Thần Linh

Chương 16: Đừng đi




Edit: Đậu

Anh Dương rất gian xảo, trước mặt đàn em thì nói muốn chiếm lĩnh tòa nhà thông tin, đợi khi bọn họ sắp đến nơi anh ta đột ngột thay đổi ý định, đi đến một khách sạn khá hoang vu và hẻo lánh. Đám người Lưu Bân, Phàn La và Hình Minh đứng thành một hàng, anh Dương vừa hút thuốc, vừa đi qua đi lại trước mặt bọn họ, ánh mắt anh ta quét qua khuôn mặt của từng người hệt như một con rắn độc: “Tại sao bên quân đội lại biết được?”Chu An đang nằm trên giường ngủ rất say, trên trán toát ra chút mồ hôi.

Kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi, trong hai ngày ngắn ngủi thôi, anh ta đã đổi tận bốn nơi, cuối cùng cuộc giao dịch vẫn kết thúc trong thất bại.

Không biết làm thế nào mà quân đội phát hiện ra, nửa đường Phàn La bị bắn trúng vai, hàng mất thì không nói, hai người đến giao dịch cũng bị tóm gọn.

Hình Minh vừa nhìn thấy phản ứng đầu tiên của Lưu Bân sau khi bước ra, đã nắm rõ suy nghĩ trong lòng của anh Dương, anh khép hờ mắt thu lại tất cả cảm xúc, hút điếu thuốc với đám người bọn họ xong, anh nói với Lưu Bân một câu: “Tôi ra ngoài một chuyến.” Chu Tuệ luôn đi theo phía sau anh, máu bắn lên khắp người cô, toàn thân bốc lên mùi máu tanh vô tận.Hình Minh nhướng mắt, ánh mắt bình thản không dao động: “Em không biết.”

Đám người Lưu Bân, Phàn La và Hình Minh đứng thành một hàng, anh Dương vừa hút thuốc, vừa đi qua đi lại trước mặt bọn họ, ánh mắt anh ta quét qua khuôn mặt của từng người hệt như một con rắn độc: “Tại sao bên quân đội lại biết được?”Chu An có dấu hiệu sốt nhẹ, anh lục tìm thuốc hạ sốt cho cô bé uống, rồi đặt cô bé nằm lên giường nghỉ ngơi.

Phàn La lắc đầu: “Anh Dương, em thật sự không biết, em còn bị thương đây này.”“Anh Dương, em cảm thấy vẫn quá mạo hiểm, trước đây tuy rằng đâu đâu cũng toàn người, nhưng nhiều người lại là một cách để che đậy, bây giờ thì hay rồi, cả con đường lớn như vậy không tìm nổi vài người sống, chúng ta giống như một mục tiêu sống vậy.” Lưu Bân ở lại, cau mày nói tiếp, “Em cảm thấy, tốt nhất nên nghe lời Hình Minh, chờ khi chiến tranh kết thúc hẵng giao dịch.”Chu Tuệ dựa vào mép giường thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng chân cô trở nên mềm nhũn, trượt dài xuống sàn nhà.

“Cậu nói xem.” Anh Dương dừng chân trước mặt Hình Minh.Anh Dương rất gian xảo, trước mặt đàn em thì nói muốn chiếm lĩnh tòa nhà thông tin, đợi khi bọn họ sắp đến nơi anh ta đột ngột thay đổi ý định, đi đến một khách sạn khá hoang vu và hẻo lánh.

Hình Minh nhướng mắt, ánh mắt bình thản không dao động: “Em không biết.”Lưu Bân biết anh ta đang nghi ngờ Phàn La là nội gián, trái tim giật thót, gật đầu, “Rõ.”Edit: Đậu

Anh Dương phả khói thuốc lên mặt của anh, xoay người, đứng quay lưng với bọn họ: “Cút hết đi.”

“Anh Dương, em cảm thấy vẫn quá mạo hiểm, trước đây tuy rằng đâu đâu cũng toàn người, nhưng nhiều người lại là một cách để che đậy, bây giờ thì hay rồi, cả con đường lớn như vậy không tìm nổi vài người sống, chúng ta giống như một mục tiêu sống vậy.” Lưu Bân ở lại, cau mày nói tiếp, “Em cảm thấy, tốt nhất nên nghe lời Hình Minh, chờ khi chiến tranh kết thúc hẵng giao dịch.”Anh còn chưa kịp rời đi thì Chu Tuệ đã nắm tay anh kéo lại.

“Trông chừng Phàn La.” Anh Dương ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát.

Lưu Bân biết anh ta đang nghi ngờ Phàn La là nội gián, trái tim giật thót, gật đầu, “Rõ.”Kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi, trong hai ngày ngắn ngủi thôi, anh ta đã đổi tận bốn nơi, cuối cùng cuộc giao dịch vẫn kết thúc trong thất bại.

Hình Minh vừa nhìn thấy phản ứng đầu tiên của Lưu Bân sau khi bước ra, đã nắm rõ suy nghĩ trong lòng của anh Dương, anh khép hờ mắt thu lại tất cả cảm xúc, hút điếu thuốc với đám người bọn họ xong, anh nói với Lưu Bân một câu: “Tôi ra ngoài một chuyến.”

