Lệ Vi Vi bất mãn, thầm nói:
- Bản tiểu thư đâu đần sao?
- Bất quá, những thứ này không phải linh nhục, thì ăn ngon như thế nào đi nữa phỏng chừng cũng không người nào nguyện ý dùng Chân Nguyên Thạch mua.
Quý Vân Nhi nhìn ra, Lăng Hàn hiển nhiên muốn Chân Nguyên Thạch, hơn nữa còn là số lượng lớn.
- Linh nhục, linh nhục gì?
Lăng Hàn hỏi.
Lệ Vi Vi nhất thời xuy một tiếng nói:
- Quả nhiên là nông dân, ngay cả linh nhục cũng không biết! Nói cho ngươi biết, linh nhục chỉ có Yêu thú Thần cấp mới có thể súc tích, đó là bộ phận tinh hoa nhất, có thể trực tiếp ăn, đại bổ Nguyên khí, có thể đề thăng tu vi, hiệu quả còn lớn hơn Chân Nguyên Thạch. Đáng tiếc là, vô luận Yêu thú hình thể bao lớn, linh nhục chỉ tương quan cảnh giới, Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, cũng chỉ có một miếng nhỏ như thế.
Nàng đưa ra một ngón út, thực sự là nhỏ đến đáng thương, phải biết rằng Yêu thú Thần cảnh động một cái là hình thể có thể đạt đến một ngọn núi cao.
Lăng Hàn nga một chút, vậy hắn lại thêm một con đường đề thăng tu vi. Hắn thấy thịt nướng đã không sai biệt lắm, liền lấy xuống, dùng đao cắt ra hai phần, phân biệt đưa tới cho Lệ Vi Vi và Quý Vân Nhi nói:
- Các ngươi trước nếm thử, nhìn xem có đáng giá dùng Chân Nguyên Thạch đến mua hay không.
- Đầu gỗ, ngươi thật không có hạ dược?
Trên mặt Lệ Vi Vi tràn đầy hoài nghi.
- Không ăn thì đưa ta!
Lăng Hàn làm bộ muốn lấy về.
- Đi đi đi, đưa đến trong tay bản tiểu thư, đó chính là của bản tiểu thư, nào có đạo lý cho ngươi lấy về!
Lệ Vi Vi vội vã hộ thực, dùng chiếc đũa gắp thịt nướng, cắn một cái, nhất thời, nàng biến sắc.
- Vi Vi, làm sao vậy?
Quý Vân Nhi vội vàng hỏi, nàng tự nhiên sẽ không để chuyện hạ dược của Lệ Vi Vi ở trong lòng, chỉ là nhìn nét mặt bây giờ của Lệ Vi Vi lại để cho nàng lo lắng.
Người từ Tiểu Thế Giới tới, có thể nào thật không biết sợ, sẽ làm ra sự tình kinh người gì không.
- Ăn quá ngon rồi!
Lệ Vi Vi chợt kêu lên, tiếp đó lang thôn hổ yết, trong nháy mắt ăn sạch sẻ thịt nướng còn dư lại, tiếp đó mắt lom lom nhìn miếng thịt trước mặt Quý Vân Nhi, đôi mắt đẹp sinh quang, như muốn nhào qua.
Quý Vân Nhi không tự chủ được đưa tay bảo hộ, nói:
- Thật ăn ngon như vậy sao?
Lệ Vi Vi quay mặt lại nói:
- Đầu gỗ, mau đưa thịt nướng còn lại cho bản tiểu thư!
Lăng Hàn cũng cười nói:
- Ngươi sẽ dùng Chân Nguyên Thạch mua sao?
- Sẽ!
Lệ Vi Vi không nhịn được nói.
- Nhanh cho ta, ngày hôm nay bản tiểu thư muốn ăn thống khoái!
- Cẩn thận lên cân!
Lăng Hàn cười nói.
- Ha ha ha ha, bản tiểu thư ăn làm sao cũng sẽ không béo, trời sanh vóc người tốt a!
Lệ Vi Vi dào dạt đắc ý.
Lăng Hàn lấy thịt xuống, bỏ vào trong đĩa cho Lệ Vi Vi.
Cô gái nhỏ nhất thời đại hỉ, vội vàng dùng chiếc đũa gắp lên, lại ăn ngon lành.
Quý Vân Nhi không khỏi hiếu kỳ, thật ăn ngon như vậy sao?
Lệ Vi Vi là nữ nhi của Tả Tướng, có sơn trân hải vị gì chưa từng ăn qua, nhưng bây giờ "bất kham" như thế, để cho nàng tràn đầy chờ mong. Nàng ưu nhã cầm lấy chiếc đũa, gắp thịt nướng lên, lấy hàm răng tuyết trắng nhẹ nhàng cắn một cái.
