Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Sư

Chương 295. Những kẻ ngốc




Chương 295. Những kẻ ngốc

Ngày thứ hai.

Rock, Sylvie lần lượt tỉnh dậy trong khi Leon và Tia vẫn ngủ ngáy ro ro, còn Lily thì dậy sớm chạy đi đâu đó, chỉ để lại lời nhắn mà không thấy mặt mũi đâu.

Thấy Sylvie mặt mày cứ lâng lâng, Rock liền lên tiếng hỏi thăm phòng ngừa bất trắc: "Cô ổn đấy chứ? Chỉ uống có một giọt máu của Lily thôi mà đến giờ vẫn chưa hết mệt à?"

"Cậu không hiểu được cảm giác đó đâu, Rocky. Máu của Lily bị sao ấy... Ừm, nó giống như một loại thánh vật siêu cấp xa xỉ vậy. Chỉ một giọt nhỏ xíu thôi cũng đã chứa lượng năng lượng sự sống bằng cả năm tôi hút được trong điều kiện không ngủ, không vệ sinh và không đi học. Tất nhiên là cũng có thể là nhiều hơn thế nữa, tôi không thể ước lượng một cách chính xác" Sylvie có hơi lạnh gáy đáp lại.

"Gì ghê vậy? Sao máu của một con người có thể mạnh mẽ đến vậy được?"

"Tôi cũng không hiểu"

Nói đến đây, Sylvie trong vô thức chảy vài giọt nước miếng: "Muốn nếm thêm giọt nữa quá, hay là b·ắt c·óc về ăn dần luôn ta... Mà chắc là không được rồi. Tôi có cảm giác mình sẽ không đánh lại em đấy"

Rock: "..."

Không thể mong đợi gì hơn ở Succubus nhỉ?

"Tóm lại là nhờ có máu của Lily nên bây giờ chụy no căng bụng rồi! Ma lực cũng tăng lên một quãng lớn nữa... Thế nên mấy cưng muốn đánh loại trùm nào chụy cũng chiều được tất!" Sylvie tự đắc nói.

Rock: "Còn phải xem ý kiến của Lily như thế nào đã. Đừng quên chúng ta không phải người quyết định ở đây"

"Ngoài ra..."

Rock nhìn đến chỗ Tia và Leon đang lăn lóc, trên mặt tỏ rõ vẻ chướng mắt: "Hai người bạn mà Lily mang về đúng là không dùng được, hay là khử luôn ngay tại đây?"

"Không được đâu. Nếu cưng sử dụng phép gây sát thương lên học viên khác thì sẽ bị loại khỏi cuộc thi ngay lập tức đó, đừng lỗ mãng"

"Chậc"

"..."

Một lúc sau, Lily đã quay trở lại.

"A? Mọi người dậy rồi hả? Sao dậy sớm thế, hôm qua mọi người có vẻ khá mệt mà?" Lily cười tít mắt hỏi thăm.

"Đang thi cử mà ngủ nướng cái gì em?"

"Em mới là người dậy sớm nhất cả bọn đó. Mới sáng sớm mà em đã đi đâu vậy? Khu rừng này nguy hiểm lắm, đừng hành động đơn lẻ!"

"A ha ha, trang thủ lúc rảnh em muốn đi điều tra xung quanh một tí..."

Thật ra là cô ấy cảm thấy lo lắng cho Trần Hoài Nam nên liền bỏ đi quan sát đối phương một chút... Sau khi đã xác nhận không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì cô ấy mới chịu quay về.

Lily nhìn sang chỗ Leon và Tia, gãi gãi má: "Xin lỗi, tối hôm qua hai người bị mê hoặc là do chị Sylvie mất kiểm soát... Mà việc chị ấy mất kiểm soát thì lại do em làm, cho nên..."



"Giời ơi, không sao!" Leon hào sảng khoát tay, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Tia cũng khẽ gật đầu: "Giờ thì chúng ta nên bàn đến kế hoạch tiếp theo thôi nhỉ?"

"Dạ! Hôm qua em định nói rồi nhưng mấy chuyện ngoài ý muốn cứ xảy ra liên miên, mãi đến bây giờ mới có cơ hội nói cho rõ ràng" Lily vui vẻ cười nói.

Đáng yêu.

"Đợi chút đã, trong nhóm vẫn còn một người nữa chưa đến"

"Ai vậy?"

"Samael. Hôm qua trước khi bọn này giải tán đã hứa với nhau là hôm sau sẽ tiếp tục đi săn. Tính toán thời gian sơ sơ thì chắc là cậu ta cũng sắp tới rồi đấy"

"Samael? Là cái gã chuyên g·ian l·ận ở mấy sòng bạc kia sao?" Leon tỏ ra ghét bỏ: "Đúng là không thể mong đợi gì hơn ở cái tổ hợp này"

"Nói gì đó?" Sylvie hung ác liếc mắt.

