– Ngươi là ai?
Bát Vương uy nghiêm đáng sợ nói, năm lần bảy lượt dùng Cửu đệ của bọn họ nói đùa, thật quá mức.
Hơn nữa, tại sao lại mạnh như vậy?
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng, nói:
– Tốt rồi, không đùa với các ngươi, của Cửu đệ các ngươi bị ta không cẩn thận giết chết, các ngươi có thể
đem thêm hắn vào danh sách tử vong được rồi.
– Cái gì!
Bát Vương giật mình, hắn nghi ngờ nhìn Lăng Hàn.
Nếu như nói, trước đó chẳng qua là quá mức, như vậy, đánh giết Cửu Vương chính là tội lớn ngập trời.
Cùng là môn hạ Đại Đế, làm sao ngươi dám?
– Hừ, trước tiên bắt ngươi lại, sao đó chậm rãi thẩm vấn ngươi!
Bát Vương xuất thủ bắt lấy Lăng Hàn.
Ông, Bạch Ngân chiến giáp giao phó cho hắn lực lượng cường đại, một kích mang theo quy tắc sôi trào,
còn có một loại sức mạnh huyền diệu gia trì lên người của hắn.
Lăng Hàn không quan trọng, hắn tùy tiện đánh ra một kích.
Bành, Bát Vương bị đánh nằm sấp trên mặt đất.
– Ngươi!
Bát Vương bật dậy, hắn hoảng sợ nhìn Lăng Hàn, lộ ra vẻ kiêng dè.
Quá mạnh, đây là thực lực vương bài!
– Lão đại!
Bát Vương lớn tiếng kêu lên.
– Dường như chúng ta bị vương bài môn hạ của Đại Đế để mắt tới!
– Ồ?
Nam tử trước đó phân phó Bát Vương xuất chiến thoát ly chiến đấu, hắn đứng ở bên người Bát Vương,
hắn chính là đệ nhất môn đồ của Thanh Long Đại Đế, Lưu Vũ Hạo.
– Lão đại, tại sao ngươi vô thanh vô tức chạy đi.
– Móa, chúng ta áp lực như núi!
Năm người còn lại kêu lên, chiến đấu với Nhiên Hỏa Thạch thú nghịch chuyển, hung thú đánh bọn họ
bại lui liên tục.
– Không sao, trong thời gian ngắn không chết được.
Lưu Vũ Hạo thờ ơ nói, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
– Ngươi rất lạ mắt, rốt cuộc là ai?
Lăng Hàn đầy kinh ngạc, hắn kêu lên:
– Đại ca, ta là Cửu đệ của ngươi!
Em gái ngươi!
Bát Vương trợn trắng mắt, vừa rồi ngươi cũng nói đã giết Cửu Vương, hiện tại lại giả mạo lão Cửu,
ngươi xem chúng ta là khỉ hay sao?
– Vương bài trong môn hạ Đại Đế tuyệt đối không có ngươi!
Lưu Vũ Hạo từ tốn nói, sau đó sững sờ.
– Hẳn là, ngươi đến từ tầng thứ hai?
Ba mươi sáu tôn thần thú mỗi chín người một tổ, thủ vệ vực sâu nguyên thủy, mỗi một tổ một tầng, tầng
tầng xâm nhập.
Giống như Chân Long Đại Đế, Thanh Loan Đại Đế đều thuộc tầng thứ nhất.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện một cường giả xa lạ, như vậy trừ tầng thứ hai ra, còn có giải thích nào khác
hay sao?
Ách, gia hỏa này cũng thật là mạnh liên tưởng lực, không phải là Đường Tứ Thủy dạng này thuộc tính,
cưỡng ép tự bào chữa, vĩnh viễn không bị diệt khẩu hình?
Lăng Hàn cười to:
– Sai, sai, ta không phải đến từ bên trong, mà là bên ngoài.
– Cái gì!
Lưu Vũ Hạo cùng Bát Vương đồng thời khiếp sợ, người đúng là người đến từ bên ngoài?
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều lộ ra sát ý đáng sợ.
Bọn họ tọa trấn ở đây, thường ngày đều tu luyện và giám sát đào quáng, mà sứ mệnh chân chính mang
là diệt sát tất cả kẻ đến từ bên ngoài.
Nhưng trong cuộc sống dài đằng đẳng, bọn họ chưa từng gặp được kẻ bên ngoài, cũng không đặt việc
này vào trong long.f
Vào lúc này…
Thế mà thật có kẻ bên ngoài đi vào!
Đối phương tới đây thế nào?
Phải biết, không có chiến giáp đặc thù bảo vệ, đừng nói chuyến đấu ở nơi này, cho dù đứng được cũng
là chuyện vất vả.
Nhưng bây giờ, đối phương chẳng những bình an đến đây, thậm chí còn cướp được một Bạch Ngân
chiến giáp!
– Ngươi giết lão Cửu?
Lưu Vũ Hạo uy nghiêm đáng sợ hỏi.
– Ách, nghiêm chỉnh mà nói, ta cũng không muốn giết hắn.
