Chương 6 : Trang phục mới
Xa xa cách "Đạo Cực Tinh" một phần ba vũ trụ có một hành tinh lớn
xung quanh hành tinh này gồm sáu tiểu hành tinh khác vây quanh chúng
lấy hành tinh to lớn kia làm quỹ đạo và xoay quanh nó.
Tại giữa trung tâm hành tinh to lớn kia có ba đám người đám người
này đang ngồi ngay ngắn trên mười tám đài sen. Đài sen này màu vàng
chúng cao hơn trăm trượng . Nhìn kĩ có thể thấy đài sen này đang toát
ra từng đợt khí màng vàng nhánh trên mỗi đài sen ngồi một người.
Những kẻ này nhìn rất quen mặt bọn họ chính là ba đám người đã từng
đi ngang qua "Đạo Cực Tinh" và từng phóng thần niệm vào bên trong. Khi
đó bọn họ bị màn ánh sáng bạc kia làm cho linh hồn dừng lại khi đó
mười tám cái thân xác này do không còn linh hồn nên đã trôi đi trong
vũ trụ.
Còn vể phần những người đang ngồi trên đài sen này tại sao rất giống
ba đám người kia ư !! Đơn giản vì mười tám người này chính là ba đám
người từng tới "Đạo Cực Tinh" khi đó.
Bởi vì màn sáng bạc bao phủ "Đạo Cực Tinh" kia đã quay ngược thời gian
trong ba trăm nhịp thở cả "Đạo Cực Tinh" đã trở lại thời điểm ba năm
về trước cả vũ trụ này không có một ai phát hiện ra điều này nếu
có thì chắc là vị tiền bối cảnh giới "Vĩnh Hằng" kia mới phát hiện ra
được. Chỉ có điều vị kia có còn hiện hữu trong vũ trụ này hay không
thì lại là điều khó nói !!
Ngay tại đúng lúc này mười tám kẻ đang ngồi trên đài sen vàng kia
bỗng nhận thấy điều kì lạ xảy ra đối với họ họ cảm thấy tu vi của
mình bỗng tăng cao những công pháp mà họ tu luyện hiện chưa thể đột
phá bỗng nhiên vượt qua tầng ngăn cách cũ bước sang tầng cảnh giới
tiếp theo. Mười tám gã đang giảng đạo trên đài sen sửng sốt mội hồi.
Lấy lại được bình tĩnh họ bắt đầu cảm nhận một lúc sau họ nhận ra
rằng tu vi của bản thân tăng thêm ba năm. Những kẻ này ngơ ngác hình
như họ đều phát hiện ra ánh mắt ngơ ngác của nhau nên không hẹn mà
cùng trở về động phủ.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến cho rất nhiều đệ tử đang say sưa
lắng nghe giảng đạo dưới đài như tỉnh lại từ trong sự đắm chìm ấy. Bọn
họ không hiểu ra điểu gì khuôn mặt mang theo vẻ mờ mịt nhìn lên trên
bầu trời nhìn sang hướng nới mười tám tên kia bay đi !!
Trên đường bay trở về mười tám người này vẫn chưa hết bất ngờ thì
một nữ tử lên tiếng nữ tử này chính lả kẻ đầu tiên truyền thần niệm
xuyên qua màn sáng bạc. Nàng nói với mười bảy kẻ còn lại :
- "Ta cảm thấy điều này rất không bình thường từ trước đến nay ta
chưa từng nghe nói qua chuyện như này bao giờ ta nghĩ tình trạng của
ta giống với các ngươi ! !! Ta đề các ngươi hãy theo ta đi bái kiến sư
tôn xin ngài ấy chỉ điểm !!"
Nữ tữ vừa nói vừa liếc nhìn sang mười bảy kẻ còn lại.
Cả đám đều gật đầu đồng ý họ muốn chuyển hướng bay về phía nơi bế
quan của sư tôn thì có thêm tiếng nói nhẹ nhàng vang lên :
- "Sư tôn ngài ấy đang bế quan khi trước ngài có nói là không có
việc gì lớn thì đừng tới quấy rầy !! Ta nghĩ vấn đề lần này cũng không
phải là xấu ít nhất thì ta và các ngươi vẫn chưa bị tổn thương gì cả
ngược lại còn nhận được lợi ích nữa !!!"
"Có thể đợi sau khi sư tôn bế quan xong rồi mới tới bái kiến có được không !!!"
Nữ tử tên là Ngân Nguyệt này nhẹ nhàng nói.
Nàng vừa nói dứt lời thì bên cạnh có tiếng nữ tử giọng hùng hổ quát :
- "Ngươi thì biết cái gì ! Chuyện này mà nhỏ à ! Ngươi không đi thì
chúng ta đi tìm sư tôn dù sự việc vừa xảy ra có lợi đối với ta và
các ngươi đi chăng nữa cũng vẫn phải đi bẩm báo lại cho sư tôn biết.
Ngươi thử nghĩ xem hôm nay đột nhiên được tăng thêm tu vi nhưng tất cả
mọi người không ai phát hiện ra điều gì không thể cảm nhận trước
được mới là đáng sợ nếu nghe lời ngươi mà không đi tìm sư tôn vậy
đợi một ngày có đại họa ập xuống thì mười tám chúng ta cũng không ai
phát hiện ra được. Tới khi đấy mới chạy đi tìm sư tôn chuyện đã quá
muộn rồi. ! ! !"
Nữ tử kia hùng hùng hổ hổ thét thẳng vào mặt Ngân Nguyệt.
Một nam tử trung niên mỉm cười ôn hòa lên tiếng :
- "Thôi được rồi Uyển Quân đi tới nới sư tôn bế quan thôi cả Ngân
Nguyệt nữa !!"
Ngân Nguyệt "hừ" nhẹ một tiếng
Bên cạnh nàng nam tử trung niên kia là Uyển Quân nàng lườm Ngân
Nguyệt vài cái rồi không thèm quan tâm nữa.
Cả đám lại tiếp tục bay ra hướng Tây nơi động phủ của sư tôn họ.
Trong đôi mắt mỗi người đều ánh lên tia sáng tựa như cười nhưng khuôn
mặt họ vẫn bình tĩnh bay thẳng.