Lời nói của Thủy Minh Hách giống như một trái bom nặng ký, nổ đùng đùng khiến cho Nam Cung Đệ choáng váng đầu óc.
Vào thời khắc quan trọng, nàng lôi kéo Tông Chính Liệt còn không kịp, vì sao phải hãm hại hắn? Bất luận là ai cũng sẽ nói rằng nàng không trượng nghĩa, không biết Tông Chính Liệt có suy nghĩ gì?
"Trong khoảng thời gian ta không ở tứ quốc, cũng không có thuật phân thân để đối phó với Tông Chính Liệt, nhất định là có người biết nội tình nên hãm hại ta, hôm nay chỉ có thể khẩn cầu Tông Chính Liệt không bị khiêu khích." Trong con ngươi của Nam Cung Đệ thoáng hiện lên tia sáng lạnh, đúng là nàng vẫn chậm một bước, không biết sau khi đối phương lấy được túi gấm thì sẽ làm gì?
Thủy Minh Hách có một chút ảo não, mối quan hệ của hắn với Nam Cung Đệ thân thiết hơn so với Tông Chính Liệt, bản thân đã đáng tin rồi, càng không nói đến Tông Chính Liệt?
"Ngươi định làm gì?" Trước mắt chỉ có thể cứu Tông Chính Liệt ra, xóa bỏ mối nghi ngờ của hắn, nếu không bên Đông Lăng sẽ mất đi đồng minh, ngược lại đẩy bọn họ về phía Tuyết Lâm. . . Đột nhiên hắn trở nên tỉnh táo, lạnh lùng nói: "Khích bác ly gián!"
Nam Cung Đệ gật đầu, Bắc Thương và Nam Chiếu đều là người một nhà, Nam Cương có dã tâm, An Linh đã chết, mất đi người giật dây, muốn tranh chấp thì cũng khó khăn, tình nghi duy nhất chỉ có Tuyết Lâm quốc!
Thủy Minh Hách nhìn Nam Cung Đệ chau chặt chân mày mà suy ngẫm, hắn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy xưa nay nàng làm việc cẩn thận, trừ phi là liên quan đến người quan trọng, nếu không nàng sẽ không lơ là. Nàng đưa túi gấm cho Tương vương, tất nhiên sẽ không phái người tới mang đi, vậy là người nào tiết lộ tin tức?
"Ngươi nghĩ xem bên cạnh có thể có mật thám nào không."
Nam Cung Đệ hiểu ý của Thủy Minh Hách, khi đó một mình nàng đi gặp Thái Niệu, không mang hai thuộc hạ bên mình theo, cho dù có người vô tình gặp các nàng, nghĩ đến mối quan hệ của nàng và Thái Niệu, nhất định sẽ không nghĩ rằng họ là đồng minh.
Không thể nào là phía bên nàng tiết lộ tin tức, Tương vương là người cẩn thận, bụng dạ cực sâu, quả quyết không phải là hắn, chẳng lẽ là Thái Niệu? Nhưng nghĩ đến khuôn mặt hoa lê đẫm lệ, đáy mắt tràn đầy vẻ hối hận của nàng ấy, Nam Cung Đệ cười khổ lắc đầu, hi vọng nàng ấy không làm cho nàng thất vọng.
"Có thể. . . Lúc Tương vương và Tương vương phi nói chuyện với nhau bị người khác nghe thấy." Nam Cung Đệ thấy Thủy Minh Hách có lời muốn nói, nàng phất tay ngắt lời: "Hiện giờ ta không thể phân thân, nếu như ngươi rảnh rỗi thì thay ta tới Đông Lăng một chuyến, cần phải cứu Tông Chính Liệt ra." Nàng ngừng lại một chút rồi nhấn mạnh mà nói: "Hẳn là ngươi không có chuyện gì cấp bách chứ?"
"Ta. . ." Thủy Minh Hách muốn nói lại thôi, thấy vẻ ranh mãnh trong đáy mắt Nam Cung Đệ thì nổi cáu, hắn hiểu ý của nàng nhưng không nhịn được mà nghiêng đầu liếc mắt nhìn cửa phủ đang đóng chặt, hắn nói với vẻ mặt kỳ quái: "Khúc Tam Nương mang bầu, ta muốn chăm sóc nàng ấy."
"Ơ, ngươi phải chăm sóc nàng ấy mà còn rảnh rỗi đi ra ngoài?" Nam Cung Đệ tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Thủy Minh Hách, nàng cười đùa: "Không phải là bị đuổi ra ngoài đấy chứ?"
Thủy Minh Hách cảm thấy một đại nam nhân bị nữ nhân đuổi ra khỏi nhà là quá làm tổn thương đến lòng tự tôn. Chuyện này không thành vấn đề, mà là còn đụng phải sao chổi, hắn thẹn quá thành giận phất tay áo nói: "Ngươi. . . Cái người nữ nhân này, tại sao lại nói như thế? Đây là phủ của bổn vương, ai dám đuổi ta đi?"
Nam Cung Đệ bật cười ‘phì’, thấy mặt Thủy Minh Hách bối rối, nàng đang định lên tiếng trêu chọc thì cửa chính màu đỏ được mở ra ‘ken két’. Người đi ra là một nha hoàn ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, nàng ghé đầu nhìn mấy lần, liếc thấy Thủy Minh Hách đang đứng ở một bên thì chạy tới. Nàng hành lễ với Nam Cung Đệ, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy dung mạo của Nam Cung Đệ thì hơi kinh ngạc, đến khi bắt gặp đôi mắt cười của Nam Cung Đệ, nàng giật mình, vội vàng nói với Thủy Minh Hách: "Vương gia, vương phi sai nô tỳ tới thúc giục ngài đến thành Nam mua bánh gạo, nhớ kỹ phải là nóng, nguội ăn không ngon." Dứt lời, con ngươi quay tròn liếc nhìn Nam Cung Đệ, nàng nói lanh lảnh: "Vương phi nói nếu như bị nguội, vương gia cũng không cần trở về phủ nữa, ngài hãy đi đến chỗ của hồng nhan tri kỷ đi."
Nam Cung Đệ nhìn nha hoàn truyền hết lời nói xong, sợ bị lửa giận của Thủy Minh Hách làm liên lụy thì đã chạy nhanh như làn khói, nàng vỗ vai Thủy Minh Hách nói: "Hoàng huynh, không có ai dám đuổi huynh, nhưng nếu huynh cứ tiếp tục sững sờ, chính huynh tự ‘đuổi’ mình đấy!"
Bánh gạo ở thành Nam là cửa hiệu lâu đời, mỗi ngày đều bán với số lượng cố định, bán xong thì cho dù ngươi là ông trời thì cũng không mua được. Hôm nay nắng chói chang, có lẽ không còn gì nữa rồi.
