Quân Mặc U cười nhạo, liếc nhìn Thái hậu đang điên cuồng kêu khóc om sòm trên mặt đất, trên mặt bà ta không còn vẻ tàn khốc của ngày thường nữa mà chỉ còn lại chút hơi tàn cầu được sống.
“Lấy vải nhét miệng, nếu bà ta không phối hợp thì cắt lưỡi!” Dứt lời, Quân Mặc U đi ra ngoài đóng cửa lại rồi khẽ nhắm mắt, đến khi mở mắt ra thì trong đó chỉ còn lại sự thanh thản.
Cho dù An Linh tính kế hắn thế nào, dồn hắn vào chỗ chết ra sao, nhưng thân là nhi tử mà hắn lại giết chết An Linh, về mặt nào đó vẫn là không thể chấp nhận được. Thế nhưng so với cái gọi là danh tiếng thì hắn không thể nào dễ dàng tha thứ cho kẻ đã dùng thủ đoạn độc ác lên người nhi tử và nữ nhân của hắn.
Bước lững thững đến Cung Trường Khanh, Quân Mặc U dừng lại, một tên tiểu thái giám tiến lên phía trước nói: “Hoàng thượng, Hoàng tử có thể nói chuyện rồi.”
Quân Mặc U gật đầu, vô tình nhìn thấy một bóng màu hồng phấn vụt qua chỗ rẽ trên hành lang dài, vẻ mặt hắn liền u ám khó hiểu. “Báo cho Mộ Thừa tướng tiến cung.”
Quân Mặc U thay đổi mục tiêu, đứng bên cạnh cửa sổ mở một nửa, nhìn Nam Cung Hi đang ngồi tựa trên giường dùng bữa, khóe miệng hắn hơi cong lên, xoay người đi đến Cung Hoán Tuyết.
“Hoàng thượng vạn phúc.” Cung nữ cúi khom người hành lễ, Thương Hoán ở bên trong vội vàng đi ra tiếp đón, trong lòng thấy hơi nghi ngờ, Nam Cung Hi bị trúng độc câm, lẽ ra Quân Mặc U phải ở đó trông coi mới đúng, lại hùng hổ đến đây hỏi tội sao?
“Hoàng thượng lại có thời gian đến Cung Hoán Tuyết sao?” Tuy trên mặt nàng hoàn toàn bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm suy tính đối sách, không lẽ Thái hậu lại hãm hại nàng sao?
“Ngươi có vừa ý với người nào, hoặc là có nơi nào muốn đi không?” Quân Mặc U ngồi ở trên cao, nhấp một ngụm trà, nghĩ rằng nếu muốn thanh tẩy hoàng cung thì cũng phải dứt khoát tống cổ đi.
“Hoàng thượng…” Thương Hoán kinh ngạc trợn tròn hai mắt, không thể tin được Quân Mặc U lại để cho nàng xuất cung.
“Trong cung không giữ nổi ngươi, tất cả quý nhân triều trước đều được thả ra, nếu như ngươi có vừa ý người nào thì trẫm sẽ an bài cho người, còn nếu như không có thì ngươi cứ tự định đoạt lấy, không thể ở trong cung nữa.” Vẻ mặt Quân Mặc U phức tạp nhìn Thương Hoán. Ngày trước chỉ vì muốn bớt phiền phức nên hắn mới hợp tác cùng nàng ta, lúc đó cũng nghĩ bản thân mình chẳng còn sống được bao lâu, giữ lại Thương Hoán đấu chọi với An Linh, khiến bà ta không được thoải mái.
Thương Hoán nhắm mắt lại, thấy Quân Mặc U nhắc đi nhắc lại trong cung không dung nạp nàng mà phải xuất cung, thì nàng biết mọi chuyện đã định không thể tránh khỏi, nàng cũng không muốn ở lại trong cung, nàng chỉ là muốn báo thù thôi.
“Hoàng thượng, đợi thu xếp xong mọi việc thì ta sẽ rời đi.” Thương Hoán quật cường nhìn chằm chằm vào Quân Mặc U, nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn trong đáy mắt hắn thì nàng tiếp tục nói: “Nếu như không phải vẫn còn có chuyện chưa giải quyết xong thì tự ta đã rời khỏi đây, không cần ngươi tới đây đuổi người.”
Quân Mặc U nhìn thấy hận ý và chế nhạo trong mắt nàng ta, đang định lên tiếng thì Tiểu Lý Tử vội vã bước đến, hắn nhìn Thương Hoán rồi thấy Hoàng thượng không kiêng dè gì nên nói thẳng: “Hoàng thượng, thai nhi đã lấy ra, Thái hậu nương nương mất máu quá nhiều nên băng hà rồi.”
