Edit: Đậu
Ban ngày bọn cô không ra ngoài, đến tối mới dám bò ra tìm chút đồ ăn thức uống trong tủ lạnh, nhẹ tay nhẹ chân đi vệ sinh sau đó lại chui xuống gầm giường nghỉ ngơi.Chu Tuệ không dám ra ngoài, sau khi tỉnh lại, Chu An không dám mở miệng nói chuyện nữa, ngay cả tiếng chị cũng không gọi, giống như đã bị dọa đến ngốc.
Chu Tuệ mãi không thể đi vào giấc ngủ, thỉnh thoảng chợp mắt được một lát thì lập tức bừng tỉnh, mỗi lần như thế cô luôn bị dọa cho toát mồ hôi lạnh.
Chu An bị dọa một phen: “Chị ơi…”“Không được.” Người còn lại cũng nhìn trúng Chu Tuệ, sống chết không đồng ý.“Xin lỗi.” Bàn tay lớn của Hình Minh đỡ sau gáy cô, ôm cô chặt hơn, “Anh đến muộn.” Cửa phòng đùng một tiếng bị đá văng ra, Chu Tuệ thấy hai người đàn ông xa lạ đứng trước mặt mình, cô sợ sệt khỏi lùi về sau một bước. AnhChu Tuệ ôm cô bé vào lòng, hai người trốn dưới gầm giường, tiếp đó, cô do dự một hồi rồi bò ra ngoài, Chu An hoảng hốt vươn tay kéo cô.
Nửa đêm không ngủ được, ban ngày càng không dám ngủ, đôi mắt của cô vừa đỏ ửng vừa đau rát khó chịu, chỉ khi Chu An ôm đầu cô để cô tựa vào nghỉ ngơi, bấy giờ Chu Tuệ mới dần thả lỏng ngủ được một giấc ngắn.Hình Minh đến vào lúc nửa đêm.Chu Tuệ cầm con dao găm, ánh mắt hoảng hốt nhìn thẳng vào anh, cánh tay cầm dao găm không ngừng run rẩy.
Cô bị đánh thức bởi mùi thơm.“Gặp may quá.” Một người đàn ông trong số đó lúc nhìn thấy gương mặt của Chu Tuệ, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, “Quá hợp khẩu vị của tao, để tao chơi trước.”
Là mùi mì gói.
Tỉnh dậy không nhìn thấy Chu An đâu, cô vội vã chạy xông ra ngoài như điên, nhìn thấy cô bé đứng trong phòng bếp, dáng người nhỏ nhắn đang đứng trên ghế chờ mì gói.Chu Tuệ cầm con dao găm đứng trong phòng, toàn thân không ngừng run rẩy do sợ hãi.
Chu An dùng răng xé ly mì ra, đổ thêm nước nóng vào, cô bé không biết mở gói gia vị, mọi thứ gần như toàn dùng răng xé rồi đổ vào, cô bé thậm chí còn biết tìm một quyển sách đè lên trên mặt ly.[Hãy donate cho Đậu bằng bình luận có tâm, những bình luận như nhãn dán, cho có sẽ liệt vào spam]Nước mắt Chu Tuệ tí tách rơi xuống, cô không ngừng lắc đầu, giọng nói dịu dàng dỗ dành cô bé: “Chị không sao, em đừng ra ngoài, dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng ra ngoài, chị sẽ không sao đâu.”
Nhưng Chu Tuệ lại hốt hoảng không thôi, cô ném ly mì vào thùng rác hỏi: “Ai cho em làm thế?”Cô không dám nhìn về phía hai người chết kia, càng không dám ra ngoài, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lại bị cô dùng mu bàn tay gạt đi.
Chu An bị dọa một phen: “Chị ơi…”“Phụ nữ ha ha ha, tao chắc chắn là phụ nữ!” Bên ngoài truyền đến giọng nói hưng phấn của đàn ông, “Mày xem, tóc dài kìa.”
