Ở trong tế đường, đối diện cửa chính có một tảng đá lớn hình trận bát quái. Trên mặt đá có khe rãnh sâu, nhỏ bằng ngón út, có từng vòng chấm tròn chạy liên tiếp đến trung tâm, trên chấm tròn có một lỗ nhỏ.
Tứ đại trưởng lão và các đệ tử cùng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở hai bên của đại điện, đắm chìm trong Phật âm, cánh môi mấp máy tụng kinh niệm Phật.
Nam Cung Đệ chắp tay trước ngực ngồi xếp bằng ở đầu, bên dưới khuỷu tay là tảng đá tròn, bên cạnh là Mạch Đình Thường. Trên mặt hai người có vẻ thành kính nhưng không ai biết rằng trong lòng họ đang giao đấu với một luồng sức mạnh.
Trán Nam Cung Đệ đã toát mồ hôi lạnh, sắc mặt nàng dần dần trắng bệch, tảng đá bất động đã hơi rung rung nhẹ, có chút không giữ vững được nữa.
"Ngươi mau vứt bỏ tạp niệm." Mạch Đình Thường phân tâm dùng mật âm truyền vào tai Nam Cung Đệ, nếu nàng ấy gục ngã, ắt sẽ bị huyết tế.
Thần trí của Nam Cung Đệ có chút mơ màng, nàng bị hãm sâu trong trận pháp, không thể nào rút người ra được. Những chuyện không muốn hồi tưởng lại nhất, như thước phim lộn xộn tràn vào trong đầu, tất cả đều là những hình ảnh sau khi bị cha mẹ vứt bỏ cho đến khi được Thủy Dật nhặt về của kiếp trước. Sau đó hình ảnh chợt thay đổi, trở lại cuộc sống ấm áp sau khi trùng sinh vào một người xa lạ, khi nàng toàn tâm toàn ý xoay sở cho phụ mẫu thì đã phát hiện ra tất cả tử hiếu mẫu từ đều là giả dối, trong phút chốc bị ngã từ trên thiên đường xuống địa ngục. Hình ảnh thay đổi, đến những tháng ngày nàng bị trúng độc mà chết, sống cuộc sống đen tối không bằng chết.
"Nam Cung Đệ, ngươi phải kiên trì, đừng quên rằng ngươi còn có nhi tử và phu quân chờ ngươi trở về." Mạch Đình Thường cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Nam Cung Đệ càng ngày càng không ổn định, đã có cảm giác không còn hy vọng. Không biết nàng đang nghĩ đến chuyện gì, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, chỉ hy vọng Quân Mặc U chạy tới đây nhanh một chút.
Nam Cung Đệ rơi vào trong một màn sương dày đặc, suy nghĩ trôi dạt, nàng đi theo phương hướng mà trong lòng chỉ dẫn. Bỗng nhiên, nàng nghe được một giọng nói giống như đến từ chân trời, mang theo vẻ nóng nảy khẩn thiết, đầu óc hỗn loạn chợt tỉnh táo trong chớp mắt, nàng lấy lại ý thức, bối rối nhìn sương mù trước mắt. Nàng giật mình, cảnh tượng liên tục thay đổi, trong nháy mắt đã đến cảnh rừng rậm, khe suối, đám mây.
Nam Cung Đệ đã tỉnh táo lại, khóe miệng khẽ cong lên, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, nàng vẫn đi vào đường của lão già kia, bị rơi vào trận pháp.
"Yên tâm, ta còn muốn đi xem xem Quân Mặc U có bị hoa dại làm mờ mắt hay không, con ta có mẹ ghẻ hay không, ta làm sao mà chết được?" Nam Cung Đệ tập trung đáp lại.
Mạch Đình Thường thấy nàng đã lấy lại ý thức, hắn thở phào nhẹ nhõm. ‘Phụt’, một luồng chân khí đi xuống, hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi ôm ngực, đột nhiên thoát ra khỏi trận pháp của Nam Cung Đệ. Mạch Đình Thường kinh ngạc nhìn Nam Cung Đệ đã thấm đẫm mồ hôi, khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn, hắn vội vàng ngồi yên để điều chỉnh chân khí đang hỗn loạn.