Thủy Minh Hách nghẹn đỏ mặt, đôi mắt đào hoa nổi lên một tầng hơi nước, rất đáng thương: "Ài, nhi tử là lớn nhất!" Nói xong, hắn quay đầu đi, lẩm bẩm: "Hừ, vẫn là Quân Mặc U thoải mái hơn, cứ thế ôm nhi tử có sẵn, không tốn chút sức lực nào."
"Ai nói hắn không tốn sức lực?" Nam Cung Đệ phản bác theo phản xạ , sau đó mới phản ứng kịp, nhìn thấy nụ cười đáng đánh đòn trên mặt Thủy Minh Hách, nàng cười gượng: "Ít nhất lúc nhi tử của ngươi sinh ra, ngươi không bị tốn sức lực, cho nên tóm lại sau này phải đòi lại gấp đôi."
Nụ cười của Thủy Minh Hách cứng đờ, sắc mặt trở nên ủ dột, nhi tử của hắn là bị Tam Nương ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’ mới có, đây là nỗi sỉ nhục của hắn phải không?!
——
Nam Cung Đệ tới Linh Lung Các, nàng nằm trên giường nhắm mắt nghe Thanh Y đánh đàn. Tâm trạng không ổn định dần dần lắng xuống! Cơ thể căng thẳng tỉnh táo lại, cơn buồn ngủ kéo tới, cánh cửa bị gõ vang, Lục Y đẩy cửa đi vào, nhìn Thanh Y một cái rồi nói với Nam Cung Đệ: "Chủ tử, Ngô tiểu thư xin gặp Thanh Y."
Ngô tiểu thư?
"Là ai?" Trong chốc lát Nam Cung Đệ chưa lấy lại tinh thần, nàng chợt nghĩ đến Ngô Loan Loan, thiên kim nhà Lại bộ Thượng thư Ngô Kính Trung, đột nhiên cơn buồn ngủ biến mất, nàng ra hiệu cho Lục Y dẫn người vào.
Ngô Loan Loan chải tóc mây, mặc váy lụa, đi chầm chậm tới, mắt nhìn thẳng hành lễ với Nam Cung Đệ: "Thần nữ bái kiến Hoàng thượng." Đôi mắt đẹp khẽ đảo, hướng về phía Thanh Y ở bên cạnh, áo khoác thô màu xanh bị giặt nhiều đến mức hơi chuyển sang màu trắng, con ngươi hẹp dài như trăng sáng say mê híp lại, trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt, màu vàng nhạt rực rỡ rọi lên trên người hắn, như được bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại như ở chân trời, không thể chạm tay vào.
"Tách——" Ngô Loan Loan vừa dứt lời, Thanh Y trở nên thất thần, dây đàn trong tay đứt đoạn. Đôi mắt híp trừng lớn không có tiêu cự giống như truyền tải linh hồn, tất cả những vật trước mắt hắn đều trong suốt, không thể che giấu!
Ngô Loan Loan nhìn về phía Thanh Y, ngón tay bị đứt đặt ở trên chiếc đàn, máu đỏ thẫm nhuộm dần lên dây đàn, tản ra ánh sáng u ám quỷ dị.
Nam Cung Đệ nhìn vào trong đôi mắt vốn tối tăm của hắn chợt sáng rực khác thường, đáy lòng chấn động, tránh được đôi mắt dường như nhìn thấu tất cả kia theo bản năng. Bỗng nhiên nàng nắm chặt ngón tay đặt ở trên đầu gối, trong đầu cuộn trào cảm xúc rối rắm, lại một lần nữa trong lòng nàng thầm hỏi rốt cuộc hắn là ai?
"Chủ tử, Thanh Y xin lui ra trước." Vẻ mặt Thanh Y lạnh lùng, giống như không nhận thấy được ánh mắt dò xét của Nam Cung Đệ, ngón tay bị thương khẽ cong lên, hắn ôm đàn đứng dậy, từ từ đi ra khỏi gian phòng.
Ánh mắt Nam Cung Đệ lóe lên, Thanh Y nghe thấy giọng nói của Ngô Loan Loan nên mới luống cuống, không biết là vì người của nàng ta hay là bởi vì lời nói của nàng ta?
"Loan Loan, ngươi thường xuyên đến gặp Thanh Y sao? Hắn có từng luống cuống như thế không?"
Ngô Loan Loan thu hồi ánh mắt u oán, khẽ cắn bờ môi, lắc đầu mà nói: "Hắn chỉ đánh đàn, mỗi lần đều gảy hai khúc nhạc, uống một ly trà rồi đi. Có lúc tâm tình không tốt, đàn một khúc rồi đi, chưa từng luống cuống như thế." Trong lòng Ngô Loan Loan có chút không vui, len lén liếc nhìn Nam Cung Đệ, nàng xoắn chặt khăn gấm trong tay, trong lòng biết Thanh Y luống cuống có lẽ là vì nữ nhân tôn quý nhất trước mặt này.
Nam Cung Đệ đoán không biết có phải bởi vì thân phận của nàng nên Thanh Y mới luống cuống như thế hay không, tựa như hắn nhìn thấu sự đời, không giống như đang sợ hãi hay là căm thù người quyền thế. Mà tựa như người thế gian ở trong lòng hắn chỉ là người, không có bất kỳ sự phân chia quyền quý bần tiện, vậy thì vì sao hắn lại luống cuống? Chẳng lẽ thân phận của nàng và thân phận của hắn có liên quan?
Ngón tay nàng sờ lên cằm, thầm nghĩ chẳng lẽ Lục Y chưa nói cho Thanh Y biết thân phận của nàng sao? Giả thiết này không lớn, nàng mơ hồ có dự cảm, Thanh Y đang trốn tránh nàng, vậy thì vì sao phải luống cuống?
"Đối với hắn, ngươi vẫn cố chấp như thế sao?" Nam Cung Đệ chuyển đề tài, nàng chọc ghẹo: "Muốn ta tứ hôn cho ngươi không?" Nàng có phần áy náy với Ngô Loan Loan, vốn nên có mối nhân duyên tốt đẹp, bởi vì nàng ấy có diện mạo đẹp, gia thế tốt, nhưng vẫn bị người ta ghét bỏ, rất khó để tìm được phu gia tốt.
"Hoàng thượng. . ."
"Không cần gọi Hoàng thượng, nghe không tự nhiên, hãy gọi ta là. . ." Nam Cung Đệ dừng một chút, không biết nên gọi nàng là gì, thay đổi mấy tên, đối với người quen thì không sao, đối với Ngô Loan Loan thì cũng có chút khó khăn để tiếp nhận. "Đệ Nhi đi, đây là nhũ danh của ta."
