Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Sáng Tạo

Chương 38: 1h tưởng tượng ra truyện




Chương 38: 1h tưởng tượng ra truyện

Ngay thời khắc này, xung quanh người hắn toả ra vầng hào quang bạc trắng.

Xung quanh hư không xuất hiện từng hàng chữ nổi, vặn vẹo không gian. Chữ viết :

"Một miếng thịt, một cơ duyên

Chúng sinh cần độ vô lượng kiếp"

"Oanh" Thiên địa rung động, tính không run rẩy.

"Reenng...renng" Âm thanh nhè nhẹ tiếng vang thần thánh kêu lên toả khắp vùng trời.

Hoảng hốt, thất thần, Vương Thần tựa kẻ si ngốc ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Hắn hãi hùng nhìn về miếng thịt còn dang dở cầm trong tay.

"Thịt.. Thịtt....Thịt a"

Cánh tay run cầm cập, đôi chân kém chút khục ngã. Bờ môi run rẩy, hàm răng kẹp chặt..

Vầng bạc tình quang toả ra ánh sáng hợp lại hiện lên một cánh cửa. Lơ lửng giữa gian phòng, cánh cửa như có như không bỗng chầm chậm xuất hiện lực hút.

Hắn phản ứng đầu tiên cảm thấy là không ổn nhận thấy hoang đường mọi giác quan lý trí tập trung cao độ.

Nhưng còn đang kinh ngạc chưa kịp nói gì một cảm giác choáng mạnh đã truyền đến.

Đôi mắt tối sầm lại dường như trong nhay mắt Vương Thần cũng mất đi tất cả thể lực cảm giác suy yếu choáng váng truyền đến chân run lên cơ thể ngã xuống.

Đồng thời trong quá trình ấy mắt thườg cũng có thể nhìn thấy được cơ thể Vương Thần cao lớn lên mái tóc giống như bị phủi đi màu bạc trắng, thay vào đó là từng tia đen nhánh ẩn hiện.

....

Khắp thân đau nhức.. Cơ thể cũng không cựa quậy được.

Đấy là cảm nhận đầu tiên hắn nhận ra được sau khi tỉnh dậy.

Đầu óc ngơ ngác tư duy trì độn chỉ hơi chút suy nghĩ mà toàn thân đã cảm giác đau đớn tựa như ngàn mũi kim đâm xuyên vậy.

Thân thể bất đọng miệng lệch xương hàm mắt khép chặt nhìn không thấy. Toàn bộ giác quan của hắn đều cảm thấy mơ hồ, bên ngoài ra sao hắn không biết chỉ cảm thấy thân thể ngày một đau đớn.

20 phút 1 tiếng 3 tiếng cho tới nửa ngày trôi qua. Cũng không biết qua bao lâu dần dần cơn đau khổ nhọc kia cuối cùng biến mất.

Cả người hắn giờ đây trông như một con gián hai chân hai tay co quắp chạm sát nền đất miệng há ra thở hồng hộc.

Sau khi suy nghĩ được khôi phục càng lúc càng trôi chảy xúc cảm cơ thể cũng trở về Vương Thần vẫn rơi vào trạng thái hoàng sợ.

Rõ ràng mình đang không có ở trong phòng xung quanh có một hơi nóng ẩm ướt phả qua thân thể hắn. Cả không gian tĩnh lặng lạ kỳ thỉnh thoảng còn nghe được tiếng gián bò kiến đi lẫn côn trùng vo ve bay phấp phới.

Điều này khiến Vương Thần không khỏi hoài nghi xem có phải bản thân đã bị truyền qua cánh cửa kỳ lạ kia và đã biến mất khỏi căn phòng trước đó hay không.

Thậm chí có khả năng mình đã b·ị b·ắt nhốt bởi lẽ trước đó bản thân mình vừa gây ra động tĩnh quá mức lớn chỉ sợ mình đã bị phát hiện và giờ họ nhốt mình lại làm vật thí nghiệm.

..

Trải qua cảm giác lo lắng bất an này không biết trôi qua bao lâu không có người đến cũng không có tiếng động tĩnh gì bên ngoài chỉ có một khoảng yên tĩnh như trước.

Dần dần Vương Thần cảm giác 5 giác quan của mình trở lên cực kỳ nhạy bén trở lên bén nhạy hơn trước rất nhiều.

Có lẽ nếu hắn không phải trong cơn lo lắng và những dòng tạp niệm quẩn sâu trong lòng ảnh hưởng thì rất có thể chỉ bằng thính giác hắn có thể định vị chuẩn xác vị trí mấy con côn trong đang xì xào đằng kia lẫn biết đuợc khoảng cách giữa hai bên.

Mặc dù loại khả năng hơn người này rất kỳ diệu nhưng Vương Thần vẫn càng ngày càng hoảng sợ và khó chịu.

Hắn không biết đã trôi qua bao lâu nhưng luôn cảm thấy thời gian được trôi qua rất dài. Trong khoảng thời gian này một động tĩnh như tiếng bước chân đều không vẫn chưa có ai xuất hiện.

Thân thể khó cử động mắt cũng bất lực không thể mở ra loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy còn đáng sợ hơn khi không có cơm ăn. Để tránh nỗi sợ hãi khiến hắn sụp đổ tính thần hắn chỉ có thể không ngừng tự đặt câu hỏi để nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bỏ qua khoảng thời gian bị hôn mê ký ức cuối cùng dừng lại vào thời điểm ăn miếng thịt bò thơm ngọt cho đến bây giờ trong môi hắn vẫn còn đọng lại vị mặn và mùi hương của miếng thịt ấy.

Miếng thịt ấy chỉ là thịt bò bình thường nhìn lướt qua tuy đẹp hơn trông ngon hơn các loại thịt thông thường nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là món ăn nhỏ trong tông môn do Thiểu Nhứ đưa tặng mà thôi. Nhưng điều khó hiểu là khi ăn xong lại có vầng trắng bạc toả ra cuối cùng vì sao mình không ở trong phòng mà lại ở đây đã xảy ra chuyện gì? Hoặc miếng thịt kia không phải thịt thường hay đó chính là một vật phàm tục nhưng nhờ đó mà đã kích phát yếu tố kỳ diệu nào đấy?

