Thần Sáng Thế Thực Tập
Ánh sáng giống như đang đuổi theo người kia, cho dù là tùy ý đứng đó, cũng sẽ khiến người ta vô thức nhìn chăm chú.
Vô luận là dùng tiêu chuẩn thẩm mỹ của chủng tộc nào, tướng mạo của thanh niên nọ đều vô cùng xinh đẹp.
Dung mạo rất đẹp, lông mi mảnh dài tạo thành một hàng bóng râm dưới mắt, khóe môi ngậm nét cười nhàn nhạt.
Da thịt trắng nõn, vóc người thon dài càng làm phần mỹ mạo này thêm sáng chói, bất luận giới tính, thanh niên tóc đen trước mắt Ivy đều xứng với hai chữ "mỹ nhân".
Độ cong trào phúng và âm thanh dè bĩu của Ivy đều đông cứng, trong nháy mắt hắn cố đè lại khóe môi, lúc đứng dậy nhìn thấy tên Thiên tộc tóc bạc lại quay về bộ dạng cũ.
Ngoại trừ khi nãy đột ngột cứng miệng, vẻ mặt của hắn quả thực không cho người ta nhìn ra biến hóa gì.
Thời điểm Giang Từ đến gần vài bước, cậu thấy rõ Ivy đang nhíu mày lại.
Biểu hiện chống đối rất rõ ràng, Giang Từ ý thức điều đó liền dừng bước.
Tộc trưởng Dạ tộc hình như có chút ác cảm với cậu.
Chứng thực cho ý nghĩ của Giang Từ, Ivy nghiêng mặt qua hướng khác, không nhìn bọn họ bên này, bên gò má không bị mặt nạ che chắn hiện rõ sự lạnh lùng tự phụ: "Ai cho người mang Thiên tộc vào U Dạ Thành?"
Câu này chính là hỏi phó quan, Arnold rất có kinh nghiệm mà ngậm miệng không đáp.
Thực tế Ivy cũng biết việc này không liên quan nhiều tới phó quan, bởi vậy hỏi xong cũng không truy cứu thêm.
Tầm mắt quay lại, ánh mắt Ivy lướt qua Giang Từ, dừng trên người Thiên tộc tóc bạc đứng phía sau, nheo nheo mắt, trào phúng hừ một tiếng: "Đến U Dạ Thành này, không thấy mất tôn quý sao."
Lucy chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, không nhúc nhích chút nào.
Cái nhìn này, dù không có ý biểu đạt điều gì, vẫn như cũ khiến người ta thấy Thiên tộc thật kiêu ngạo.
Ivy ghét nhất điểm này của đối phương, cái loại sinh ra đã có loại kiêu ngạo không biết mình.
Giang Từ mơ hồ cảm thấy trong không khí có một loại xung đột nào đó, tựa như hai chất hóa học nào đó để gần nhau, nếu để đó không quản thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện không ai lường trước được.
"Có thể cho tôi biết tên của anh chứ?" Giang Từ lên tiếng đánh tan bầu không khí này, "Arnold không nói với tôi."
Vấn đề này hình như đã dậm trúng mìn, Ivy mím chặt môi.
Màu da của Dạ tộc đều có chút tái nhợt, màu môi cũng hơi nhợt nhạt, khi làm động tác mím môi làm người ta cảm thấy xinh đẹp yếu ớt.
Thực tế Dạ tộc cùng hai từ "Yếu ớt" này hoàn toàn không dính dáng gì đến nhau, dựa vào thiên phú đặc thù, bọn họ có khả năng chống lại cả Thiên tộc.
Mím môi là vì tâm tình không tốt, nhưng chỉ im lặng vài giây ngắn ngủi, cuối cùng Ivy vẫn trả lời Giang Từ:
"Ivy."
"Ừm." Giang Từ không dấu vết khen một câu: "Tên rất êm tai."
Giang Từ ghi nhớ tên, tạm thời không rõ tại sao Ivy lại có ác cảm với cậu, Giang Từ cảm thấy có lẽ là vì thiên tai...
Thế giới này nhiều lần phát sinh các loại thiên tai tàn khốc, dẫn đến mỗi chủng tộc đều khó lòng có được cuộc sống yên bình, mà qua nhiều năm như vậy, "Thần" vẫn không hề làm gì.
Có người vì điều đó là sinh ra bất mãn với "Thần", Giang Từ cảm thấy cũng là chuyện thường.
Đối với việc "không làm gì" này, Giang Từ khó mà giải thích, nếu nói là cậu cũng không cố ý, lý do này thực sự quá yếu ớt.
Nụ cười khích lệ của Thần đại biểu điều gì, Ivy không để bản thân nghĩ nhiều.
Chỉ là cười một cái thôi.
Chỉ là một lời khen hết sức phổ thông mà thôi.
Muốn hắn vì cái này mà giao ra tình cảm?
Lẽ nào chỉ vì như vậy, ánh mắt hắn liền sáng như trăng mười lăm, cứ chạy theo đối phương à.
Thật ngu xuẩn, buồn cười.
