần tốc dồn hết sức lực đá một cước vào cái vật đang ngẩng cao đầu kia.
“Á…” Sắc mặt Tông Chính Khắc biến thành màu đỏ tía, hai tay che dưới háng, đau đớn kịch liệt trước nay chưa từng gặp khiến hắn khôi phục lại lý trí.
Ánh mắt Nam Cung Đệ lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao quét qua hắn, rồi cởi áo khoác của mình ra phủ lên người Thái Niệu đang lõa lồ, nàng lấy một bình sứ lấp lánh trong suốt từ trong túi áo ngầm ra, lấy một viên thuốc màu đỏ rực đút cho Thái Niệu nuốt xuống.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Thái Niệu, lòng Nam Cung Đệ như bị dao cắt, cuối cùng vẫn đến chậm một bước…
Khép lại vạt áo cho Thái Niệu xong, Nam Cung Đệ ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt đầy tia máu của Tông Chính Liệt đang đứng ở cửa, cổ họng nàng cứ như bị một bàn tay to lớn bóp chặt nói không nên lời.
Chuyện lần này xảy ra là do sai lầm của nàng, nếu không phải nàng ra ngoài đuổi theo người áo đen, thì cũng không đến mức làm cho Tông Chính Khắc thực hiện được hành vi.
“Xin lỗi…” Nam Cung Đệ phát hiện mấy chữ này thật sự yếu ớt biết chừng nào, thương tổn như vậy đối với Thái Niệu mà nói chắc chắn chính là trí mạng, ở thời cổ đại trinh tiết không khác gì mạng sống cả, huống chi ở hiện đại cũng không mấy ai có thể chấp nhận được đả kích như vậy.
Ánh mắt Tông Chính Liệt vốn luôn luôn bình tĩnh nay lại giống như một con dã thú điên cuồng khát máu, hắn sải bước tiến vào, một tay đẩy Nam Cung Đệ ra rồi nhẹ nhàng ôm lấy Thái Niệu hệt như bảo vệ báu vật mà rời đi. Sau đó mấy nam nhân mặc y phục đen cũng mang Tông Chính Khắc bị đau đến hôn mê bất tỉnh ra ngoài.
Nam Cung Đệ mở miệng nhưng lại không biết nói gì, ngơ ngác đứng nhìn Tông Chính Liệt mang Thái Niệu đi.
“Chủ tử, tiếp theo phải làm sao?” Lãnh Ngôn cũng gần như đến cùng một lúc với Tông Chính Liệt, chứng kiến căn phòng tràn ngập mùi dâm tiện thối nát khiến người ta buồn nôn, trong đáy mắt lạnh nhạt toát lên sự ghê tởm.
Nam Cung Đệ siết chặt nắm tay khiến xương cốt trở nên trắng bệch, cánh môi bị cắn chặt cũng mất đi màu hồng hào, cất giọng khàn khàn giống như bị dồn nén từ trong cuống họng thoát ra ngoài: “Điều tra!”
Người bị cướp đi từ trên tay nàng, đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm. Mặc dù nàng cũng không có quá nhiều cảm tình với Thái Niệu nhưng đó cũng là người của Thái gia. Bên Tông Chính Liệt nàng cũng không biết phải ăn nói thế nào, nghĩ đến lúc Thái Niệu tỉnh lại có lẽ sẽ không chịu nổi đả kích, người nàng không muốn gặp nhất chỉ sợ sẽ là thân thiết nhất với nàng là Tông Chính Liệt, vì vậy Nam Cung Đệ vội vàng chạy đến.
Tông Chính Liệt mang Thái Niệu đi về phủ Tương vương, sai người chuẩn bị nước ấm rồi tự tay mình tắm rửa thay y phục cho Thái Niệu, sau đó ôm Thái Niệu đang dần dần tỉnh lại đặt lên giường.
Nhét xong góc chăn, hắn ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to tràn đầy nước mắt của Thái Niệu, cảm xúc bên trong thiên biến vạn hóa, Tông Chính Liệt còn chưa nhìn xong, Thái Niệu đã sụp đổ mà cất tiếng hét chói tai: “Á….”
Hai tay Thái Niệu ôm chặt đầu, ra sức giãy giụa, Tông Chính Liệt mới khẽ chạm lên thân thể của nàng, nàng đã liên tục co giật run rẩy. Hắn thấy nàng như vậy trong mắt liền chứa đầy nỗi đau đớn hối hận, không dám làm bừa, chỉ đứng lui về phía sau vài bước, nhìn chằm chằm nữ nhân đang cuộn tròn co rút thành một cục ở trên giường, hai tay ôm đầu gối làm tổ ở trong góc.
