Thần Linh - Đông Ca

Chương 49




Edit: Đậu

Anh Dương đang chơi mạt chược ở bên ngoài, nghe thấy tiếng súng thì ngẩng đầu sai bảo Đại Dũng, “Đi thu dọn sạch sẽ.”

“Rõ.” Đại Dũng đi vào kiểm tra thử, phát hiện Trương Phong Vũ vẫn chưa chết, súng bắn vào bụng khiến chảy máu rất nhiều nên trông vô cùng đáng sợ, cậu ta tìm một cái túi bỏ người vào rồi vác đi, những anh em khác ân cần chạy đi lấy chổi quét dọn.

Hình Minh ra ngoài hút thuốc, anh Dương nói với anh: “Không còn nhỏ nữa, tìm thời gian kết hôn, sinh một đứa nhỏ đi.”

Qua hết năm nay Hình Minh 28 tuổi, xem như là người lớn tuổi nhất trong số các anh em, mấy tên đàn em mới đến cũng mới hơn 20 tuổi, đến cả Đại Dũng cũng chỉ 26 tuổi, nhưng con của người ta đã được 1 tuổi.

Những người khác thay phụ nữ như thay áo, trong nhà không phải có vợ thì chính là bạn gái, Hình Minh lần đầu tiên dính dáng đến phụ nữ, không ngờ lại còn si tình đến thế, từ tháng sáu cho đến nay đã qua hơn nửa năm trời, ấy thế mà vẫn chưa đổi người.

Anh Dương tính toán đợi tình thế qua đi, sẽ bàn chuyện hôn sự cho Hình Minh, cũng xem như là làm tận trách nhiệm của một người đại ca.

“Được thôi.” Hình Minh ngậm điếu thuốc cười cười, “Nhưng em không có tiền.”

Anh Dương bật cười ngồi bắt chéo đùi: “Nói với tôi mấy lời này làm gì, đến chừng đó cần bao nhiêu cứ đến chỗ tôi mà lấy.”

“Cảm ơn anh Dương.” Hình Minh nhả ra một ngụm khói, làn khói màu trắng bao trùm cả khuôn mặt anh, che đi vẻ u tối ảm đạm trong mắt anh.

Trương Phong Vũ coi như mạng lớn, bị ném vào trong đống rác vẫn được người khác phát hiện đưa đến bệnh viện, xem như là được cứu kịp thời, giữ được cái mạng. Chẳng qua hình như chịu phải kích thích, cảnh sát đến lấy khẩu cung cũng không lấy được thông tin gì hữu ích.

Ban đầu anh Dương còn định sắp xếp người đến bệnh viện diệt khẩu, chỉ có điều chưa kịp hành động, Trương Phong Vũ đã được chuyển ra nước ngoài điều trị.

Phía trên lại sắp xếp gặp mặt như thường lệ, anh Dương bận lo việc này, xem như tạm thời bỏ qua cho Trương Phong Vũ.

Địa điểm gặp mặt thay đổi liên tục kể từ khi lên xe, đầu tiên là khách sạn Hồng Môn, sau cùng đổi thành câu lạc bộ Dao Trì, đồng hồ điểm đến sáu giờ bảy phút, có điện thoại gọi đến bảo bọn họ đến Nhân Gian Thiên Đường – một trung tâm tắm gội giải trí, vì thế Đại Dũng quay đầu xe, lái đến Nhân Gian Thiên Đường.

Ban đầu anh Dương chuyên làm về mua bán vượt biên, mua các cô gái ở khắp mọi nơi, một ít thì vượt biên xuất cảnh, một ít thì bán đến khu đèn đỏ ở biên giới, thậm chí còn mở những bữa tiệc riêng tư, nhốt các cô gái vào trong một căn phòng, niêm yết giá cả, để những doanh nhân giàu có đích thân chọn lựa.

Sau này, anh ta tiếp xúc với nhiều người hơn, bắt đầu đi vào con đường buôn lậu ma túy và súng ống, thậm chí anh ta còn mở một công xưởng mô hình nhỏ chuyên chế tạo ma túy, chẳng qua độ thuần chất không đủ, lợi nhuận không cao, sau khi rao bán một lô hàng xong, anh ta cải tạo công xưởng thành kho súng, bên trong chất đầy súng ống.

Kết quả, năm nay kho súng bị phát hiện, hàng hóa buôn lậu bị thu giữ, đến các mấy cô gái trẻ trên thuyền, cảnh sát cũng cứu đi.

Năm nay được xem như là năm khó khăn nhất của anh Dương, mỗi lần giao dịch luôn kết thúc trong sự thất bại, tổn thất nghiêm trọng, tổn thất lớn nhất chính là những anh em đã đi theo anh ta rất nhiều năm.

Mười lăm người cùng ngồi trên bàn, trò chuyện về những người anh em đã mất, anh Dương dẫn đầu đứng dậy nốc cạn một ly, tiếp đó nói với chú Lý ngồi ở vị trí chính giữa: “Năm nay cháu làm ăn không suôn sẻ, thật sự có lỗi với chú.”

Chú Lý phụ trách quản lý tài nguyên trong tay của tất cả mọi người bao gồm cả kênh nước mương máng, anh Dương bán ma túy kiếm được số tiền vàng đầu tiên cũng là đi nhờ thuyền của chú Lý, điều quan trọng nhất là anh Dương hành sự ổn thỏa, lại biết ơn báo đáp, có thế chú Lý mới bằng lòng chắp tay giúp đỡ anh ta.

Chỉ có điều năm nay anh Dương không ngừng xảy ra chuyện, chú Lý muốn thu lại tài nguyên từ lâu, vừa khéo nhân cơ hội gặp mặt lần này, nói rõ mọi chuyện.

“Tuổi tác của cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên nghỉ ngơi đi thôi, bên kia tôi sẽ bảo cậu Độc tiếp tay.”

Anh Dương còn chưa đặt mông ngồi xuống, nghe thấy câu này lại bất thình lình đứng dậy, đôi mắt tức giận, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười vui vẻ: “Chú Lý, chú xem cháu này, lần này đến đây mà không hiểu chuyện gì cả, chẳng mang được cho mọi người chút quà.”

Anh ta vừa dứt câu, Hình Minh lập tức móc súng sau lưng ra, miệng súng nhắm thẳng vào chú Lý.