Chương 65: Dạ Ngao đấu Trường Mao Tượng
Mũi kích sắc bén đâm thủng phần bì trên đỉnh đầu dã thú, và nó rú lên một tiếng thảm thiết. Máu túa ra từ v·ết t·hương, và dã tượng vung vòi điên cuồng đau đớn. Sùng Khang và Đan Phượng đứng bên cánh hữu kịp dù thu dây thừng về, nhưng dây thừng của họ bị mắc vào vòi quái thú, và hai người đồng thời bị hất lên không trung vài chục thước, trước khi đáp xuống tảng đá gần đó. Đan Phượng đập đầu vào tảng đá, vỡ sọ c·hết ngay lập tức. Sùng Khang may mắn hơn, kịp nắm lấy một càng cây lớn, làm giảm tốc độ v·a c·hạm, và đáp xuống đất mà chỉ gặp phải ngoại thương.
Dạ Ngao chắc chắn từ âm thanh v·a c·hạm rằng đầu kích đã vào tới phần hộp sọ ma thú, nhưng không thể biết liệu nó đã xuyên qua xương hay chưa. Cuối cùng, cái đầu của quái vật quá đồ sộ mà v·ết t·hương lại cực tiểu. Khi Trường Mao Tượng quẫy đầu, thanh kích bật tung lên cao.
Trịnh Yên liều mình lao về phía trước, tóm lấy thanh kích trên không trung. "Quỳ cốc chủ, hãy bắt lấy!" Y chạy thêm ba bước lấy đà, rồi dùng toàn bộ sức bình sinh, ném thanh kích về phía Quỳ Dạ Ngao. Ngao nhảy lên tóm lấy thanh kích rồi nhẹ nhàng đáp đất. Thanh Kinh Thiên Kích nặng chí ít ba mươi cân, và Trịnh Yên cảm giác vai mình như bị sơn thạch đè nén khi ném đi. Vậy mà Dạ Ngao bắt lấy nó nhẹ nhàng như gặt một bông hoa.
Tuy nhiên, trong thoáng sơ suất, Dạ Ngao bị đuôi của Trường Mao Tượng quật phải. Y ngã chúi mặt xuống đất, và một cơn đau sắc nhọn dâng lên khắp cơ thể y. Chỉ khi đó y mới nhớ ra ma thú này có cái đuôi dài hơn một con dã tượng thông thường, một cái đuôi có hình dạng giống như của một con ngạc ngư (cá sấu).
Toàn bộ cơ thể Ngao đau điếng, nhưng vốn đã trải qua đau đớn nhiều lần, y biết rằng v·ết t·hương này chưa có gì nghiêm trọng. "Ta cần hai người đánh lạc hướng nó!" Y chỉ dẫn Sở Viên Hoán và Từ Túc Anh.
Túc Anh gật đầu, vươn tay theo đường tròn và kích hoạt nội công, bao bọc cơ thể nàng bằng một luồng dương quang. Sở Viên Hoán phóng nội công của mình vào lưng nàng, và hai luồng sáng nhanh chóng tụ lại thành một quang cầu trắng và tím, trước khi bung tỏa ra thành nhân dạng cao bốn thước. Đây là Hình Nhân Triệu Hồi Thuật, là kỹ thuật cơ bản mà ai đã đạt tới nội công tầng thứ tư cũng có thể thi triển, nhưng thường chỉ một vài giáo phái trong Kim quốc mới lưu truyền do được đồn đại là ma dị cấm thuật. Đối với Cổ Mạnh Ninh và nhiều người khác, đây là lần đầu tiên họ thấy sức mạnh nội tại tập trung đến mức kinh hoàng nhường vậy. Trong khi tất cả mọi người đều kh·iếp đảm, Mạnh Ninh vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
"Quyền năng tuyệt hảo," Hắn tự thì thầm. "Ta phải quan sát kỹ xem nội công của bọn họ thi triển như thế nào."