“Đi, huynh đi đi!” Vẻ mặt Thái Niệu kích động, cầm gối đầu trên giường đập về hướng Tông Chính Liệt, thấy hắn không hề nhúc nhích nàng liền vớ được cái gì là đập cái đó, cuối cùng run run rẩy rẩy muốn xuống giường, lúc này Tông Chính Liệt không nhịn được nữa nói: “Nàng đừng cử động… Ta đi… Ta đi…”
Nhìn thấy Tông Chính Liệt rời đi, hai tay Thái Niệu run rẩy che miệng khóc nức nở. Bỗng nhiên nàng đưa tay cởi áo ra, nhìn thấy trên thân thể trắng nõn của mình bị che kín bởi vết đỏ hoan ái, trong đôi mắt to trống rỗng của Thái Niệu tràn đầy tuyệt vọng và oán hận. Toàn thân nàng không khống chế nổi mà run rẩy, hai tay không ngừng chà xát lên cánh tay và khắp thân thể, cứ như muốn lau sạch thân thể bị nhơ bẩn của mình.
Thế nhưng càng lau lại càng bẩn, làn da trắng nõn đã đỏ bừng lên, thực sự không thể che giấu được chuyện nàng bị cường bạo, nàng không ngừng tự lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ… Bẩn… Bẩn chết đi được, không xứng với huynh ấy rồi… không xứng rồi…”
Lúc Nam Cung Đệ đi đến, Tông Chính Liệt đang đứng thẳng tắp ở ngoài cửa, cặp mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, toàn thân tản mát ra khí tức đau đớn hối hận. Nam Cung Đệ mấp máy môi nhưng cuối cùng không hề lên tiếng, lúc này dù có nói bất kể cái gì thì cũng đều cực kỳ vô nghĩa, mà từ trong miệng nàng nói ra thì càng có vẻ như đang chế nhạo.
“Ta vào trong chăm sóc nàng ấy.” Nam Cung Đệ nói thẳng mục đích mình đến đây.
Đáy mắt Tông Chính Liệt cuồn cuộn thù hận, nét mặt cực kỳ căng thẳng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Đệ, đưa tay chỉ ra cửa viện: “Cút!”
“Ta sẽ…” Suýt nữa thì nàng nói ra những lời trong lòng, Nam Cung Đệ cắn chặt môi, nuốt hết những lời định nói vào trong bụng. Nói cái gì? Nói sẽ cho Thái Niệu một câu trả lời thỏa đáng sao? Cho dù Tông Chính Liệt không có phản ứng gì thì nàng cũng tự hận cái miệng rộng của bản thân, cho dù có nói cái gì thì cũng không thể bù đắp lại thương tổn. “Ta muốn thăm nàng ấy, xảy ra chuyện như vậy… trong lòng ta rất khổ sở, là sai lầm của ta tạo thành hậu quả như vậy, đợi ta khuyên nhủ giải hết khúc mắc của nàng rồi sau đó ngươi muốn thế nào cũng được!”
Tông Chính Liệt lạnh lùng nhìn Nam Cung Đệ, rất muốn từ chối nhưng nghĩ đến Thái Niệu vẫn còn kháng cự hắn, đáy lòng quặn thắt đau đớn giống như dao cắt. “Nếu như nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… Ngươi sẽ không thoát tội!”
Nam Cung Đệ đi lướt qua Tông Chính Liệt rồi đẩy cửa ra, nhìn thấy Thái Niệu đang đứng trên ghế tròn, trên xà nhà treo một dải lụa trắng, đáy lòng nàng liền trĩu nặng, vội vàng vọt vào ôm lấy hai chân Thái Niệu kéo xuống. Vừa nhìn thấy Thái Niệu không còn sinh khí, dáng vẻ giống hệt như con rối gỗ, những lời nói trấn an vừa dâng đến miệng liền liên tục kẹt lại ở trong cổ.
“Niệu Nhi.” Thốt ra lời nói nhu hòa, nhẹ nhàng chậm rãi cầm lấy tay Thái Niệu, nhưng trong chớp mắt nàng vừa đụng vào thì khắp người Thái Niệu đã run rẩy. Vẻ mặt Nam Cung Đệ phức tạp mà rút tay về, hai tay cùng nắm lại một chỗ. “Muội có muốn tự mình giải quyết hắn hay không?”