Lăng Hàn cười nói.
– Ta cởi chiến giáp của hắn ra, kết quả gia hỏa này bị đè ép thành bã vụn, ngay cả cọng lông cũng không
còn thừa.
– Khốn kiếp, không có chiến giáp bảo vệ, dù là người nào cũng phải chết!
Lưu Vũ Hạo cùng Bát Vương đồng thời kêu lên.
Chuyện ngu ngốc này không phải là thường thức hay sao, làm hại bọn họ đều nói tục.
Lăng Hàn khó chịu, tức giận nói:
– Ta ghét nhất người khác mắng ta!
– Hừ, không chỉ mắng ngươi, còn muốn giết ngươi!
Lưu Vũ Hạo lao tới, nắm tay hóa quyền tấn công Lăng Hàn.
Người này rất bất phàm, tu vi Thánh Nhân cửu tinh, mà chiến lực lại đạt tới tam thập tinh.
Dù có chiến giáp tăng lên cũng không thể che giấu sự cường đại của hắn, hắn còn trâu bò hơn thế hệ
hoàng kim nhiều.
Đáng tiếc là, so với Lăng Hàn thì hắn còn kém rất xa.
Lăng Hàn tùy ý đấm ra một quyền, bành, Lưu Vũ Hạo bị đánh bay, bay thẳng về phía năm người kia và
Nhiên Hỏa Thạch thú.
Hắn rất bất ngờ, không ai ngờ tới Nhiên Hỏa Thạch thú lại vung móng vuốt đập tới và giẫm Lưu Vũ
Hạo dưới chân.
Chuyện này!
Nhiên Hỏa Thạch thú chiến lực kinh khủng bực nào, bảy người bọn họ liên thủ chỉ có thể mài chết hung
thú, hiện tại Lưu Vũ Hạo bị đạp xuống đất, lực phá hoại kinh khủng đến cỡ nào?
– Ngang?
Lúc này Nhiên Hỏa Thạch thú đều hoảng hốt, tại sao có kẻ đột nhiên tới chịu chết? Hơn nữa còn là gia
hỏa tấn công nó tàn nhẫn nhất.
Vừa gào, hung thú vừa dùng sức đạp xuống.
– Lão đại!
Sáu người còn lại kêu lên, xong, người đã chết.
Nhiên Hỏa Thạch thú nâng chân lên, chỉ thấy Bạch Ngân chiến giáp vẫn hoàn chỉnh không thiếu sót,
nhưng người bên trong thê thảm không nỡ nhìn.
Chiến giáp này có hiệu quả phòng ngự, nhưng cũng không phải là vạn năng, chỉ cần lực công kích vượt
qua hạn mức hấp thu cao nhất thì công kích sẽ đả thương người.
Ban đầu với thực lực của Lưu Vũ Hạo đủ tiêu trừ bộ phận công kích còn sót lại, mấu chốt là, hắn bị
Lăng Hàn đánh bay và hôn mê, hắn làm sao có thể hóa giải công kích chứ?
Đường đường Thánh Nhân cửu tinh, môn đồ Đại Đế, còn là cấp bậc vương bài, hiện tại bị hung thú
giẫm chết.
Oan!
– Ngươi!
Lập tức, ánh mắt sáu người còn lại nhìn lên thân Lăng Hàn, đôi mắt sắp phun ra lửa.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn duỗi ngón tay nhắc nhở:
– Các ngươi chú ý, đầu hung thú kia còn chưa ăn no!
– Ngang!
Nhiên Hỏa Thạch thú rống to, nó đã xông thẳng vào đám người Nhị Vương.
Các ngươi không phải rất mạnh hay sao?
Đến, tiếp tục mạnh đi!
Kẻ mạnh nhất đã bị nó giẫm chết, còn lại, ha ha, không chịu nổi một kích!
Sáu tên môn đồ Đại Đế vội vàng dựng lại chiến tuyến ngăn cản hung thú, nhưng bọn họ lại sợ hãi,
nguyên nhân sau lưng còn có sát tinh đáng sợ hơn.
Mạnh như Lưu Vũ Hạo còn không địch lại một quyền của đối phương, nếu gia hỏa này nhân cơ hội tấn
công thì sao?
Trước có Nhiên Hỏa Thạch thú, sau có truy mệnh sát tinh, bọn họ làm sao bây giờ?
Lăng Hàn cười hắc hắc, quả quyết xuất thủ làm loạn.
Bành, một người bay đi, vừa vặn bị Nhiên Hỏa Thạch thú giẫm dưới chân, trực tiếp nghiền chết.
Lại chết một.
Năm người còn lại vừa sợ vừa giận, nhưng lúc này không thể dừng lại, bằng không bọn họ sẽ bị Nhiên
Hỏa Thạch thú đoàn diệt, nhưng bây giờ chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Hưu hưu hưu, Lăng Hàn không ngừng xuất thủ, hắn ném đám môn đồ Đại Đế còn lại về phía Nhiên
Hỏa Thạch thú, người nào cũng bị giẫm chết