Chương 294. Phiền não của Succubus
Tối hôm đó.
Trong lúc Rock đang nhóm lửa trại để nghỉ ngơi sau khi vừa đến trạm lưu điểm số xong thì Sylvie đã đột nhiên quay trở lại với vẻ mặt hết sức không vui.
"Gặp lại nhau sớm vậy? Tôi cứ tưởng tối nay cô đi săn trai chứ?"
"Rocky, có phải cậu hiểu lầm gì đó về tôi không? Tôi tuy là Succubus nhưng vẫn có phẩm giá đàng hoàng đấy nhé" Sylvie liếc mắt.
Nhận thấy đối phương không hành xử yểu điệu như bình thường, Rock liền hỏi: "Thế cô gặp chuyện gì mà mặt mũi bí xị hết cả lên vậy?"
"Bị hố"
Sylvie ngồi xuống bên đống lửa, giận dỗi giậm chân một cái: "Hừ, cái tên c·hết tiệt đó, mình nhất định phải quyến rũ được hắn mới được!"
Rocky: "?"
"Xin lỗi"
Sylvie chợt nở một nụ cười u buồn: "Chẳng là tôi vừa gặp một tên Ác Ma gian xảo... Hắn ta giả vờ bị tôi mê hoặc, chỉ đợi đến lúc tôi mất cảnh giác rồi cuỗm sạch chiến lợi phẩm chuồn đi mất, thậm chí còn để lại vài dòng chữ giễu cợt tôi nữa chứ... Cục tức này tôi nhất thời không tài nào nuốt trôi nổi"
"Có kẻ thật sự kháng lại được khả năng mê hoặc của Succubus thật à?" Rocky tỏ ra kinh ngạc.
Nói gì thì nói, Succubus vốn dĩ là chủng loài sở hữu thiên phú mê hoặc có tiếng tăm nhất nhì trong toàn bộ Ma Giới. Chỉ cần thiếu đề phòng một chút để rồi bị dính phép mê hoặc của Succubus thì coi như rách việc, triệt để đánh mất bản ngã luôn.
Nói cách khác, dù không phải không thể nhưng một khi đã dính phải bùa yêu của Succubus thì thực sự vô cùng khó để phản kháng lại.
Ngay cả con Chimera to khủng bố kia còn không kháng lại nổi Sylvie thì... Phải công nhận là cái tên đó giỏi thật.
"Thế nguyên nhân là do đâu? Do bảo vật kháng mê hoặc, do cô sơ suất hay chỉ đơn thuần là do tên đó sở hữu một ý chí mạnh mẽ khác thường?"
Sylvie thở dài: "Chỉ sợ là vế cuối cùng đi. Dẫu sao thì trong mọi lần hành động, tôi đều luôn đảm bảo rằng đối phương sẽ ngửi được mùi hương mê hoặc của tôi. Cậu hiểu không? Là một Succubus, tôi phải đem sự cẩn thận tối thiểu đó khắc sâu vào trong xương máu, nếu không sẽ rất dễ m·ất m·ạng"
"...Thế cô tính làm gì?"
"Tôi không phục. Tôi phải tìm tên đó báo thù" Sylvie cắn răng: "Chụy đây không tin mình không đủ sức quyến rũ một tên Ác Ma như vậy!"
"...Đây là vấn đề lòng tự trọng sao? Tùy, tôi không quan tâm lắm, miễn sao đừng ảnh hưởng tới tôi là được"
"Rocky thật vô tình... Chẳng phải lúc sáng chụy vừa giúp cưng săn con chó ba đầu kia sao?" Sylvie nũng nịu.
"Phiền vãi!"
Xoạt~ xoạt~
Nghe thấy tiếng động lạ, cả Rock và Sylvie ngay tức khắc thôi cãi nhau mà tiến vào trạng thái cảnh giác, sẵn sàng ứng chiến bất kì lúc nào.
"Nào nào, phải vất vả lắm em mới tìm được mọi người đó, đừng hành động quyết nhiệt như thế chứ?"
Từ trong bóng tối, một cô gái với toàn thân đều là màu trắng bước ra, trên khoé miệng khẽ nâng lên một nụ cười đẹp không gì sánh kịp: "Chào buổi tối, anh Rock... Và cả chị Sylvie nữa, hai người vẫn mạnh khoẻ quá nhỉ?"
"Lily cưng~♡"
Nhận ra người vừa xuất hiện là Lily, Sylvie ngay lập tức lao tới ôm chặt lấy cô gái nhỏ, đồng thời còn ra sức cọ má: "Chị nhớ cưng lắm đó~ Sáng giờ cưng có bị ai bắt nạt hay không? Chụy với Rocky sẽ giúp cưng đòi lại cồn bằng ngay~"
"A ha ha, nhờ có hai người bạn giúp đỡ nên em không sao hết"
"Bạn?"
Lúc này, Leon cùng Tia mới bước ra với thần thái mười phần cảnh giác: "Chậc, lớp cá biệt ư? Mà chưa kể lại còn là Succ..."
"Succubus thì có vấn đề gì à?" Sylvie chặn họng đối phương bằng cả giọng nói và ánh mắt lạnh ngắt.