Toàn thân Thái Niệu run rẩy, ý thức đang mất dần lại từ từ tỉnh táo lại, nhìn vào đôi mắt âm u của Nam Cung Đệ, thoáng chốc nàng lại hoảng sợ mà cúi đầu.
Trong lòng Nam Cung Đệ biết giờ phút này nói cái gì Thái Niệu cũng nghe không lọt tai, nàng cũng không giỏi an ủi người khác, nên hai người liền mỗi người ngồi ở một chỗ, mãi đến khi mặt trời từ từ nhô lên.
Giữ mãi một động tác trong thời gian dài, cơ bắp trên cánh tay cứng ngắc tê mỏi, Nam Cung Đệ hoạt động giãn gân cốt, ngước mắt lên nhìn thấy Thái Niệu đang núp ở trong ghế ngủ thiếp đi, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bế nàng lên giường đắp kín chăn, sâu sắc nhìn vào nét mặt nhợt nhạt, nước mắt đong đầy trên khóe mắt của nàng, sau đó Nam Cung Đệ xoay người rời đi.
“Hắn ta, ngươi định xử lý thế nào?” Nam Cung Đệ đóng cửa lại, nhìn Tông Chính Liệt vẫn đứng ở ngoài cửa, nàng thầm nghĩ hắn cũng không phải là không có cảm giác gì với Thái Niệu, thế nhưng vì sao lại đối xử lạnh lùng với Thái Niệu như vậy?
Trải qua suốt mấy canh giờ, Tông Chính Liệt đã khống chế tốt cảm xúc của mình, lạnh nhạt nhìn vào mắt Nam Cung Đệ rồi đi về căn viện bên cạnh. Nam Cung Đệ thấy vậy cũng đi theo sau, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách ba bước chân.
Đông Lăng Hoàng có ba nhi tử, trong đó Tương vương là nhi tử mà Đông Lăng Hoàng sủng ái nhất, con thứ hai chính là Tông Chính Khắc đang bị giam giữ, lúc nào cũng đối chọi với Tông Chính Liệt. Còn con thứ ba là Tông Chính Bạch có quan hệ với Tương vương tốt hơn một chút so với Tông Chính Khắc. Hắn rất giỏi ngụy trang, xử sự khôn khéo, sau khi Tương vương thất thế liền bộc lộ tài năng, gần đây rất được Hoàng thượng tán thưởng.
Thực sự cũng hết nói, lão Hoàng đế đắm chìm trong nữ sắc, nhưng lại đối xử với Tương vương rất tốt, chỉ cần hắn lên tiếng thì không gì là không cho, chỉ còn kém Hoàng đế là chưa đặt mông ngồi lên Hoàng vị thôi, chẳng trách có rất nhiều người muốn ám hại hắn.
Đất đai mà Tương vương phủ chiếm giữ tương đối rộng lớn, do mấy tòa phủ đệ nối thông với nhau kiến tạo nên. Mặt phía bắc tiếp giáp với núi có mã trường nhỏ, phía tây bắc dựng lên một vũ đài nhỏ, phía nam dẫn nhập vào một dòng suối nước nóng, chính vì nguyên nhân hắn vô tình nói suối nước nóng chữa trị được chân, nên Hoàng đế không nói hai lời liền vung tay: Xây!
Nam Cung Đệ đi đến mức hai chân như nhũn ra, nhìn những cánh hoa bay tán loạn trước mắt liền thở dài, nhất thời cảm thấy được nàng là Hoàng đế mà cũng không bằng người ta chỉ là vương gia. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, thấy rừng hoa đào không có điểm tận cùng, đích thị là một cánh đồng hoa, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Mà ở chỗ chính giữa mơ hồ nhìn thấy ngói lưu ly, có lẽ là ở đó được xây một gian phòng để ngắm phong cảnh.
Đôi mắt hơi xoay chuyển, vào thời khắc này mà Tông Chính Liệt lại mang nàng đến đây làm gì?
“Ngươi có biết vì sao hoa đào này nở ra lại diễm lệ đến như vậy không?” Tông Chính Liệt nhìn về phía cánh đồng hoa, con ngươi bình tĩnh phẳng lặng dấy lên gợn sóng, đây là nơi nàng yêu thích nhất.