Ngô Loan Loan hơi cong môi, nàng biết đạo lý sự khác biệt giữa quân thần, gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng thì đó là đại kỵ. Nhưng thấy tính tình Nam Cung Đệ hiền hoà, cũng không kiểu cách: "Được, vậy ta sẽ gọi ngài là Đệ ." Ngô Loan Loan cười cười, vẻ mặt đột nhiên trở nên cô đơn: "Không biết, hắn chỉ đúng lúc xuất hiện trong mắt ta, không phải chấp niệm mà là không muốn buông ra."
Phụ thân đã bắt đầu thu xếp hôn sự cho nàng, cho dù nàng có ý trung nhân hay không, thì đều phải tuân theo lệnh của phụ mẫu!
Nam Cung Đệ có thể hiểu được tâm tư của Ngô Loan Loan, nữ nhân ở nơi cổ đại này không có quyền nói chuyện hôn nhân của bản thân. Lúc trước là vạn bất đắc dĩ bị phụ hoàng gả cho Lý Mục, nàng ấy khó khăn lắm mới rời khỏi tên khốn kia, làm sao Ngô Kính Trung lại không lợi dụng Ngô Loan Loan lần nữa chứ?
Đừng nói là chọn trúng Thanh Y, là nhạc công bị mù hai mắt, không có thân thế tốt đẹp. Cho dù là quan ngũ phẩm cũng không lọt vào mắt Ngô Kính Trung. Ở triều đại phổ biến cao gả thấp cưới này, chắc chắn Ngô Kính Trung sẽ vì Ngô Loan Loan mà sắp đặt nhân duyên, chỉ có điều đối phương có là người nhân duyên của nàng ấy hay không?
"Phụ thân ngươi chọn trúng ai?"
Vẻ mặt Ngô Loan Loan cứng đờ, hốt hoảng sờ ly trà rồi đặt ở trên khóe miệng uống một hớp. Nàng lấy lại bình tĩnh, hồi lâu sau mới nói: "Nhàn vương."
Nam Cung Đệ không ngờ Ngô Loan Loan phải gả cho Thủy Mặc, Thủy Mặc đã có chính thê, Nhạc gia là Ngự sử đại phu, hắn cưới Ngô Loan Loan làm trắc phi sao?
Mắt phượng híp lại, trái lại nàng không thấy Thủy Mặc coi trọng Ngô Loan Loan. Thủy Mặc nhỏ hơn Ngô Loan Loan một tuổi, hơn nữa mặc dù Thủy Mặc nhỏ tuổi tính trẻ con, nhưng có chí khí rất cao, tất nhiên là không coi trọng Ngô Loan Loan, người đã qua một đời chồng. Như vậy cưới Ngô Loan Loan, trong đó nhất định có lý do nhìn trúng của Thủy Mặc.
Nam Cung Đệ nâng tay gõ bàn theo bản năng, con ngươi hơi chuyển, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh: "Ngươi có muốn gả cho Thủy Mặc không? Nếu không muốn, tùy ngươi chọn binh sĩ trong kinh, ta sẽ tứ hôn cho ngươi."
Đồng tử của Ngô Loan Loan co rút, lúc Nam Cung Đệ trầm tư, nàng đã nghĩ rằng chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy. Thấy Nam Cung Đệ thận trọng như thế, nàng chợt nghĩ đến ẩn ý trong câu nói nên vội vàng lắc đầu: "Nhàn vương có thân phận cao quý, ta là người bị vứt bỏ, không xứng với Nhàn vương." Trong lòng Ngô Loan Loan do dự, nàng muốn gả cho Thanh Y, nhưng Thanh Y vô dục vô cầu, chắc chắn sẽ không lấy nàng, nàng cũng không muốn ép cưới. "Nghe theo sự quyết định của Đệ Nhi."
Nam Cung Đệ ngẩn ra, không ngờ Ngô Loan Loan tin tưởng nàng như vậy, nhất thời cũng làm khó nàng ấy. Ngô Loan Loan là một cô nương tốt, phần lớn đám con ông cháu cha ở Nam Chiếu đều mắt cao hơn đầu, nếu như tùy tiện gả mà đối phương ghét bỏ nàng ấy thì làm thế nào?
Trong đầu nàng thoáng hiện lên bóng dáng của Bắc Viên Trần và Hách Liên Tầm, nàng bật cười ‘phì’ một tiếng, ngược lại có thể thử dò xét hai người kia: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi." Nàng nghĩ sau khi trở về phải mỉa mai Ngô Kính Trung một phen, ông ta phải để nàng làm chủ hôn sự của Ngô Loan Loan.
Sau khi rời đi, Nam Cung Đệ phái Tử Tâm theo dõi Thủy Mặc, nàng muốn gặp nhi tử nhưng bị mừng hụt, Nam Cung Hi đã được Thủy Triệt mang đi nên nàng đành phải trở lại cung điện. Nàng vừa bước vào cửa thì trông thấy Triệu Khuê đang ngồi nghênh ngang ở trên giường, làm cho nàng giật mình.
"Ngươi. . . Ngươi là Triệu Khuê?" Hắn đã thay một bộ áo bào nho nhã mới tinh, chòm râu cũng được cạo sạch sẽ, tóc búi ngọc quan, tà váy luôn được dắt lên, chỉ sợ có chỗ nào đó không chỉnh tề. Nghe thấy giọng nói của Nam Cung Đệ, hắn nhếch miệng cười nói: "Bộ y phục này quá lịch sự, có bộ nào khác không?" Vẫn không bằng bộ rách nát kia.
Mặt Nam Cung Đệ tối sầm, hắn thật là không khách khí chút nào.
"Ta tạo điều kiện cho ngươi ăn mặc với chỗ ở, cũng là để đền bù công lao ngươi hộ tống ta trở về Vương đô, sau này ngươi có kế hoạch gì không?" Nam Cung Đệ không muốn phải nhìn nam nhân cao lớn thô kệch này nữa, không may ngày nào đó nàng sẽ bị tức hộc máu.
Triệu Khuê kinh ngạc ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn Nam Cung Đệ, nói thô lỗ: "Không phải là ngươi muốn bỏ rơi lão tử chứ? Ngươi không quan tâm lão tử, lão tử sẽ chết đói, ngươi có tiền như vậy, hẳn là sẽ không keo kiệt tiền cơm chứ?"
Nam Cung Đệ cảm thấy đầu đau âm ỉ, nàng hận bản thân lại một lần nữa nhanh miệng, trong đầu gầm thét, tại sao lại giữ hắn ta lạiiii!
"Ngươi cũng biết, ta phải nuôi nhiều người như vậy. . ."
"Nuôi nhiều người như vậy, chắc chắn lượng cơm ăn không tính chính xác, có nhiều cũng lãng phí, thêm một miệng ăn của lão tử cũng sẽ không tổn thất gì." Triệu Khuê đính kèm thêm khuôn mặt tươi cười, trong lòng vội tính toán.
Nam Cung Đệ đỡ trán, nàng cảm thấy vốn dĩ hắn là người sao hỏa, nàng nên mau chóng đạp hắn quay trở lại sao hỏa thôi, để tránh làm hại người địa cầu.
