Thần Sáng Thế Thực Tập
Ngoại trừ giọng điệu có chút đơ, vẻ mặt Ivy cũng trông rất căng thẳng, bộ dạng căng thẳng không dám buông lỏng tí nào.
Rõ ràng mình là người hỏi, nhưng lại có vẻ đề phòng, giống như con mèo sắp chạy trốn vậy.
Giang Từ chớp chớp mắt, lặp tức trả lời khẳng định: "Đương nhiên rồi."
Giang Từ không nói dối, y cảm thấy ngữ khí của mình rất nghiêm túc, dù có máy phát hiện nói dối cũng sẽ thông qua trăm phần trăm.
Mà Ivy trông như vẫn không tin, biểu tình càng thêm lạnh lùng.
Đối với việc này, Giang Từ đành phải cường điệu lập trường của mình: "Đương nhiên tôi quan tâm đến anh, nên bây giờ tôi mới ở đây."
"..."Ivy vẫn cứ ngậm miệng không nói.
Nhìn phản ứng của đối phương, Giang Từ sau khi suy tính quyết định không nói tiếp nữa.
Cậu biết để tạo thành sự tin tưởng là cả một quá trình, chỉ nói miệng không có độ đáng tin gì cả.
Song khi Giang Từ không nói nữa, chỉ một lát Ivy đã không chịu nỏi mà hỏi ngược lại cậu: "Ngài sẽ ở U Dạ Thành bao lâu?"
Giang Từ không khỏi suy ngẫm xem những lời này của hắn có ẩn ý gì.
"Ít nhất phải chờ sau khi nguyên tố ổn định trở lại, tình hình thành dân tốt lên đã." Giang Từ trả lời xong, liền tung một câu thăm dò: "Anh mong tôi sớm đi nơi khác?"
Dù là không cố ý, nhưng câu hỏi này của Giang Từ xác thực đã trả hắn về vị trí bị động.
Ivy khó mà trả lời vấn đề này.
Hắn không dám phủ nhận thẳng thừng.
Nếu phủ nhận thì sẽ bị phát hiện là có quan tâm, khác nào phơi hết nhược điểm trước mặt đối phương.
Nhưng nếu nói "phải"...
Dù không chịu thừa nhận, nhưng quả thực Ivy rất sợ Giang Từ sẽ vì chuyện này mà bỏ đi.
Ivy trầm mặt một hồi lâu, Giang Từ nghĩ là hắn đại khái là rất mong y đi nhưng lại không thể biểu hiện ra mặt, liền mở lời thay: "Ừm, tôi hiểu."
Giang Từ không thấy giận chút nào, trái lại cậu tin rằng sau này sẽ có cơ hội thay đổi cách nhìn của hắn.
Vừa nghe lời của Giang Từ, cổ họng Ivy liền bật ra câu: "Không phải."
Giang Từ kinh ngạc nhìn sang, cảm giác mình đã biết được điều gì rất quan trọng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại bị Ivy gom về giấu kĩ: "Thế giới này là do ngài tạo ra, đi tới đâu cũng là quyết định của ngài, không ai có quyền xen vào."
Ivy trả thời rất chính trực, đến mức không nghe ra được chút tình cảm gì.
Giang Từ bình tĩnh nhìn hắn vài giây, thứ vừa thoáng qua trong chốc lát ấy cho y một trực giác khó giải thích.
Có cảm giác, dường như Ivy không ghét cậu như đã nghĩ.
Giang Từ không hoàn toàn tin tưởng cái trực giác này, để xác định phẩn cảm ứng mơ hồ kia, Giang Từ đưa tay chạm vào chiếc sừng cong màu đen trên đầu Ivy.
Nếu trực giác mà sai thì sẽ bị ghét hơn cho coi.
Ivy đã tưởng tượng rất nhiều tình huống, nhưng tuyệt đối không bao gồm việc này.
