A, tranh tài xem ai đào quáng nhiều hơn?
Lăng Hàn nhổ nước bọt.
Môn hạ mỗi một vị Đại Đế đều tới mấy người, đây là bình thường, những môn hạ Đại Đế cũng không
biết mặt nhau, cho nen Lăng Hàn có thể lừa dối vượt qua.
Mỗi người đều là môn hạ của Đại Đế, chỉ cần biết chuyện của mình là được.
Bởi vậy, Lăng Hàn không mở miệng, không đứng thành hàng, hắn cũng không làm gì khác thường.
Một lão giả mở miệng, hắn là Thánh Nhân cửu tinh, nhưng hắn không có tu vi cao nhất ở đây, bởi vì nơi
này có không ít Thánh Nhân cửu tinh.
Chỉ từ điểm này mà nói, cấp độ võ đạo tại vực sâu nguyên thủy cao hơn bên ngoài rất nhiều.
Tất cả Đế tộc gộp lại, cho dù tính cả ẩn thế, còn có những lão Thánh Nhân trong truyền thuyết, Thánh
Nhân cửu tinh nhiều lắm chỉ đạt tới hai bàn tay, nhưng ở nơi này, chín thành đều nhiều hơn hai bàn tay
rất nhiều.
Không có cách, có Đại Đế tọa trấn, nơi này sẽ bình thường sao?
– Trong mỏ quặng này có bốn đầu Nhiên Hỏa Thạch thú, các ngươi tiến đến đánh giết, bốn người mang
theo đầu lâu Nhiên Hỏa Thạch thú trở về có thể tiến vào vòng tiếp theo, những người khác sẽ bị đào
thải.
Lão Thánh Nhân nói.
Chuyện này càng đơn giản, mặc kệ các ngươi có bao nhiêu người, chỉ cần bốn người là đủ.
– Đi thôi.
Lão Thánh Nhân phất tay.
Lập tức, từng nhánh đội ngũ xuất phát đi vào trong quặng mỏ.
– A, tại sao ngươi không tiến vào?
Lão Thánh Nhân nhìn về phía Lăng Hàn.
Tại sao gia hỏa này cổ quái như vậy?
Lăng Hàn cũng ngây người, hắn lại không biết chi đội ngũ nào thuộc về Chân Long Đại Đế, lại nói, cho
dù hắn biết rõ cũng không đi tới, những người kia nhận ra hắn sao?
Chẳng phải sẽ bại lộ thân phận trong nháy mắt?
Chuyện này nhanh chóng biến thành tâm bệnh của Lăng Hàn, tại sao hắn giả mạo thân phận lại bị phát
hiện nhanh như thế.
– Con người của ta khiêm nhượng.
Lăng Hàn cười nói.
– Cho nên, để bọn họ trước.
Ánh mắt Lão Thánh Nhân sáng lên, phẩm chất như vậy thật hiếm thấy.
– Ngươi là môn hạ Đại Đế nào?
Hắn hỏi.
– Môn hạ Chân Long Đại Đế, Cửu Vương.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Lão Thánh Nhân gật đầu, hắn nhớ kỹ.
– Nhanh đi đi, không thể rớt lại phía sau quá nhiều, dù sao chỉ có bốn đầu Nhiên Hỏa Thạch thú.
Lão Thánh Nhân cười nói, hắn dùng ánh mắt hiền lành nhìn Lăng Hàn.
Lăng Hàn chỉ muốn bịa đặt mà thôi, tại sao lại tìm được hảo cảm?
Ách, quản hắn khỉ gió.
Lăng Hàn nhanh chân tiến vào trong hầm mỏ.
Hắn không để ý người khác giành trước, ngược lại thấy một người đánh một người, cho dù Nhiên Hỏa
Thạch thú bị người khác giết chết, hắn cũng có thể đoạt đi.
Dù sao, chuyện này yêu cầu mang đầu thú về, không có yêu cầu chắc chắn là chính mình giết.
Hắn nhàn nhã, huýt sáo, hắn nghĩ làm sao bịa chuyện để không bại lộ.
Ân, nếu như toàn bộ môn hạ của Chân Long Đại Đế đều “mất tích”, vậy khẳng định không ai bốc trần
thân phận của hắn.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, cảm thấy vấn đề này rất dễ giải quyết.
Trong hầm mỏ, bốn phương thông suốt, càng xâm nhập, đường rẽ càng nhiều, hơn nữa, đây là hầm mỏ
bị vứt bỏ, cũng không có thợ mỏ , nơi này bị đào móc vô số năm, thông đạo nơi này chằng chịt như
mạng nhện.
Lăng Hàn thả ra thần thức tìm kiếm vị trí Nhiên Hỏa Thạch thú.
Thứ này gọi là Nhiên Hỏa, như vậy khẳng định có quan hệ cùng hỏa diễm, cho nên chỉ cần bắt giữ hỏa
diễm phun trào là được rồi.
Nhưng mà, trọng lực nơi này lớn cỡ nào?