Lily: "Dĩ hoà vi quý, dĩ hoà vi quý đi mọi người"

"Chà, không ngờ là tiếng xấu của tôi lại bị đồn xa đến vậy. Được đàn anh đàn chị nhớ tên thật đúng là vinh hạnh cho tôi quá"

Quả nhiên, Samael đã xuất hiện ngay sau đó... Hoặc cũng có thể là cậu ta đã đến từ lâu rồi nhưng lựa chọn âm thầm chờ đợi, chỉ đợi đến lúc thích hợp mới chịu ló mặt ra sân.

"Lily... Có em ở đây thật tốt quá rồi" Samael mỉm cười nhìn Lily.

"Hì hì~ bất ngờ lắm đúng không?"

"Chính xác là rất bất ngờ"

Ba~

Lily vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người rồi nói tiếp: "Được rồi, nếu đã tụ họp đông đủ rồi thì chúng ta nên tập trung bàn bạc về mục tiêu cần phải làm sắp tới đi"

Một lúc sau, khi tất cả mọi người đã ngồi xuống rửa tai lắng nghe, Lily mới đi thẳng vào vấn đề chính: "Trong nhóm chúng ta có ai nhắm đến bảo vật truyền thuyết dấu chấm hỏi kia hay không?"

Mọi người nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu.

"Ể? Tại sao chứ?" Lily hơi ngây ra.

"Đơn giản vì nó không khả khi"

Samael nhún vai nói: "Thứ đó chỉ đơn thuần là một dấu hỏi lớn mà không có bất kì gợi ý hay manh mối nào hết. Một thứ bí ẩn như vậy muốn tìm chỉ tổ phí thời gian, chi bằng nghĩ cách kiếm mười nghìn điểm trước còn tốt hơn"

"Cũng... Cũng phải"



Lily hơi xìu xuống, trên mặt không giấu nổi vẻ thất vọng.

"Em thật sự muốn nhắm đến ngôi vị cao nhất à? Làm việc cùng với Ma Vương thì đúng là vinh hạnh thật đó, nhưng em là con người mà đúng không? Lại còn đang đi du học nữa... Cần gì phải cố gắng đến vậy?" Rock hiếu kì hỏi.

"À... Tại vì em với anh Nam có một lời hứa nhỏ. Em không muốn thất hứa nên em sẽ nghĩ cách chiếm lấy ngôi vị quán quân một cách ngầu nhất có thể" Lily thành thật đáp.

Mọi người: "..."

Chẳng ai biết Lily đã hứa với tên ma nhân đó cái gì... Nhưng tất cả mọi người ở đây lại càng có thêm lí do để căm ghét cậu ta.

"Samael, cậu có manh mối nào không?"

"Tất nhiên là không rồi. Quên tôi vừa nãy đã nói cái gì rồi hả?" Samael khẽ thở dài: "Thôi vậy, đợi chừng nào vượt qua ngưỡng nguy hiểm rồi thì bọn anh sẽ giúp em, chịu không?"

"Nhưng mà... Làm thế sẽ ảnh hưởng đến vị trí của mọi người trên bảng xếp hạng đó" Lily nói.

Mọi người lại nhìn nhau rồi nhún vai: "Em lo chuyện đó á? Trời ạ, hai người kia thì không biết chứ lớp cá biệt bọn anh chưa bao giờ để hai chữ "thứ hạng" lọt vào mắt! Nói chung với bọn anh thì chỉ cần vừa đủ đậu là được rồi. Chỉ có lũ ngốc mới đi ganh đua với lũ quái vật năm trên"

"...Vậy ạ?"

Lily nhìn đến chỗ Leon và Tia, thấy họ cũng gật đầu đồng ý với quan điểm của Samael: "Đúng vậy, bọn này sẽ khó mà thắng được những Ác Ma đi trước mạnh mẽ và dày dặn kinh nghiệm. Vậy nên bọn này chỉ cần đậu là được rồi, không dám ham hố gì thêm"

Lily gãi gãi má: "Mọi người có đang bi quan quá không đó?"

"Không phải bi quan, mà là tự lượng sức mình để đỡ phải nhọc lòng" Sylvie lân la tới ôm ấp cơ thể của Lily: "Tất nhiên, nếu Lily cưng cần giúp thì anh chị cũng sẽ sẵn lòng giúp đỡ~"

"Em không biết Ác Ma lại tốt bụng đến vậy" Lily cười nói.

Thế này thì Ma Vương còn nhờ họ dạy dỗ làm gì nhỉ?

"..."

"Chỉ đối xử như thế với em thôi, Lily"

"?"

Sylvie thở dài rồi giải thích hộ mọi người câu vừa rồi: "Đây chỉ đơn thuần là sự ưu ái mà bọn chị dành riêng cho em thôi, Lily. Bản chất của Ác Ma vốn là c·ướp đoạt và sống sót, không có chỗ cho lòng tốt đâu"

Samael: "Kể cả có là bạn cùng lớp, bọn anh cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau. Nhìn thì cười cười nói nói vậy thôi chứ bọn anh luôn có tâm lí đề phòng, bơi vì khi đứng trước lợi ích đủ lớn, sự hoà nhã lỏng lẻo đó sẽ rất dễ chuyển biến thành sự phản bội"

Rock: "Có nhất thiết phải nói vậy không? Mặc dù... Đúng là cũng có phần chính xác. Lily, chỉ cần em để ý một chút là sẽ thấy ngay bọn anh chưa bao giờ đưa lưng về phía đồng đội của mình. Đó là điều mà bọn anh đã được dạy ngay từ thở mới lọt lòng"

"Nếu người đồng đội đó là em thì được sao?" Lily nghiêng đầu hỏi.