Chu Tuệ cầm quyển sách không ngừng quạt, vội đến mức giọng nói cũng trở nên khác hẳn: “Mùi thơm sẽ thu hút người khác đến đây…”Anh
Chu An lo sợ chảy nước mắt: “Chị ơi.” Cô bị đánh thức bởi mùi thơm.
“Không sao, không sao, tạm thời không có ai biết, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu, chị đã vứt ly mì đi rồi, chúng ta…” Cô còn chưa nói hết bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng đàn ông rõ mồn một.Ban ngày bọn cô không ra ngoài, đến tối mới dám bò ra tìm chút đồ ăn thức uống trong tủ lạnh, nhẹ tay nhẹ chân đi vệ sinh sau đó lại chui xuống gầm giường nghỉ ngơi.
“Mày có ngửi thấy mùi gì không?”
Trái tim cô chết lặng, túm lấy tay của cô bé chạy vào phòng trốn.
Chu An bịt kín miệng để không phát ra tiếng, nước mắt lộp bộp rơi xuống.Là mùi mì gói.“Không sao, không sao, tạm thời không có ai biết, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu, chị đã vứt ly mì đi rồi, chúng ta…” Cô còn chưa nói hết bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng đàn ông rõ mồn một.
Chu Tuệ ôm cô bé vào lòng, hai người trốn dưới gầm giường, tiếp đó, cô do dự một hồi rồi bò ra ngoài, Chu An hoảng hốt vươn tay kéo cô.Chẳng mấy chốc, có quân nhân mặc đồng phục từ bên ngoài chạy vào, chắc là muốn kiểm tra xem hai người họ đã chết hay chưa, đối phương kiểm tra khắp căn phòng xong, thì vội vã rời đi.
Nước mắt Chu Tuệ tí tách rơi xuống, cô không ngừng lắc đầu, giọng nói dịu dàng dỗ dành cô bé: “Chị không sao, em đừng ra ngoài, dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng ra ngoài, chị sẽ không sao đâu.”Nửa đêm không ngủ được, ban ngày càng không dám ngủ, đôi mắt của cô vừa đỏ ửng vừa đau rát khó chịu, chỉ khi Chu An ôm đầu cô để cô tựa vào nghỉ ngơi, bấy giờ Chu Tuệ mới dần thả lỏng ngủ được một giấc ngắn.
Chu An bịt chặt miệng, gương mặt vì khóc nghẹn mà tím tái.Chu An bịt kín miệng để không phát ra tiếng, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Người ở bên ngoài không vào đây được, chỉ đành trèo cửa sổ để vào, là hai người đàn ông, sau khi tìm thấy ly mì trong thùng rác, xác định trong phòng có người, bọn chúng bắt đầu tìm kiếm xung quanh.Cách một lúc rất lâu, Chu Tuệ mới lê đôi chân tê dại, cả người nhào vào lòng anh.
Chu Tuệ cầm con dao găm đứng trong phòng, toàn thân không ngừng run rẩy do sợ hãi.
“Phụ nữ ha ha ha, tao chắc chắn là phụ nữ!” Bên ngoài truyền đến giọng nói hưng phấn của đàn ông, “Mày xem, tóc dài kìa.”
Cửa phòng đùng một tiếng bị đá văng ra, Chu Tuệ thấy hai người đàn ông xa lạ đứng trước mặt mình, cô sợ sệt khỏi lùi về sau một bước.
“Gặp may quá.” Một người đàn ông trong số đó lúc nhìn thấy gương mặt của Chu Tuệ, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, “Quá hợp khẩu vị của tao, để tao chơi trước.”Trái tim cô chết lặng, túm lấy tay của cô bé chạy vào phòng trốn.
“Không được.” Người còn lại cũng nhìn trúng Chu Tuệ, sống chết không đồng ý.
Trong khi hai người đang ầm ĩ, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng nổ súng, Chu Tuệ cúi đầu nhìn bản thân, khắp người toàn là máu, cô run rẩy nhìn về phía trước, hai người đàn ông đứng trước cửa kia đã bị bắn vỡ đầu.