Trong nháy mắt Nam Cung Đệ liền hiểu rõ, nàng không nói gì tiếp nữa.
“Nơi này tất cả đều dùng máu để tưới, dưới mỗi gốc cây đều có xương trắng.” Khóe môi Tông Chính Liệt nhếch lên nụ cười yếu ớt, chỉ vào một gốc cây đào già. “Chôn bên dưới cây đào này chính là Tướng quân dũng mãnh thiện chiến của Thát tử thảo nguyên.”
Nam Cung Đệ nhìn theo hướng tay hắn chỉ, dưới đám rễ cây đào già đan xen phức tạp, trong đất có một thứ gì đó chen chúc lộ ra ngoài, chính là một đoạn xương cốt trắng bóng, nếu không phải hắn nói bên trong có chôn người thì ngay từ đầu chẳng ai nghĩ đó chính là xương người!
“Mẫu phi của Tông Chính Khắc chính là Công chúa Thát tử, gả đến Đông Lăng kết thông gia, bản tính ngang ngược dã man nên không được Hoàng thượng sủng ái, bởi vậy liên lụy đến Tông Chính Khắc cũng bị Hoàng thượng ghét bỏ. Vì ngôi vị Hoàng đế nên hắn cấu kết với Thát tử đột kích biên quan, Hoàng thượng sai ta đến biên quan để chuẩn bị chiến tranh. Lúc ra rời đi, Hoàng thượng mang cháu gái của nữ nhân mà ông ta sủng ái nhất đến đi cùng với ta, kế hoạch của nữ nhân đó chính là phế đi đôi chân của ta.” Tông Chính Liệt cũng không nói quá chi tiết, chỉ kể tóm tắt đầu đuôi sự việc.
“Sau đó ngươi giết chết toàn bộ những người muốn phế đi hai chân của ngươi?” Nam Cung Đệ hơi khiếp sợ, nhìn rừng đào rậm rạp chi chít, trong lòng không biết có bao nhiêu cây đào liền có bấy nhiêu bộ xương khô.
“Ngươi rất thông minh.”
Nam Cung Đệ run sợ, chẳng lẽ hắn muốn chôn Tông Chính Khắc ở chỗ này?
“Còn mẫu phi của Tông Chính Khắc thì sao?”
“Đã sớm đoàn tụ với bọn họ, hôm nay cũng tiện đưa Tông Chính Khắc đi một đoạn đường, để cho cả nhà hắn đoàn tụ.” Mặt Tông Chính Liệt không thay đổi, trên trán ẩn giấu sự tàn độc.
Trong lòng nàng chấn động, Nam Cung Đệ cảm thấy lời hắn nói chứa đầy hàm ý, bỗng nhiên trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ khó tin, nàng kinh ngạc nói: “Tông Chính Khắc chính là nhi tử của Tướng quân đó?” Âm thầm tính toán thời gian Lệ phi hòa thân đến Đông Lăng cùng với lúc Tông Chính Khắc được sinh ra, trong lòng nàng liền trào dâng một đợt thủy triều: “Lúc Lệ phi gả tới đã mang thai rồi? Ngay lúc đó bọn họ đã lên kế hoạch, để cho hài tử ở trong bụng Lệ phi kế thừa Đế vị, biến Đông Lăng thành của Thát tử dễ như chơi, mà ngươi chính là kẻ địch mạnh nhất của Tông Chính Khắc nên mới dùng thủ đoạn thâm độc đến trên đầu ngươi.”
Tông Chính Liệt xoay người, hứng thú nhìn vào mắt Nam Cung Đệ, chẳng trách nàng ta có thể làm Nữ đế, từ chuyện đơn giản cũng có thể xâu chuỗi lại làm một. Hắn cười lạnh chế giễu: “Lần này người Tông Chính Khắc muốn đối phó cũng không phải là ta, hắn cho rằng ta là tù nhân nên từ sớm đã không để ở trong lòng.” Dừng lại một chút, đôi mắt bĩnh tĩnh kia lạnh lẽo giống như sông băng ngàn năm muốn đông đá Nam Cung Đệ lại: “Toàn bộ chuyện Niệu Nhi gặp phải, đều là thay thế cho ngươi!”
Nam Cung Đệ không thể tin ngẩng đầu lên, đối diện thẳng với đôi mắt của Tông Chính Liệt, rất lâu sau mới lên tiếng khàn đặc: “Chẳng lẽ hắn đã duỗi tay đến tận đây?”