Mọi người lại một lần nữa nhìn nhau, không mất quá năm giây để ngầm thống nhất ý kiến: "Đúng vậy. Bọn chị tin rằng em sẽ không phản bội bọn chị... Mà kể cả có đi chăng nữa, bọn chị cũng cam tâm tình nguyện để em lừa"



Lily nghe vậy hơi á khẩu trước sức hút kì lạ của chính mình: "Mấy anh chị thật kì lạ. Đối với đồng tộc thì lúc nào cũng đề phòng, nhưng với ngoại tộc thì lại cam tâm tình nguyện để bản thân bị phản bội. Em không thể hiểu được"

"Thế nên chị mới nói đây là sự ưu ái dành riêng cho em đó, Lily"

"..."

Lily khẽ lắc đầu, lách người khỏi vòng tay của Sylvie: "Đây không phải là điều em muốn. Dù ít hay nhiều, em vẫn hi vọng anh chị có thể tin tưởng lẫn nhau, sẵn sàng giao phó phía sau lưng mình cho những người mà anh chị gọi là "đồng đội" như khi nãy anh chị mới nói"

"Tại sao em lại mong muốn một điều phi thực tế như vậy?"

Lily mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ khiến tâm can của Ác Ma phải rung động kịch liệt: "Vì đó là những điều mà con người thường làm"

Các Ác Ma ở đây tiếp tục nhìn nhau, dù nhiều người nhưng nét mặt thì mê mang thì chỉ có một.

Sylvie: "Con người các em sống một cách đoàn kết như thế sao?"

"Đúng, và cũng không đúng phần nào đó" Lily cười nói: "Theo em thấy thì con người với Ác Ma cũng không khác nhau là mấy. Họ vẫn có những toan tính riêng, vì lợi ích bản thân mà phản bội, tham lam, háo sắc, lười biếng, khát máu,... Vân vân, cả người hay Ác Ma đều luôn có những cảm xúc và hành động giống như vậy"

"Ừm... Nếu có khác thì em khá chắc là con người bọn em sẽ đa cảm hơn một chút, bởi vì bọn em có thể tin tưởng lẫn nhau, đến mức có thể giao phó phía sau lưng mình cho một người không hề quen biết"

Samael trầm ngâm một lát rồi phát biểu: "Đối với Ác Ma như bọn anh, đó là việc làm ngu ngốc nhất mà một Ác Ma ngu ngốc có thể làm"

"Hì hì~"

Lily cười duyên một tiếng rồi nói ra một câu khiến Samael á khẩu: "Thế chẳng phải bây giờ các anh chị đều đang làm ra hành động gọi là "ngu ngốc nhất mà một Ác Ma ngu ngốc có thể làm" hay sao?"

Mọi người: "..."

Mất vài chục giây ngẩn ngơ, Sylvie đột nhiên cười ra tiếng: "Ha ha~ ha ha ha~ coi kìa, ngay cả một tên miệng lưỡi như Samael còn cứng họng nữa, em thực sự rất giỏi đó Lily!"

Rock thì thở dài gãi gãi đầu, trông có vẻ đang khá ngượng ngùng: "Cam tâm tình nguyện để mình bị con người lừa lọc... Nghĩ kĩ lại còn thấy ngu ngốc hơn cả việc đưa lưng về phía kẻ khác nữa"

Leon nhìn vào lòng bàn tay mình, tựa hồ đã lĩnh ngộ được điều gì đó: "Ra là vậy. Đây chính là thứ mà nhân loại ngoài kia gọi là "lòng tin" sao?"

Tia đến đây cũng dở khóc dở cười: "Tin tưởng em ấy một cách ngu ngốc tới vậy luôn... Giờ mới nhận ra, tôi có bị tẩy não không vậy?"

Samael sau một lúc thất thần cũng vuốt vuốt mặt, như thể vừa mới tỉnh ngộ: "Em không nói anh cũng không biết mình đã ngốc tới vậy"

Sẵn sàng đưa lưng về phía Lily... Họ đã vô tình phạm vào đại kỵ của Ác Ma mà họ còn không hề hay biết.

Nhưng... Việc vô tình phạm vào đại kỵ ấy lại cho họ một bài học vô nghĩa khi tỉnh ngộ.

Về cái mà nhân loại gọi là "lòng tin".

Một thứ nghe rất phi thực tế, vô giá trị đối với một Ác Ma.

Nhưng họ là kẻ ngốc, thế nên họ sẽ tiếp tục đâm đầu theo hành động ngu ngốc này mà không hề hối hận.

"Có lẽ... Bọn chị sẽ thử làm theo những gì em đã nói, Lily"