Tất cả điều này chỉ là suy đoán của Vương Thần rồi hắn lại nghĩ tới một việc khác.

Trước đó hắn cảm thấy thứ ánh sáng trắng này có chút quen mắt dường như hắn từng nhìn thấy ở đâu rồi nhưng dù gắng nghĩ ra sao vẫn vô kết quả. Điều chắc chắn rằng không có màn sáng đó xuất hiện thì mọi sự việc tiếp diễn hết thảy đều không thể xảy ra.

Không chỉ sau khi cảnh cửa bạc xuất hiện mình bị biến mất khỏi căn phòng mà hắn nhận ra được sự không quen thuộc và những thay đổi của cơ thể trong một khoảng thời gian ngắn đều la chuyện Vương Thần tự trải qua. Thứ trước có thể coi như là giả và tự cho rằng đó chỉ là giấc mộng nhưng sự biến hoá của cơ thể lại là thật.

Nói cách khác trong hiện tại mọi điều từng diễn ra đều là thật. Mà chính hắn biến trưởng thành như người lớn là việc khó chối cãi.

Điều này khiến cho hắn ngẫm nghĩ lại hàng chữ viết trôi nổi giữa hư không khi trước hắn cố suy nghĩ xem đó là loại chữ gì bơi khi nhìn những chữ ấy hắn không thể nhận ra mảy may chữ này hắn chưa từng biết cũng chưa từng gặp bao giờ. Trong tiềm thức hắn ẩn ẩn cho rằng hàng chữ ấy chính là chìa khoá cho mọi lời giải.

Qua đi một hồi hắn suy nghĩ lung tung thêm vài chuyện nhưng cũng không tốn thêm bao nhiêu thời gian. Vương Thần lại nhanh chóng bước vào nỗi sợ hãi cô đơn và buồn rầu. Dù có ép bản thân suy nghĩ thêm nhiều vấn đề hơn nữa nhưng cảm giác ngột ngạt từ hơi ẩm bên ngoài truyền vào hay từ trong sâu nội tâm gây ra vẫn tồn tại lợi hại hơn cũ càng ngày càng nghiêm trọng.

Không có ai xung quanh không có tiếng bước chân không một ai đến đây.

Nhiều giờ trôi qua thời gian dài dằng dặc vẫn tĩnh lặng không có ai ... Không ai....

Dần dần nỗi lo âu bao trùm toàn bộ lý trí Vương Thần mất đi cả khái niệm nhận biết thời gian. Chẳng biết trôi đến khoảng thời gian nào tiềm thức sâu trong hắn cũng không ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại nữa.

Sự im ắng kết hợp với cơ thể không động đậy được chính là bản án t·ra t·ấn đáng sợ chúng không gây đau đớn xác thịt nhưng trong vô hình tâm lý phòng ngự cứ dần dần từng lớp từng lớp b·ị đ·ánh đổ gây nên nỗi kinh hoàng vô hạn đến cuối cùng từ bỏ chống cự nguyện cam lòng đợi kết cục.

Bây giờ Vương Thần không lo lắng mình b·ị b·ắt hắn chỉ hy vọng có người lại đây dù người đó có thể uy h·iếp tới tính mạng của hắn cũng được. Duy có niềm mong mỏi đó thôi bởi hắn đã không còn suy nghĩ được gì nữa ý niệm cuối cùng chỉ nhỏ nhoi như vậy....cầu nguyện có người tới cứu.

Tĩnh mịch...

Vẫn không có người vẫn không có người đến....

"A..." Hắn hét lặng trong lòng

"Ai đó mau đến đây...!!Mau tới đây!!!Ai cũng cũng được kể cả quái vật hay yêu ma!!

Vương Thần gào thét trong lòng vô số lần hắn sợ nhất chính là không có ai đến cả. Chỉ có bản thân nằm trơ trọi nơi đây ngoài mấy con côn trùng ra thì cũng chẳng có ai lui tới.. cho tới khi kiệt quệ vì c·hết đói......

Vương Thần thử ngủ th·iếp đi nhưng hắn càng muốn ngủ thì lại càng ngủ không được. Thời gian dài đằng đẵng dù một người lạc quan và lý trí như Vương Thần cũng bị cảm giác cô đơn giày vò đến tuyệt vọng.

"Rinh..Soẹt...Xoạt"

Bỗng một đường thẳng trắng xoá rạch phá bầu trời. Tiếng vang vọng hiện ra từ không gian bị chia tách khiến cho Vương Thần giật nảy mình.

Tiếng rít kỳ lạ từ trước đến nay Vương Thần chưa từng được nghe qua âm thanh này hắn khổ sở cái cảm giác vô lực nằm lặng nghe tiếng rít vọng thực khó chịu. Dường như bản thân hắn đang nằm giữa bầu trời cảm nhận được không gian thời gian hay cả đất trời sụp đổ.

Cảm giác huyền bí này như một tia chớp xẹt qua trong lòng quét bay nỗi sợ hãi lo lắng ức chế và hỗn loạn trong lòng Vương Thần khiến hắn cũng trở lên bình tĩnh hơn.



"Keng..keng..keng......"

"Ầm ầm" Giữa vĩ ngạn bầu trời xuất hiện vô hạn ngôi sao rơi rụng. Những nơi trong vùng tia trắng rạch qua hiển hiện kẽ hở đen tinh không xuyên qua đó nhìn thấy từng ánh sao sáng chói. Từng vì sao này nằm sâu trong thiên hà đủ loại ngôi sao tựa như chịu lực hút áp súc mà nối đuôi nhau rơi rụng vào đường ranh giới phá chân trời từ ánh bạc trắng tạo nên.