Quân Mặc U đã sớm biết kết quả này nên vẻ mặt thản nhiên như không, hắn nắm chặt chén trà nói: “Mang đứa trẻ đến quý phủ của Thành môn Giáo úy Lưu Kiến đi, để cho hắn nhập gia phả cho đứa trẻ rồi hậu táng.” Hắn dừng một chút rồi lại do dự nói: “Trẫm thực hiện nguyện vọng của Thái hậu phong Thành môn Giáo úy làm Vương gia khác họ, tứ hôn cho Triệu Linh Nhi làm chính phi, không cần phải vào cung tạ ơn.”
Tiểu Lý Tử lĩnh mệnh, nắm chặt lòng bàn tay ẩm ướt, rất nhanh chóng xoay người rời đi.
Rất lâu sau Thương Hoán mới lấy lại tinh thần, nhớ lại lời của Tiểu Lý Tử, trong đầu liền ong ong. Nàng phải chờ lâu như vậy chính là để tự mình tìm Thái hậu báo thù, không ngờ lại có người nhanh chân đến trước, thoáng chốc cả người uể oải mà ngã ngồi ở trên nệm.
“Hoàng thượng, ngươi…”
“Trẫm không có thời gian chờ đợi, đã rất lâu không thấy ngươi có hành động gì, ngươi đã không động thủ thì Trẫm tự mình ra tay.” Quân Mặc U đứng dậy, sửa lại tay áo, nét mặt lạnh lùng nói: “Ngày mai Trẫm sẽ sai người đưa ngươi xuất cung.” Quân Mặc U để lại một phong thư rồi cứ thế rời đi mà không quay đầu lại.
Năm An Định thứ ba, ngày 20 tháng 9, Thái hậu băng hà, Thành môn Giáo úy Lưu Kiến cũng chính là ân nhân của Tiên đế, được sắc phong làm Vương gia khác họ Kình Vương, nữ nhi phủ Tướng quân Triệu Linh Nhi làm chính phi.
Ngày 21 tháng 9, trong lãnh cung phát hiện di thể của Tiểu vương gia Quân Trần Kiêu, Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, tất cả Quý nhân, Thái phi có liên quan trong cung đều được ban cho ba thước lụa trắng và một ly rượu độc.
Ngày 22 tháng 9, Hoàng thượng đau buồn quá độ, rơi vào hôn mê, được bí mật đưa đến núi Lục Bàn để chữa trị, lệnh cho Mạc Vấn và Mạc Vũ hỗ trợ Kình Vương thay thế quản lý triều chính.
Trong ba ngày ngắn ngủi, triều đình Bắc Thương trải qua một trận mưa to gió lớn, sau khi quét qua đã san bằng tất cả, chẳng còn mấy người có tài cán, ngay cả Mộ Thừa tướng vốn được Hoàng thượng coi trọng cũng vì việc này mà bị ảnh hưởng phải từ quan, lưu đày đi ngàn dặm.
Mà ở trên đường lớn xa cách đó cả ngàn dặm, mấy con thiên lý mã đang lao nhanh, trong đó có một nam nhân mặc y phục trắng cưỡi bạch mã, trong ngực hắn ôm một đứa trẻ khoảng ba tuổi, vẻ mặt đầy phấn khởi: “Phụ thân, lúc nào thì chúng ta được gặp mẫu thân?”
“Mẫu thân con có việc quan trọng phải làm, con chăm sóc ngoại tổ thay mẫu thân được không?” Nam nhân mặc y phục trắng chính là Quân Mặc U ‘lâm bệnh nặng’, trong ánh mắt mệt mỏi toát lên ý cười.
“Hoàng thượng, một nhà ba người đoàn tụ, sao còn lôi kéo người ngoài là ta?” Mộ Tranh nổi giận bất mãn, liên tục thở dài, thương xót cho vận mệnh mình quá xấu số.
“Ngươi không quản nữ nhân của mình cho tốt, nên ta phải đích thân dạy dỗ ngươi.” Quân Mặc U không mặn không nhạt nói: “Có ý kiến sao?”
Mộ Tranh lúc nào cũng độc mồm độc miệng, nhưng cũng không dám động đến vảy ngược của Quân Mặc U lúc tâm tình hắn ta không tốt, hắn gượng cười: “Hoàng thượng nói đùa rồi, ta làm gì có nữ nhân nào?” Ngay lập tức có dự cảm không tốt, sống lưng cứng đờ nói: “Ngươi nói chính là nữ nhân kia?”
“Nàng ta hạ độc Hi Nhi, bất chấp là lý do gì cũng không thể tha thứ được.”
“Nhưng ngươi cũng không thể bắt ta chứ?” Mộ Tranh đột ngột gào lên, nếu không phải đang ở trên ngựa thì có lẽ sẽ tức giận đến mức giậm chân.