Một hồi lâu sau, Mạch Đình Thường mới điều hòa xong, thấy sắc mặt của Nam Cung Đệ trắng bệch, trái tim đã buông lỏng của hắn trong nháy mắt nhảy thót lên tới cổ họng. Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn người ở hai bên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một người trong số đó là mắt trận, tìm được thì tốt. Nhưng nếu như có một chút sai sót, thì Nam Cung Đệ sẽ xong đời.
"Còn chịu đựng được không?" Mạch Đình Thường ngồi ở sau lưng Nam Cung Đệ, khẽ hỏi.
"Ngươi có biết đánh quần ma loạn âm không?" Nam Cung Đệ đang đấu nội kình với tứ đại trưởng lão và các đệ tử, nếu không phải có một nguồn sức mạnh kì lạ và công lực của Thủy Thiên Diên, thì có lẽ nàng không thể chống đỡ được.
Mạch Đình Thường ngẩn ra, nhìn mọi người như lão tăng ngồi thiền thì hắn hiểu ra. Hắn ra hiệu cho tiểu hầu canh giữ ở bên ngoài cầm một chiếc đàn tới, sau đó hắn ngồi xếp bằng ở bên cạnh Đại trưởng lão, gảy dây đàn loạn xạ.
‘Bang bang bang. . . Tịch. . . Coong.. . ’ Tiếng đàn không có tiết tấu phát ra từ dưới ngón tay của Mạch Đình Thường. Đại trưởng lão nhíu mày, tinh thần rối loạn, không thể nào chuyên chú đấu pháp với Nam Cung Đệ.
Mặc dù là thế, nhưng ma âm của Mạch Đình Thường có hạn, chỉ có thể làm rối loạn tinh thần của Đại trưởng lão và Bạch Lưu, những người khác giống như người điếc, đều không nghe được.
Không biết trải qua bao lâu, thân thể Nam Cung Đệ có chút động đậy, Mạch Đình Thường nóng nảy, chưa kịp nghĩ gì thì thấy hoa mắt, đàn cổ trên đùi đã bị lấy đi.
"Tài nghệ quá kém." A Hận vung tóc đuôi sam, dựng đứng đàn cổ, ôm ở trước ngực, coi nó là đàn ghita điện mà đánh nhạc rock. Cùng với tiếng gào thét như xé rách cổ họng của hắn là tiếng ‘phụt’ phun ra máu của tất cả các đệ tử và Đại trưởng lão.
A Hận chau mày, lên mặt với Mạch Đình Thường: "Cần bái ta làm thầy không?"
Sắc mặt Mạch Đình Thường chuyển từ xanh sang đen, hắn muốn đấm gương mặt đắc ý kia của A Hận, nhưng lại sợ kỹ năng đàn ‘cao siêu’ của hắn ta, vì vậy hắn chỉ có thể thầm hận trong lòng, nhìn chằm chằm A Hận.
Đột nhiên, mười mấy người áo đen nhảy từ trên xà nhà xuống, đánh nhau với A Hận và Mạch Đình Thường. Cặp mắt giăng đầy sương mù của Đại trưởng lão mang theo sát khí lướt qua hai người đang bị bao vây, ông cười lạnh nói: "Đừng phí sức vô ích, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi." Ông cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nam Cung Đệ, nếu không phải là mưu kế của nàng ta, thì ông đâu đến nỗi nhiều tuổi như vậy rồi mà đến cuối cùng lại bị rơi vào kết cục không còn là một nam nhân.
Đại trưởng lão u ám cười to vài tiếng, ông vừa hận vừa sợ Nam Cung Đệ. Trong trận đấu pháp, hơn mười người bọn ông cũng không đấu lại nàng ta, trong lòng ông vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Đáy mắt toát ra vẻ lạnh lùng tàn ác, ông đi tới bên cạnh Nam Cung Đệ, ngón tay cắt một đường ở trên cổ tay trắng noãn của Nam Cung Đệ, máu tìm được đường ra, nhanh chóng nhỏ xuống.
Nam Cung Đệ thoáng cảm thấy thoải mái hơn một chút, chỉ chú tâm đấu với sức mạnh của ba vị trưởng lão. Đột nhiên, cổ tay đau xót, dòng máu toàn thân chảy ra theo đường cánh tay, nhỏ xuống khe rãnh trong đá tròn ở dưới khuỷu tay.
"Hèn hạ!" Nam Cung Đệ vô cùng tức giận, nàng không ngờ chiêu cắn ngược này lại làm rút ngắn ngày chết của nàng.