"Nào nào, tuy chúng ta không quen biết nhau nhưng cũng không cần căng thẳng vậy chứ?" Lily đứng ra can thiệp: "Nhân loại tụi em có câu là "dĩ hoà vi quý" nên là hai bên đừng có vội đánh nhau nha"
"Lily, sao em lại mang theo hai kẻ không rõ lai lịch đến đây? Đáng lí ra em phải tin tưởng vào bạn cùng lớp của mình hơn chứ?" Rock hỏi.
"Không rõ lai lịch? Tôi thấy mấy người còn khả nghi hơn đấy. Lúc nào cũng cúp học, quậy phá lại còn không vâng lời giáo viên,... Chỉ cần dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết Lily nên theo bên nào thì tốt cho cô ấy hơn rồi" Leon cười lạnh nhạt.
"Ồ? Xin lỗi vì đã khả nghi nhé?" Sylvie cười như không cười: "Ít ra còn đỡ hơn một lũ phế phẩm xem em ấy như chỗ dựa để lợi dụng"
"Nữ Ác Ma l·ẳng l·ơ như cô cũng giỏi vu khống người khác quá nhỉ?"
"Thôi nào mọi người!"
Thấy hai bên lời qua tiếng lại mà không hề có dấu hiệu hạ nhiệt, Lily đành phải nặng lời hơn "đôi chút" để xoa dịu tình hình: "Nếu mấy anh chị còn không chịu nghe em nói á..."
Lily vẫn cười tít mắt, nhưng khí khái toát lên lại không hề êm dịu chút nào: "Thì tự tay em sẽ tẩn luôn cả bọn"
"Vâng..."
Năm phút sau.
Vì một lí do nào đó, Lily đã trở thành đầu bếp chính của buổi tối hôm nay, trong khi những người khác thì vẫn ngồi xuống nhìn nhau với ánh mắt toé lửa.
Lily tự nhiên biết rõ mấy Ác Ma này vẫn không hoà thuận, nhưng cô ấy cũng không muốn gượng ép chuyện này làm gì. Đằng nào thì đây cũng mới là đêm đầu tiên mà thôi, không vội.
"Lily, em nấu nướng có vẻ giỏi quá nhỉ~?" Sylvie cười hỏi.
"Em phải học nấu nướng hoặc tập tành làm cái gì đó để bản thân trở nên có giá trị, nếu không thì em sẽ bị anh ấy nuôi thành phế vật mất. Hì hì"
Lily cười tự giễu một tiếng: "Em có nghiên cứu đôi chút về khẩu vị đặc trưng của Ác Ma, có vẻ mọi người rất thích vị mặn và vị cay nhỉ?"
"Đối với con người thì mấy món của Ma Giới đều như vậy à?"
"Ừm. Từ góc nhìn của con người thì hầu hết các món ăn ở Ma Giới đều có hương vị rất mạnh, trái ngược hẳn với khẩu vị của em và anh Nam. Bọn em thì thích những thứ thanh đạm hơn"
Bốn người nhìn nhau thêm một lát rồi Rock lên tiếng: "Em không cần thiết phải nuông chiều theo khẩu vị của bọn này đâu. Thực chất, bọn này cũng đang khá hiếu kì về các món ăn của nhân loại đấy"
"Thật sao? Vậy được, em sẽ nấu cho mọi người ăn thử vậy"
Đến đây, Lily vui vẻ lấy ra thêm dụng cụ nấu ăn và nguyên liệu được tích trữ sẵn trong không gian riêng, vốn dĩ là đồ mà Trần Hoài Nam mang vào Ma Giới để nấu nướng phòng trường hợp không có gì để ăn.
Với dụng cụ và nguyên liệu thuận tay, Lily trổ tài nấu nướng một cách vô cùng thuần thục, trong khi những Ác Ma xung quanh cô ấy đang chăm chú dõi theo và bị cuốn hút bởi mùi hương của mỹ thực.
Chỉ không lâu sau đó, các món ăn đã được hoàn thiện và cho ra lò.
"Của mọi người đó, nhớ ăn nhiều nhiều để ngày mai còn có sức săn điểm với em nữa~☆"
Cả đám Ác Ma đưa tay nhận lấy phần cơm tối của mình từ chỗ Lily, trên gương mặt họ đâu đó còn tỏ vẻ dè dặt không dám ăn. Mãi cho đến khi đụng phải ánh mắt mong đợi của Lily, họ mới phải dùng đến dũng khí để cho mọi thứ vào trong miệng.
"Lạ miệng quá, nhưng đúng là rất ngon"
Trong khi Rock đưa lời nhận xét, Leon và Tia lại ăn như máy cày. Có lẽ cái phong thái ăn uống khó coi đó chính là lời nhận xét chân thành nhất của bọn họ.
Sylvie thì sau khi cho được vài thìa vào miệng, lông mày có hơi chùn xuống đôi chút: "Xin lỗi nhé Lily, Succubus như chị không ăn uống bằng cách này... Thế nên chị không cảm nhận được chút hương vị nào cả"
"Ồ... Vậy chị đưa thìa cho em đi?"