"Nhưng ta không muốn cho ngươi khẩu phần thừa ra đó, những người ta nuôi đều đang giúp ta làm việc." Nam Cung Đệ không muốn tốn nước miếng, nói khéo với nam nhân này thì hắn không hiểu, nói thẳng ra thì lại sợ tổn thương lòng tự trọng của hắn, không đúng, hắn có lòng tự trọng sao?
"Vậy ta cũng giúp ngươi làm việc." Suy nghĩ một chút, Triệu Khuê cảm thấy võ công của hắn cao cường, làm chút chuyện sẽ không khó, chỉ cần được ở lại thì làm cái gì cũng được.
"Ngươi biết làm việc gì?" Nam Cung Đệ rất hoài nghi, người như vậy, ngoài chém giết ra thì biết làm chuyện gì?
"Lão tử ở cùng cha trong vùng núi hẻo lánh, biết kiếm củi đun nước, còn biết đánh người!" Nói xong, mắt Triệu Khuê sáng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Nam Cung Đệ: "Nghe nói ngươi là Hoàng đế Nam Chiếu, như vậy chuyện gì cũng đều do ngươi định đoạt. Ngươi xem lão tử có võ nghệ cao siêu, thì cho làm chức tướng quân, giết đám con cháu của rùa mạo phạm Nam Chiếu không chừa mảnh giáp!"
Cho làm chức tướng quân ư?
Mí mắt Nam Cung Đệ giật giật, hắn nói giống như mua bắp cải vậy, giết địch đâu có đơn giản như chém củ cải như thế! Hắn có chắc chắn và bảo đảm rằng đầu óc mình bình thường không?
"Hồng Tiêu, ngươi dẫn hắn đi rèn rũa cùng với Tào Hạo và Thái Thụy." Nam Cung Đệ ngứa lòng bàn chân, hận không thể đạp chết tên này, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ mà đuổi hắn đi sớm.
Đến tối, Hồng Tiêu bình tĩnh bẩm báo tình hình trên thao trường: "Chủ tử, Thái tướng quân và Tào tướng quân chối bỏ trọng trách."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Đệ cau mày, hai người kia lại có ý định gì?
"Triệu Khuê đánh bại Tào tướng quân và Thái tướng quân, cuối cùng kích động hai người đó cùng nhau đánh hắn ta, Triệu Khuê bị Tào tướng quân ăn gian mới bại trận. Hắn ta không chịu thua, lôi kéo hai người đó đánh tiếp, nói thẳng rằng không cho phép Tào tướng quân dùng thủ đoạn hạ lưu, làm Tào tướng quân tức giận nói hắn biến đi. Triệu Khuê nói rằng người để cho hắn tới làm tướng quân, Tào tướng quân và Thái tướng quân không nói gì đã trở về từ trại lính." Hồng Tiêu cũng cảm thấy Triệu Khuê là một ôn thần, giống như thuốc cao bôi trên da chó, xé cũng không xé hết, cho dù xé ra rồi thì bọn họ cũng phải bị mất một lớp da.
"Triệu Khuê đâu?" Trái lại, trong lòng Nam Cung Đệ trở nên bình tĩnh, nàng nghĩ hắn hữu dũng vô mưu, dùng được thì cũng là một thanh kiếm sắc, cho hắn tới biên quan trấn thủ đường biên giới với Tuyết Lâm thì cũng không tệ.
"Hắn ở trại lính, đã triệu tập binh lính, vẫn còn đang tập luyện!" Hồng Tiêu lúng túng, Triệu Khuê thật sự xem bản thân là tướng quân, hơn nữa còn cằn nhằn về các quy tắc do Tào tướng quân và Thái tướng quân lập ra rồi tự ý lập quy tắc riêng! Rõ là. . . Không khách khí chút nào.
Nam Cung Đệ có một chút hứng thú, có lẽ không tồi tệ như trong tưởng tượng của nàng, đặt tư liệu gác lại mấy ngày nay ở trong tay xuống, nàng đứng dậy đi theo Hồng Tiêu tới trại lính.
Đứng ở trên tường thành cao vút, nàng theo dõi các binh lính buộc bao cát trên đùi đang chạy một cách khó khăn. Có những người đang quyết đấu một chọi một, còn một đám người đang hô khẩu hiệu, dõng dạc đến chấn động điếc cả tai, sĩ khí dâng cao, người được huấn luyện thấm đẫm mồ hôi, không vì mệt mỏi mà làm chậm nhịp độ, ngược lại càng ra sức hơn.
Nam Cung Đệ kinh ngạc, thật đúng là có bài bản!
"Hồng Tiêu, ngươi đi dặn dò Tào tướng quân, trước tiên để cho hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, không lâu nữa sẽ phải làm lớn một trận. Về phần Thái tướng quân, ngươi nói hắn dẫn theo Thái Phù vào cung một chuyến." Nói xong, Nam Cung Đệ không làm kinh động bất luận kẻ nào mà hồi cung.
Thái Phù và Thái Thụy đã chờ ở Điện Tử Uyển, Nam Cung Đệ vẫy tay, ra hiệu cho họ ngồi xuống, nàng cười nói: "Khoảng thời gian này thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Thái Phù có chút kích động, thấy khóe mắt Nam Cung Đệ có một chút nước, nàng nghẹn ngào nói: "Ta. . . Ta gặp được Nam Cung Tiêu rồi, hắn nói ngươi bị thương."
Trái tim Nam Cung Đệ trở nên ấm áp, đó là chuyện của mấy tháng trước, lúc đi chưa kịp gặp mặt nàng ấy. Chỉ là có người đang rất lo lắng nên nàng kéo tay Thái Phù trấn an: "Không sao cả, chẳng phải ta vẫn rất khỏe đây sao? Đại ca ngươi đã thành thân rồi, ngươi thì sao? Có ý gì không?"
Trước đây Nam Cung Tiêu bị Kiều Tâm nuôi dưỡng thành một người âm trầm, lòng dạ hẹp hòi. Trải qua biến cố, hắn được rèn luyện ở biên quan, đã trở thành một hảo hán, là một người đáng để phó thác.
Thái Phù khống chế tâm tình, nàng lau khô nước mắt, hơi có chút không tự nhiên: "Ta không muốn thành thân nhanh như thế, còn phải ở lại bên cạnh chăm sóc ngươi đấy."
"Hả? Nhưng có người đã xin cưới với ta, nếu như ngươi không đồng ý, vậy ta sẽ chọn bừa một người cho hắn thôi." Đáy mắt Nam Cung Đệ tràn đầy ý cười, gặp Thái Phù và Thái Thụy nên nàng rất vui mừng, nhưng nghĩ đến Quân Mặc U, thoáng chốc trong lòng tự nhiên trống trải, hơi nhói đau. Trầm ngâm một lúc lâu, nàng nói: "Thái đại ca, tạm thời giao trại lính cho Triệu Khuê, có Tào tướng quân canh chừng thì huynh cũng có thể thư giãn, huynh giúp ta tới Tuyết Lâm, tìm vị trí của Quân Mặc U và Thủy Dật."
