Edit: Đậu
Nếu không lôi Chu Tuệ vào, Hình Minh hoàn toàn có thể giải thích là bởi vì chuyện bài post, Trương Phong Vũ là kẻ xui xẻo mà anh gặp phải giữa đường, nhưng tên ghi chú cuộc gọi đến của Trương Phong Vũ viết hai chữ [Chu Tuệ] to đùng, điện thoại còn nằm trong tay anh Dương, anh ta chắc chắn nhìn rõ mồn một hai chữ đó.
Hình Minh kìm nén cảm xúc, sờ tay vào túi lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng: “Từng đánh nhau.”
Anh Dương sáng tỏ nhìn vào điện thoại: “Vì phụ nữ?”
Trên khuôn mặt xanh xao vàng vọt của anh ta hiện ra một nụ cười giễu cợt: “Lần trước ở trạm cứu hộ, cậu chơi phụ nữ đã khiến tôi rất kinh ngạc, lần này lại là ai?”
Hình Minh cắn chặt điếu thuốc, nhưng vẻ mặt lại vô cùng điềm tĩnh: “Chính là cô ấy.”
Chuyện của Trương Phong Vũ có dính líu đến bài post, mà bài post lại có liên quan đến Chu Tuệ, cái tên Trương Phong Vũ này không đáng tin, nói không chừng ăn thêm vài cú đấm sẽ khai ra hết tất cả mọi chuyện, Hình Minh không thể đổi trắng thay đen dưới tai mắt của anh Dương, chỉ có thể nói ra sự thật.
“Cùng một người?” Anh Dương cười càng lớn tiếng hơn, “Cậu đúng thật là si tình, đến bây giờ vẫn chưa đổi người?”
Hình Minh nhếch môi: “Chơi quen rồi.”
Anh Dương cười lớn vài tiếng, vỗ vỗ vai anh: “Tôi thích mấy người thẳng thắn như vậy đấy.”
Trương Phong Vũ nằm dưới đất nghe thấy những lời này thì tức đến mức đôi mắt đỏ bừng, nhưng trên trán đang bị kề khẩu súng, cậu ta không dám động đậy lung tung, chỉ đành lườm Hình Minh bằng ánh mắt thù hằn dữ tợn.
Sau khi anh Dương làm rõ sự việc, bảo đàn em buông Trương Phong Vũ ra, nói với Hình Minh: “Giao cho cậu đấy, cậu muốn xử lý thế nào thì xử lý.”
Anh gật đầu: “Cảm ơn anh Dương.”
Hình Minh thật sự rất tức giận.
Túm lấy cổ áo của Trương Phong Vũ xách đến phòng nghỉ ngơi bắt đầu ra đòn, từng cú đấm hạ xuống, khiến Trương Phong Vũ vừa tránh vừa hét, hơn hai mươi tên đàn em đứng túm tụm ngoài cửa nghe động tĩnh.
“Đậu má! Anh Minh nổi giận lên đáng sợ quá!”
“Tôi nghe nói, trước đây có người đùa cợt người phụ nữ của anh Minh, bị đánh cho nằm liệt nửa người…..”