Chẳng bao lâu sau những vì sao ấy như hoá lỏng rơi xuống. Nhỏ tựa hạt mưa mang đủ loại hình dáng ngôi sao tí tách đong đưa chạm đất.

Mí mắt Vương Thần khẽ động tai nghe thấy từng tiếng riu ríu phủ xuống cũng nghe rõ từng điệu nhún nhảy và xẹt xẹt không khí tiếng rơi trên từng tảng đá cây cối và mặt nước.

Ngay tại thời khắc ấy thời gian như chậm lại.

"Lách cách...""Lách cách..""Ti Tách"

Từng giọt lỏng lỏng rớt xuống trên mái nhà rồi xen kẽ qua từng khe hở lách qua nhiều lỗ hổng và vỡ tan rơi xuống nơi Vương Thần đang nằm.

Một giọt chất lỏng được lăn nhẹ trên đường khe ngói tích súc một đoạn ngắn bất ngờ chuẩn bị rơi trúng người Vương Thần.

Không âm thanh không tiếng động. Một giọt tròn tròn sáng sáng rơi nhẹ ngay mi tâm của hắn.

Giữa thiên địa mỗi vì sao rơi vụn mang theo rung động đánh vào tâm trí của Vương Thần. Mỗi một ngôi sao tan vỡ lại chất chứa vô vàn tin tức từ nơi vỡ tan. Những tin tức ấy như một bức tranh thủy mặc hiển hiện từng khung cảnh có cây có hoa có dòng sông ngọn núi ao hồ con cá hay động vật tấp nập chuyển di hiển hiện rõ vạn vật qua từng quang ảnh tuôn ra trong đầu hắn.

Tuy chỉ là những đường nét phác hoạ màu bút đen và khung cảnh trắng nhưng vẫn cực kỳ sinh động và rực rỡ dường như mỗi một vì sao vỡ tan liền mang theo không gian quanh nó và khắc hoạ lại truyền đến trong đầu Vương Thần.

Một sao rơi một hoạ thành

Nguyện tan vỡ cũng muốn thành tranh.

Đây là một trải nghiệm khó có thể hình dung được Vương Thần quên hết mọi phiền não thậm chí còn quên hít thở chỉ yên tĩnh cảm nhận. Mọi vạn vật càng gần càng rõ ràng, xa hơn thì dần dần trở nên mờ ảo.

Sông núi cây cỏ ngôi nhà cho đến mờ ảo biển rộng. Dần dần tất cả hoạ thành một bức tranh ảo diệu in khắc trong đầu Vương Thần.

"Thì ra mình vẫn còn tại trong núi mình đang nằm trong một đền thờ xưa cũ ở trong núi.....Cảnh tượng bên ngoài hùng vĩ quá nhiều còn thú lẫn dân chúng trông giống như gặp trận mưa bình thường mà tìm nơi trú ẩn....Thật khó hiểu..!"

Mặc dù hắn không thể nhúc nhích vẫn không thể mở mắt nhưng khoé miệng hắn phảng phất mỉm cười.

Sự khó chịu trong lòng được giải tỏa một chút, hơn nữa Vương Thần còn hơi nghi ngờ thính giác của mình hắn cảm thấy nghe rõ hơn trước kia rất nhiều.

Một lát sau trái tim của Vương Thần khẽ rung động. Cuối cùng hắn cũng nghe được âm thanh mà mình mong đợi nhất bấy lâu nay.

...

Phía xa xa một đám người vội vã chạy nhanh về phía trước. Trong bọn họ nhiều người tay ô dù phía sau vác bọc vải và tứ phía là 4 cô gái trái ướt phải khô tay giơ cao miếng lụa hồng rộng rộng nhằm che nước thẩm thấu.

Vương Thần nhìn kĩ bọn họ chỉ có điều hơi nghi hoặc là ngoài kia cảnh tượng sao trời rơi rụng tráng lệ như thế mà đám người này lại coi đó như trận mưa bình thường không có gì lạ...Chẳng lẽ tại nơi này mưa sao trời được coi là chuyện thường tình?

'Nhanh lên chút nữa mọi người chụm sát vô chạy đều phía trước có toà miếu hoang rồi"

"Cẩn thận phía trước là vũng bùn tất cả từ từ nhảy qua"

"Không sai... Mọi người chú ý bước qua vũng bùn đằng sau là một khoảng đất sét trời mưa thẩm vào đấy sét rất trơn tụ tập bám chặt nhau đi chậm tránh việc trượt ngã"

.....

Trong đám người gã đẹp trai chính giữa luôn nhắc nhở mọi người cẩn thận cũng có người thúc dục mọi người đi nhanh hơn cũng có người hì hì hớn hở vui đùa giữa chốn.

Vượt qua nhiều chặng đường rốt cuộc nhóm người đã chạy tới cửa miếu hoang.

"Hô..dừng" mọi người thu đồ lại kiểm tra xem rơi rớt gì không rồi mau vào miếu đi"

Cả đám sở tới sờ tới sờ lui xác nhận không bỏ sót gì mới an tâm bước vào trong cửa.

"Phù! Cơn mưa này thật quái dị trời đang nắng chói bỗng có mưa mây đen cũng chẳng thấy liền trút mưa như thác đổ. Suýt chút nữa dội ướt người ta rồi"

Gã vừa càu nhàu là gã đẹp trai mặt chữ điền râu cằm đen nhánh mép không râu mái tóc dài xoã lưng tay cầm quyển sách giữ sau hông.

Vươn mình liếc nhìn bên cạnh nàng quản gia và tiểu hầu gái, lại quay sang nhìn bốn phía chúng nữ hộ vệ đang thu vải lụa hồng. Hắn có vẻ đăm chiêu.

Trước mặt là toà miếu hoang tàn phá, đủ loại chi tiết cho thấy cả căn có lịch sử rất lâu đời. Nghĩ nghĩ, hắn thò tay vào trong bọc vải, từ đó rút ra một xấp ngân phiếu dày cộp.

Bốn cô nàng đang xum xòe chải gấp tấm lụa chợt lơ đãng lả lướt qua xệp chị phiếu, gã đẹp trai thấy vậy thầm gật đầu.