Đại trưởng lão cười khằng khặc, tiếng cười rùng rợn ghê người, như đến từ địa ngục. "Lão phu hèn hạ? Ngươi cũng không kém là bao!"
Hai mắt của Mạch Đình Thường lập tức đỏ lên, nhìn máu tươi đã chảy thành hai vòng, tổng cộng chỉ có mười một vòng, càng đi về phía sau thì càng nhỏ, đến khi máu nhỏ theo cái lỗ nhỏ ở trung tâm xuống thánh hoa bên trong thì Nam Cung Đệ chết là điều không còn gì phải nghi ngờ nữa!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nam Cung Đệ không có cách nào ngăn được máu trên tay chảy xuống, mà A Hận và Mạch Đình Thường chỉ có thể lo lắng, mắt thấy đã chảy tới vòng thứ chín, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Đại trưởng lão thấy đã đến một nửa vòng thứ chín, chỉ còn vòng tròn lớn bằng cổ tay, đáy mắt ông có một chút ngoan độc. Đại trưởng lão quay đầu lại lướt mắt nhìn qua Mạch Đình Thường, thì ra có người tác quái, ông giơ tay đánh một chưởng lên lưng của Nam Cung Đệ, một ngụm máu tươi phun thẳng đến vòng thứ mười, còn thiết một chút xíu thì sẽ rơi vào trong.
Đại trưởng lão sảng khoái cười to, cười đến nỗi đôi mắt già nua vẩn đục đã chảy nước mắt. Bỗng nhiên, miệng ông há ra, vẻ mặt đóng băng, ngã thẳng xuống đất, trên trán hiện đầy nếp nhăn có một cây ngân châm tản ra hơi lạnh.
"Rầm ——" Quanh thân Nam Cung Đệ như có một bức chắn thủy tinh bị bể tan tành, chỉ tích tắc sau, trận pháp bị phá, lục phủ ngũ tạng của ba đại trưởng lão bị chuyển đổi vị trí, bị nội thương rất nặng.
Nam Cung Đệ thở yếu ớt, thân thể đổ nghiêng sang một bên, rơi vào trong lồng ngực mang đầy hương sen mát lạnh, thân thể căng thẳng chậm rãi buông lỏng, khuôn mặt trắng bệch hơi mỉm cười nói: "Ta biết là huynh sẽ đến." Nếu không, Mạch Đình Thường sẽ không vô duyên vô cố hí hửng ở trước mặt nàng, thậm chí còn sai người nấu một chén thuốc cho nàng uống, vào đúng lúc dì cả tới, kéo dài chừng mười ngày. Có lẽ là hắn đoán chắc hôm nay dì cả sẽ đến nên mới hối thúc các trưởng lão tế thạch vào ngày hôm nay.
Quân Mặc U nhanh nhẹn băng bó cổ tay cho Nam Cung Đệ, thấy sắc mặt của nàng tái nhợt khác thường vì bị mất máu quá nhiều, trái tim hắn chợt thắt lại, bỗng nhiên giống như bị một bàn tay vô hình móc ra, trống trải đau đớn.
"Nàng nói sẽ bảo vệ tốt cho bản thân!" Ngón tay của Quân Mặc U khẽ run rẩy, vuốt ve mặt Nam Cung Đệ. Hắn không dám tưởng tượng, nếu như hắn nghe lời lão bà bà đến núi Phổ Đà, thì có kịp tới cứu nàng hay không?
Nam Cung Đệ cọ mặt vào trong ngực Quân Mặc U, nàng nói yếu ớt: "Có huynh ở đây, kẻ nào có thể cướp ta đi. . ." Dứt lời, nàng mới nhớ ra mình ‘đã chết’ một lần ở trước mặt hắn, nên đành ngậm chặt miệng không nói nữa, chỉ vòng đôi tay vô lực lên cổ Quân Mặc U. "Đừng giận."
Quân Mặc U bất đắc dĩ ôm nàng đứng dậy, đột nhiên, đá tròn rung ‘rầm rầm rầm’ rồi vỡ ra, để lộ ra một đóa hoa lớn bằng vòng tròn, ở giữa có một lỗ rỗng lớn bằng miệng bát, xung quanh có dây leo dài. Mặt mọi người đều biến sắc, mặt ba vị trưởng lão đen lại, chỉ vào đóa hoa nói: "Chúng ta đã làm kinh động thánh hoa, thánh hoa nổi giận, chúng ta sẽ phải chết. Mau. . . Mau đưa Thánh nữ đi hiến tế thánh hoa."