Cô gần như là dùng hai tay ôm lấy chân mình, dùng hết sức chui xuống gầm giường, ôm chầm Chu An đã ngất đi vì hoảng sợ.“Sao lâu…” Cô khóc đến mức gần như muốn đứt hơi, toàn thân run lên không kiểm soát được, “Sao lâu như vậy anh mới quay lại..”
Chẳng mấy chốc, có quân nhân mặc đồng phục từ bên ngoài chạy vào, chắc là muốn kiểm tra xem hai người họ đã chết hay chưa, đối phương kiểm tra khắp căn phòng xong, thì vội vã rời đi.
Chu Tuệ không dám ra ngoài, sau khi tỉnh lại, Chu An không dám mở miệng nói chuyện nữa, ngay cả tiếng chị cũng không gọi, giống như đã bị dọa đến ngốc.Chu An bịt chặt miệng, gương mặt vì khóc nghẹn mà tím tái.
Bản thân Chu Tuệ cũng bị dọa không nhẹ, người chết nằm ngay trong phòng bọn cô, dòng máu đỏ tươi từ bên cửa chảy vào trong, gần như sắp chảy xuống gầm giường.Vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, anh tưởng rằng hai chị em Chu Tuệ xảy ra chuyện, đôi lông mày nhíu chặt, khi đi đến cửa thấy hai xác chết nam giới, anh bước qua thi thể, đi đến trước chiếc giường, ngồi xổm xuống vén tấm ra trải giường lên nhìn xuống gầm giường.
Cô không dám nhìn về phía hai người chết kia, càng không dám ra ngoài, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lại bị cô dùng mu bàn tay gạt đi.
Hình Minh đến vào lúc nửa đêm.Chu An lo sợ chảy nước mắt: “Chị ơi.”
Vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, anh tưởng rằng hai chị em Chu Tuệ xảy ra chuyện, đôi lông mày nhíu chặt, khi đi đến cửa thấy hai xác chết nam giới, anh bước qua thi thể, đi đến trước chiếc giường, ngồi xổm xuống vén tấm ra trải giường lên nhìn xuống gầm giường.
Chu Tuệ cầm con dao găm, ánh mắt hoảng hốt nhìn thẳng vào anh, cánh tay cầm dao găm không ngừng run rẩy.Chu Tuệ cầm quyển sách không ngừng quạt, vội đến mức giọng nói cũng trở nên khác hẳn: “Mùi thơm sẽ thu hút người khác đến đây…”
“Là anh.” Hình Minh vươn tay qua đó, “Có thể ra ngoài rồi.”
Chu An dùng răng xé ly mì ra, đổ thêm nước nóng vào, cô bé không biết mở gói gia vị, mọi thứ gần như toàn dùng răng xé rồi đổ vào, cô bé thậm chí còn biết tìm một quyển sách đè lên trên mặt ly. Người ở bên ngoài không vào đây được, chỉ đành trèo cửa sổ để vào, là hai người đàn ông, sau khi tìm thấy ly mì trong thùng rác, xác định trong phòng có người, bọn chúng bắt đầu tìm kiếm xung quanh.“Mày có ngửi thấy mùi gì không?”
Cách một lúc rất lâu, Chu Tuệ mới lê đôi chân tê dại, cả người nhào vào lòng anh.
Cô run rẩy liên tục, hàm răng cũng đang run rẩy.Cô gần như là dùng hai tay ôm lấy chân mình, dùng hết sức chui xuống gầm giường, ôm chầm Chu An đã ngất đi vì hoảng sợ.
“Sao lâu…” Cô khóc đến mức gần như muốn đứt hơi, toàn thân run lên không kiểm soát được, “Sao lâu như vậy anh mới quay lại..”
“Xin lỗi.” Bàn tay lớn của Hình Minh đỡ sau gáy cô, ôm cô chặt hơn, “Anh đến muộn.”