Hắn nói : "Ta lên kinh ứng thí bất ngờ trên đường gặp trận mưa to, mưa như trời giận. Nay thần linh thương xót khiến ta bắt gặp toà miếu hoang này, cho ta mượn nơi trú mưa. Tuy ta chỉ là tên mọt sách nhưng đạo lý như này ta hiểu, cảm động trước thần linh che chở, ta hiện có chút tiền này phát cho 4 ngươi, hy vọng các ngươi có thể quét dọn sạch sẽ toà miếu hoang này"

Gã đẹp trai nói xong bèn mở quyến sách ra trước mắt, cánh tay dang ra tiếp bút lông từ tiểu hầu gái. Hắn viết viết gì đó vô trang sách và rồi quay lưng nhìn phía bầu trời. Hắn mỉm cười sáng lạn.

Đằng sau, chúng nữ gặp cảnh này có chút xúc động, tuy rất muốn nói rằng không cần tiền, bọn ta nguyện làm giúp ngươi nhưng sức dụ hoặc của xếp ngân phiếu quá lớn, bốn nàng hộ vệ cười không ép lại miệng, đôi mắt long lanh toả ánh sáng.

Yêu Mị, cô gái trông có chút yếu đuối nói :

"Công tử, ngài cứ việc phân phó 4 tỉ muội bọn ta là được rồi, tiền hộ tống ngài lên kinh thành th·iếp đã nhận đầy đủ. Còn... Chồng ngân phiếu này ngài hãy thu hồi lại đi... Làm ơn...!

Bộ dạng yếu ớt lẫn âm thanh nhu mị truyền vọng vào tai gã đẹp trai. Hắn cười nhẹ.

"Không, không.. Các ngươi hãy nên nhận, đây là một phần tâm ý của ta và coi như phần thưởng nhỏ dành cho các ngươi đi"

Nói rồi hắn moi chiếc quạt giấy khắc nhiều chữ cổ ra, phẩy xoã mở quạt lên, gã đẹp trai quạt quạt mấy cái rổi vòng qua sau lưng, đong đưa theo từng nhịp gió, nhìn cực kỳ bất phàm và ôn nhã.

"..."

Yêu Mị đám người cảm thấy ấm áp trong lòng, nguyên bản còn có chút lạnh vì nước mưa làm ướt giờ liền biến mất sạch sẽ, thình thoảng lại nóng bừng khuôn mặt

Nhỏ da đen liếc nhìn gã đẹp trai với ánh mắt thẹn thùng, quay đầu sang nhỏ giọng thầm thì với 3 người bên cạnh, nàng thủ thỉ với Yêu Mị.

"Tỷ.."... ... Công tử thực sự quá đẹp trai, quá ôn hoà, quá tốt bụng khiến tâm can muội tan chảy rồi...ưm..a..!!

Nói xong, nàng dùng bàn tay đen nhem nhuốc của mình ấn vào bên tìm, làm ra điệu dáng tựa bất cứ khi nào cũng nguyện hy sinh vì tình yêu.

Yêu Mị cười yếu ớt.. "Được rồi, chuẩn bị sửa sang hành lý sau đó nghe lệnh công tử quét dọn toà miếu hoang này đi, tỷ muội ta không tài hoa gì nhưng giỏi về nghe lời, tiền nhận tất thành, cố gắng làm việc khiến công tử hài lòng tuyệt đối mới được"

Nhỏ da đen hậm hực...Cưỡng ép dừng lại động tác tình yêu say mê kia, bước chân tự chủ loanh quanh toà miếu dọn dẹp.

....

Gã đẹp trai nhìn nhìn, thấy nhỏ da đen bắt đầu làm việc cũng thu hồi ánh mắt. Trong lòng thì thầm nghĩ rằng từ giờ phải chú ý, không để cô nàng da đen tiếp cận gần gũi mình được.

"Bên kia, bên kia rộng rãi hơn, đi đi, đi qua bên đấy dọn dẹp trước lấy chô cho công tử nghỉ ngơi" Nữ quản gia chừng 29 tuổi hô.

"Vâng, ngài Misa" Chúng nữ đồng thanh đáp.



"Tiểu Nina, lấy khăn qua lau mấy cái ghế dựa đằng kia, rồi cầm thùng gỗ vác ra ngoài hứng nước, phía trái có củi, xong qua châm lửa rồi đun nước lên cho ta ngâm chân" Hắn ra lệnh cho tiểu hầu gái.

"À.. Còn nữa. Vừa rồi đi ngang qua bãi đất sét, ta thấy xung quanh đó có vài bầy ếch béo, ngươi có thể qua đó bắt ít con lại đây chúng ta cùng nhau nướng lên ăn" Gã cười cười nói cho Nina biết.

"Được rồi, công tử ngài ngồi đợi, ta đi làm việc"

Đáp lời gã đẹp trai, tiểu Nina nhanh nhảu dùng khăn lau sạch bộ ghế nọ, lại chạy vô góc bê thùng gỗ ra ngoài hứng mưa, xong xuôi liền gấp rút cầm ô bước ra ngoài đi bắt ếch.

"Ừm. Tốt lắm" Gã đẹp trai thầm khen.

"Rào rạt..rào rạt"

Tiếu Nina banh banh chạy trên đường đất ẩm ướt, mưa như trút nước đổ ầm ầm vào mái ô, nàng gắng sức dùng 2 tay cầm chặt cán ô giữ vững cho không đổ.

Hai bên người đã có chút thấm mưa, tiểu Nina vẫn mạnh dạn dò xét xung quanh tìm ếch béo.

Vương Thần nằm tại góc nhỏ trong miếu hoang, hắn chứng kiến được hết thảy.

Toà miếu này không lớn, cũng chỉ rộng chừng 1 ô ruộng, tính ra khoảng 160m2. Bốn mặt tường vẫn còn vững chắc, ngoại trừ phía ngoài mái hiên bị hỏng vài chỗ, còn ở bên trong cũng không bị dột nhiều. Ba cánh cửa đã mất đi hai, chỉ còn một cánh nằm chính giữa miếu thờ.