Thái Thụy gật đầu: "Ngày mai ta sẽ lên đường."
Nam Cung Đệ hài lòng cười, thấy Thái Phù mất hồn mất vía, nàng trêu ghẹo: "Ta sẽ không tùy ý giao nam nhân của ngươi cho nữ nhân nào cả, ngày mai ta cho người truyền tin cho hắn, ngươi an tâm chờ làm tân nương, đến lúc đó theo hắn ở lại biên quan thôi." Mặc dù đó là nơi nghèo khó nhưng cũng là chỗ an toàn nhất.
Toàn bộ người của Thái gia đều đã mất, chỉ còn lại hai huyết mạch, nàng muốn giữ gìn giúp Thái lão phu nhân.
——
Sắp xếp ổn thỏa xong tất cả, ngay đêm đó Nam Cung Đệ đã rời khỏi Nam Chiếu, trong lòng không yên tâm về Thủy Minh Hách nên nàng chạy thẳng tới Đông Lăng.
Mới vừa đến biên giới Đông Lăng, Nam Cung Đệ gặp hai người đã lâu không gặp. Nàng kéo dây cương, lạnh lùng nhìn hai người cao gầy đội mũ ô sa ngăn cát bay vào mặt, một góc của chiếc mũ đen hơi bị gió thổi kéo lên, có thể nhìn rõ ràng dung mạo của hai người.
Hách Liên Tầm bỏ mũ ô sa ra, cả người gầy đi không ít, vẫn là đôi mắt nhìn thấu sự đời nhưng có thêm chút ưu sầu. Thấy nữ nhân mặc y phục đỏ duyên dáng phóng ngựa nhanh mà đến, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên, khẽ cười nói: "Đã lâu không gặp, Nam Cung cô nương."
Nam Cung Đệ mắng: "Cô nương cái rắm, lão nương đã là thê tử, là mẫu thân của người ta rồi."
Mặt Hách Liên Tầm không đổi sắc, hắn chắp tay sau lưng đứng cạnh Nam Cung Đệ, thuận tay đội mũ ô sa đang cầm trong tay lên đầu Nam Cung Đệ, thản nhiên nói: "Vẫn còn tức giận à? Lúc đó ta không biết ngươi là ‘Chu vương phi’, huống chi, hôn sự của tiểu di cũng không phải là do ta thúc đẩy, ngươi tức giận đổ lên đầu ta, quá không công bằng!"
Nam Cung Đệ trợn trắng mắt, chuyện trên đời, nào có cái gì được coi là công bằng chứ?
"Nói nghe coi các ngươi ở đây làm cái gì vậy?" Tính đi tính lại đã mấy năm không gặp, không hề có suy nghĩ rằng sẽ gặp lại cố nhân. "Nếu không có chuyện gì thì ta đi trước." Nam Cung Đệ không muốn nói chuyện nhiều, nghĩ đến Thủy Dật thì tim hơi nhói đau, sợ rằng thời gian của hắn không còn nhiều. Nàng vốn tưởng rằng hắn có thể trở về hiện đại, không ngờ chỉ là ảo tưởng ngu ngốc mà thôi. Trong nháy mắt, trong đầu Nam Cung Đệ hiện lên suy nghĩ kỳ lạ, năm đó vu sư có thể đưa Thủy Dật đi, bây giờ cũng có thể chăng?
Hách Liên Vũ thấy Nam Cung Đệ thờ ơ, cảm xúc kỳ lạ trong lòng dâng trào, hắn nắm chặt nắm tay, giành nói trước: "Tiểu gia với đại ca ở lại đây chờ ngươi."
Nam Cung Đệ nhếch khóe môi lạnh lùng cười chế giễu, mấy năm không gặp, Hách Liên Vũ vẫn ‘ngây thơ’ như vậy. Vẫn là khuôn mặt bánh bao, trắng nõn mềm mại, môi cong đỏ thắm, giống như đứa trẻ vô cùng ngây thơ, ai ngờ hắn đã mười tám tuổi rồi chứ?
"Tại sao các ngươi biết ta sẽ tới Đông Lăng?" Nam Cung Đệ ra ngoài nhưng không thông báo cho bất kỳ ai, liếc qua hai người, ánh mắt nàng dừng lại ở bên hông Hách Liên Vũ, vẻ mặt có chút quái dị. "Ngươi vẫn còn giữ mấy đồng tiền đó hả? Không phải nói mua bánh bao rồi sao?"
Khuôn mặt trắng noãn của Hách Liên Vũ trong nháy mắt đỏ lên, hắn hốt hoảng che đồng tâm kết bằng ba đồng tiền ở trên eo, nói lắp bắp: "Cái. . . Cái này là có người đưa cho Tiểu gia, tại sao lại là mấy đồng tiền nát kia của ngươi được?"
Nam Cung Đệ không tranh luận với hắn, nàng thản nhiên mà nói: "Tiền đồng của ta có làm ký hiệu, không thể gạt được ta."
Đôi mắt to rưng rưng của Hách Liên Vũ hiện lên vẻ lo lắng, hắn luống cuống kéo đồng tâm kết, lật đi lật lại kiểm tra, lẩm bẩm: "Tại sao ta không phát hiện ra?"
Nam Cung Đệ che miệng cười khẽ, hắn bị lừa rồi.
Hách Liên Tầm nhìn đệ đệ ngốc nhà mình, bất đắc dĩ lắc đầu: "Nàng ấy lừa đệ đấy."
Hách Liên Vũ đang cầm đồng tâm kết thì kinh ngạc, nhưng không kiêu ngạo hùng hổ tức giận mắng giống như thường ngày mà ấm ức nắm ở trong lòng bàn tay, xoay người lên ngựa, thúc ngựa đi về phía trước.
Tim Hách Liên Tầm đập thình thịch, hắn đã đụng phải lòng tự trọng của Hách Liên Vũ. Hắn liếc mắt nhìn Nam Cung Đệ, mấp máy môi mà không nói tiếng nào. Mấy người cùng đồng hành tới Hoàng thành Đông Lăng, ở lại Linh Lung Các.
"Ta không lừa các ngươi, ta đến Đông Lăng là để cứu vợ chồng Tông Chính Liệt, các ngươi đã ở ẩn, tốt nhất đừng nên dính dáng đến." Nam Cung Đệ đan hai bàn tay lại rồi đặt lên bàn, nói nghiêm túc: "Ngươi cũng không cần cầu xin cho tiểu di của ngươi, chỉ cần sau này nàng ta không gây sự với ta, ta sẽ không làm gì nàng ta." Một nữ nhân già tuổi rồi còn thích gây chuyện như thế, nàng nghĩ sau khi trở về phải gả nàng ta đi, nàng ta sẽ không lượn lờ ở trước mặt nàng nữa.