Sylvie tuy tỏ ra bối rối nhưng vẫn đưa thìa của mình cho Lily... Cùng với cả bữa cơm tối nữa.
Lily nhận lấy chiếc thìa, trầm ngâm một lát rồi tự cắn đầu ngón tay của mình, nhỏ vào bên trong một giọt máu đỏ tươi: "Em chỉ có thể cho chị bấy nhiêu đây thôi, đừng cho chê đó"
Rock, Leon và Tia trợn mắt há hốc mồm, kể cả Sylvie cũng bối rối trước hành động đầy bất ngờ của Lily: "Em không sao đấy chứ? Sao em lại tổn thương bản thân một cách tỉnh bơ như vậy?"
"Tổn thương? Làm gì có, v·ết t·hương nhỏ đó thì làm sao có thể tính là tổn thương được? Nhìn nè, chẳng phải đã lành hẳn rồi hay sao?"
Lily xoè bàn tay của mình ra với vẻ mặt hết sức đắc ý.
"Chuyện này..."
Thấy Lily làm ra biểu cảm tươi sáng như vậy, Sylvie cũng không nỡ nói rằng cô ấy chỉ có thể ăn dịch thể của sinh vật nam tính... Vì vậy, máu của Lily cũng không có khả năng làm cho cô ấy cảm thấy no bụng.
Huống hồ... Lại còn ít xìu như vậy nữa chứ...
"...C... Cảm ơn em"
Có lòng là được!
Sylvie đã nghĩ như vậy rồi cho thìa máu tươi vào trong miệng... Rồi đột nhiên, cô ấy run lên, trợn trừng mắt làm cả bọn sợ hết hồn.
"A... A~♡"
Leon: "..."
Rock: "..."
Nghe thấy Sylvie tạo ra âm thanh kì lạ, Lily và Tia ngay lập tức phản ứng, che mắt bịt tai hai Ác Ma nam giới lại phòng trường hợp bất trắc.
Dẫu sao thì Sylvie cũng là Succubus, sức quyến rũ rất cao, không gì có thể đảm bảo được hai người này sẽ không bị dính chưởng cả.
"A~♡ Lạ... Lạ... Quá~♡"
Lily hơi ngây người, lông mày giật giật mấy cái: "Có lộn không vậy? Mình cho cô ấy uống c·hất k·ích t·hích hả ta?"
Phải mất tận năm phút quằn quại trong "đau đớn" tình trạng của Sylvie mới có vẻ thuyên giảm đi vài phần.
Cô ấy nằm yên lặng trên bãi cỏ, cơ thể kiệt sức, miệng nhỏ thở dốc, vẻ mặt như thể vừa được "thăng hoa cảm xúc": "Mình chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác này... Từ bất kì Nam Ác Ma nào hết..."
Lily: "...Em là con gái"
"Lily... Ha..."
Sylvie gắng gượng ngồi dậy trong trạng thái vã mồ hôi, mang theo mùi hương quyến rũ đặc trưng của Succubus tản mát khắp nơi: "Em rốt cục là ai vậy? Máu của em... Hương vị đó... Thứ đó không thể được xem là mỹ vị nữa rồi"
"A ha ha..."
Sau này tuyệt đối sẽ không chích máu linh tinh nữa. Vừa rồi thực sự nguy hiểm quá.
Đó là những gì Lily đã tự nhủ với lòng mình.
"Rồi bỏ tay ra khỏi mắt bọn này được chưa? Với lại trong không khí cứ có mùi gì lạ lắm"
"Đừng có ngửi! Nếu không là mấy cậu trở thành con Chimera lúc sáng đấy!"
Rock giật nảy mình, vội vàng nín thở trước khi mọi chuyện quá muộn.
Thế nhưng không may thay, Leon và Tia thì sức đề kháng yếu hơn, dính chưởng.
"Lily, cứu chị!"
Thấy Sylvie trong trạng thái kiệt sức hoảng hốt kêu cứu, Lily nhất thời cảm thấy là lạ nhưng vẫn thi triển kết giới bảo vệ trước khi cô ấy bị Tia và Leon làm thịt.
"Họ sẽ hành xử zombie như vậy trong bao lâu?" Rock hỏi.
"Không biết, chắc là khoảng vài tiếng đồng hồ" Sylvie tái mặt trả lời.
"Dữ vậy?"
"Vừa nãy tôi mất kiểm soát nên mới vậy..."
Lily thở dài: "Thôi thì mọi người cứ ngủ một giấc cho khoẻ, có em thi triển kết giới rồi thì không ai tập kích được đâu. Đợi đến sáng chúng ta lại tiếp tục nói chuyện đi, những ngày đầu tiên mọi người nên chú ý giữ sức một chút"
"Ừ... Quyết định vậy đi"
Nói xong, Lily liền tạo cho mỗi người trong nhóm một tầng kết giới riêng rồi đi ngủ... Coi như cho có lệ.
"Không biết anh ấy đã tìm ra mấy quả trứng màu mà mình cài cắm chưa nhỉ?"
"..."