Bên trong toà miếu cực kỳ xưa cũ. Khắp nơi đều là xào huyệt của nhện và con gián cùng chuột. Lư hương trên bàn cúng đã rỉ sét, vật cúng cũng không có, chỉ có vài đồ vật giống kim loại được điêu khắc hình hoa quả và giữ nguyên trên đó.

"Ai! Cũng may dù cũ kĩ nhưng toà miếu này vẫn còn. Nếu như miếu này không còn thì người lữ hành như chúng ta cũng không có chỗ mà dừng chân!" Nữ quản gia Misa than nhẹ.

Vương Thần nằm trong góc nghe hết mọi động tĩnh kèm tiếng nói chuyện của đám người này.

Nhìn mấy người này mang theo nhiều bọc vải, một năm sáu nữ. Vừa rồi gã đẹp trai kia mang ra một xệp tiền, cho đi mắt không nháy chút nào, chắc cũng không phải kẻ xấu.

Đang nghĩ ngợi, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng chổi quét ngày một gần. Miếu cũng không lớn, bản thân hắn nằm tại trong góc, người khác nhìn qua khó thấy được.

"A!!!Ngài Misa! Phía bên này có người!!!!"

Nghe được tiếng hét nhằm vào mình, trong lòng Vương Thần buông lỏng một đoạn. Cuối cùng cũng có kẻ tìm ra ta, kế tiếp ta sẽ được cứu, rồi sẽ được về nhà...mạng nhỏ của mình sắp được cứu rồi..haha....!!

Quản gia Misa nghe thấy thế cũng nhanh chóng chạy ra phía bên nhỏ da đen, quả nhiên nàng liền nhìn thấy một người đang nằm, đằng sau gã đẹp trai cùng mấy nữ cũng tụm lại ngo ngoe ngó nhìn.

Trong góc, người này nhắm tịt hai mắt, không nhúc nhíc, tóc đen nhánh không bám bụi, khuôn mặt thì dơ bẩn, quần áo rách tả tơi, người không biết còn tưởng rằng hắn đ·ã c·hết.

Nữ tử da đen phát hiện ra Vương Thần sớm nhất bèn bước tới, ngồi xổm xuống, dơ tay chìa ngón trỏ áp vào mũi hắn thử nghiệm xem còn hơi thở hay đ·ã c·hết.

"Ngài Misa, tên này vẫn còn hơi thở, nhưng cơ thể hắn lạnh quá, làm sao bây giờ?

Misa tiến lên xem xét. Phía sau gã công tử đẹp trai ngăn lại.

"Ngươi trước ra nhóm đống lửa tơ, tên này để đấy ta xem bệnh." Nói rồi hắn chạy nhanh ra bên hành lý, tìm tòi, lục lọi mớ kim châm, mãi một hồi hắn mới tìm ra.

Nhìn mớ Kim châm màu vàng, hắn than nhẹ "Aii..không có tiểu Nina bên cạnh thật bất tiện, không biết nhỏ bắt được con ếch nào chưa...!"

Bên ngoài..

"Bộp" Tiểu hầu gái Nina với cơ thể dính đầy bùn nhão. Nàng vừa vồ hụt một con ếch nhỏ, chán nản, nàng nhìn sang bên cạnh cành cây, trên ấy treo lủng lẳng hai con ếch xanh béo mũm mĩm...Động lưc lại dâng tràn trong lòng, Nina tự cổ vũ mình, nàng tiếp tục cố gắng chạy đi vồ ếch.

...

"Nhân trung, bát mạch, lục dương,...." Gã đẹp trai vừa bắn kim châm vừa đọc thầm các bộ huyệt. Thao thao liên hoàn, ngón tay phẩy nhẹ kim vàng, nhìn thấy hay hay, có chút cảnh đẹp ý vui.

Trong màn đen kìn kịt, Vương Thần cảm thấy có hàng chục chiếc kim đâm sâu qua từng huyệt đạo. Mỗi từng lần đâm, hắn nhận về từng quyền điều khiển, kim tiến vào dây thần kinh cánh tay, khi rút ra hắn cử động được đôi phần.

Thấy ngón tay dần chuyển động, gã đẹp trai nhếch nhẹ khoé miệng. Trên trán hắn, mồ hôi ào ạt rơi như mưa phùn. Mặt ửng hồng, đôi mắt kiên định.

Lúc này, nhỏ da đen không biết từ nơi nào moi ra tấm khăn mùi xoa có phần âm ấm. Nàng tiền lại gần gã đẹp trai, mạnh dạn dùng khăn mùi xoa ấy lướt nhẹ trên trán hắn, đi qua từng địa điểm, gọt rửa từng giọt mồ hôi.

"Hừmm.." Gã đẹp trai hơi nhíu mày, rất nhanh hắn dãn ra và chịu đựng nhỏ da đen là lướt khắp người.

Nữ tử da đen đắc ý, nàng nhận thấy công tử không từ chối mình chăm sóc, ánh mắt mê ly, trong đầu vô biên cảnh tượng ngọt ngào liên tiếp xuất hiện.

"Thình thịch..thình thịch.."

Nhịp tim Vương Thần đập đều, hắn xúc động, có chút muốn khóc..

"Mình...mình không c·hết....cũng không bị bỏ rơi.....hắn....hắn đang cứu mình......."

Nội tâm giờ phút này của hắn quá xúc động, khảm sâu bên trong hắn như một màn ngăn mỏng manh, bên trong ấy như có một dòng nước mãnh liệt xông phá tầm màn này. "Ào" một tiếng, mọi lý trí tạm lặng yên, hai hàng nước mắt tuôn rơi xuống mang tai. Hắn không kìm được, nước mắt chảy ào ra.

"Phù..phù" Cuối cùng cũng xong. Gã đẹp trai ngồi phệt xuống đất, trạng thái uể oải nhận sự dìu nâng của chúng nữ mà đứng dậy.

