Chương 8 : Lừa gạt
Cuộc tranh cãi vừa rồi dường như đã xảy ra nhiều lần vậy nên họ đã
thành thói quen không ai tham dự vào trong đó dù chỉ một lời. Cũng
có thể đám người này không dám cười trước mặt hai nàng kia nên chỉ có
thể nén cười tuy vậy vẫn không thể dấu diếm hoàn toàn. Từng ánh mắt
mỗi người lóe lên ánh sáng kì dị và điều này cũng được hai nàng Ngân
Nguyệt và Uyển Quân nhìn thấy. Hai nàng chậm rãi đảo qua ánh mắt từng
người
Đám người bị hai ánh mắt này đảo qua thì sắc mặt khó coi bọn họ tăng
tốc độ nhanh hơn thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt hai nàng.
- "Hừ hừ . Hai ả đàn bà tâm thần này !!" Một vị nam tử tức giận nói.
Tiếp theo đó là từng tiếng chửi bới phát ra từ trong miệng mỗi người
trong lòng bọn họ đều khi nhớ lại cảnh tượng trước kia thì đều cảm
thấy sợ hãi cả đám lại tăng thêm tốc độ lần nữa.
Giữa đám người này có một thiếu nữ nhìn như mười bảy mười tám tuổi.
Thiếu nữ này bỗng giơ một miếng ngọc giản lên và nói :
- "Các người nhìn xem đây là gì ! Thiếu nữ cười tinh nghịch mở miệng
nói với đám người đang cấp tốc bay đi kia."
Nam tử đầu tiên chửi rùa hai nàng Ngân Nguyệt và Uyển Quân biến đối
sắc mặt hắn hừ nhẹ một tiếng nhưng bàn tay thì thò vào túi trữ vật
xuất ra một gốc linh thảo đưa cho thiếu nữ.
Thiếu nữ nọ cười hì hì chìa tay ra nhận gốc linh thảo nàng nhìn một
lúc như là nhận ra được gốc linh thảo này bèn càng cười tươi hớn hở.
Gốc linh thảo này mang màu ngũ sắc nó tỏa ra hào quang ngũ sắc trông
cực kì đẹp mắt .
Niềm vui chưa dứt thì từ phía trước có thêm con thú nhỏ chạy về phía
nàng. Thiếu nữ nhìn thấy con thú này hình dạng đáng yêu như vậy bèn
mỉm cười hìhì nàng véo véo cái má của con thú nọ. Sờ sờ một hồi nàng
ngẩng đầu lên nói với người đã tặng nàng con thú mũm mĩm này :
- "Cảm ơn tỷ tỷ !" Thiếu nữ hơi lo lắng mở miệng.
Nữ tử nọ chỉ mỉm cười lắc lắc đầu rồi liếc nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt
cưng chiều. Nàng nhẹ nhàng quay người về phía Tây bay tới chỗ sư tôn
nàng.
Thiếu nữ đang véo véo cái má con thú nhỏ kia thấy vậy bèn đỏ hồng hai
má. Mặt nàng nóng lên nom giống như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì
vậy.
Cảm nhận được ánh mắt xung quanh nhiều người đang nhìn mình nàng bèn
cố nén lại cảm giác xấu hổ kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào kia quay
phắt qua tứ phía ánh mắt nàng liếc qua từng người. Cái miệng nhỏ
nhắn "hừ" lạnh một tiếng tỏ vẻ uy h·iếp.
Những kẻ còn lại thấy vậy bèn nhăn mặt nhíu mày. Suy tính chút ít họ
lấy từ túi trữ vật ra vài món đồ kì lạ rồi ném qua bên thiếu nữ đang
ôm con thú nhỏ kia.
Thấy mọi người tốt bụng như vậy thiếu nữ nhếch miệng nhỏ lên dần
cuối cùng nàng cười híp mắt đón lấy từng thứ kì lạ của mười ba kẻ còn
lại.
Nhìn thấy vẻ mặt thiếu nữ cười thì trong lòng mười bốn kẻ kia đều tức
giận không thôi. Từng người hừ hừ vài tiếng rồi bay về hướng Tây.
Mười năm người này không lười xem nội dung của ngọc giản kia họ
giống như đã nhìn thấu thấy bên trong đó có gì. Có vẻ như những lần
trước họ thường xuyên trúng phải chiêu này.
Từng người vừa bay vừa "hừ hừ" nhưng suy nghĩ họ thầm nhủ với bản thân
rằng : "Cẩn thận" "Lần sau phải cẩn thận" .. hừ.hừ. "Đây là lần cuối
của lão tử hừ hừ"
Thì ra những lần trước đám người này đều bị thiếu nữ nọ dùng ngọc giản
ghi lại từng lần họ chửi rủa hay mắng mỏ hai nàng "Ngân Nguyệt" và
"Quân Uyển" kia. Có lần thiếu nữ chìa ngọc giản ra đòi bọn họ tặng đồ
nhưng có vài người tức giận không cho. Thế là thiếu nữ này cầm ngọc
giản có ghi lại hình ảnh lúc những kẻ đó nói xấu hai nàng kia ra cho
Ngân Nguyệt xem đầu. Tiếp đó là đưa vào tay "Quân Uyển" để nàng xem.
Cuối cùng thì những kẻ không chịu tặng đồ kia lần lượt bị "Ngân
Nguyệt" và "Quân Uyển" xử lý một lượt. Thảm vô cùng.
Từ đó những kẻ này như tỉnh ngộ từ giấc mộng cả bọn nhận thức được
sự đáng sợ của hai ả đàn bà kia.
Những người ngoài cuộc nhìn vào cũng rợn cả người. Họ thấy nhớ rõ sự
thê thảm bi ai thấu trời của mấy tên bị hải ả xử. Từ đó ai ai cũng
lấy đó làm tấm gương cả đám không kẻ nào muốn bước lên vết xe đổ.
Nhờ vậy nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.