“Ngươi là người quan trọng của nàng ta, trừ ngươi ra thì không có gì có thể trừng trị được nàng ta, chỉ có thể trách ngươi lọt vào mắt của nữ nhân đó.” Quân Mặc U thản nhiên liếc một nhìn về phía Mộ Tranh, chính vì hắn ta bị nữ nhân kia nhìn trúng, nếu như không phải vì nể mặt hắn ta thì hắn đã mang Đào Hồng ra nghiền xương thành tro từ lâu rồi.
Nhìn thấy trên mặt Quân Mặc U ánh lên vẻ tàn độc, Mộ Tranh lập tức ngậm miệng. Hắn biết Quân Mặc U coi Nam Cung Hi là báu vật, ngay cả lũ nô tài va chạm vào một chút cũng phải trừng trị nghiêm khắc, huống chi Đào Hồng lại nghe lệnh của Thái hậu, dùng kế bỏ thuốc khiến cho Nam Cung Hi sốt cao, gây ra tình huống bị mất tiếng kia. Mấy ngày Quân Mặc U nôn nóng đến sắp phát điên rồi, nếu như không phải vẫn còn một chút lý trí thì nhất định cả Cung Trường Khanh lại máu chảy thành sông.
Mà đầu sỏ gây ra mọi chuyện là Đào Hồng lại vừa không phải là thuộc hạ của Quân Mặc U lại vừa không phải là người của chủ tử, bỏ qua cho nàng ta cũng là để lại mặt mũi cho chủ tử vì đã coi trọng nàng ta. Nghĩ đến đây, Mộ Tranh cũng không dám lớn tiếng nữa.
“Đại chủ tử, Đào Hồng cũng là vì muốn lấy được tín nhiệm của Thái hậu, thuốc kia cũng không gây hại gì cho Tiểu chủ tử.” Mộ Tranh nuốt xuống câu hỏi về cái chết của Quân Trần Kiêu, sợ Quân Mặc U có thành kiến với Đào Hồng, không biết tại sao hắn lại không kiềm chế được mà giải vây cho Đào Hồng.
Quân Mặc U cười lạnh: “Nếu không phải biết được là nàng ta không cố ý, thì cho dù là Thiển Thiển xin tha thì ta cũng kiên quyết không để cho nàng ta con đường sống.”
Vung roi thúc ngựa chạy đi, cuối cùng sau vài ngày cũng đến được Mân Thành, Quân Mặc U giao Nam Cung Hi cho Mộ Tranh quay về Nam Chiếu, để cho Thủy Thiên Diên và Thủy Triệt chăm sóc, sau đó ở lại để tiện giúp đỡ Thủy Triệt xử lý triều chính. Còn hắn quay trở về Mân Thành, đi thẳng đến hồ Tử Vong, nhìn mặt hồ xanh biếc sâu rộng, thật sâu trong mắt của Quân Mặc U nổi lên một gợn sóng.
Chưa ai từng nghĩ đến, trong hồ Tử Vong của Mân Thành, Nam Cung Đệ lại phát hiện ra một mật đạo thông thẳng đến nơi ở của bộ lạc Lạc Khắc.
Ngày trước lúc hắn vận chuyển tài sản phía trên đỉnh núi cũng không thấy có chỗ nào kỳ lạ, nếu không phải Mạch Đình Thường đưa cho hắn bản đồ thì chỉ sợ cũng không nhìn ra chỗ khác thường.
Quân Mặc U đứng trên đỉnh núi, gió thổi lồng lộng, dường như có thể chạm tay đến trời xanh mây trắng, đảo mắt nhìn bốn phía, tựa như đang nhìn xuống chúng sinh, tất cả đại lục Thương Minh đều ở dưới chân hắn.
Quân Mặc U nhìn xuống sương trắng vương vấn dưới chân, hắn giang rộng hai tay rồi nhảy xuống dưới, thân thể rơi xuống cực nhanh, gió lạnh như băng thổi vù vù ở hai bên tai, thổi mạnh đến mức da mặt đều đau nhức, nhưng hắn không hề để tâm. Mãi đến khi hai tay chạm phải một sợi dây thừng, bỗng nhiên Quân Mặc U mở mắt ra, hai tay nhanh nhẹn tóm lấy dây thừng, lật người bay lên rồi nhảy xuống thạch đài ở cách đó vài mét, cuối cùng nghiêng người nhảy xuống dưới lối đi bên dưới.
Đi xuyên qua bóng tối, mãi cho đến khi trước mặt rực sáng, Quân Mặc U còn đang ở trong hang động, chưa kịp hoàn hồn đã nghe được giọng nói già nua mang theo sự thê lương: “Ngươi là người thứ hai đi vào trong hang động này, vô tình đi vào hay là bị người khác hãm hại?”