Tông Chính Liệt ngẩn ra, không biết ‘hắn’ trong lời nói của nàng là chỉ ai, “Sát bên vách phủ Tương vương có một căn trạch viện chỉ có duy nhất một nữ nhân ở đó, toàn bộ những chuyện Tông Chính Khắc làm là vì nàng ta, ngươi muốn biết là ai đang muốn đối phó ngươi thì cứ qua đó mà xem.”
“Tông Chính Khắc…”
“Không cần ngươi nhọc lòng.”
Nam Cung Đệ cười khổ, vốn là muốn hóa giải hiểu lầm, kết quả là vũng nước lại càng ngày càng đục, những người bị liên lụy vào lại càng ngày càng nhiều.
--
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Nam Cung Đệ đang muốn đi đến viện sát vách để nhìn xem người ở đó là ai thì bất ngờ đụng phải Thủy Minh Hách long đong vất vả chạy đến. Nàng nổi lên một ý nghĩ nếu người ở trong đó nhằm về phía nàng nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy, thì ngay từ đầu nàng chỉ để cho Thủy Minh Hách đi đến, cũng sẽ không xảy ra một loạt chuyện ở phía sau.
Thủy Minh Hách thấy vẻ mặt Nam Cung Đệ tiều tụy, mí mắt liền nhảy lên, phỏng đoán có phải đã xảy ra đại sự gì hay không, vội vàng ân cần hỏi han: “Mọi việc rất phiền phức sao?”
Nam Cung Đệ cười khổ gật đầu, nhăn mũi lại nói: “Thái Niệu đã xảy ra chuyện, bị ta liên lụy.”
Thủy Minh Hách nhíu mày, rất không có lương tâm mà suy nghĩ miễn là không phải nàng gặp chuyện không may là tốt rồi, sau đó lại cảm thấy không ổn, sờ sờ mũi nói: “Tông Chính Liệt nói gì?”
“Hắn hả? Chỉ sợ là đã kết thù oán rồi, nếu như ta không đến xem náo nhiệt thì có lẽ đã không có việc gì, hiện giờ thật sự đã đẩy Tông Chính Liệt về hướng Tuyết Lâm.” Nam Cung Đệ nhớ đến lúc Tông Chính Liệt nhìn nàng mang theo nồng nặc hận ý, không còn duy trì nụ cười giả dối trên mặt nữa, nếu như Thái Niệu tốt lên thì có lẽ kết quả cũng không quá bi quan, thế nhưng nếu Thái Niệu nghĩ quẩn trong đầu mà đi… thì tuyệt đối Tông Chính Liệt sẽ đến tìm nàng để ‘đòi công đạo’ cho Thái Niệu!
Hai người trao đổi một hồi, Nam Cung Đệ một mình đến gặp người ở trong căn nhà kia.
Nam Cung Đệ nhảy vọt vào bên trong phòng ngủ lặng yên không tiếng động, tất cả cánh cửa sổ đều bị đóng chặt, thậm chí bên cạnh còn treo một miếng vải đen dày, trong phòng tối đen như mực. Mà Nam Cung Đệ đã quen kiếm ăn trong đêm tối nên không bị ảnh hưởng chút nào, đôi mắt phượng hiện lên ánh sáng rực rỡ, sáng đến kinh người.
Tập trung nhìn đến nữ nhân đang dựa ở đầu giường, cả người che ở trong chăn chỉ lộ đầu ra, mái tóc khô vàng buông xuống vai, vàng giống như tờ giấy bị hơ trên lửa, tóc che khuất toàn bộ gương mặt nên không nhìn rõ dung mạo.
Nữ nhân trên giường nhìn thấy Nam Cung Đệ liền ngẩn ra, sau đó điên cuồng cười sằng sặc, thở gấp nói: “Ngưoi thật sự có bản lĩnh, vẫn còn sống.”
Nam Cung Đệ nghe thấy giọng nói khàn khàn của nàng ta, rõ ràng là cổ họng bị cháy hỏng, nhưng nghe được lời của nàng ta thì cười lạnh giễu cợt: “Ngươi trông cậy vào Tông Chính Khắc báo thù cho ngươi sao?” Ánh mắt sắc nhọn đánh giá người trên giường, nàng khẳng định trước nay không hề đắc tội với loại người như vậy, tất cả nữ nhân đắc tội nàng đều đã chết hết trước mặt nàng, không có người nào ngoại lệ mà còn sống tạm bợ để tìm nàng báo thù.