Nghe vậy, Nam Cung Đệ ở trong ngực Quân Mặc U lập tức ngẩng đầu lên, nhìn đóa hoa lốm đốm đỏ, nàng trừng lớn hai mắt, đây không phải là hoa ăn thịt người sao? Nhưng hoa ăn thịt người không có dây leo, vậy thì đây là loài hoa gì? Không biết nó có ăn thịt người hay không!
Bỗng nhiên, dây leo lớn lên rồi chạm tới thi thể của Đại trưởng lão, dây leo xoắn lại thành vòng rồi liên tục duỗi thẳng ra, sau đó quấn chặt lấy Đại trưởng lão. Nó tiết ra chất dịch sền sệt, không qua bao lâu, dây leo dần dần biến thành màu đỏ, thi thể Đại trưởng lão thì héo khô, biến thành một xác khô.
Mọi người gào thét, rối rít bò ra ngoài điện, chỉ còn lại bốn người A Hận, Mạch Đình Thường, Quân Mặc U và Nam Cung Đệ.
"Hoa này có gì đó kỳ lạ!" Nam Cung Đệ buồn bực nói, đến nay hoa ăn thịt người vẫn chưa được kiểm chứng là có ăn thịt người hay không, chỉ xác định được rằng nó ăn côn trùng, nhưng cũng không thể huyền ảo như vậy chứ!
"Mọi người không nên đụng vào dây leo." Quân Mặc U cũng cảm thấy dây leo có gì đó kỳ lạ, chắc chắn nó không phải là thực vật, mà giống như là một loại động vật ăn thịt, chỉ là bề ngoài nó có thêm dây leo làm vật che chắn.
Mạch Đình Thường nuốt một ngụm nước miếng, không ngờ đám người Đại trưởng lão lại dùng máu để nuôi dưỡng loại thực vật quái dị này. Ngẫm lại mỗi lần đến ngày định kỳ, hắn đều phải tới đây tế bái thì da đầu không khỏi tê dại.
"Trong số mọi người, ai có ám khí thì hãy cắt đứt một dây leo để xem thử một chút." Nam Cung Đệ chưa từng nhìn thấy sinh vật này, chỉ cần cắt đứt nó thì sẽ biết ngay là thực vật hay là động vật.
A Hận móc một thanh phi đao ra cắt đứt dây leo, dây leo lập tức rơi xuống đất, nhảy lên mấy cái rồi tiết ra chất lỏng sền sệt mà không có hiện tượng kỳ lạ nào khác.
Nam Cung Đệ ăn mấy viên thuốc, khôi phục được một chút sức lực. Nàng xuống đất, đứng ở trước dây leo, thấy chất lỏng đang không ngừng chảy ra, nàng dùng đao kích thích dây leo mấy cái, nhưng không hề có hiện tượng cuốn lấy giống như cuốn Đại trưởng lão. Nàng trầm tư một lát rồi tháo chiếc khăn gấm đang quấn vết thương trên cổ tay ra, nhét khăn gấm bị thấm máu vào chất lỏng, chỉ chốc lát sau, đã có rất nhiều thứ gì đó giống hình giọt nước trong suốt bò lên.
Thoáng chốc da đầu nàng tê dại, nàng ngoắc tay với Quân Mặc U: "Huynh qua đây xem đi, có biết loại trùng này không?"
Trong con ngươi tối tăm của Quân Mặc U lộ vẻ khó hiểu, hắn lắc đầu một, thở dài nói: "Đốt đi."
Mạch Đình Thường rút cây đuốc cắm ở trên vách tường, ném lên đóa hoa, lửa đốt phải dây leo nổ lốp bốp. "Không biết để cho mấy lão già kia biết loại trùng bọn họ nuôi dưỡng là trùng khát máu thì sẽ như thế nào?"
Trong lòng hắn có chút thương cảm, vì một đóa hoa rách và vô số trùng khát máu mà bọn họ cố chấp nhiều năm như thế, đột nhiên hắn cảm thấy lố bịch, làm hại rất nhiều người cửa nát nhà tan, bộ lạc duy nhất đáng được tuyên dương là phú khả địch quốc (1), tài sản của tứ quốc cộng lại chưa chắc nhiều bằng nơi này, còn có cả bí thuật thất truyền lâu đời.