Lưu Bân biết anh muốn đi tìm Chu Tuệ, bèn cười với anh: “Anh yên tâm đi đi, bên anh Dương em sẽ yểm trợ cho anh.”Hình Minh không ngờ rằng chỉ có hai ngày ngắn ngủi, thế mà lại khiến Chu Tuệ gặp phải tình cảnh đẫm máu như thế này, không biết hai người đó là quân địch đóng giả làm người dân, hay là người dân lợi dụng lúc hỗn loạn đi làm việc xấu, bị quân đội cứu viện xem thành quân địch mà bắn chết.

Hình Minh không ngờ rằng chỉ có hai ngày ngắn ngủi, thế mà lại khiến Chu Tuệ gặp phải tình cảnh đẫm máu như thế này, không biết hai người đó là quân địch đóng giả làm người dân, hay là người dân lợi dụng lúc hỗn loạn đi làm việc xấu, bị quân đội cứu viện xem thành quân địch mà bắn chết.Không biết làm thế nào mà quân đội phát hiện ra, nửa đường Phàn La bị bắn trúng vai, hàng mất thì không nói, hai người đến giao dịch cũng bị tóm gọn.

Lưu Bân biết anh muốn đi tìm Chu Tuệ, bèn cười với anh: “Anh yên tâm đi đi, bên anh Dương em sẽ yểm trợ cho anh.”

Hình Minh kẹp Chu An dưới nách, một tay khác nắm lấy tay Chu Tuệ, nhân lúc trời tối đen dẫn hai người họ lên tầng ba.

Chu An có dấu hiệu sốt nhẹ, anh lục tìm thuốc hạ sốt cho cô bé uống, rồi đặt cô bé nằm lên giường nghỉ ngơi.Giây phút chạm tay vào, anh mới phát hiện Chu Tuệ đã cởi sạch quần áo, bàn tay to của anh đang ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.

Chu Tuệ luôn đi theo phía sau anh, máu bắn lên khắp người cô, toàn thân bốc lên mùi máu tanh vô tận.Anh Dương phả khói thuốc lên mặt của anh, xoay người, đứng quay lưng với bọn họ: “Cút hết đi.”

Hình Minh dẫn cô vào nhà vệ sinh, dùng bật lửa để chiếu sáng, anh điều chỉnh nhiệt độ nước sau đó đưa vòi sen cho cô: “Tôi ở ngoài cửa, có chuyện gì thì gọi tôi.”

Anh còn chưa kịp rời đi thì Chu Tuệ đã nắm tay anh kéo lại.

“Có thể….” Toàn thân cô vẫn đang run rẩy không kiểm soát được, giọng nói cũng run bần bật, “Đừng đi được không?”Hình Minh kẹp Chu An dưới nách, một tay khác nắm lấy tay Chu Tuệ, nhân lúc trời tối đen dẫn hai người họ lên tầng ba.

Hình Minh thấy cô sợ hãi, anh gật đầu, lưng tựa vào bồn rửa tay đứng đó chờ cô.

Nhà vệ sinh tối đen không mở đèn, chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, Chu Tuệ cởi quần áo ra, tựa vào bức tường sứ, khoảnh khắc bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng súng, cô giống như một chú chim sợ cành cong, bất ngờ chạy ra ngoài.

Hình Minh lo lắng cô sẽ bị va đập nên lập tức che chở cho cô.Phàn La lắc đầu: “Anh Dương, em thật sự không biết, em còn bị thương đây này.”

Giây phút chạm tay vào, anh mới phát hiện Chu Tuệ đã cởi sạch quần áo, bàn tay to của anh đang ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.Nhà vệ sinh tối đen không mở đèn, chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, Chu Tuệ cởi quần áo ra, tựa vào bức tường sứ, khoảnh khắc bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng súng, cô giống như một chú chim sợ cành cong, bất ngờ chạy ra ngoài.

“An An…..” Chu Tuệ dò dẫm trong bóng tối đi ra ngoài, hôm nay cô bị dọa không nhẹ, xương cốt toàn thân đều đang run rẩy, nhưng cô vẫn nhớ đến em gái mình trong phòng.

Khi Hình Minh dùng bật lửa để chiếu sáng, nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô, anh cởi phăng chiếc áo thun trên người mình xuống, trùm lên đầu cô từ phía sau, tiếp đó kéo xuống hẳn hoi, dẫn cô vào phòng kiểm tra xem.

Chu An đang nằm trên giường ngủ rất say, trên trán toát ra chút mồ hôi. “Có thể….” Toàn thân cô vẫn đang run rẩy không kiểm soát được, giọng nói cũng run bần bật, “Đừng đi được không?”

Chu Tuệ dựa vào mép giường thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng chân cô trở nên mềm nhũn, trượt dài xuống sàn nhà.

“Hình Minh.” Cô thở dốc gọi tên anh, trong căn phòng tối mịt không nhìn thấy vẻ mặt của cô, chỉ nghe thấy âm thanh mang theo giọng mũi của cô, vừa bất lực vừa đáng thương, “Em…không đứng dậy được.”