"Nhích, nhích..." Khoé mắt chịu sự đung đẩy của hai hàng lệ kia dần được đẩy ra, Vương Thần mở chậm ra cặp mắt ấy, tia sáng rọi đều qua con ngươi, ánh mắt nhìn ra, chỉ thấy một khung nhà chằng chịt mạng nhện.

"Tiểu tử. Đã tỉnh rồi ư.. Trước đừng vội cử động, nằm yên đó, nghỉ một chút lát ta giúp ngươi ăn cháo. Thính lực ngươi ổn chứ, nghe được lời ta nói thì chớp chớp mắt là được. Nhó kỹ không cần động đậy, cứ nằm đó chờ hồi thể lực là yêu cầu duy nhất của người mất công nhọc lòng cứu ngươi gửi gắm."

Vương Thần rất tỉnh táo, hắn nghe không bỏ sót tù nào. Ngoài mặt uể oải nhưng trong lòng cực kỳ cảm động. Hắn nghe lời và chớp chớp ánh mắt bà lần.

"Tốt lắm." Gã đẹp trai ngợi khen.

Hắn nhìn kỹ Vương Thần xem có ngoại thường gì không, ừm..? "Không có ngoại thương?" Hắn hơi chút bất ngờ, ấy rồi lại thúc dục quản gia đi nấu cháo.

"À.. đúng rồi..!" Ta tên Tư Lãng, ngươi coi ta là Lãng ca, Lãng huynh, Lãng ân nhân đều được.."

Vuốt vuốt chòm râu đen, Tư Lãng đăm chiêu nhìn nằm im ỉm trên giường Vương Thần.

Trời ngày một sáng hơn, thì ra mưa đã tạnh không biết từ khi nào. Ánh nắng quang minh chiếu rọi qua khe cửa, xông ngang qua các khe hở chiếu trúng một điểm ngay khuôn mặt Vương Thần.

Chói chói, hắn nhận từng tia mặt trời phả vào mặt. Cái cảm giác ấm ấm này thật khiến người vui vẻ, đã khá lâu...đối với hắn, hắn cảm giác tựa như mình đã trải qua nhiều năm chưa được tiếp xúc với ánh nắng vậy.

Đôi mắt có ý cười, hắn trực diện nhìn thẳng vào ánh mặt trời dịu nhẹ ấy. Không cảm thấy tức mắt chút nào mà chỉ có đầy sự mới lạ, tươi vui.

"Misa.. Cháo trắng nấu xong chưa, tên tiểu tử này tỉnh đươc một hồi rồi, còn chưa xong cháo nữa sao??Misa... Mau lên chút, ta vừa nghe bụng hắn kêu lên sùng sục rồi!!"

"Có ngay, đến ngày" Misa cầm que củi chọc vô hai quai bên nồi xếch gấp chạy tới phía Tư Lãng.

"Nguyệt San, Hạ An, Linh Lan. Ba người các ngươi tiếp tục quét dọn miếu hoang này, còn da đen Tử qua đây múc cháo giùm ta"

"Vâng! Công tử" Chúng nữ đồng thanh đáp.

Bước tới bên nồi đen dính đầy nhọ nồi, da đen Tử đang cánh tay đen nhuốc của mình ra mở nắp rồi rồi cầm thìa thọc vô trong múc cháo trắng. Nồi đen, tay đen, cháo trắng...Cả hai tôn lên nhau có chút đẹp mắt.

"Cháo múc xong rồi, công tử giúp hắn ăn hay để ta?" Nàng hỏi dò.

"Để ta" Tư Lãng tiếp nhận bát cháo từ tay nàng.

"Này..tiểu tử"



Vương Thần mắt chớp chớp.

"Ừm.. mở miệng được chưa?. Hắn hỏi.

Tiếng khục khục quai hàm vang nhẹ, vành miệng Vương Thần há ra, đôi mắt chớp lên ra hiệu ta có thể mở miệng được rồi.

Nhếch mép mỉm cười, "_" Tư Lãng ngồi xuống cạnh bên và múc muỗng cháo đầu.

"Ăn được là tốt, ăn được là tốt" Hắn đưa thìa ra bón vào trong miệng Vương Thần, vừa múc vừa nói :

"Ngươi a.. tuổi còn trẻ, tương lai còn tươi sáng. Cớ sao phải dày vò bản thân mà trốn lủi vào đây.. Ta đoán ngươi, chắc đi thi trên kinh thành không đỗ liền chán nản cuộc sống, rồi chạy vào trong miếu này tìm cách kết liễu cuộc đời phải không?"

"Aii..." ""Cuộc sống thời nay thật khó khăn, người trẻ tuổi không biết quý trọng mạng sống. Cha mẹ ban cho sinh mệnh, tuổi đời mới chưa sống bao lâu đã tìm cách ra đi thế này quá khiến người ta đau lòng.""

Hắn thở dài."Ta nói ngươi, thi không đậu năm này thì còn năm khác, năm khác không đậu còn năm tiếp tới. Dù đều không đậu thì trong xã hội ngày nay luôn không thiếu công việc đánh ra danh tiếng. Đâu phải chỉ con đường làm quan mới khiến công thành danh toại được"

"Chung quy vẫn là người trẻ tuổi suy nghĩ ngắn a, nhớ hồi xưa ta cũng từng có ý nghĩ gần giống ngươi. Nhưng ta không tìm đến c·ái c·hết như ngươi, hồi ấy là năm đầu ta lên kinh ứng thí. Với tràn ngập mơ tưởng tới tương lai khi thành quan, ta trên đường đi bất chợt gặp bọn c·ướp. Chúng c·ướp sạch tài sản ta, c·ướp nữ hộ vệ khi ấy ta thuê, xong rồi chúng bắt nhốt ta lại đòi tiền chuộc từ gia đình. Vậy rồi tới cuối cùng ta không kịp đúng thời hạn lên kinh dự thi, ta đã không thì được và tính như trượt thì. Khi ấy, ta tâm như chìm vào đáy vực, tâm lý sa sút tới cực điểm, bản thân chỉ muốn tìm một chỗ cư ngụ, ở ẩn nơi sơn lâm."