Thời điểm Giang Từ chạm vào hắn, cảm giác như bị điện giật muốn lùi lại ngay theo phản xạ, nhưng thân thể lại không nghe lệnh, hắn cứ đứng im như bị đóng đinh tại chỗ.
Có thể đó mới là ước muốn chân thật nhất của thân thể.
Bị đụng chạm đến không dám nhúc nhích, cảm nhận ngón tay của thanh niên nhẹ nhàng chạm vào chiếc sừng của mình, gò má Ivy hơi thả lỏng, cánh môi vốn mím chặt cũng buông ra.
"U Dạ Thành được xây dựng hoàn thiện, anh quản lý Dạ tộc rất tốt." Lời đánh giá của Giang Từ hoàn toàn là xuất phát từ nôi tâm.
Dừng một chút, y bổ sung một câu: "Vất vả rồi."
Từ khi đến thành phố này, nhìn tình hình của Dạ tộc, Giang Từ biết muốn quản lý tốt nơi này không phải chuyện dễ dàng.
Cảm giác thái độ của hắn mềm mỏng hơn, Giang Từ biết được ít ra Ivy cũng không ghét bị cậu chạm vào sừng, vì vậy sờ thêm hai cái nữa mới buông tay, chuyển ánh mắt lên chiếc mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt hắn.
"Tại sao phải đeo nó?" Giang Từ nhớ chính xác khi mình tạo ra Ivy không hề có cái mặt nạ nào.
Ivy nhanh chóng quay mặt qua hướng khác, không cho Giang Từ nhìn kĩ bên mặt bị che đi, giọng điệu bình thản: "Không đẹp."
Giang Từ câm nín một ít, không nghĩ tới câu trả lời này.
"Là bệnh trạng giống như thành dân...?" Giang Từ nhanh chóng liên tưởng, rồi nhíu mày: "Tình trạng của anh còn nghiêm trọng hơn bọn họ đúng không?"
Trước khi tới đây Giang Từ có nghe tộc nhân khác nói, nếu nguyên tố hắc ám vượt quá sức chịu đựng của người bệnh, sẽ xuất hiện tình trạng ăn mòn da.
Ivy không lên tiếng, xem như thừa nhận.
Trên lý thuyết sức chịu đựng của tộc trưởng phải cao hơn những Dạ tộc bình thường khác rất nhiều, hiện tại chưa đến nỗi toàn thành nhiễm bệnh, mà trên người Ivy đã xuất hiện bệnh trạng này.
Giang Từ nhìn bộ dạng không muốn nói nhiều của hắn, hỏi hệ thống: "Ivy không thể tiểu giải nguyên tố?"
Hệ thống khẳng định: "Đúng, chỉ cậu mới làm được."
Giang Từ đoán được đại khái cách Ivy chữa trị cho thành dân.
"Bắt đầu từ hôm nay, mọi chuyện xảy ra trong U Dạ Thành đều giao cho tôi." Giang Từ nghiêm túc: "Anh không thể tiếp tục chuyển nguyên tố hắc ám của họ lên người mình."
Ivy nghe vậy sửng sờ, lúc này Giang Từ nói với hắn: "Tay."
Ivy chần chờ một lúc, bộ dạng có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời đưa tay ra.
Giang Từ nắm chặt tay hắn, bắt đầu "trị liệu".
Vừa mới bắt đầu, rốt cuộc Giang Từ mới thấy được, nguyên tố hắc ám tích lũy trong người Ivy có thể nói là tràn đầy.
Số lượng quá mức khổng lồ, không thể chữa khỏi dễ dàng như thành dân bình thưởng, tình huống của Ivy không thể giải quyết dứt trong một lần.
"Có cảm thấy khá hơn không?" Giang Từ hỏi hắn.
Thân thể Ivy cứng đờ, dùng âm thanh rất trầm thấp đáp lại: "Tốt."
"Chờ đến lúc hồi phục hoàn toàn, hẳn là khuôn mặt cũng sẽ khôi phục." Giang Từ chỉ má trái của mình: "Sẽ đẹp."