(1) Phú khả địch quốc: có tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với một quốc gia.
"Bọn họ vì thứ này mà làm hại rất nhiều người cửa nát nhà tan. Ta rất đau lòng!" Nam Cung Đệ thở dài, chỉ mình nàng chịu tổn hại lớn nhất. Nàng liếc nhìn hoàng kim bảo thạch bao quanh bên trong tế đường, trong lòng nhói đau, nàng là Thánh nữ của nơi này, ngoài Mạch Đình Thường ra thì nàng là lớn nhất, tài sản của nơi này có một nửa là của nàng phải không?
Nam Cung Đệ ngủ mê mệt mấy ngày, tỉnh lại thì thấy Thủy Dật đang ngồi trông ở bên cạnh, nàng kinh ngạc chớp mắt, mở miệng hỏi: "Tại sao huynh lại đến đây?"
"Ta biết rõ người nàng muốn tìm đang ẩn náu ở đâu, cho nên vào đây tìm nàng!" Thủy Dật thấy bộ dạng mơ màng của nàng, đưa tay muốn bóp chóp mũi của nàng, nhưng hắn dừng lại một chút rồi nhanh chóng thu tay lại.
"Sao vậy?" Nam Cung Đệ thấy bàn tay hắn duỗi ra rồi thu lại, nghi ngờ hỏi. "Trong người có chỗ không thoải mái sao?"
Thủy Dật lắc đầu, hắn chỉ về phía khóe mắt của nàng rồi cười nói: "Có vật bẩn!"
Nam Cung Đệ giơ tay lên lau, một viên gỉ mắt dính ở trên tay, nàng ngượng ngùng thả tay xuống, lúng túng nói: "Ta đã ngủ nhiều ngày, chắc chắn là mắt phải bài tiết rồi. . ." Nói xong, nàng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, Thủy Dật còn không nói gì, nàng giải thích cái gì đây?
Thủy Dật mím môi mà cười, tay nắm thành nắm đấm, đặt ở trên môi rồi đấm nhẹ mấy cái, dịu dàng nói: "Kiều Tâm trốn ở trên Phổ Đà Phong!"
"Người cứu bà ta cũng ở đó?" Nam Cung Đệ ngẩn ra, thiên nhãn ở trên Phổ Đà Phong, Kiều Tâm trốn ở trên đó, có phải là chuyện xấu hay không?
Nam Cung Đệ suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy muốn thương lượng với Thủy Dật một chút. "Trên Phổ Đà Phong có thiên nhãn, cùng với xá lợi bảy màu thì có thể đưa con người đến hiện đại. Bệnh tình của huynh càng ngày càng nghiêm trọng, ta muốn đưa huynh đến hiện đại để trị liệu, ở đó mà tìm được tủy phù hợp thì huynh sẽ được cứu."
Trong con ngươi tĩnh mịch của Thủy Dật Thanh có một chút mất mát, hắn cười khổ nói: "Chết sống có số, ta đã sống đủ rồi, chỉ muốn lá rụng về cội."
Nam Cung Đệ nhìn ra hắn đã không còn lưu luyến gì với cuộc sống, nàng không kìm được mà thở dài, chứa đầy vẻ u sầu: "Huynh nói chỉ cần là việc mà ta muốn huynh làm, thì cho dù là việc gì thì cũng sẽ đồng ý, như vậy huynh phải đồng ý với ta, tiếp tục sống."
Trong lòng Thủy Dật chua xót, không có nàng ở bên cạnh, được sống lâu hơn nữa thì có ý nghĩa gì?
"Ta muốn chăm sóc lão phu nhân nhiều hơn. . ." Lời của Thủy Dật còn chưa dứt thì đã bị Nam Cung Đệ cắt ngang: "Huynh cứ việc đi, ta sẽ coi lão phu nhân là tổ mẫu của mình mà chăm sóc. Nếu như huynh chỉ lo lắng việc lá rụng về cội, vậy ta đồng ý với huynh, đợi sau khi ta chết thì sẽ bảo Hi Nhi đặt mộ ta ở bên cạnh mộ của huynh."
Thủy Dật kinh ngạc nhìn Nam Cung Đệ, một hồi lâu sau vẫn không dời mắt, mũi bỗng nhiên cay cay. Hắn quay đầu đi nhìn song cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy bóng người mặc y phục trắng đang đứng ngoài cửa sổ, hắn buồn bã cười: "Được!"