Ivy rũ mắt, tỏ vẻ thờ ơ, vẻ hờ hững chỉ tăng không giảm.
Arnold nhìn bộ dạng của tộc trưởng nhà mình, huyết áp cũng muốn lên luôn rồi.
Thời điểm như thế này, ở trước mặt Thần không phải nên biểu hiện tốt chút sao?!
Đây là cơ hội tốt.
"Có phải ngài nên truyền lệnh gì không?" Arnold nhắc nhở: " An bài nơi dừng chân của Thần... còn có các Thiên tộc khác? Còn có các thành dân báo các tình trạng sức khỏe không ổn, lúc trước đều là ngài chữa trị, hiện tại có phải nên thỉnh cầu Thần cùng đi..."
Lúc nói đến nửa câu sau, Arnold nhìn Giang Từ bằng ánh mắt khẩn cầu.
Không đợi Giang Từ gật đầu đồng ý, Ivy nói với phó quan: " Với chức quyền của cậu có thể tự mình quyết định mấy chuyện đó."
Ý là không để tâm tới.
"Vấn đề thành dân, tự tôi sẽ giải quyết."
Cùng bởi bản thân có năng lực, nên từ đầu Ivy mới có thể nói, dù là không có Thần, Dạ tộc vẫn có thể tiếp tục tồn tại.
Arnold hết cách rồi, đành phải suy xét tỉ mỉ một hồ rồi nói: " Vậy, vậy thì ở gần cầu Phỉ Thúy..."
Ivy không nói gì, nhưng lúc Arnold chuẩn bị ra quyết định, lạnh lùng liếc gã một cái: " Cậu cắt Trung Đình khỏi bản đồ U Dạ Thành rồi à?"
Trung Đình!
Arnold bị một lời cảnh tỉnh liền nhớ tới nơi đó.
Trung Đình là nơi môi trường được bảo vệ tốt nhất ở U Dạ Thành, cũng là nơi phong cảnh tuyệt đẹp hợp lòng người nhất.
Arnold nhanh chóng an bài ổn thỏa, Giang Từ không đi qua coi, mà quyết định đi xem hoàn cảnh sinh hoạt của thành dân Dạ tộc trước.
Lúc còn trên phi cơ, Giang Từ nhờ Arnold nói cho cậu biết tình hình chung của Dạ tộc, nghe rồi cũng không vui vẻ gì.
Bỏ qua thiên phú chủng tộc đặc thù, nói riêng về trình độ ma pháp, Dạ tộc có sự chênh lệch nhất định với Thiên tộc, bởi vậy bọn họ không thể tạo ra hàng rào phòng ngự hoàn hảo như Arceni, có thể bảo vệ thành thị toàn vẹn khôn sứt mẻ.
Bất quá U Dạ Thành cùng có hệ thống phòng ngự của chính mình, mỗi khi gặp thiên tai, có thể giảm thiểu khoảng 80% thiệt hại.
Trong thành thị vẫn có kiến trúc bị hư hại, nhưng đó cũng chưa phải nguyên nhân khiến tình huống xấu đi, mà là từ hoàn cảnh sống có cường độ nguyên tố hắc ám quá cao.
Dựa trên thuộc tính đặc thù mà nói, Dạ tộc vốn là tạo vật có tính "Ám", bọn họ có thiên phú sử dụng nguyên tố hắc ám, sống ở nơi tăm tối càng làm bộc lộ khả năng.
Từ khi bầu trời bị che đậy bởi mảng đen dày đặc, thế giới bước vào thời kì không thấy ánh sáng, trong hoàn cành nguyên tố hắc ám không ngừng gia tăng, đối với Dạ tộc lại không phải chuyện tốt lành.
Cơ thể như một vật chứa, dung lượng dĩ nhiên có hạn, mà khi phải hấp thu một lượng lớn nguyên tố hắc ám, thân thể dạ tộc hiển nhiên sẽ có biểu hiện rối loạn.
Lúc trước còn duy trì được như bình thường, mãi đến gần đây, tình huống dần dần xấu đi.
Tin tức Thần đến U Dạ Thành không cần ai truyền đạt, bầu trời sáng sủa quang đãng đã biểu lộ hết thảy, có vài thành dân Dạ tộc khi thấy bầu trời đó vẫn không dám tin, mãi đến lúc Giang Từ thực sự đứng trước mặt họ.
U Dạ Thành không phồn hoa bằng Arceni, nhưng kiến trúc thành phố rất khá, chỉ là ở một vài nơi có thể nhìn ra dấu tích của thiên tai.
Giang Từ có ý định đến khu dân cư, tâm tình của nhóm Dạ tộc sinh sống ở U Dạ Thành bắt đầu thấp thỏm kích động, đến mấy đứa trẻ cũng túm lấy vạt áo người lớn, sợ hãi ló đầu nhìn.
Khi nhìn thấy Giang Từ, trên mặt đám con nít còn có chút ngượng ngùng ửng đỏ.
Dạ tộc tuổi càng nhỏ, càng dễ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh.
