Thần Mộ 2

Thái thượng Vong Tình Lục





Chương180

Thái thượng Vong Tình Lục

"Ngươi.." Thần Nam hộc 1 bụng máu lớn bởi vì cấp nộ công tâm chớ không phải vì thương thế trở nặng thêm.

Thần Nam bi phẫn la lên: "Ngươi quả nhiên không phải là Vũ Hinh, ngươi chỉ ở trong thân xác của nàng mà thôi. Người muốn gì lại ta mà đòi, đừng có gây thương tổn cho nàng!"

"Ha, ha..." Vũ Hinh mặt đầy nước mắt vừa cười to vừa lẫm bẩm: "Tình cảm quan trọng vậy sao? Cứ như đó là mục đích sinh tồn của ngươi. Ta vốn tưởng sẽ tha cho nàng 1 mạng, nhưng giờ đây ngươi đã biết, thì ta giết chết nàng ta cho ngươi tuyệt vọng!"

Nàng đưa tay phải lên, 1 đạo thần quang bắn ra, đó là 1 thanh thần kiếm. Khi nàng định phi lên thần kiếm bay tới Thần Nam thì đột nhiên thần kiếm tan biến đi, nàng la thảm 1 tiếng từ tuyệt phong rơi xuống.

Thần Nam hiểu được, người vừa rồi trong thân thể Vũ Hinh, đích không phải là nàng. Hiện tại tuy nội thương rất nghiêm trọng, nhưng niềm tuyệt vọng của hắn dần sáng sủa lên.

Hắn khẩn cấp nhảy cao lên hướng đến thân hình của Vũ Hinh đang rơi xuống, bay đến đón lấy, không cho thân nàng rơi xuống đất.

Ôm lấy Vũ Hinh trong lòng ngực, Thần Nam chậm rãi đáp lên mặt đất.

Dĩ nhiên có người dùng Vũ hinh tác đỉnh lô (lò lửa), sau đó diệt đỉnh lô để đoạt xá tái sanh. Nghĩ đến đây Thần Nam không thể nào chịu được.

Khi Thần Nam đang lo lắng, muốn dò la xem Vũ Hinh bị gì, thì Vũ Hinh đột ngột tỉnh lại, ánh mắt thật là tinh khiết, không nhiễm 1 tia phàm trần. Lúc này Thần Nam tuyệt không nhận lầm, hắn kêu lớn tiếng: "Vũ Hinh...", tay run rẫy, vuốt nhẹ khuôn mặt của nàng, nhẹ giọng thốt: "Ta lần này không có nhận lầm, đúng là nàng. Vũ Hinh, nàng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?..."

Thần Nam nghĩ đến Vũ Hinh đã trãi qua nhiều khổ nạn, hắn không nhịn được lệ rơi đầy mặt.

Thần Nam,... Ta... rốt cuộc Ta thật sự gặp lại được chàng, ta thật vui quá, hu... hu..." Vũ Hinh khóc ồ lên như đứa nhỏ.

"Vũ Hinh, nàng đừng có buồn, đừng có sợ hãi." Thần Nam khuôn mặt đầy nước mắt tươi cười kiên định nói: "Ta tuyệt đối không cho ác ma kia cướp đi thân thể của nàng nữa! Mọi việc hết thảy đã có ta!"

Vũ Hinh tựa hồ suy yếu, âm thanh đứt quãng thì thào: "Thần Nam.. chúng ta cách biệt rất lâu, ta không nghĩ sẽ được gặp lại chàng bây giờ. Giống như là mộng cảnh a... ta thật là qua vui mừng. Ta rất là kích động, không nghĩ tới trước lúc chết đi có thể được gặp lại chàng, ta đã an tâm mà đi."


"Nàng không sao, đừng có nói gỡ. Nàng sẽ không bị chết. Ta sẽ không cho nàng chết." Thần Nam kích động, ói máu đáp.

Trong mắt Vũ Hinh có tia cảm kích và vui mừng, nàng an tâm hài lòng cười nói: "Ta không có nhiều thời gian, chàng nghe ta nói..."

Thần Nam hét lớn: "Không! Ta không cho nàng nói như vậy, nàng sẽ không chết! Ta sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ những ma quỷ chiếm lấy thân thể nàng để cứu nàng! Một ngàn năm a... Một ngàn năm chúng ta mới gặp được nhau. Ta không thể trơ mắt nhìn nàng chết đi. Ta có chết 100 lần, cũng tuyệt không để cho nàng chết 1 lần!"