"May thay, trên đường đi tiến tới thế ngoại đào nguyên nơi núi non chập trùng. Giữa đường ta gặp phải một tiểu muội muội lang thang trên con đường rậm rạp ấy. Muội muội này cơ cảnh khổ sở hơn ta, cả gia đình 5 người, cha mẹ, một chị một em trai, trong một chuyến dã ngoại trên rừng thì gặp phải đàn sư tử hung ác. Đi qua nhiều hiểm cảnh, người thân nàng không thoát được bầy sư tử xâu xé, duy có mình nàng thoát thân."

"Ngươi biết không? Ngay khi ta bắt gặp nàng muội muội này ta liền biết nàng có ý định đầu thai. Hỏi dò ta biết được nàng tính đi tìm bầy sư tử nọ, tay nàng cầm con dao nhọn sắc bén dự định đi chém g·iết đàn sư tử ấy"

"Thật là dũng cảm, dù không còn ý định sống tiếp nhưng nàng mạnh mẽ khiến ta khâm phục. Nàng không nguyện c·hết đi dễ dàng mà dám can đảm một thân một mình xông pha tử chiến với cả đàn sư tử. Biết chắc kết cục là phanh thây phơi xác chốn hoang vu nhưng bản năng không ngần ngại, dủ chỉ là một cô bé, khi ấy mới 14 tuổi mà thôi."

"Chứng kiến sự quyết đoán, dám làm này của nàng ta liền nhận thấy bản thân quá nhu nhược. Nàng đánh thức ta, khiến ta không sống theo sự cam chịu từ số phận. Khi đó ta liền nghĩ ta sao có thể yên năng quy ẩn rừng sâu thế này, ít ra ta cũng cần trả thù mới đi được chứ, không thể cứ thế mà bỏ qua cho lũ c·ướp khốn kh·iếp kia đươc, ta phải trả thù, ta muốn bằng sức mạnh của chính mình mà trả thù bọn chúng.!"

"Vào thời điểm đó ta bỗng lý trí phí thường, ta trở về nhà và cũng tiện thể khuyên bảo nhỏ muội muội kia về theo, về theo ít hôm rồi sẽ hướng dẫn muội ấy cách dùng v·ũ k·hí rồi tự chính bản thân đi tiêu diệt lũ sư tử đó. Chỉ vài hôm sau, muội muội đáng thương này tay cầm v·ũ k·hí và chính mình g·iết sạch đàn sư tử hung ác kia. Nàng oà khóc, thương tâm, dù g·iết sạch đàn sư tử nhưng người thân mình không tài nào sống lại được, nàng khóc liên miên suốt một tuần sau đó"

"Trải qua một phen tẩy lễ, lúc đó ta quyết tâm, quyết tâm bằng chính bản thân đi tiêu diệu bọn c·ướp. Tài sản, mối quan hệ, nợ nhân tình, ta vận dụng mọi thứ ta có đi tìm kiếm phương pháp giúp mình mạnh lên. Thu thập hàng trăm sách cổ, hàng chục binh khí cổ xưa, bán phân nửa gia tài thu thập về vài gốc thảo dược. Ta trải qua một năm, qua ba năm, cho tới nâm năm. Trong quãng thời gian lâu dài ấy, hang ổ bọn c·ướp khi xưa bắt nhốt ta dần bị chính tay ta hủy diệt. Cả ổ c·ướp chính như lũ bình tướng để ta luyện tay, để giúp ta mạnh lên vậy, và giờ đây ta đã trưởng thành với sức mạnh khác biệt người phàm"

Vương Thần nghe mà hốc mắt sáng ngời, tựa như hắn nhìn thấy người mà hắn ngưỡng mộ nhất trong đời vậy.

Tư Lãng nói tiếp :

"Cho nên, ta kể câu truyện này cho ngươi chỉ mong ngươi nhìn lại sự việc, so sánh thiệt hại và từ đó phân ra con đường đúng đắn. Ngã một lần không phải yếu đuối, ngã là để cho ta đứng dậy, ngã mà cam chịu nằm yên tại đó mới đáng trách. Đời người chúng ta ai cũng vậy, khi còn bé, khi tập đi, dần biết chạy. Thử hỏi khi đó liệu có ai đi vững mà chưa từng vấp ngã? Ngã rất nhiều lần, và ngã rồi ta sẽ đứng vững hơn, đi vững hơn, dần dần trưởng thành hơn cho tới khi không lại vấp ngã."

"Và ngươi cũng giống vậy, ngã một lần không sao, chỉ mất đi cơ hội tiến về phía trước hay đi chậm hơn mọi người. Nhưng nhân sinh dài dằng dặc, vạn sự biến hoá khó liệu trước, ngã một lần thì đứng dậy một lần, ngã hai lần đứng dậy lần hai. Cứ chậm chậm tiến về phía trước, dù thế nào rồi cuối cùng cũng chạm tới đích của bản thân. Dù rằng có nhiều cú ngã khó vực dậy, nhưng bất kể ra sao vẫn cần gắng gượng mà đứng lên. Người có chí, mọi chặng đường khó ngăn cản bước chân, dù sao đi chăng nữa thì gắng dậy đi tiếp vẫn tốt hơn là nằm im cam chịu dừng chân tại chỗ!"

Nói xong một hơi dài, hắn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn phía Vương Thần, miệng cười ôn hoà, nụ cười rạng rỡ.

Vương Thần thấy thể sững người. Hắn chỉ cảm thấy tâm can bản thân như được độ hoá. Nụ cưới ấy, nụ cười toả sáng ấy, hắn giống như nhìn thấy thánh nhân, Tư Lãng cười khiến cho hắn giống như chứng kiến vầng mặt trời tỏa nắng ngay trước mắt mình.