Thân thể bọn trẻ đều khó chịu, nhưng lúc này chúng nó đều quên loại cảm giác kia, lòng tràn đầy vui vẻ nhìn vị Thần trước mắt một cách đầy ngưỡng mộ.
Giang Từ nhẹ nhàng chạm vào cái sừng nhỏ trên đầu một đứa trẻ Dạ tộc: "Thế này có tốt hơn chút nào không?"
Hệ thống nói ý niệm của cậu sẽ ảnh hưởng nguyên tố của thế giới này, nhưng Giang Từ không dám xác định hiện tại nó có phát huy tác dụng hay không.'
"Dạ!" Đứa nhỏ được động viên khi đang đau đớn ngẩng đầu, cẩn thận ngước nhìn vị thần ôn nhu trước mắt: "Tạ ơn ngài."
Giang Từ tiêu giải nguyên tố hắc ám dư thừa trong cơ thể nó.
Phương pháp này dùng được, Giang Từ thầm nghĩ, cậu có thể giúp Dạ tộc thoát khỏi tình trạng hiện tại.
Nhóm Thiên tộc đi theo Giang Từ nhìn thấy sự việc, cả quá trình đều không lên tiếng.
Bình thường Thiên tộc không để ý tình hình các tộc khác, đối với tình hình chung, bọn họ không thể nào biết rõ. Cũng chưa từng nghĩ, Dạ tộc vì sống trong hoàn cảnh nguyên tố thay đổi lại gặp phải khó khăn lớn như vậy.
Nếu là đối mặt với một Dạ tộc bình yên vô sự, Thiên tộc đến U Dạ Thành sẽ không im lặng như thế, lúc này bọn họ không nói gì, là bởi đã sinh tâm lý đồng cảm với cảnh tượng này.
Bọn họ có thể chấp nhận việc Thần quan tâm đến Dạ tộc, nhưng mà chờ đến lúc tình hình Dạ tộc ổn định, bọn họ sẽ không chắp tay nhường Thần cho ai đâu.
Dạ tộc có tình trạng thân thể nghiêm trọng đều được đưa đến khu trị liệu đặc biệt, người phụ trách trị liệu không có người khác, chỉ có Ivy.
"Ổn." Đồng dạng là tiếp xúc đơn giản, Ivy đụng vào cánh tay của một người: "Ông cũng ổn rồi."
Thật ra nhóm Dạ tộc cũng không biết Ivy giải quyết vấn đề của bọn họ thế nào, nhưng chỉ cần tiếp xúc thân thể một chút, tình hình cơ thể bọn họ quả thực đã tốt lên nhanh chóng.
"Ivy đại nhân, đây là cho ngài." Hai đứa nhó Dạ tộc ôm một bó hoa đi tới, nhỏe một nụ cười thật tươi, "Rất cảm ơn ngài đã chữa trị cho mẹ của chúng con."
Ivy nhận ròi đặt hoa sang một bên, rũ mắt nói với bọn chúng: "Ừm, mau về nhà đi thôi."
Hai đứa nhỏ rất nghe lời, cũng có thể thấy, Ivy ở U Dạ Thành rất được thành dân tín nhiệm và kính yêu.
Chữa trị xong nhân số hôm nay, Ivy đứng bên cửa sổ, giơ tay đè lên chiếc mặt nạ đang che kín nửa khuôn mặt.
Cái cảm giác đau đớn day dẳng này.
Làn da của Dạ tộc vốn tái nhợt, mà Ivy lúc này trông như thêm mấy phần bệnh trạng, hắn im lặng nhẫn nại chịu đựng cảm giác đau đớn quen thuộc.
Cái gọi là trị liệu, thực tế chính là Ivy chuyển nguyên tố hắc ám dư thừa trên cơ thể người khác chuyển lên cơ thể mình, chuyện này đã thêm một phần gánh nặng lên cơ thể hắn.
Không chỉ là trên cơ thể người, toàn bộ nguyên tố hắc ám trong U Dạ Thành vẫn luôn được Ivy tận lực cân bằng, nếu như hắn không chuyển phần gánh nặng đó lên người mình, tình trạng không khỏe của thành dân đã xuất hiện sớm hơn rất nhiều.
Cho dù là tộc trưởng, khả năng chịu đựng cũng có hạn.
Ivy mím môi, còn chưa tới cực hạn.
Giang Từ nhờ người dẫn tới đây, vừa vặn nhìn thấy thần sắc Ivy, theo bản năng dò hỏi: "Anh có chỗ nào không khỏe sao?"
Ivy nhanh chóng thả tay xuống, một giây sau biểu tình liên khôi phục bình thường: "Không có."
"Thật sao?" Giang Từ hỏi thêm một câu.
Nếu như không có thêm câu này, Ivy nói xong hai chữ cuối sẽ không có thêm bất kì phản ứng nào.
Nhưng nghe thấy cậu truy hỏi, không biết là bị cái gì điều khiển, hắn dùng giọng điệu cứng đờ nói: "Ngài cũng quan tâm đến tôi à?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Ivy liền có loại kích động muốn quay ngược thời thời gian.
Bởi vì hắn không biết, rốt cuộc mình muốn nghe câu trả lời gì.