Vũ Hinh mĩm cười, rơi lệ nói: "Thần Nam, chàng nhất định nghe ta nói... Ta thật sự không còn nhiều thời gian, nếu chàng không nghe ta nói, sau này chàng vĩnh viễn cũng không nghe được, chàng sẽ nuối tiếc suốt đời đó!"

Nghe nói thế Thần Nam rất đau lòng, hắn rất muốn khóc, nhưng hắn không muốn rơi lệ trước mặt Vũ Hinh. Thời khắc này hắn tuyệt không thể thương tâm được

"Vũ Hinh... nàng nói đi, ta nghe đây!"

"Ta tại cổ tiên di địa bách hoa cốc, cửu tử nhất sanh, sau thần bá bá tái nhập di địa, lần nữa dùng đại pháp lực giúp ta thay đổi mệnh cục, rốt cuộc ta sống lại... nhưng khi đó... không thấy chàng..."

Thần Nam nghe vậy thật là buồn bã.

"Lúc đó thần linh tại thiên giới không biết gặp tai nạn gì hầu hết cơ hồ bị tử vong. Thần linh nào may mắn không chết đi đến nhân gian giới, nhưng tại đây lại xảy ra hổn chiến, nhân gian đại loạn. Thần bá bá đem thần ma ma và ta trở lại thiên giới. Cuộc sống vừa được yên tĩnh 1 đoạn thời gian, 1 số thần linh còn sống quay trở về thiên giới. Kết quả thiên giới vô cùng động loạn. Không biết vì sao, mỗi ngày đều có thần linh tìm đến chổ chúng ta. Để bảo vệ thần ma ma và ta, thần bá bá mỗi ngày đều chiến đấu và giết chóc. Trãi qua 1 thời gian dài lâu như vậy. Chợt có 1 ngày..."

"Chợt có 1 ngày, tại thiên giới Thần bá bá gặp 1 cường địch khó có thể tưởng tượng. Thần bá bá đem ta giấu an toàn trong 1 động phủ, rồi sau đó cùng với thần bá mẫu không có quay lại... "

"Cái gì?" Thần Nam há mồm phun 1 ngụm máu tươi. Vũ Hinh đã không còn bao nhiêu thời gian. Bây giờ hắn nghe được tin này, hắn bị đả kích vô cùng to lớn. Điểm này làm hắn khó có thể chấp nhận được.

"Thần bá bá và thần bá mẫu không có quay trở lại. Chính thiên giới động loạn không ngừng. Tại thiên giới lúc đó, muốn tồn tại phải có thực lực. Ta lúc đó trong động phủ phát hiện được quyển kỳ thư tên là Thái thượng vong tình lục, được xưng là thiên giới đệ nhất kỳ công. Vì để được sống sót, ta phải tu luyện kỳ công trong cuốn kỳ thư này, kết quả... "

"Kết quả như thế nào?" Thân Nam hỏi dồn. Hắn đoán loáng thoáng đoán rằng việc Vũ Hinh bị ác ma phụ thể có liên quan.

"Kết quả, sau khi tu luyện Thai Thượng Vong Tình lục, ta tu vi quả thật đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa có thể đạt tới cảnh giới phá kiển trùng... ai ngờ...loại sống lại này.. chậm rãi giết chết bản thân mình!"
Thần nam cả kinh hỏi: "Tại sao lại như vậy?"


"Thử hỏi trong thế gian này, người nào có thể đạt được Thái Thượng Vong tình? Vì thật sự Thái thượng vong tình bất quá là giết lấy bản thân mình, lại 1 lần nữa tái tạo ra bản thân mình. Ta không biết sâu cạn cứ 1 mạch tu luyện, đến khi ta nhận ra điều này thì ta không còn là ta nữa. Lúc đó thiên giới sản sinh 1 người lãnh khốc gọi là Vô Tình Tiên Tử mà thiếu đi 1 người gọi là Vũ Hinh!"

Thần Nam lẩm bẩm nói: "Như thế nào lại trở thành như vậy chớ, người kia cũng chính là nàng, trách sao ta không nhận lầm chớ. Vũ Hinh nói cho ta biết, rốt cuộc cuối cùng phải làm sao để cứu nàng?"

"Không có biện pháp cứu ta. Hôm nay, nếu không phải chàng hoán thức tỉnh ta, ta đã chết. Người kia vốn không phải là ta, bây giờ... xin chàng giết chết, giải thoát cho ta!"

"Cái gì! Không được, ta không làm được. Thần Nam vội vàng lắc đầu.