"Ngươi không biết tiểu di của ta đã đến Tuyết Lâm sao?" Trên khuôn mặt tuấn tú của Hách Liên Tầm tràn đầy vẻ tươi cười, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Nam Cung Đệ, giọng nói mang theo vẻ mất mác: "Trước đây ta nợ ngươi một ân tình, sau này có chuyện gì, chỉ cần ngươi mở miệng thì ta sẽ bất chấp gian nguy mà trợ giúp ngươi. Vì sao ngươi nhờ Chu Vương giúp đỡ mà không muốn tìm ta?"
Nam Cung Đệ tức cười, nàng chỉ vạch rõ giới hạn với hắn. Mặc dù lúc trước hắn đã giúp nàng, nhưng cũng đã từng hại nàng nên trong lòng nàng có khoảng cách, không thể thực sự quên được. Ai cũng không thể bảo đảm rằng hắn sẽ không vì lợi ích của bản thân mà đẩy nàng đi một lần nữa, nàng phải thận trọng, đi sai một bước sẽ là từng bước sai, không đánh cuộc được!
"Khi đó ta trúng độc, bản thân cũng cho là mình chết rồi, nếu không phải là Thủy Dật dẫn ta từ trong quan tài ra, thì có lẽ hiện tại đã nằm yên trong mồ rồi. Coi như đã cứu được một cái mạng, ta cũng có nỗi khổ tâm riêng, ngay cả Quân Mặc U cũng không có tin tức gì." Nam Cung Đệ từ đầu chí cuối cũng không coi Hách Liên Tầm là bằng hữu hay là đồng minh, cho dù nhờ người nào giúp đỡ thì cũng không thể là hắn.
Làm sao Hách Liên Tầm lại không biết chứ? Trong lòng hắn tràn đầy đắng chát, hai người thậm chí không phải là bạn!
"Chúng ta có thể làm bằng hữu không? Vứt bỏ hiềm khích lúc trước!" Đáy mắt Hách Liên Tầm có sự chờ đợi, nửa đêm nằm mộng, hắn đã vô số lần hối hận vì ban đầu không kịp thời thu tay lại.
Nam Cung Đệ không đáp, thương nhân trọng lợi ích, nàng không tin tưởng Hách Liên Tầm. Nàng bất đắc dĩ buông tay nói: "Chúng ta chỉ có thể là đối tác hợp tác, bằng hữu. . . Thì khác nhau quá xa." Ở trong lòng nàng, bằng hữu là có thể lấy mạng sống ra giúp đỡ lẫn nhau, Hách Liên Tầm không đi cùng trên một con đường, hợp thì đi cùng nhau, mà không hợp là tan.
"Đại ca làm bằng hữu với người thì đó là phúc khí của ngươi, chớ không biết điều." Hách Liên Vũ nổi giận, phồng má nhìn chằm chằm Nam Cung Đệ, nữ nhân đáng chết này vẫn đáng ghét như vậy!
"Nhiều thì thành quá, phúc khí của ta đã đủ, không thiếu một chút nào, nhiều cũng lãng phí." Dứt lời, nàng bèn đứng dậy rời đi.
"Đợi chút." Hách Liên Tầm cất tiếng ngăn lại, nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng, hắn cười khổ: "Tiểu di gả cho Tướng quân Quý Vân của Tuyết Lâm quốc, là mối mà Trang phi bảo vệ. Ta ở Đông Lăng có chút giao tình với Đông Lăng Hoàng, có thể đi vòng quanh dò thăm giúp ngươi."
"Cám ơn ngươi." Nam Cung Đệ cũng không quay đầu lại, nàng nhanh nhẹn đóng cửa lại rồi rời đi.
Tuy Hách Liên Tầm giúp một tay dò thăm tin tức, Nam Cung Đệ cũng không gửi gắm toàn bộ hi vọng lên người hắn. Lấy được tin tức mà ma ma của Linh Lung Các thăm dò được, nàng nắm thời cơ, mặc y phục dạ hành vượt nóc băng tường đi đến nơi nhốt Tông Chính Liệt.
Không phải ở Tông Nhân Phủ, mà bị nhốt ở trong một căn phòng tầm thường chứa củi của phủ Tương vương. Bên trong có một gian phòng tối, hai vợ chồng và một thị thiếp ở trong này, còn tôi tớ nô tài khác ở trong đại lao.
Nam Cung Đệ tránh được thị vệ tuần tra, nàng ước lượng thỏi vàng trong tay, đánh vào ót của hai thị vệ đang canh giữ ở cửa phòng củi, nàng bắt chước giọng của đội trưởng thị vệ: "Vàng rơi từ trên trời xuống kìa."
Hai thị vệ bị đau ôm mặt, nhìn thỏi vàng bên chân, không còn vẻ phẫn nộ, hết nhìn đông tới nhìn tây, họ khom lưng nhặt lên, còn chưa kịp cho vào miệng kiểm tra thật giả thì cổ đã nhói đau rồi bất tỉnh.
Nam Cung Đệ đá đá, thấy hai người không có phản ứng, nàng đoạt lại thỏi vàng từ trong tay bọn họ, nhét vào trong ngực rồi phủi tay đi vào phòng chứa củi.
Căn phòng ước chừng chỉ rộng mười mét vuông, được chất đầy đồ linh tinh. Có lẽ là vì có người trông chừng nên lối vào ám thất không dùng vật gì để chặn lại, không cần dùng lực mở khóa cửa ra, Nam Cung Đệ đẩy cửa ra lắc mình đi vào, mùi nấm mốc lập tức xông vào mũi.
Lâu không thấy mặt trời, trong phòng tối ẩm ướt, mùi khó ngửi, không biết Thái Niệu ăn sung mặc sướng có thể chịu được không? Hai chân của Tương vương có bệnh, bị nhốt ở nơi này, sợ là sẽ bị tái phát.
Xuyên qua con đường nhỏ, lọt vào tầm mắt là hai gian phòng, thị thiếp bị nhốt ở một gian, một gian còn lại là Thái Niệu và Tông Chính Liệt.
Nhìn xuyên qua mắt mèo tìm được một gian trong đó, Nam Cung Đệ đẩy cửa ra, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt. Nàng túm vạt váy sát vào người, nhìn căn phòng lớn bằng bàn tay, trống không, chỉ có ở đống rơm khô nơi góc tường, hai người Thái Niệu và Tông Chính Liệt đang ôm nhau sưởi ấm. Bởi vì bị nhốt quá lâu, không khí lạnh lẽo bên trong không được thông gió, mặt Thái Niệu ửng đỏ khác thường.