Dương Quang Nhân Ảnh áp sát dã tượng và quả quyết vung quyền vào đầu nó. Thực tế, hình nhân này cũng chẳng mạnh hơn những nhân ảnh mà Túc Anh đã tạo ra trước đó. Dù đòn quyền của nhân ảnh không mạnh mẽ, nhưng vẫn đủ để tạm thời ngăn chặn đà tiến của dã thú.
Quái vật rúm mình lại, quật vòi về phía nhân ảnh, nhưng nhân ảnh chỉ tách ra làm hai trước khi hợp nhất thành một như làn sương mù mờ ảo.
Trong khi đó, Quỳ Dạ Ngao trụ một chân và chống một quyền trên mặt đất, thi triển kỹ năng Ôn Hồn Liên Hoa Tự Dũ Thuật. Đây là một chiêu thức tự hồi phục, bơm sảng khí vào huyết mạch và phục hồi nội lực của y. Trong tư thế này, y sẽ hồi phục từ bất kỳ thiệt hại nào, và sẽ không còn cảm thấy đau đớn miễn sao không trọng thương. Chỉ một ít lâu nữa, y sẽ hồi phục hoàn toàn.
"Ta còn đủ nội công để dung hợp hình nhân vài lần nữa," Túc Anh nói. "Đinh Hoàng, Hỏa Thân. Hai người hãy s·ơ t·án mọi người, chuẩn bị cho kịch bản xấu nhất."
Trước sự kinh ngạc của nàng, quái vật xông thẳng vào hình nhân và tiêu diệt nó trong chớp mắt. Nàng chưa từng thấy ai có thể đánh tan nhân ảnh của mình một cách nhanh chóng và áp đảo như vậy, chưa kể tới việc nó còn được Sở Viên Hoán trợ lực. Ngay cả Dạ Ngao được trang bị đầy đủ cũng phải mất năm hiệp để phá hủy nó.
Mặt đất rung chuyển, tới cả sơn cốc như sắp đổ sập. Viên Hoán và Túc Anh đều lẩy bẩy suýt ngã. Túc Anh đông cứng trong sợ hãi khi dã thú lao thẳng vào phía nàng. Nếu không có Viên Hoán kéo nàng qua một bên, nàng đã bị đạp bẹp như cám dưới đôi chân khổng lồ của ma thú rồi.
Sơn cốc bị hủy diệt dường như là điều tất yếu.
Bất thình lình, Dạ Ngao nhảy vào chắn đường Trường Mao Tượng. Toàn bộ cơ thể y bừng sáng hoàng sắc. Nội lực từ các chi thông lại với nhau, chảy thành một độc lộ trong người y. Đôi mắt y rực một màu như hỏa diễm.
"Ca ca đã vào cuồng nộ trạng thái rồi!" Túc Anh cảm thán.
Ma thú trở mình, quẫy đuôi t·ấn c·ông Ngao, nhưng y nhanh nhẹn cúi xuống phía hữu để né tránh. Tận dụng lúc quái thú lắc đầu qua lại, Ngao nhảy lên vòi nó, thoăn thoắt leo về phía đầu nó. Một bên dùng thanh Kinh Thiên Kích, bên kia dùng ngà dã tượng, y chẳng mấy chốc đã lên tới phần trên cùng của vòi nó. Ma thú lại điên cuồng quẫy đuôi quanh nhập lộ sơn cốc. Đuôi nó đập tới đâu, đất đá lở ra tới đó. Mặt đất lại rung chuyển, và trú nhân sơn cốc ai nấy đều la hoảng.
Tiến sát đầu ma thú, Ngao dụng chiêu Đại Lực Kim Cang Thích, một biến thể của tuyệt kĩ Đại Lực Kim Cang Chỉ của Thiếu Lâm, năm đầu ngón tay nắm chặt cây kích, vung thẳng vào mắt phải của ma thú. Cú đâm xuyên qua tròng mắt ma thú, và nó rống lên một tiếng, quẫy vòi quật đổ phần vòm cổng sơn cốc, khiến đá rơi lởm chởm xuống đầu Dạ Ngao. Ngao lấy tay chiêu gạt đá ra chỗ khác, nắm chặt ngọn kích và cố gắng rút ra, nhưng ngọn kích đã lún cả vào sọ của dã thú, sâu đến mức dùng bao nhiêu lực cũng không thu hồi được.
