Thần Mộ 2

Vũ Hinh





Chương 181

Vũ Hinh

Hoàng hôn đỏ một màu máu, gió đêm thổi lạnh cắt da

Thần Nam ôm thân thể Vũ Hinh, nhìn cô gái áo trắng tinh khiết, vậy mà đã chết đi và giờ đang nằm trong lòng của mình.

Thân thể lạnh như băng trong y phục màu trắng khiết bạch với vài đốm huyết hoa, vẻ mặt thuần khiết với nụ cười an tâm trên khóe miệng mà ra đi...

Thời khắc cuối cùng sau khi thỏa tâm nguyện của mình "cùng nhau đồng thời xem mặt trời lặn", nàng đã tự giết bản thân mình để dành cho hắn sống sót, giá này đủ để cảm động cả trời đất nhưng lại là một lựa chọn thật vô cùng tàn khốc. Thần Nam bây giờ chết đi cũng trọn đời khó quên.

Thần Nam như dã thú sắp chết tuyệt vọng rống lên. Trong tuyệt vọng,cảnh cũ cứ từ mà hiện lên trong trái tim của hắn.

Nhạn Đãng Sơn lần đầu gặp lại, thì người con gái áo trắng này với khuôn mặt thuần chân vô tà, vẻ mặt tức giận quan đầu lại chất vấn: "Người xấu, ngươi tại sao lại đi theo ta?"

Sau khi quen biết, Vũ Hinh, 1 cô nhi, ngọt ngào cười: "Ta là Vũ Hinh, đuọc sư phó nhặt được vào đêm vũ dạ trong bụi hoa."

Bị ma vương Đông Phuong Khiếu Thiên đánh thương nghiem trọng sắp chết còn nói: "Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ có thân nhân là sư phó... không có cha mẹ... không bạn bè, không bằng hữu, rất là cô đơn, từ lúc thấy ngươi.. ta thật vui vẻ, Thần bá bá, Thần bá mẫu đối đãi với ta như con gái của mình, ta rất là hạnh phúc, bởi vì rốt cuộc ta củng có...cái gia đình... ngươi là... thân nhân duy nhất của ta... ta đã không còn sư phó... ta không thể mất đi ngươi... ta tình nguyện chính mình chết để ngươi sống được thật tốt...

Trong 2 năm này... ta thật sự là vui vẻ. Ngươi dẫn ta lên núi chơi, làm cho ta nhận thức được cả toàn thế giới mới này... ta nói đúng không?... ta ngu ngốc khờ khạo, nhưng người không có cười chê khinh thường, cái gì ta không hiểu, ngươi kiên nhẫn giải thích cho ta từng chút, mỗi ngày ta càng vui vẽ khoái lạc, kỳ thật ta không muốn xa rời ngươi, ta thầm nghĩ, mỗi ngày cùng người đồng thời xem mặt trời mọc,... cùng ngươi ngắm mặt trời lặn... cuộc sống bình đạm nhưng vui vẻ...

Thần Nam trái tim rướm máu, nhưng giờ phút này nước mắt đã cạn khô, đầu óc điên cuồng thống khổ.

Vạn năm trước, mặc dù biết Vũ Hinh đi vào Bách Hoa Cốc là cùng hắn đã tử biệt, nhưng trong lòng hắn vẫn còn 1 tia hy vọng.

Vạn năm sau, hắn rất lấy làm kinh hỉ, nghĩ rằng trời đã phù hộ cho hắn khi gặp được tiểu Thần Hi, linh trí được sinh ra giống tạc dáng vẻ của Vũ Hinh cũng như là tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm. Điều này muốn chứng minh cho hắn biết Vũ Hinh tựa hồ còn chưa chết.

Sự thật như dự liệu vậy, Vũ Hinh thật sự không chết, tại thiên giới bọn họ đã được gặp lại nhau.

Song giờ phút này nàng ở đâu?

Sau khi gặp lại, là đến lúc tử biệt, vĩnh viễn cách xa nhau không còn cho hắn nữa tia hy vọng!

Vạn năm trước, trong lòng luôn có tia hy vọng chờ đợi, nhưng mà giờ đây hắn thật sự tuyệt vọng rồi.

Ánh mắt Thần nam dần dần tan rã, tại khắc này, hắn cảm giác thật là bất lực, yếu ớt như một đứa nhỏ run rẫy, sợ hãi trong đêm tối đen.



Cho dù tại nhân gian tây phương, đối diện đông thổ hoàng tộc, tây phương ám hắc giáo hội đẳng tám vị tuyệt thế cao thủ đuổi sát, trong tình trạng hiểm nghèo chắc chết, hắn vẫn hoành mi tương đối, tiếu ngạo sát tràng!