"Cho dù không khôi phục..." Giang Từ thêm một giả sử, động viên nói: "Như bây giờ cũng rất đẹp."
Tướng mạo của Ivy là loại vô cùng tuấn tú văn nhã, biểu cảm không mặn không nhạt để lộ sự tự phụ, mang mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt khiến ngũ quan càng thêm lập thể thâm thúy, người khác nhìn vào sẽ không cảm thấy đó là một loại thiếu sót.
Giang Từ đã mấy lần dùng ngôn ngữ và hành động biểu đạt sự quan tâm, Ivy không phải không biết, bởi vì biết, mới muốn tiến thêm một bước, xác định tầm quan trọng của mình trong lòng y.
Trước khi xác định, mình tuyệt đối không được thể hiện quá yêu thích.
Ivy thu tay, diễn đạt thản nhiên: "Nếu so sánh với y, ngài sẽ thấy xấu."
Hắn ta...?
Giang Từ không phản ứng kịp, một chốc sau mới biết hắn đang nói ai: "Anh nói Lucy?"
Từ khi đến đây Giang Từ đã cân nhắc khả năng hai người họ gặp nhau sẽ có chuyện chẳng lành, nên không gọi Lucy đi cùng.
Nhưng cậu không nghĩ tới, Lucy không có mặt, một mình Ivy cũng có cách làm chuyện chẳng lành.
Giang Từ khóe mắt giật giật, trả lời hết sức đoan chính: "Đối với tôi mà nói, hai người là hai cá thể khác biệt, chưa bao giờ so sánh với nhau."
"Cũng không cần phải so." Giang Từ không đáp qua loa, y tỉ mỉ nêu ví dụ: "Tỉ như Thiên tộc và Dạ tộc có năng lực khác nhau, Thiên tộc có cánh chim làm bá chủ bầu trời, mà anh có thiên phú điều khiển thời gian, hai thứ này không thể so sánh hơn thua."
Không biết Ivy có bị thuyết phục hay không, Giang Từ chỉ thấy lông mi hắn nhẹ rung động, không phải cái loại mất hứng như trước, mà như đang khắc chế gì đó.
Thấy hắn như thế, biểu tình rõ là lạnh nhạt hờ hững, nhưng không biết sao Giang Từ lại thấy có chút ngoan.
So với thái độ chống cự rõ ràng lúc trước, bây giờ cẩn thận một chút là có thể tiếp cận.
Thay đổi lớn như thế rơi vào mắt hệ thống, bỗng nhiên nó có cảm giác nguy cơ.
Lúc này nó mới hậu tri hậu giác phát hiện, hình như kí chủ là vạn nhân mê...
Lỡ như là vậy thật, nó đem cậu đến thế giới này là để khôi phục như cũ, mà không phải lại làm sáu tộc đại chiến chứ?
A508 tự hỏi, không nhịn được lại đem dữ liệu ra tính, đương nhiên nó không thể tính ra kết quả gì.
Giang Từ không biết hệ thống đang sầu não cái gì, y cảm thấy vừa rồi mình trả lời rất tốt, vừa biểu đạt suy nghĩ chân thật, vừa có tính thuyết phục.
Nếu lấy cái này làm đề thi, y nhất định được max điểm.
Ban đêm ở U Dạ Thành đến sớm, ánh đèn nhu hòa tỏa sáng khắp thành phố, màu sắc giống với màu quỳnh quang của đom đóm.
Hình dạng đèn đường cũng rất đặc biệt, giống như một loại thực vật thân leo kì dị, nhìn cái đèn bên trên mới biết nó là đèn đường.
Được tô điểm bằng ánh sáng xanh biếc, U Dạ Thành trong bóng tối hiện ra yên ắng mà mỹ lệ.
Dạ tộc đã lâu không được ngắm bầu trời đêm, trăng sáng treo trên bầu trời, ánh sáng thanh lãnh, thành dân đều ra khỏi cửa, ngắm ánh sáng của mặt trăng rơi trên phố.
