Chương 64: Sở Viên Hoán dàn trận
Quỳ Dạ Ngao liên hồi theo chân ma thú, bá·m s·át sau lưng nó cho tới khi nó tiếp cận sơn cốc. Khi sơn cốc đã hiện ra trong tầm mắt, Ngao nhận thấy nó đã được che chắn bởi một bức bình chướng, một lá chắn tỏa công lực nhũ bạch sắc, phản chiếu ánh dương lấp lánh. Đó là Dương Năng Thuẫn Thuật của Từ Túc Anh, một độc chiêu phòng ngự xuất phát từ nội công dồi dào của nàng. Chính khi di tản cách đây không lâu, Túc Anh và Dạ Ngao đã chạm trán một đội kỵ binh Mông Cổ, và Dương Năng Thuẫn của nàng đã đồng thời hóa giải hàng chục mũi tên, giúp họ rời đi mà không gặp t·hương v·ong.
Đứng ngay sau Dương Năng Thuẫn là Túc Anh, từ hai lòng bàn tay nàng phóng ra những tia công lực dồi dào, liên tục. Đứng sau Túc Anh là bốn người Sở Viên Hoán, Đinh Hoàng, Khứ Hỏa Thân, Cổ Mạnh Ninh. Dàn ba hàng sau những nhân vật này là toàn bộ trú nhân tại sơn cốc, kẻ nào kẻ nấy không giáo gươm sáng lòa thì gậy gộc lăm lăm bên tay.
Con thú thấy ánh quang rực rỡ nhưng không hề nao núng, húc thẳng đầu vào thuẫn. Dương Năng Thuẫn lập tức nứt nở, bản thân Túc Anh cũng bật ngửa ra, phải nhờ Hoàng, Thân hai người dìu để đứng vững.
Túc Anh lớn tiếng, “Ta không giữ được lâu đâu! Sở sinh, hãy kích hoạt trận đi!”
Sở Viên Hoán gật đầu, khoát tay dứt khoát một lần. “Nhập trận!”
Trong ba hàng ngang phía sau Túc Anh, người bước lên trước, người lùi ra sau, tạo thành cấu trúc tựa hồ răng cưa. Kẻ nào kẻ nấy đều chĩa v·ũ k·hí của mình ra trước, về phía dã tượng mà nhắm đến. Chỉ riêng có bốn người trong số họ là không tham gia vào trận, mà thay vào đó tỏa ra hai rìa của độc đạo hướng về sơn cốc. Sở Viên Hoán hạ trọng tâm rồi vận công, đặt tay lên vai hai người hai bên, và dòng nội công tử sắc (màu tím) lan truyền sang những người bên cạnh. Những người đó cũng vận công, kẻ có nhiều thì vận nhiều, có ít vận ít, không có thì đặt tay lên vai người bên cạnh. Mượn sức các nhân vật này, họ Sở đã bài trí Xảo Long Huyễn Hoặc Trận.
Trường Mao Tượng kêu lên một tiếng, mặt giương lên trời, vòi quật xuống phá tan thuẫn thuật. Ma thú hùng hổ xông vào khoảng đất phía trước, dùng vòi quật tung tất cả cây cối chắn đường. Nó tối đa tốc lực phi về phía sơn cốc, nhưng ngay khi rơi vào giữa Huyễn Hoặc Trận, nó dừng lại. Đôi mắt nó mở căng, nháo nhác nhìn sang bên, đôi mắt lờ đờ. Như thể nó đang say hay đã lạc vào cảnh giới khác vậy.
“Quái thú đã bị phân tâm! Chuyển đổi sang Kim Cương Nhập Thành Trận!” Sở Viên Hoán ra lệnh. Nếu họ Sở có thể thì y đã giam cầm ma thú trong Huyễn Trận cho tới khi Quỳ Dạ Ngao có thể t·ấn c·ông nó rồi, nhưng y thừa biết mình không thể. Xảo Long Huyễn Hoặc trận cần rất nhiều tinh thông thuần thục pháp trận cũng như toàn thể nội công dồi dào, mà cả hai điều đó Sử Viên Hoán đều chưa có. Vả lại, với ma thú trăm tuổi thành tinh, không thể nào biết được trận pháp sẽ có hiệu nghiệm tới bao giờ.
“Sùng Khang; Đan Phượng, hãy nhớ vị trí trấn yểm bên tả. Cung Dĩnh; Trịnh Yên, bên hữu,” Viên Hoán gằn giọng, và bốn nhân vật được xướng tên—chính là bốn người ban nãy không tham gia vào Xảo Long Huyễn Hoặc Trận—lập tức vào vị trí.
Đinh Hoàng ném cho Quỳ Dạ Ngao thanh Kinh Thiên Kích của họ Quỳ. Thanh kích này có cán được chế tác từ tượng nha (ngà voi) khắc trổ những bức họa nhân đấu dã thú thu nhỏ dọc hai ben cán. Lưỡi kích lại được đục một khe hở rộng ngay chính giữa, chính xác, tỉ mỉ tách mũi kích thành hai răng nanh, khuếch đại khả năng công phá khi đâm thẳng.
Hoàng hô lớn, “Cốc chủ hãy ngay khi chúng tôi nhốt dã tượng trong trận, một kích đả thương nó!”
Quỳ Dạ Ngao đón lấy thanh kích, gật đầu quyết đoán.
Sùng, Đan, Cung, Trịnh, bốn người đã vào vị trí, mỗi người đều mang trên tay một cuộn dây thừng chắc chắn. Chỉ cần đứng đúng vị trí và người sắp trận truyền nội công vào chính xác các kinh mạch trong cơ thể, Bang Xích Trận có thể cột n·ạn n·hân cố định tại một điểm. Thời gian trù tính sẽ chỉ vài giây, nhưng từng nấy cũng là đủ lâu để Quỳ Dạ Ngao chớp thời cơ.
Sở Viên Hoán bắt đầu truyền công, nhưng lập tức nhận ra điểm không ổn. “Cung Dĩnh! Ngươi đứng sai vị trí!”
Cung Dĩnh giật mình nhận ra mình đã đứng cách trận đã định vài phân. Họ Cung cuống cuồng di chuyển về vị trí, nhưng đã quá muộn. Con thú bừng tỉnh khỏi Huyễn Trận, không còn bị khống chế nữa, lại điên cuồng lao về sơn cốc. Dàn người khi nãy tụ tập phía trước sơn cốc kinh hoàng tản ra hai bên, kẻ trượt xuống con dốc ban nãy tiểu hài từ trượt xuống, người trèo lên vách núi cheo leo bên còn lại.
Dạ Ngao thấy tình hình bất ổn, lập tức khinh công lên trên không chục trượng, quá đầu đại thú. Y xoay kích thành vòng trên không trung, tạo ra những vòng cung hoàng sắc, hình thù như lá sen, bay lả tả tứ phương. Không nói lời nào, y một chiêu Phụng Tiên Không Kích của phái Trung Hoa Thiên Đạo, phi thẳng thanh kích xuống đỉnh đầu ma thú.