Cho dù trong rừng vĩnh hằng có thể thôn thần phệ tiên, hắn vẫn thong dong đi vào!

Cho dù đương thời vô địch tây thổ, hắn củng dám xả thân đối đầu!

Cho dù thiên giới vô tình, chủ thần vi tôn, hắn củng dám hỉ tiếu nộ mạ, đại nháo lôi thần điện!

Song tại giờ khắc này, hắn chỉ có sợ hãi, tột cùng sợ hãi

Hắn ôm chặt thi thể của Vũ Hinh, dường như kiếm người để cứu sống Vũ Hinh thật là khó.

Ánh mắt Thần Nam ngày càng mờ mịt, tán loạn bên tai không ngừng hồi tưởng lời nói của Vũ Hinh.

"Sau khi già đi... ngươi...còn có nhớ... người con gái tên là Vũ Hinh không?..."

Vũ Hinh sanh tự đinh Thiên Sơn, đích tuyết liên hoa, băng thanh ngọc khiết, thuần chân vô hà, đan thuần mà đến, vui vẻ mà đi.

Thần Nam ánh mắt tán loạn, hắn cảm giác trời xoay đất chuyển, rồi sau đó kêu lên một tiếng, ngã xuống bụi bậm.

Ngoại lực có thể phá hủy nhục thể, nhưng đau lòng có thể giết chết linh hồn của một người. Tâm của Thần Nam đã chết, linh hồn ngày càng suy nhược đã dần quy vu tịch diệt.

Vô tình giới ngoại, tử kim thần long, tiểu phượng hoàng cùng long bảo bảo đã đợi cả mấy canh giờ không thấy Thần Nam đi ra, bọn họ có dự cảm bất thường.

Tiểu long nói: "Nga, đại thần côn tại thượng, Thần Nam không biết có xảy ra chuyện gì không?

"Có khả năng có chuyện xảy ra" Tử Kim Thần Long củng cảm thấy bất ổn.

"Làm sao bây giờ đây?" Tiểu phượng hoàng nhỏ giọng hỏi.

Nửa khắc sau, 3 con thần thú cùng tiến vào vô tình giới, bọn họ không gặp được gì ngăn cản, không có phát sinh điều gì nguy hiểm dễ dàng đi đến tọa tuyệt điên bên dưới.
Cách rất xa bọn họ ba người nhìn thấy một người trẻ tuổi nằm trong vũng máu..

"Trời ơi! như thế nào lại có bộ dạng như vậy?"


Ba con thần thú gấp tốc vọt nhanh đến

Thần Nam hôn mê 7 ngày, 7 đêm. Linh hồn chi hồn của hắn cuối cùng cùng đập khẽ trở lại. Tu Kim thần long thấy vậy liền hô: "Đúng là kỳ tích!"

Vô luận là người hay là thần, địch nhân lớn nhất chính là bản thân mình. Khi một người có ý muốn chết, quyết định mẫn diệt linh hồn chi hỏa của mình, thì cho dù chủ thần của thiên giới củng cứu không được hắn.

Trong 7 ngày này, tử kim thần long cùng long bảo bảo bọn họ muốn kích động Thần Nam, nên cứ ở bên cạnh tai hắn hét to: "Vũ Hinh sống lại!"

"Còn không mau mở mắt, Vũ Hinh sống lại rồi!"

Linh hồn chi hỏa yếu ớt của Thần Nam rốt cuộc củng đập trở lại.

Khi thấy Thần Nam mở mắt ra, 3 con thần thú thở phào 1 hơi dài, nhưng sau đó bọn họ lại khẩn trương đứng lên vì thấy Thần Nam 2 mắt trống rỗng, không có sinh khí nhìn về cái xác bất động.

"Tỉnh lại." 3 con thần thú lại bắt đầu bên tai hắn hô to:"Đây là thiên giới không phải nhân gian giới, nơi này pháp lực rất lớn, nói không chừng có người có thể cứu sống Vũ Hinh."

Thần Nam không có 1 tí phản ứng, cứ ngồi như thế 3 ngày. Long bảo bảo đi đến vỗ vai Thần Nam hô lớn: "Nhân gian giới còn có một Vũ Hinh, còn có Thần Hi. Các nàng hoàn toàn còn sống..."

Thần Nam mới như văn mô cổ thần chung, chợt tỉnh. Hắn thì thào nhắc lại: "Nhân gian giới, có một Vũ Hinh, có một Thần Hi. Các nàng vẫn còn sống..."

Rồi sau đó hắn đứng lên ngữa mặt hét lớn:"Vũ Hinh chánh thức không chết, nàng vĩnh viễn không chết. Vũ Hinh ở nhân gian giới cũng có thể sinh ra linh trí, thì Vũ Hinh ở thiên giới sẽ sống lại!"