Sau khi hai người im lặng một hồi lâu mà không có động tĩnh gì, Quân Mặc U bưng một chén thuốc đi vào, đặt ở đầu giường rồi ngồi ở bên cạnh Nam Cung Đệ. Hắn ôm nàng tựa vào lồng ngực, bón từng muỗng từng muỗng cho nàng uống xong, lau vệt thuốc ở khóe miệng, cầm một miếng mứt hoa quả lên, đặt vào trong miệng Nam Cung Đệ.
"Có đắng không?" Giọng nói của Quân Mặc U khàn khàn, thấy giọt nước trong mắt Nam Cung Đệ, trong lòng hắn vô cùng ghen tị một cách khác thường mà trước giờ chưa từng có, chỉ là có một chút không thoải mái mà thôi, nể tình Thủy Dật sắp rời đi, hắn cũng không so đo.
Nam Cung Đệ lắc đầu, kéo tay Quân Mặc U, thấy mu bàn tay hắn có mấy vết nóng đỏ, nàng nhẹ nhàng ấn xuống một vết phồng trong veo như nước, nguýt hắn một rồi nói: "Sao không chặt cái tay này đi?"
"Chặt rồi thì sẽ không giữ được nàng." Quân Mặc U nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, kéo chăn che chân nàng rồi nói: "Nàng và Thủy Dật ôn lại chuyện cũ, ta đi ra ngoài một lát."
Nam Cung Đệ nhìn Quân Mặc U xoay người rời đi, trong lòng có chút kinh ngạc, tại sao hắn phải đi ra ngoài? Trước kia hắn rất hay ghen tuông, tại sao lại bằng lòng để mặc cho nàng và Thủy Dật ở cùng nhau?
Ngày trước nói nhiều hơn một câu là đã xị cái mặt ra, thực sự là quá khác thường!
"Huynh nói xem. . . Có phải Quân Mặc U có niềm vui mới rồi hay không?" Nam Cung Đệ thúc cùi chỏ vào cánh tay của Thủy Dật, trong lòng nàng lo lắng, quả thực là Quân Mặc U quá khác thường.
"Trước đó hắn ta đang đứng ở ngoài cửa sổ, đã nghe thấy hết rồi." Thủy Dật chau chặt chân mày, Quân Mặc U không giống người đang ghen ghét, chỉ sợ hắn ta có chuyện trong lòng. "Trong lòng hắn ta có giấu chuyện gì đó, hỏi hắn ta thì chắc chắn không hỏi ra được, nàng có thể đi hỏi Mạch Đình Thường. Là Mạch Đình Thường đưa Quân Mặc U vào, ắt hẳn sẽ biết Quân Mặc U tới đây để làm chuyện gì."
Nam Cung Đệ nằm không yên, nàng vén chăn lên, mặc quần áo, đeo giày qua loa rồi chạy ra ngoài, đúng lúc đụng phải Mạch Đình Thường, nàng bắt lấy vạt áo của hắn mà hỏi: "Ngươi lừa Quân Mặc U đi đâu vậy?"
Mạch Đình Thường không hiểu gì, khốn đốn nhìn Nam Cung Đệ. Hắn kéo tay nàng xuống, không vui nói: "Tại sao lại trách ta lừa hắn đi tìm nữ nhân? Ngươi phải biết, chung quy thì nam nhân cũng sẽ có lúc không kiềm chế được, khó tránh khỏi thân thể không trung thành với ngươi, nhưng mà trái tim và tinh thần trung thành với ngươi là được rồi."
Mặt Nam Cung Đệ tối sầm lại, thấy Mạch Đình Thường khích bác ly gián, nàng giơ tay đấm lên mũi hắn làm hai lỗ mũi chảy máu. Mạch Đình Thường lè lưỡi liếm, lấy khăn lụa ra lau sạch sẽ, hắn trầm mặt nói: "Ngươi không biết Quân Mặc U mang theo một nữ nhân đi vào à? Còn trách ta bôi nhọ hắn ta hả?"
"Trông như thế nào?" Nam Cung Đệ cũng không dài dòng, nàng nhìn chằm chằm vào Mạch Đình Thường.