Quân Mặc U ngước mắt, nhìn vào bên trong động thấy một vị nữ nhân mặc y phục trắng ngồi chính giữa ao nước, dung nhan khuynh thành kia khiến cho hắn hoảng hốt: “Vãn bối đi tìm nương tử, xin tiền bối chỉ điểm.”
“Chính là nha đầu thối kia?” Trên mặt Mạch Tà toát ra một nụ cười nhu hòa, đang định nói ra Nam Cung Đệ thì giật mình nhớ lại lúc đó bà đã quên không hỏi tên nàng.
Quân Mặc U sửng sốt, ngay lập tức nghĩ đến người bà nói là ai, dịu dàng cười nói: “Đúng là nàng ấy, nàng ấy có quấy rầy bà bà không?”
Cách xưng hô của Quân Mặc U khiến cho tâm tình Mạch Tà rất tốt, bà quan sát tỉ mỉ hắn một hồi lại càng hài lòng, “Ra khỏi động thì ngươi cứ đi thẳng, gặp ba lối rẽ thì rẽ vào lối bên trái, đi đến chỗ nhà ăn thì rẽ phải, đến tế đường thì có thể tìm thấy nha đầu kia.”
Đáy mắt Quân Mặc U có vẻ u ám, trong lòng có dự cảm không tốt, hắn dò hỏi: “Sao lại ở tế đường?”
“Mấy lão già kia tìm nha đầu tới đây, chẳng qua là muốn dùng máu của nó để tế đá thánh, vốn là đã định ra tay từ mấy hôm trước, thế nhưng đúng là nha đầu kia chưa tới số chết, đúng lúc có quý thủy nên mới kéo dài đến hôm nay. Ngươi phải nhanh qua đó cứu nha đầu kia ra, chậm chút nữa sợ là không kịp rồi.” Đáy mắt Mạch Tà hiện lên vẻ hung ác, bà hận không thể nghiền xương mấy lão già kia thành tro.
“Có cách nào để phá hủy thánh đàn không?” Quân Mặc U trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, cho dù lần này có cứu được Thiển Thiển ra thì mấy người đó vẫn còn chưa chết tâm, bọn họ cũng chẳng có ngày nào được yên tĩnh. Vậy thì sao không phá hủy đi nguồn gốc gây nghiệp chướng này?
Mạch Tà ngẩn ra, nụ cười trên mặt càng ngày càng sâu, u ám cười nói: “Lão bà bà quả thực không nhìn sai người, nha đầu kia cũng là người có phúc, ngươi đến Phổ Đà Phong hủy thiên nhãn đi là được.”
Trong lòng Quân Mặc U hơi do dự, Mạch Đình Thường đã nói với hắn toàn bộ những chuyện cổ quái bên trong bộ lạc. Mặc dù tu vi của hắn cũng rất cao, nhưng vẫn còn một ít bí pháp cổ vẫn còn chưa tinh thông hết. Nếu như Phổ Đà Phong là nơi then chốt, cũng có thể coi là mạch máu của toàn bộ lạc thì tuyệt đối sẽ không suôn sẻ không có trở ngại gì. Nếu hắn đến sớm mấy ngày thì có thể xông vào một lần, nhưng hôm nay mọi chuyện cấp bách, chậm một khắc chỉ sợ không kịp cứu Thiển Thiển.
“Bà bà, chắc hẳn ở Phổ Đà Phong có cơ quan trùng điệp, vãn bối không dám chắc có thể cứu Thiển Thiển ra trước lễ tế đá, nên định trước tiên đến tế đường để cứu Thiển Thiển, sau đó mới hủy thiên nhãn.” Quân Mặc U nói ra kế hoạch của mình, muốn tìm ra biện pháp nhanh gọn hơn từ bà.
“Tiểu tử thối, vẫn còn một biện pháp nữa là hủy tảng đá ta đang ngồi lên, nhưng biện pháp này lại khó khăn hơn, nếu như hủy đi tảng đá này thì cả ta và ngươi đều cùng phải chết, mà Phổ Đà Phong… Nếu như ngươi bỏ qua cơ hội hiện tại thì cũng không bao giờ có thể hủy đi được nữa.” Mạch Tà lên tiếng đầy ẩn ý.
“Bà bà, cho dù đời này ta có phải dây dưa đến chết cùng với người trong bộ lạc thì nhất định cũng không để cho Thiển Thiển mạo hiểm, kể cả chỉ có một phần trăm nguy cơ.” Nói dứt lời, Quân Mặc U cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Mạch Tà ngơ ngác nhìn bóng lưng Quân Mặc U, lẩm bẩm nói: “Tiểu tử ngốc, nếu như ngươi biết bỏ lỡ cơ hội lần này, sẽ phải chính tay tống tiễn nữ nhân của mình, thì ngươi còn có thể kiên định mà nói mấy lời ngang ngược này hay không?”