Nói đến đây, mặc dù rất là bi thương, trong tim rất là đau đớn nhưng Thần Nam đã hoàn toàn tỉnh lại.

"Nhân gian giới Vũ Hinh... thiên giới Vũ Hinh..." tự nói đến đây Thần Nam lại tự hỏi: "Tại sao lại có 2 Vũ Hỉnh?"

Cùng thiên giới Vũ Hinh vội vã gặp lại, hắn còn chưa kịp hiểu rõ bí mật trong đó... thiên giới... nhân gian giới... rốt cuộc cho tới cùng thì chuyện gì đã xảy ra?"

Hắn lại nghĩ tới tiểu thần hi cùng tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, các nàng cũng đều cùng với Vũ Hinh có sự liên quan lớn.

Lai lịch của Thần Hi hắn hoàn toàn không rõ ràng lắm, còn đối với tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm tại tây phương thì đã biết đó là tính mạng ở lại của Vũ Hinh, là 1 khỏa linh hồn hôm nay vừa mới trưởng thành.

Đương bản thể gặp phải sanh tử uy hiếp thì có thể kháo linh hồn sống lại, bất quá điều kiện tiên quyết của bản thể của không có hoàn toàn chết đi!"

Bây giờ... thiên giới Vũ Hinh bản thể đã chết!"

Hiện tại Thần Nam không muốn đoán lai lịch của Thần Hi, hắn thầm nghĩ Vũ Hinh thi thể ở Càn Thi Phái cùng thiên giới vô tình tiên tử, người nào mới chính thức là Vũ Hinh.

Khi tiếp xúc với các nàng, Thần Nam có loại trực giác, các nàng đều thật sự là Vũ Hinh chân thân, cũng không tưởng tượng được tinh linh thánh nữ Khải Sắc Lâm lại là mầm móng linh hồn phân hóa của Vũ Hinh.

"Chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại như vậy?"

Thần Nam trong lòng có chút loạn, nhưng vô cùng kích động, mặc dù là mê cục nhưng củng không phải là tử cục, tựa hồ ẩn chứa một bí mật nào đó mà mình không giải thích được.

Thần Nam vừa vui mừng vừa rơi lệ, tay vuốt ve nhè nhẹ thi thể lạnh như băng trong lòng.

Mặc dù trãi qua vạn năm tuế nguyệt thân thể trong lòng vẫn là tuyệt thế mỹ nhân. Vừa gặp mặt lại, rồi lại lập tức thành tử biết. Vũ Hinh sợ hắn sẽ bị "ác ma" Vũ Hinh giét chết, nên lựa chọn tự chấm dứt tánh mạng của chính mình để cùng "ác ma" Vũ Hinh đồng quy vu tận.

"Vũ Hinh, nàng sẽ không chết, ta tuyệt không cho nàng chết đi, nếu nàng đã xuống hoàng tuyền, ta củng nhất định kiếm cách làm cho nàng sống lại!"

Cấp cho mình 1 sự ảo tưởng, cấp cho mình 1 tia chờ mong, Thần Nam tuyệt không tin là Vũ Hinh thật sự tan mất, hắn là người sáng tạo kỳ tích, muốn làm cho Vũ Hinh chánh thức sống lại

Con người chỉ cần có hy vọng, thì rất dễ có một sức mạnh to lớn.

Thần Nam mở nội thiên địa, ôm thi thể của Vũ Hinh rất nhanh đi vào.

Giờ phút này trong nội thiên địa có hoa thơm, có chim hót, điện vũ lâu thai, có tiểu kiều nước chảy, phi bộc lưu tuyền, cảnh tượng như là ảo mộng, linh khí dày đặc như thánh cảnh.

Cây định địa thần thụ 30 trượng cao tỏa thần quang vạn đạo xanh biếc. Chỉ có Thần Nam là có thể tiếp cận. Cho dù long bảo bảo bọn họ củng vô phương tiếp cận thần thụ dù là nữa bước.

Thần Nam ôm Vũ Hinh chầm đi lại thần thụ và sau đó làm một cái giường rồi nhẹ nhàng đặt Vũ Hinh vào trong.

"Nguyện khai thiên tích địa này tồn tại thiên địa linh căn có thể bảo tồn thi thể của Vũ Hinh. Từ giờ trở đi ta sẽ kiếm mọi cách làm cho Vũ Hinh sống lại, cho dù phải đối địch với chúng thần ta củng không chối từ!". Rời khỏi nội thiên địa, bước đầu tiên, Thần Nam liền nghĩ đến thiên giới đệ nhất kỳ công "Thái thượng Vong Tinh lục", muốn làm Vũ Hinh sống lại, tất nhiên trước tiên phải cần hiểu rõ cái đệ nhất kỳ công này.



Giao diện cho điện thoại