Mạch Đình Thường bị nhìn đến nỗi trong lòng cảm thấy sợ hãi, không được tự nhiên nói: "Chuyện này. . . Hắn ta giấu quá kỹ, ta không nhìn thấy. Chỉ là, cao hơn ngươi một chút xíu, vóc người đẫy đà, có đội mũ ô sa."
Nam Cung Đệ thấy hắn nói nói có căn cứ hẳn hoi, trái lại thực sự giống như là sự thật, nàng cười nhạo: "Có phải mặc váy trắng không?"
Mạch Đình Thường gật đầu.
"Ồ, không sao, nữ nhân kia là Tam Nương, trước đó Quân Mặc U đã nói với ta." Nam Cung Đệ đột nhiên nhớ ra lần trước còn có chuyện dở chừng chưa nói cho Mạch Đình Thường, nàng sờ cổ tay rồi nói: "Lần trước ngươi nói ngươi với Tam Nương có quan hệ gì?"
Nụ cười trên mặt Mạch Đình Thường cứng đờ, hắn suy ngẫm hồi lâu rồi nói: "Nàng ấy là dì của ngươi, là muội muội của ta."
Cái gì?
Nam Cung Đệ kinh ngạc trợn tròn mắt, dì của nàng sao? Chẳng phải coi như Mạch Đình Thường là biểu huynh của nàng sao?
"Muội muội ruột thịt hả?"
Mạch Đình Thường gật đầu, hắn ngước mắt nhìn trời xanh, thở hắt ra rồi nói: "Mẫu thân nàng ấy là Mạch Tà ở trong hang đá, lúc bị bắt trở về thì phụ thân ta đã lừa bà ấy, nói muốn cứu bà ấy nhưng lại nhốt ở trong mật thất rồi cưỡng bức. Cho đến sinh ra Tam Nương thì bị mẫu thân ta phát hiện ra. Mẫu thân tố giác phụ thân, Mạch Tà bị các trưởng lão nhốt ở trong hang đá, còn phụ thân căm giận mẫu thân, muốn giết mẫu thân nhưng lại không biết rằng mẫu thân đã có phòng bị từ lâu, hai người ngọc nát đá tan, ta được Nhị trưởng lão nuôi lớn, còn Tam Nương là trở thành cô nhi được bà vú nuôi dưỡng."
Nam Cung Đệ bị quan hệ phức tạp này làm cho choáng váng đầu óc, nhưng nàng biết phụ thân của Mạch Đình Thường cưỡng bức ngoại tổ mẫu của nàng rồi sinh ra Tam Nương, Tam Nương chính là của dì của nàng. . . Nam Cung Đệ bi thương nhìn trời, trong lòng âm thầm dựng ngón giữa, ông trời, tặng ông một vạn câu thú vật!
Dì của nàng được gả cho biểu huynh của nàng thì nên gọi là gì đây?
Hai tay nàng che mặt, nàng nghĩ mẫu thân mới là người khó xử hơn, nhi tử trên danh nghĩa của bà cưới muội muội của bà, ông trời, không cần đùa giỡn người ta như vậy chứ!
"Ngoại. . . Ngoại tổ mẫu của ta biết Tam Nương là nữ nhi của bà ấy không?" Nam Cung Đệ ngẫm nghĩ, nếu như không biết, thì coi như bỏ qua. Mặc dù Thủy Minh Hách không câu nệ tiểu tiết, nhưng biết được mối quan hệ phức tạp này, e rằng trong lòng hắn cũng sẽ khó chịu, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ phu thê của bọn họ!
"Không biết." Mạch Đình Thường cười khổ, có lẽ Mạch Tà đã quên mất chuyện bà ấy đã sinh ra Tam Nương.
"Ồ, nếu Tam Nương và Thủy Minh Hách biết bọn họ ‘loạn luân’, nói không chừng mối quan hệ khó khăn lắm mới hòa hợp lại xuất hiện vết nứt. Không bằng ngươi chia hai phần ba tiền bạc của nơi này cho ta, ta sẽ giấu giúp ngươi." Trong lòng Nam Cung Đệ còn nghĩ về tòa kim ốc kia, nói không chừng sau khi rời khỏi đây sẽ phải đánh nhau, vậy thì đúng là thiếu bạc. Nếu mang chúng đi, lúc đánh giặc sẽ tiến hành chiến thuật kéo dài, làm cho quân địch thiếu thốn mà chết đi.
Đầu Mạch Đình Thường chảy đầy vạch đen, ngoài tiền bạc ra thì nàng ta có thể nói những thứ khác được không?