"Ngươi không sao chứ?" Nam Cung Đệ đi vào, ôm lấy Thái Niệu từ trong tay Tông Chính Liệt, áp mu bàn tay vào trán Thái Niệu, nhiệt độ nóng bỏng khiến trái tim Nam Cung Đệ nhói lên, bị sốt cao như vậy, tiếp tục sốt sẽ khiến đầu óc bị ảnh hưởng. Nàng trừng mắt trách cứ Tông Chính Liệt, nhưng thấy vẻ mặt hắn nhợt nhạt, tim chợt lạnh đi. Đột nhiên nàng cảm thấy nếu người xuyên không đến là nhân vật chính, cho dù hoàn cảnh tồi tệ đến mức nào thì cũng có thể chuyển nguy thành an, rõ ràng trong chuyện này thì nàng chính là nhân vật chính. Còn Thái Niệu chính là vai phụ thua trận, không thể nào may mắn gả cho người mình yêu.
Ở nước khác mà không có người yêu thương mình, chuyện sống chết thì ngoài bản thân ra, sẽ không có ai để mắt tới. Ban đầu nàng còn ôm hy vọng may mắn rằng Tông Chính Liệt sẽ không bạc đãi Thái Niệu, nhưng hôm nay. . .
"Sau khi rời khỏi đây, các ngươi hãy ly hôn đi." Nam Cung Đệ lấy một viên thuốc từ trong lòng ra rồi nhét vào trong miệng Thái Niệu, nàng liếc nhìn Tông Chính Liệt tái nhợt, trán mơ hồ có mồ hôi hột, nàng ném một bình sứ vào trong ngực hắn: "Ăn đi, sẽ giảm đau."
"Cám ơn." Tông Chính Liệt đổ thuốc ra rồi nhét vào trong miệng, liếm đôi môi khô nứt, hắn tự giễu: "Ngươi đến vì túi gấm?"
Tay Nam Cung Đệ dừng lại, ý của hắn là túi gấm bị lấy đi rồi?
"Ta dễ bị lừa như vậy? Đã có người lấy danh nghĩa của ngươi mà tới, đương nhiên sẽ có chuyện tốt, ta đành tương kế tựu kế đưa túi gấm cho người đó, không ngờ là ăn cắp túi gấm rồi trả đũa vu cáo ta." Tông Chính Liệt mỉa mai, giống như đang nói chuyện của người khác, không liên quan gì tới hắn.
Nam Cung Đệ không thể tưởng tượng nổi nhìn Tông Chính Liệt, với thủ đoạn của hắn thì không thể nào bị lừa. . .
"Tin tức là do ngươi truyền ra ngoài hay sao?"
"Không thì ngươi sẽ đến à? Chỉ là muộn hơn mấy ngày so với mong đợi của ta." Khóe môi Tông Chính Liệt nở nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn Thái Niệu đang hôn mê thoáng hiện lên tia sáng phức tạp. "Đêm nay ngươi hãy dẫn nàng ấy đi."
"Coi như ngươi còn có chút lương tâm." Nam Cung Đệ hiểu ý định của Tông Chính Liệt, hắn không vận dụng khả năng của mình để thoát hiểm, mà đang tung lưới, muốn xem một chút có bao nhiêu người muốn hắn chết. "Đưa túi gấm cho ta."
Tông Chính Liệt im lặng không nói, cũng không đưa đồ cho nàng.
Nam Cung Đệ bực bội, làm bộ ném Thái Niệu xuống đất, Tông Chính Liệt vẫn không có ý định lấy đồ ra. Nam Cung Đệ cắn răng đạp Tông Chính Liệt một cước, thấy trên gương mặt bình tĩnh của hắn có một chút thay đổi, đầu gối có phản xạ một chút, nàng kinh ngạc: "Chân của ngươi có thể đi được rồi?"
Sắc mặt Tông Chính Liệt âm trầm, lấy túi gấm từ trong tay áo ra ném cho Nam Cung Đệ, cảnh cáo nhìn nàng một cái. "Chuyện hôm nay không được nói ra ngoài."
"Chuyện gì?" Nam Cung Đệ chớp mắt đánh trống lảng, Tông Chính Liệt buồn bực mở to mắt, nói lạnh lùng: "Mau mang nàng ấy đi."
"Được, ta sẽ cho người đưa hưu thư tới." Nam Cung Đệ ôm Thái Niệu vào trong ngực, xoay người rời đi.
Khi bóng dáng của Nam Cung Đệ biến mất ở phủ Tương vương, một bóng đen nhìn phương hướng mà nàng rời khỏi, trong con ngươi tỏa ra ánh sáng u tối lộ ra vẻ âm trầm quỷ quyệt, người đó ra dấu tay, phi thân ẩn vào trong phủ đệ bên cạnh.
Trong căn phòng mờ tối, một nữ tử trên đầu đội khăn lụa ngồi ở trên xe lăn, chiếc váy rộng mặc trên người giống như là đứa trẻ nhỏ mặc quần áo người lớn, quay lưng lại với ánh sáng, khiến cho người ta không thấy rõ dung nhan của nàng.
"Bảo Nhi, bổn vương đã phái người theo dõi nữ nhân kia, lần này nàng ta dám đến Đông Lăng, bổn vương nhất định sẽ khiến cho nàng ta chỉ có tới mà không có về, báo thù cho nàng." Tông Chính Khắc toát ra hơi thở chết chóc, bộ mặt dữ tợn, nhưng ánh mắt nhìn nữ tử lại lộ ra sự dịu dàng và thương xót vô tận.
"Lần này sẽ không thất bại chứ?" Giọng nói của nữ tử khàn khàn, giống như mắc sỏi ở trong cổ họng, âm u tàn bạo giống như lệ quỷ địa ngục. Đôi tay kích động nắm lấy tay vịn xe lăn, đôi tay cực kỳ đáng sợ, mu bàn tay có vết sẹo lồi lõm, da và dây thần kinh trên mười ngón tay đã khô quắt dính chặt vào xương, giống như là thi thể bị khô hóa. "Ta muốn ả ta chết, phải trả lại tất cả khổ sở của ta cho ả ta gấp trăm ngàn lần, ha ha. . . Ả ta chết cũng không thể xóa hết mối hận trong lòng ta. Nghe nói ả ta rất quan tâm đến Vương gia bị bệnh lao kia, hiện giờ phải dốc sức truy tìm, huynh cho thêm nhân lực đi tìm, tìm được trước ả ta, ta muốn ả ta phải trơ mắt nhìn nam nhân kia chết ở trước mặt ả ta."
"Được, tất cả đều nghe theo nàng." Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Tông Chính Khắc trở nên nhu hòa, đau lòng kéo tay nữ tử dữ tợn, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng bàn tay.