Vũ Hinh nói: "Lúc nàng ta được sanh ra (Ta sau khi tu luyện thành công), nàng ta hận cái ta hận, hận cả cái ta yêu. Khi trong trí nhớ của ta xuất hiện 1 chút gì, nàng đều cảm ứng được, lại đem xóa đi. Hôm nay, nếu ta không bị hoán tỉnh lại cùng nàng tranh đoạt thân xác, thì sở hữu thân xác này là do nàng nắm rồi, lúc đó nàng chẳng lưu tình sẽ giết ngươi. Hiện tại ta đang tỉnh táo, nắm được chủ quyền của thân xác, đúng là thời cơ tốt để tiêu diệt nàng. Thái thương vong tinh lục, thiên giới đệ nhất kỳ công, tuy uy lực mặc dù rất là to lớn vô cùng, nhưng nó củng có điểm chí mạng đó là thân thể tử vong, thì nó hoàn toàn chết đi."

Thần Nam kiên quyết từ chối: "Ta có chết đi 1 vạn lần, cũng tuyệt không động thủ đối với nàng!"

"Thần Nam, chàng còn không rõ hay sao? Vốn bản thân ta sắp tiêu mất, còn sống thật sự không phải là Vũ Hinh trước kia mà là 1 người lãnh khốc vô tình, vốn là người xa lạ, chàng tại sao không hạ thủ đây? Chàng không giết nàng ta, nàng ta củng sẽ giết chết chàng!"

Thần Nam lắc đầu, kiên định đáp: "Nếu nàng có giết chết ta, ta cũng không hối hận, bây giờ nếu phá hủy thân thể của nàng, ta sẽ hối hận cả đời. Chỉ cần nàng còn thân thể, chỉ cần nàng kiên định thì chúng ta hy vọng sẽ có cơ hội tựu chung 1 chỗ. Vũ Hinh, ta sẽ kiếm cách cứu nàng!"

Vũ Hinh có chút vui mừng, có chút buồn bã, cười cười, nói: "Ta biết chàng không hạ thủ được, được rồi, ta không còn thời gian nhiều, lúc nào nàng ta cũng có thể quay trở lại, giờ phút cuối này chàng ở bên ta. Trăm năm sau, nếu chàng còn nhớ kỹ ngày hôm nay, ta thật sự sẽ rất cảm động... "

Thần Nam nhiệt lê tuôn trào, hắn nhớ lại ngàn năm trước lúc Vũ Hinh chết có di lưu câu nói: "Chàng già đi rồi... nếu có thể nhớ tới người con gái tên Vũ Hinh..."

Tại sao Vũ Hinh yêu cầu như thế, điều này chỉ có làm cho ta đau lòng a! Thần Nam hai mắt mơ hồ đầy nước mắt, ngửa mặt lên trời bi hống.

Thời khắc cuối cùng, Vũ Hinh tựa vào đầu vai của Thần Nam lẩm bẩm nói: "Thần Nam, chàng thích ta sao?"

"Thích, vĩnh viễn thích."

"Tốt. Ta vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.


"Vũ Hinh, nàng đừng có nghĩ linh tinh, cơ hội tốt sẽ đến mà."

"Ta không có nghĩ linh tinh. Thần Nam, chàng hãy nhớ kỹ, chàng không nhớ ngàn năm trước chúng ta có cùng 1 lý tưởng sao?"

Thần Nam nức nở nói: "Nhớ chứ, sẽ cùng nhau sống vui vẻ, tâm bình thản, mỗi ngày cùng nàng ngắm mặt trời mọc, cùng nàng ngắm mặt trời lặn."

Vũ Hinh cao hứng cười nói: "Chàng nhớ kỹ là tốt rồi, ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng."

Thần Nam bình tĩnh nói: "Mặt trời khoái lạc sơn liễu (lặn xuống núi), ta với nàng cùng xem mặt trời lặn."

Vũ Hinh cười nói: "Không nhìn tấy mặt trời mọc, thì xem mặt trời lặn cũng tốt, ta sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng."

Mặt trời một màu đỏ ối, chầm chậm lặn về hướng tây.

Vũ Hinh lẳng lặng tựa vào vai của Thần Nam, mỉm cười nhìn mặt trời lặn.

Trời chiều đã cận hoàng hôn.

Cuối cùng huyết sắc tàn dương vừa biến mất, Vũ Hinh đẩy Thần Nam ra và đứng lên, một chưởng đánh vào yết hầu của mình, 1 chưởng đánh vào ngực của mình.

Bộ y phục màu trắng tinh khiết của Vũ Hinh nhuốm từng đóa huyết hoa chói mắt.

"A..." Thần Nam đứng dậy, rống lên bi thảm như dã thú.



Giao diện cho điện thoại