"Nàng ấy cũng là dì của ngươi đấy!"
"Ta không có cảm tình với nàng ta." Nam Cung Đệ nói thẳng. Sau khi cò kè mặc cả, Mạch Đình Thường dùng hành tung của Quân Mặc U để tranh giành thêm một chút tài sản, sau đó đoàn người đi tới Phổ Đà Phong.
——
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Phổ Đà Phong cao vút trong mây, thẳng tắp như cột đá chống trời, cây cối xanh um tùm tràn đầy sức sống.
Nam Cung Đệ nhìn ngọn núi Phổ Đà không thấy đỉnh, ước lượng thân thể của mình mà không khỏi có chút phiền não. Nàng mất máu quá nhiều, mặc dù đã hồi sức được bảy tám phần nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, thể lực vẫn còn hơi yếu, e rằng không đi được đến đỉnh núi. Huống chi, Kiều Tâm ẩn náu ở phía trên, đến khi nàng lên đến nơi, nói không chừng còn sẽ làm liên lụy tới đám người Quân Mặc U.
Nhưng nàng không nhìn thấy hắn thì trong lòng lại không yên tâm. E rằng Quân Mặc U không đối phó nổi tà công của Kiều Tâm. Nếu như người cứu Kiều Tâm cũng ở đây thì. . ."Mau chóng đi lên thôi." Nói xong, nàng dẫn đầu đi về phía đường lên núi Phổ Đà Phong.
Đi nửa canh giờ, Mạch Đình Thường dẫn theo đoàn người đi vào trong trận truyền tống, trong nháy mắt đã đến đỉnh núi. Nam Cung Đệ cảm thấy rất thần kỳ, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt một là đã đến nơi, nàng nghĩ viển vông mà nói: "Nếu có thể bày một trận truyền tống đến Bắc Thương ở Nam Chiếu thì tốt biết bao."
A Hận nhổ nước miếng: "Ngươi đang nằm mơ à?"
Nam Cung Đệ phớt lờ A Hận, nàng theo Mạch Đình Thường đi lòng vòng, xuất hiện ở trước một tòa tháp cao, bên ngoài loang lổ bị dây leo bao quanh, con đường đá ở lối vào được bao phủ bởi rêu xanh. Mạch Đình Thường thận trọng đỡ Nam Cung Đệ đi qua, đẩy cửa ra thì bên trong không hoang vắng như bên ngoài mà gọn gàng sạch sẽ không có chút bụi bặm nào, trong đại điện dựng đầy giá sách, để rất nhiều bộ sách, toát ra không khí thư hương.
Nam Cung Đệ hít sâu một hơi, nàng cảm thấy bên trong bộ lạc rất phong phú, điển tích trong này đều là vật vô giá, có tiền cũng không mua được. Thậm chí có một số là thẻ tre được lưu truyền từ thời xa xưa và văn tự cổ được khắc trên đá.
"Mọi người mau tìm đi, Quân Mặc U đã đến đỉnh tháp rồi, cửa vào có một cơ quan, muốn đi lên thì chỉ có thể tìm sách rồi dịch chuyển nó một là cửa sẽ mở ra." Khóe môi Mạch Đình Thường nhếch lên cười xấu xa, nhìn gương mặt u ám của Nam Cung Đệ mà trong lòng cảm thấy vui vẻ.
"Quyển nào nhỉ?" Nam Cung Đệ nhức đầu, nhiều sách như vậy thì phải tìm đến bao giờ đây?
"Tự mình tìm thôi!" A Hận cũng có chút hả hê nhưng bị một câu nói của Mạch Đình Thường ngăn lại, làm hắn thay đổi sắc mặt: "Thiên nhãn ở đỉnh tháp, Quân Mặc U đi lên là vì hắn muốn phá hủy thiên nhãn."
Sắc mặt Nam Cung Đệ tái mét, nàng và A Hận nhìn nhau, thấy sắc mặt Thủy Dật không bình thường, nàng bất giác nắm chặt đấm tay, giọng nói mang theo một chút run rẩy mà hỏi: "Vì sao hắn phải phá hủy thiên nhãn?"
"Để giữ ngươi lại!" Mặt A Hận đen như mực, không để ý đến vẻ phức tạp trong đáy mắt Nam Cung Đệ, giống như một cơn gió thổi đổ tất cả giá sách!