"Không đủ, bắt nhi tử của ả ta tới đây, đời này ta không thể sinh con, phải để cho ả ta tận mắt nhìn thấy nhi tử của ả ta nhận ta là mẫu thân, không phải rất sảng khoái sao." Nữ tử cười the thé, hai mắt đẫm lệ. Đột nhiên nàng rút tay mình từ trong tay Tông Chính Khắc ra, nhìn bàn tay đến chính nàng cũng bị hù dọa giật mình, không dám nhìn thẳng mà trong lòng hận mãnh liệt như hồng thủy ùn ùn kéo đến, dường như khiến cho nàng không thở nổi, nàng lẩm bẩm: "Ta không xứng với hắn, không xứng với hắn. . ."
Lòng Tông Chính Khắc quặn đau, dịu dàng ôm nữ tử, nhẹ nhàng dỗ dành: "Bảo Nhi là nữ tử xinh đẹp nhất, chỉ có nam nhi thế gian không xứng với nàng. Nếu hắn ta chịu cưới nàng, ta sẽ trói chặt hắn ta lại để bái đường với nàng, được không?"
Nữ tử ở bên bờ sắp sụp đổ lấy lại tâm tình, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tràn ngập dịu dàng thâm tình kia, lưu luyến si mê gọi: "Ngọc ca ca, huynh sẽ lấy ta, sẽ không ghét bỏ ta chứ?"
"Người Ngọc ca ca yêu nhất chính là Bảo Nhi." Tông Chính Khắc cúi xuống nói lời đồng ý ở bên tai Bảo Nhi, nhưng người trong ngực đột nhiên đẩy hắn ra, lắc đầu mà nói: "Không, ngươi không phải! Ngọc ca ca không yêu ta, hắn yêu kẻ tiện nhân, chỉ khi nào tiện nhân kia chết rồi, Ngọc ca ca mới có thể trở lại bên cạnh ta. Ngươi đi đi, lập tức bắt tiện nhân kia tới đây!"
Tông Chính Khắc khổ sở siết chặt lòng bàn tay, hắn hận hắn quá bất lực, móc tim móc phổi yêu nàng, cam tâm tình nguyện vì nàng mà đi tìm cái chết, cũng không dám nói rõ tâm ý, chỉ có thể đóng giả thành một nam nhân khác, mới có thể biểu lộ tình cảm khắc cốt.
"Bảo Nhi, ta có gì không tốt? Kém hơn chỗ nào so với nam nhân kia, đến mức nàng quyết một lòng với hắn ta, không chịu để mắt tới ta? Nàng biến thành như vậy, tất cả đều là vì hắn ta, vì hắn ta!" Mắt Tông Chính Khắc đầy tơ máu, mắt đỏ ngầu nắm tay Bảo Nhi, dùng sức lay.
"A ——" Bảo Nhi thét chói tai, cả người không kiềm chế được mà run rẩy. Đôi tay luống cuống ôm đầu, tinh thần hoảng hốt: "Không, không phải vậy, Ngọc ca ca không đối xử với ta như vậy, ngươi nói dối, không có tiện nhân kia quyến rũ Ngọc ca ca, làm sao Ngọc ca ca lại vứt bỏ ta?" Nói xong, cặp mắt rơi lệ, nắm tay Tông Chính Khắc cầu xin: "Khắc ca ca, huynh nhất định phải giúp ta bắt được nữ nhân kia, huynh cho nàng ta ăn cấm dược rồi tặng cho phụ hoàng huynh, có được hay không?"
Tông Chính Khắc nghe thấy Bảo Nhi gọi hắn là Khắc ca ca, trong lòng kích động, tâm tình tiêu cực không cam lòng chợt biến mất, dịu dàng hỏi: "Nàng ta đã sinh con, đã không còn trinh tiết, tặng cho phụ hoàng sẽ là bất kính."
Bảo Nhi lập tức đẩy Tông Chính Khắc ra, khăn lụa che cả khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt oán độc: "Có phải huynh ghét bỏ nữ tử hư hỏng như ta?"
"Bảo Nhi, nàng biết rõ tâm ý của ta, làm sao ta có thể ghét bỏ nàng, nàng là nữ tử thuần khiết nhất." Tông Chính Khắc thương xót ôm Bảo Nhi, cằm đặt trên đầu nàng: "Ta đã thấy dung mạo của nàng ta, phụ hoàng sẽ vừa ý."
"Ừm, phụ hoàng huynh vô cùng dâm loạn, vào tẩm cung của ông ấy, đời này tiện nhân kia phải chết ở trên giường. Ả ta ở Linh Lung Các, hiện giờ bị trúng hàng thuật, sư phụ đã ra tay, mỗi ngày ước chừng lúc rạng sáng là lúc cơ thể ả ta yếu nhất, huynh thừa dịp lúc này dẫn ả ta tới." Bảo Nhi nghĩ đến việc tiện nhân Nam Cung Đệ kia sẽ chết ở trên tay của nàng, trong lòng liền sảng khoái. Nàng lấy ra một chiếc hộp đưa cho Tông Chính Khắc: "Huynh phái người đưa thứ này đến Nam Chiếu, đổ thứ bên trong xuống dưới chăn của Nam Cung Hi."
Tông Chính Khắc nhìn chiếc hộp trong tay, ánh mắt dừng lại một chút, nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"
"Cỏ âm dương giáng đầu!" Nàng không thể đi lại, chỉ có thể dùng cách này, mới có thể làm được chuyện tự tay giết người Nam Cung Đệ quan tâm nhất.
Lòng Tông Chính Khắc chùng xuống, hắn đã từng nghe nói đến thứ này, sau khi chết cơ thể người sẽ được phủ đầy rơm. Nhìn ánh mắt của Bảo Nhi mà hắn có chút sợ hãi, nàng thật sự vẫn là Bảo Nhi trong lòng hắn sao?
"Sao, huynh sợ à?" Dường như Bảo Nhi nhìn thấu tâm tư của Tông Chính Liệt, hậm hực đặt đồ sang một bên, đang định mở miệng thì thấy nàng đưa cho gói thuốc bột.
"Đây là cấm dược, huynh có thể đổ thuốc lên trên giấy Tuyên Thành, sau khi đốt xong thì ném vào gian phòng của ả ta. Chỉ cần ngửi thấy một chút, dục vọng sẽ thiêu đốt ả ta. Nếu như huynh coi trọng tư sắc của ả ta, trước tiên có thể nếm thử một chút, rồi đưa ả ta đến tẩm cung của phụ hoàng huynh." Bảo Nhi cười nham hiểm, Đông Lăng Hoàng chẳng những loạn dâm háo sắc, hơn nữa thủ đoạn còn cực kỳ máu tanh biến thái, bên trong tẩm cung bày đầy hình cụ, không có một nữ nhân nào chịu được ba ngày ở bên trong.
"Được." Tông Chính Khắc cầm lấy thuốc, liếc mắt nhìn sắc trời, nhẹ nhàng hôn ánh mắt của nàng, "Ta sẽ đi ngay bây giờ, nàng chờ tin tức của ta."