Phong cảnh thế này đương nhiên là rất đẹp, chỉ là đối với Dạ tộc ở U Dạ Thành mà nói, bọn họ càng muốn gặp được Thần hơn.
So với khuôn mặt của Thần, dù là ánh trăng sáng tỏ cũng phải bị lu mờ, ánh sáng đẹp nhất cũng không bằng một phần vạn của Thần.
Đối với những thành dân từng gặp được Giang Từ mà nói, bọn họ cảm thấy chỉ cần nhìn Thần một cái thôi, bất cứ ai cũng sẽ xem Thần là sự vật đẹp đẽ nhất thế gian này.
Hôm nay Giang Từ không xuống phố đi dạo thưởng thức phong cảnh đường phố, cậu vốn định sẽ đi nhưng vì hôm nay phải tập trung tinh thần cao độ để huy động ý niệm đủ để ảnh hưởng đến nguyên tố, nên cậu thấy hơi mệt mỏi, đành gác lại ý định này.
Giang Từ không đi ra ngoài, ngồi trên ghế ở ban công, dùng tay chống cằm nhìn ngắm bên ngoài.
Lúc này Lucy đi tới, y hỏi: "Ngài rất lo lắng do Dạ tộc sao?"
Giang Từ khẽ gật đầu: "Không biết phải mất bao lâu môi trường ở U Dạ Thành mới trở lại bình thường được, nói cho cùng đây cũng là do tôi mà nên."
Nếu không phải vì lúc tạo ra thế giới này, cậu đã thêm cái quy tắc kia vào thì thế giới này sẽ không có lý do gì để xảy ra thiên tai liên miên, tất cả phản ứng dây chuyền cũng sẽ biến mấy.
"Không phải lỗi của ngài." Lucy rũ mắt: "Sẽ khôn có ai nghĩ như vậy."
"Ngài định sẽ ở lại U Dạ Thành trong bao lâu?"
Trước đây không lâu vừa được hỏi một câu tương tự- Giang Từ cũng trả lời tương tự: "Ít nhất phải chờ đến khi nguyên tố ở đây cân bằng trở lại, tình trạng của thành dân diễn biến tốt đẹp đã."
Nhưng vì đang đối mặt với Lucy, Giang Từ nói thêm một câu: "Tình hình của Thiên tộc rất ổn định, chắc là không cần lo lắng."
Hệ thống phòng ngự của Arceni có thể xưng là hoàn mỹ, vả lại gần đây thiên tai sẽ không xảy ra thường xuyên, các Thiên tộc cũng thích ứng với hoàn cảnh tốt đẹp, là địa điểm tạm thời không cần quan tâm.
Giang Từ nghĩ vậy nên nói thêm một câu cho Lucy yên tâm, nhưng kết quả không giống cậu nghĩ cho lắm.
Lúc nghe Giang Từ nói không cần lo lắng cho Thiên tộc, sắc mặt Lucy có sự thay đổi rất khó nhật ra.
"Bao gồm cả tôi sao?"
Vì đủ mạnh mẽ nên bị xem nhẹ.
Mặc dù biết rõ Giang Từ không có ý đó, nhưng khi Lucy hiểu được quan điểm của cậu vẫn có phản ứng.
Giang Từ còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Lucy bước đến gần cậu, quỳ một gối cúi đầu tựa lên gối cậu: "Đau."
Giang Từ sửng sốt: "Cái gì...?"
Lucy khẽ nói: "Cánh, đau lắm."
Thiên tộc tóc bạc đang quỳ một gối trước mặt Giang Từ mạnh mẽ mà hoàn hảo biết bao, loại tồn tại như vậy bỗng nhiên tỏ ra yếu thế với cậu, Giang Từ không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
Nhưng khi ấy tay cậu đã hành động trước suy nghĩ, vuốt ve đôi cánh của đối phương để an ủi.