Chỉ trong giây lát, Vương Thần khôi phục trạng thái bình thường. Nghĩ nghĩ:

"Thật sự vị này ăn nói thật khéo, khi nãy ta nghe suýt chút nữa nhận lầm thành ta là một kẻ vì thi quan không đậu nên nghĩ cách kết thúc cuộc đời. Rồi cả nụ cười vừa nãy, nhìn vào ta cảm giác tựa như trên đời này duy có hắn là người tốt....Thật là nhân tài a"

"Ừ? Không được, hồi trước thường xuyên đọc sách, trong sách nói người nào hay cười mà cười rạng rỡ thì 70% là kẻ xấu, nhất là loại người dễ dàng thuyết phục người khác như vị này..!"

""Chắc có lẽ ta phải cẩn thận hơn mới được. Mà.. dù gì hắn cũng bỏ tâm huyết ra cứu mình, vừa nãy hắn cũng có lòng tốt khuyên ngăn mình, chỉ là hắn tưởng lầm, hắn nghĩ mình là kẻ mọt sách nên mới suy diễn ra câu chuyện vừa rồi. Chứ thật ra hắn không có ý xấu...Ừm.. chân tướng có lẽ là vậy...Được rồi không nghĩ nữa, cứ cho là vậy đi!!"'

"Hútt.." Một trận gió mát thổi vào trong miếu, bụi bặm bay đầy đất.

"Két két" Cửa giữa mở toang.

"Công tử"

Tiểu hầu gái đẩy cửa xong chạy mau đến chỗ Tư Lãng, trên tay còn cầm theo ba con ếch béo xanh.

Khuôn mặt nàng có chút đìu hiu. Hơi nâng lên cơn thỏ nàng nói :

"Công tử, ta chạy ra ngoài tìm tìm, nhưng chỉ bắt được ba con ếch này, ta đã phụ lòng công tử....Còn mời công tử trách phạt ta..." Nàng vừa nói vừa có chút rơm rớm nước mắt.

"Hừm?" ""Chỉ mang về ba con?""

Tư Lãng có chút sửng sốt, bởi trước đó hắn từng thấy rất nhiều ếch, không ngờ được tiểu Nina chỉ túm được ba con.

Hơi hơi không vui. Hắn từ bên hông cầm tới một cây quạt, xoè ra rồi phẩy một cái. Tiếng quạt kêu "bộp bộp" vi vu tiếng gió truyền vàng.

Hắn tiến lên đi về phía tiểu Nina, vừa đi vừa khẩy khẩy chiếc quạt, thu vào xoè ra rất điêu luyện.

"Tiểu Nina, lại đây chịu phạt" Tư Lãng cười rạng rỡ nhìn về phía nàng.

Tay cầm ba con ếch, chân tay nhem nhuốc nhiều bùn đất. Tiểu hầu gái nơm nớp lo sợ rơi từng giọt lệ. Trông thương cảm vô cùng.

"Công tử...ta..ta"

"Ta...."

Tư Lãng cười ôn hoà. "Không cần lo sợ, ta chỉ muốn dành cho ngươi một chút h·ình p·hạt nho nhỏ. Ngươi biết không, khi kêu người ra ngoài bắt ếch, ta từng nghĩ thầm lần này chắc bắt được vài chục con. Bởi bên ngoài ếch nhiều lắm, nhưng khi thấy được có ba con ếch này, ta thực sự tự trách bản thân, trách rằng vì sao ta không tự thân đi ra bắt mà nhờ ngươi, nếu ta tự ra có lẽ bắt được thật nhiều ếch a...Aii.. dù chịu bẩn chút nhưng được ăn no a...!!!" Hắn than vãn, ánh mắt buồn rầu nhìn phía trời cao.

Chúng nữ phía sau nghe thấy liền vội vàng an ủi.

"Công tử đừng nên buồn, trong hành lý còn rất nhiều lương khô. Chúng ta tháng này ăn chay, không ăn thịt, bà con ếch đã rất nhiều, công tử xin bớt thương cảm"

"Đúng..đúng. Tuần lễ này ta ăn chay để cầu nguyện, ếch cũng là sinh linh, ta không ăn được" Lại có một nữ cười nói theo.

Tư Lãng : "Ừm.. được rồi. Vậy các ngươi đói tự lấy lương khô ra ăn nha."

"Misa, đến túm một con ếch béo nhất ra nướng cho tiểu tử kia ăn!" Hắn mỉm cười.

Vương Thần nằm bên kia chứng kiến toàn bộ, vừa nãy hắn nghĩ vị kia có chút hẹp hòi nhưng vừa thấy hắn phân cho mình con ếch béo nhất liền cảm động.

"Thật sự là người tốt a, không nhìn mấy người kia còn không được ăn ếch nên ăn lương khô kìa" Vương Thần hơi buồn cười.

Rụt rè.. Tiểu hầu gái như làm sai chuyện lớn vậy. Nàng hơi gập đầu đứng trước mặt Tư Lãng.

"Mời công tử xử phạt tiểu nữ, ta đã phụ lòng công tử giao phó. Công tử không phạt ta thích đáng ta sẽ ray dứt trong lòng, xin công tử xử lý ta để ta hết áy náy..huhu"

Dưới đất nền khô khốc thẩm thấu từng giọt nước mắt. Tư Lãng thấy thế nhíu mày.

"Hừm?"

Ấy rồi dơ cánh tay lên. "Xoạt" chiếc quạt kêu to.

"Víu..bốp" Hắn cầm chiếc quạt quất mạnh vào bờ mông tiểu hầu gái.

Liên tiếp đánh mạnh ba cái, tiếng quạt xé gió xen lẫn âm thanh đàn hồi từ mông nảy. Tư Lãng mặt không đổi sắc tiếp tục quất mạnh.

"Hưmmm...a...hưm..a"

Tiểu hầu gái mặt đỏ lựng, hàm răng cắn chặt, thân người cúi về phía trước kèm theo nước mắt lĩa tĩa nhỏ giọt xuống dưới.