Nói thật, thịt nướng này thực nướng không được tốt lắm, nhưng cắn một cái, nhất thời mùi thịt nồng nặc tản ra ở trong miệng, loại tiên vị này thật làm cho linh hồn của người ta run rẩy.
Làm sao sẽ ăn ngon như vậy?
Nàng tương đối rụt rè, cũng tương đối hàm súc, nhưng vẫn có kích động muốn há to mồm, lang thôn hổ yết.
- Meo meo!
Đúng lúc này, chỉ thấy một bóng trắng hiện lên, ở trước khi ba người có phản ứng gì, hai miếng thịt nướng trên kệ đã không thấy.
- Con Bạch Miêu kia!
Lệ Vi Vi và Quý Vân Nhi đồng thời kinh hô, ở trên tường viện, không phải là con Bạch Miêu kia sao? Trong miệng ngậm hai miếng thịt nướng, lại còn có thể nhìn ra vẻ đắc ý trên mặt nó, phảng phất đang cười nhạo ba người.
Thế nào, Bản Vương vẫn đắc thủ a?
Nó lang thôn hổ yết, trong nháy mắt liền ăn sạch hai miếng thịt, thảo nào mập thành như vậy.
Lúc này Lăng Hàn có cảnh giác, nhưng vẫn không thể nào đúng lúc xuất thủ ngăn trở, đừng xem con mèo này mập đến bụng tròn vo, nhưng tốc độ lại mau kinh người.
- Oa a a, đó là thịt của bản tiểu thư!
Lệ Vi Vi nhất thời kêu thảm thiết, chỉ tay nói.
- Xú miêu, ngươi dám ăn trộm thịt của bản tiểu thư, bản tiểu thư không để yên cho ngươi!
Lăng Hàn không khỏi cười nói:
- Đó là thịt của ta đi. Ta biết ngươi rất kích động, nhưng không thể chẳng phân biệt chủ khách chứ.
Lệ Vi Vi hừ một tiếng nói:
- Ngươi là người của bản tiểu thư, thịt của ngươi dĩ nhiên cũng là của bản tiểu thư!
- Di, con mèo này... Đây không phải mèo, mà là Thần Thú Bạch Hổ!
Tiểu Tháp đột nhiên nói.
- Ngày hôm qua ta cũng có chút nghi hoặc, nhưng không thể xác định, nhưng bây giờ ta có thể kết luận, đây tuyệt đối là Bạch Hổ hậu duệ!
Lăng Hàn a một chút, con mèo mập kia cư nhiên không phải mèo, mà là con cọp? Nó đầu thai nhầm sao, sao phát dục thành như vậy. Hắn không khỏi thầm nói:
- Ngươi xác định?
- Ha hả, chỉ có Bạch Hổ hậu duệ mới có thể tản mát ra khí tức cao quý như vậy, không sai được.
Tiểu Tháp nói.
- Bạch Hổ rất cường đại sao?
Lăng Hàn nói, hắn gặp qua Chân Long hậu duệ, không phải bị hắn làm thịt sao.
- Thiết, ngươi gặp phải chỉ có thể coi là Thanh Long hậu duệ?
Tiểu Tháp khinh thường.
- Tối đa chỉ có một tia Thanh Long huyết mạch mà thôi. Nhưng con Bạch Hổ này bất đồng, huyết mạch của nó rất thuần hậu, nhưng hình như bị thương nặng gì, dẫn đến huyết mạch không thể phát huy được.
- Trước chờ một chút, Bạch Hổ mạnh như thế nào?
Lăng Hàn hỏi.
- Sáng Thế cảnh biết không?
Tiểu Tháp hỏi ngược lại.
Đây không phải nói nhảm sao?
- Ha hả, Bạch Hổ ở trạng thái toàn thịnh, phun ra một đạo Canh Kim sát khí cũng có thể diệt Sáng Thế cảnh.
Tiểu Tháp khinh thường nói.
- Thiệt hay giả?
Lăng Hàn không thể tin được.
- Sáng Thế cảnh là thế lực lượng cường đại nhất giới này a!
- Đồng dạng là Phá Hư tầng chín, cũng có cách biệt một trời đó thôi? Huống chi…
- Huống chi cái gì?
- Không có gì, ngươi tốt nhất tu luyện đi, không nên nói nhảm nhiều như vậy!
Lăng Hàn muốn đánh người, cái đề tài này không phải nó khơi mào sao? Hắn cũng lười tính toán nói:
- Bạch Hổ hậu duệ thì thế nào, ngươi có bản lĩnh thu phục nó sao?
- Hắc, nếu không có, ta sẽ nói nhảm với ngươi nhiều như vậy?
Tiểu Tháp hừ nói.
Được, lại ngạo kiều rồi.
Bất quá lần này Lăng Hàn sẽ không so đo nói:
- Làm sao thu? Bất quá, nó có chủ nha!
---------------