“Nam nhân kia quả là không có tiền đồ, ta đã sớm không trông cậy gì vào hắn rồi, nếu như hắn có một nửa năng lực của Ngọc ca ca, thì ngươi làm sao còn có thể đứng trước mặt ta?” Bảo Nhi nhắc đến Tông Chính Liệt thì trong miệng đầy khinh thường, nhưng khi nhắc đến ‘Ngọc ca ca’, giọng nói khàn khàn không có vẻ trầm xuống mà lại để cho Nam Cung Đệ cảm thấy được trong đó lộ ra sự dịu dàng.
Mấy chữ Ngọc ca ca khiến cho Nam Cung Đệ bừng tỉnh, đôi mắt sáng ngời nhìn nữ nhân trên giường, đột nhiên nhớ ra đã từng có một người thích gọi Bách Lý Ngọc là ‘Ngọc ca ca’, người đó chính là ‘Sở Mộng Ly’ đã bị Kiều Phi chơi đùa đến chết!
Trong lòng nghĩ như vậy, không kiểm soát được tự nhiên thốt ra: “Ngươi là Sở Mộng Ly!”
Bảo Nhi ngẩn ra, thì thào lẩm bẩm mấy lần rồi cười khì khì: “Sở Mộng Ly… Sở Mộng Ly đã chết từ lâu rồi.” Dứt lời, đột nhiên cảm xúc trở nên mãnh liệt, nàng ta ngồi bật dậy, lục tìm một cái hộp để trên giường, lấy từ bên trong ra một viên dạ minh châu sáng ngời, thân thể không mặc y phục bỗng nhiên lộ ra từ trong chăn, khiến người ta giật mình phát hoảng!
Nam Cung Đệ nhìn thân thể trắng nõn của Sở Mộng Ly nay đã bị cháy sém, sẹo lớn sẹo nhỏ chằng chịt lẫn nhau, không còn chỗ nào toàn vẹn. Nếu như không phải đã chuẩn bị tâm lý thì thật sự sẽ bị hù dọa, nhưng nàng cũng thầm bội phục ý chí cứng cỏi muốn sống của Sở Mộng Ly.
“Ngươi nhìn xem, thân hình xấu xí này chính là Sở Mộng Ly năm đó nổi danh thiên hạ sao? Ha ha… Trong lòng ngươi đang cười trộm đúng không, cười ta đáng đời, không nên ngấp nghé Bách Lý Ngọc? Ngươi có từng nghĩ tới nếu như không phải ngươi thò chân chặn đường thì Bách Lý Ngọc sẽ là của ta, là của ta. Ta không hiểu đã yêu một người rồi thì sao có thể nói thay là thay, ngươi thích Sở Mộ Cẩn như vậy như vậy, vì sao lại còn cướp đoạt nam nhân với ta! Vì sao!” Sở Mộng Ly kích động chất vấn nàng, con ngươi đen nhánh giống hệt ác quỷ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Đệ như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nam Cung Đệ có hơi ngạc nhiên, Sở Mộng Ly ngấm ngầm ngáng chân nàng chỉ vì tranh giành Bách Lý Ngọc?
“Ngươi yêu Bách Lý Ngọc trước ta, đây là sự thật không thể phủ nhận, nhưng quan niệm của ngươi sai lầm rồi, ngươi nhìn trúng người nào thì người đó chính là của ngươi hay sao? Chẳng phải quá buồn cười ư? Nếu như đúng là như vậy, thì Bách Lý Ngọc cũng nên là của ta.” Nam Cung Đệ cười đùa.
Sở Mộng Ly khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Kiếp trước ta đã quyết định kết duyên ba kiếp với hắn rồi.” Nếu không làm sao nàng có thể vượt qua thời không hàng ngàn năm đến đấy kết duyên với hắn?
Lần này Nam Cung Đệ không giết Sở Mộng Ly, biết nàng ta coi trọng cái thân xác này, nàng sẽ cho người khóa nàng ta vào xe chở tù nhân, ngày ngày đều đẫn di diễu phố.
Mệt mỏi xoa khóe mắt, Nam Cung Đệ rẽ vào phủ Tương vương, còn chưa đến gần viện của Thái Niệu đã nghe thấy tiếng khóc cực kỳ bi ai, trong đầu nàng liền ong ong, trong mơ hồ nghe được có người nói ở bên tai: “Tương vương phi qua đời rồi!”