Chương 36 : Vô hạn sao trời - Quy địa
"Rinh..Soẹt...Xoạt"
Bỗng một đường thẳng trắng xoá rạch phá bầu trời. Tiếng vang vọng hiện ra từ không gian bị chia tách khiến cho Vương Thần giật nảy mình.
Tiếng rít kỳ lạ từ trước đến nay Vương Thần chưa từng được nghe qua âm thanh này hắn khổ sở cái cảm giác vô lực nằm lặng nghe tiếng rít vọng thực khó chịu. Dường như bản thân hắn đang nằm giữa bầu trời cảm nhận được không gian thời gian hay cả đất trời sụp đổ.
Cảm giác huyền bí này như một tia chớp xẹt qua trong lòng quét bay nỗi sợ hãi lo lắng ức chế và hỗn loạn trong lòng Vương Thần khiến hắn cũng trở lên bình tĩnh hơn.
"Keng..keng..keng......"
"Ầm ầm" Giữa vĩ ngạn bầu trời xuất hiện vô hạn ngôi sao rơi rụng. Những nơi trong vùng tia trắng rạch qua hiển hiện kẽ hở đen tinh không xuyên qua đó nhìn thấy từng ánh sao sáng chói. Từng vì sao này nằm sâu trong thiên hà đủ loại ngôi sao tựa như chịu lực hút áp súc mà nối đuôi nhau rơi rụng vào đường ranh giới phá chân trời từ ánh bạc trắng tạo nên.
Chẳng bao lâu sau những vì sao ấy như hoá lỏng rơi xuống. Nhỏ tựa hạt mưa mang đủ loại hình dáng ngôi sao tí tách đong đưa chạm đất.
Mí mắt Vương Thần khẽ động tai nghe thấy từng tiếng riu ríu phủ xuống cũng nghe rõ từng điệu nhún nhảy và xẹt xẹt không khí tiếng rơi trên từng tảng đá cây cối và mặt nước.
Ngay tại thời khắc ấy thời gian như chậm lại.
"Lách cách...""Lách cách..""Ti Tách"
Từng giọt lỏng lỏng rớt xuống trên mái nhà rồi xen kẽ qua từng khe hở lách qua nhiều lỗ hổng và vỡ tan rơi xuống nơi Vương Thần đang nằm.
Một giọt chất lỏng được lăn nhẹ trên đường khe ngói tích súc một đoạn ngắn bất ngờ chuẩn bị rơi trúng người Vương Thần.
Không âm thanh không tiếng động. Một giọt tròn tròn sáng sáng rơi nhẹ ngay mi tâm của hắn.
Giữa thiên địa mỗi vì sao rơi vụn mang theo rung động đánh vào tâm trí của Vương Thần. Mỗi một ngôi sao tan vỡ lại chất chứa vô vàn tin tức từ nơi vỡ tan. Những tin tức ấy như một bức tranh thủy mặc hiển hiện từng khung cảnh có cây có hoa có dòng sông ngọn núi ao hồ con cá hay động vật tấp nập chuyển di hiển hiện rõ vạn vật qua từng quang ảnh tuôn ra trong đầu hắn.
Tuy chỉ là những đường nét phác hoạ màu bút đen và khung cảnh trắng nhưng vẫn cực kỳ sinh động và rực rỡ dường như mỗi một vì sao vỡ tan liền mang theo không gian quanh nó và khắc hoạ lại truyền đến trong đầu Vương Thần.
Một sao rơi một hoạ thành
Nguyện tan vỡ cũng muốn thành tranh.
Đây là một trải nghiệm khó có thể hình dung được Vương Thần quên hết mọi phiền não thậm chí còn quên hít thở chỉ yên tĩnh cảm nhận. Mọi vạn vật càng gần càng rõ ràng, xa hơn thì dần dần trở nên mờ ảo.
Sông núi cây cỏ ngôi nhà cho đến mờ ảo biển rộng. Dần dần tất cả hoạ thành một bức tranh ảo diệu in khắc trong đầu Vương Thần.
"Thì ra mình vẫn còn tại trong núi mình đang nằm trong một đền thờ xưa cũ ở trong núi.....Cảnh tượng bên ngoài hùng vĩ quá nhiều còn thú lẫn dân chúng trông giống như gặp trận mưa bình thường mà tìm nơi trú ẩn....Thật khó hiểu..!"
Mặc dù hắn không thể nhúc nhích vẫn không thể mở mắt nhưng khoé miệng hắn phảng phất mỉm cười.
Sự khó chịu trong lòng được giải tỏa một chút, hơn nữa Vương Thần còn hơi nghi ngờ thính giác của mình hắn cảm thấy nghe rõ hơn trước kia rất nhiều.
Một lát sau trái tim của Vương Thần khẽ rung động. Cuối cùng hắn cũng nghe được âm thanh mà mình mong đợi nhất bấy lâu nay.
...