Ma thú ngã nhào, lăn xuống mặt đất, và Dạ Ngao chấp nhận mình phải buông tay khỏi thanh kích. Y khinh công ra xa trước khi quái thú lăn sang một bên và đè nát y.
Một sinh vật khổng lồ như thế này không thể gượng dậy ngay lập tức được nếu nó đang ở trên mặt đất, Ngao nghĩ. Y chắc mẩm có thể hạ gục nó ngay cả khi không có ngọn kích. Nhưng y đã sai. Ma thú dùng đuôi của mình như một đòn bẩy, chẳng mấy chốc đứng dậy. Ngay cả khi đã mù một bên mắt, nó vẫn quả quyết xông vào sơn cốc.
Cổ Mạnh Ninh, bây giờ đã leo lên một vị trí an toàn phía trên cao, nghĩ trong lòng,"Quái lạ. Rốt cuộc trong sơn cốc có gì mà nó lại chỉ chăm chăm xông vào đó?"
Dạ Ngao lại nhảy ra đứng chắn đường dã thú. "Đây là cảnh báo cuối cùng của ta. Nếu ngươi không quay đầu trở đi, ta sẽ vằm ngươi thành trăm mảnh và chia xác ngươi cho toàn bộ trú nhân ở đây ăn thịt."
Túc Anh la lên, "Đừng liều mạng, ca ca! Chàng thừa biết con ma thú này đang tìm cái gì! Chỉ cần đưa cho nó bảo vật đó là nó sẽ rời đi!"
Ngao nghiến răng ken két. "Ta đã mất bao nhiêu năm trời ở đây để kiếm được nó! Ta sẽ không để bất cứ ai c·ướp nó đi."
Ma thú xấn xổ húc tới lần nữa, nhưng Túc Anh và Sở Viên Hoán nhanh chóng phóng chưởng giăng ngang trước mặt nó, một lớp khí quyển nửa trắng nửa tím bảo vệ Dạ Ngao. Lớp khí quyển đóng vai trò như một lớp đệm giữa Ngao và ma thú, đồng thời Dạ Ngao vận công rực màu hỏa diễm lên lòng bàn tay, hai tay không đẩy vào hai ngà dã tượng, khiến nó đứng khựng lại. Nó rống lên tiếng nữa, cố ẩn mình lên phía trước, nhưng vẫn bị khống chế tại chỗ. Ngao từng bước một lui sang bên tả, và ma thú quẫy mình theo, và lối vào sơn cốc được bảo toàn khỏi sự phá hủy hoàn toàn.
Sức người sao thắng sức thần thú. Dạ Ngao cảm thấy hụt hơi, và phải miễn cưỡng thả tay ra để con thú xông tới. Y lách mình sang bên kịp thời, tập trung nội công vào cả năm đầu ngón tay, một chiêu Đại Lực Kim Cang Chỉ chọc vào bên hông của quái vật. Nhưng mà không có thần khí trong tay, chiêu thức chỉ gây ra một v·ết t·hương nhỏ trên da quái vật.
Ngao biết rằng y sẽ không thể đánh bại quái vật bằng cách ra chiêu chí tử. Y đang suy nghĩ không biết liệu có nên bào mòn sức lực của dã thú hay cố gắng làm tổn thương mắt còn lại của nó, khi một sự việc bất ngờ xảy ra.
Một con chuột bé tí hon chạy ra từ sơn cốc với một hạt gạo trên tay. Khi nhìn thấy con chuột, Trường Mao Tượng rống một tiếng thảm thiết, quay đầu, tối đa tốc lực chạy xa khỏi sơn cốc.
Cổ Mạnh Ninh đôi mắt căng tròn. "Ta biết sinh vật đó. Đó là Tiểu Thử!"
Khi Trường Mao Tượng chạy mất, Ngao hét lên, "Quái thú ngu si! Trả lại thanh kích cho ta!"
Nhưng đã quá muộn. Ma thú đã cao chạy xa bay rồi, và Ngao đứng đơn độc giữa nhập lộ của hang động đã vỡ lở.