Trước đó Lăng Hàn cũng đi qua quặng mỏ, nơi đó trọng lực rất nhỏ, cho dù không mặc chiến giáp cũng
không có gì, dù là tồn tại Hóa Linh cảnh cũng có thể đi lại tự nhiên.
Nhưng tại nơi này trọng lực vô cùng lớn, hoàn toàn không khác gì bên ngoài.
Chẳng lẽ bởi vì quặng mỏ nơi này có thể tiêu trừ trọng lực, hiện tại khoáng thạch bị đào đi, cho nên
trọng lực khôi phục như ban đầu.
Ân, hẳn là thế.
Lăng Hàn vừa tìm vừa suy nghĩ.
Tìm được.
Hắn cười một tiếng, hai tay thả lỏng phía sau, hắn đi lại trong hầm mổ , xe nhẹ đường quen, cho dù gặp
đường rẽ cũng không do dự.
Sau gần nửa ngày, oanh, phía trước có chấn động truyền tới.
Bị người đoạt trước rồi?
Lăng Hàn nhếch miệng, không quan trọng, cướp về là được rồi.
Hắn tiếp tục đi tới, oanh! Oanh! Oanh! Đại chiến chấn động không ngừng vọt tới, chấn động làm vô số
đá vụn rơi xuống.
Qua một lúc sau, phía trước sáng sủa, chỉ thấy bảy tên ngân giáp chiến sĩ đang ở vây công một cự thú
như tảng đá, mà quỷ dị chính là, nó là hung thú do tảng đá tạo thành, nhưng lại có hỏa diễm thiêu đốt
và tỏa ra nhiệt độ cao.
Chính hỏa diễm này làm người vây công không dám tới gần, công kích đánh xuống bị ngọn lửa đốt
phân nửa, khó mà sinh ra hiệu quả rất tốt.
Nhưng mà, trong bảy người có hai tên là Thánh Nhân cửu tinh, còn lại không phải bát tinh thì chính là
thất tinh, yếu nhất cũng có lục tinh, lại mặc bạch ngân chiến giáp, chiến lực có thể nói rất mạnh, sớm
muộn gì cũng có thể đánh chết hung thú.
Ân, đây nhất định chính là Nhiên Hỏa Thạch thú.
Lăng Hàn không có ý tứ ẩn nấp thân thể, bởi vậy, bảy người kia lập tức phát hiện ra hắn.
– Lão Bát, ngươi đi ngăn hắn lại, không thể để cho hắn phát ra tín hiệu dẫn đội ngũ khác tới.
Một tên ngân giáp chiến sĩ nói.
– Tốt!
Chỉ thấy bên trong bảy tên ngân giáp chiến sĩ có một người thoát ly chiến đoàn, hắn tung người lao tới
gần Lăng Hàn.
– Ha ha, vị huynh đệ kia là môn hạ của Đại Đế nào?
Người này nói.
Lăng Hàn ho khan một lần:
– Môn hạ Chân Long Đại Đế, Cửu Vương!
Vẻ mặt người đối diện sững sờ, sau đó hắn nở nụ cười:
– Các hạ hà tất giả thần giả quỷ, chúng ta chính là môn hạ Chân Long Đại Đế!
Ách, đúng dịp như thế!
– Hắc hắc, thật ngượng ngùng.
Lăng Hàn cười nói.
Ngươi còn cười sáng lạn như vây làm gì?
Tên Ngân Giáp chiến sĩ là môn đồ thứ tám của Chân Long Đại Đế, hắn lạnh lùng nói:
– Lão Cửu đã mất tích mấy vạn năm trước, ngươi giả mạo hắn, hừ, ngươi đang khiêu khích chúng ta
sao?
– Bát ca, ngươi không nhận ra ta sao? Ta thật sự là lão Cửu đấy!
Lăng Hàn nói rất khoa nói.
– Chuyện xảy ra vào mấy vạn năm trước, ta bị thiên địa phong bạo vây khốn, trước đây không lâu mới
thoát thân ra ngoài.
– Biến hóa của ta rất lớn, lớn đến mức Bát ca ngươi không nhận ra?
Móa!
Sắc mặt Bát Vương trầm xuống:
– Nói như thế nào thì chúng ta đều là người một nhà, nhưng ngươi luôn luôn giả mạo lão Cửu nhà ta,
hơn nữa còn khả năng khinh nhờn người đã chết, ta tuyệt đối không tha gươi.
– Bát ca! Ta thực phải là Cửu đệ của ngươi!
Lăng Hàn tiếp tục biểu diễn.
– Ghê tởm!
Bát Vương giết tới, hắn xuất ra một quyền.
Lăng Hàn xuất thủ đấu với Bát Vương, oanh, thời điểm nắm đấm hai người va chạm nhau, chỉ thấy Bát
Vương bay đi như đạn pháo, cũng bay thẳng về phía sau.
Bành, hắn nặng nề đâm vào vách động, sau đó lại bắn trở về, chỉ thấy sau lưng hắn xuất hiện cái hố
hình người.
Một quyền này có uy lực cực kỳ khủng khiếp.