Chỉ cần có thể chạy ra khỏi sơn cốc, sau khi khôi phục tu vi của mình, trấn áp một Tầm Bí cảnh là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau khi bọn họ quay người, lại phát hiện đường lui bị sáu tiểu oa nhi ngăn cản.
Đại Oa:
- Đường này là ta mở.
Nhị Oa:
- Cây này ta trồng.
Tứ Oa:
- Muốn qua đường này.
Ngũ Oa:
- Lưu lại tính mệnh.
Tam Oa cao ngạo:
- Ấu trĩ!
Những cường giả Trúc Cơ sắp phát điên, hiện tại bọn họ luân lạc tới mức phải đánh nhau với tiểu oa nhi hay sao?
- Muốn chết!
Bọn họ không sợ, trực tiếp giết tới.
Sau đó, bọn họ gặp bi kịch.
Đám tiểu oa nhi dễ chọc hay sao?
Ầm, có hai người bị Đại Oa dùng chân đạp ngược trở về, có một người bị Nhị Oa nhìn rõ sơ hở, nàng vung quyền đánh bay, hô, Tứ Oa phun lửa, Ngũ Oa phun nước, đồng thời tạo thành lôi trì không ai vượt qua.
Thế công của chín người thất bại, không ai có thể phá vòng vây.
Quái vật, đám người này đều là quái vật.
Người hai nhà Bàng, Lôi sắp khóc, bọn họ nổi điên xông vào sơn cốc làm gì?
Nơi này áp chế cảnh giới, bọn họ có thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể phát huy.
Nhưng bọn họ không có thời gian cảm khái, bởi vì sát thần đã hiện thân.
Lăng Hàn đuổi kịp, năng lượng hủy diệt bộc phát rất mạnh, hiệu suất chém giết rất đáng sợ, cùng giai, thậm chí yếu hơn một cảnh giới vẫn có thể quét ngang đối thủ.
Lại tàn sát một lượt, chín người biến thành năm người.
- Ta đầu hàng, đừng có giết ta!
Có người sợ hãi.
Không sợ không được, xông lên chính là chịu chết.
- Không có cốt khí, giết!
Lăng Hàn không lưu tình, hắn xuất quyền diệt sát người này.
- Ta không đầu hàng!
Ba người còn lại quyết định theo đường cũ.
- Tốt, vậy thì chiến!
Lăng Hàn lại xuất thủ.
Trời đánh khốn kiếp, không có ai chơi như ngươi cả.
Ba người kia khóc không ra nước mắt, bọn họ sắp phát điện, ngươi phải thế nào mới chịu dừng tay.
Ầm!
Chỉ qua vài quyền, Lăng Hàn xử lý đám người còn lại.
Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không lãng phí, hắn lục soát thân thể mỗi người, kết quả, thu hoạch quá mức bé nhỏ.
Có phải là cường giả Trúc Cơ hay không, nghèo như vậy?
A, cũng phải, nơi này là Nguyệt Hoa tinh, hoàn cảnh võ đạo phát triển cao độ, mặc dù Trúc Cơ cảnh đạp vào Tiên đồ, cũng chỉ như vậy mà thôi, người mạnh hơn bọn họ nhiều lắm, tự nhiên không có khả năng nắm giữ bảo vật gì.
Được rồi, nên mau chóng luyện chế ra Ngũ Hành Tạo Hóa đan.
Đoàn người Lăng Hàn rời khỏi sơn cốc, lúc này bên ngoài không có người nhà Bàng, Lôi, tất cả đã đi vào bắt hắn.
Tiểu la lỵ lấy phi toa ra, bọn họ ngồi lên, xèo, phi toa phá không bay đi.
- Ngươi sẽ không lại nện vào người nào đó chứ?
Lăng Hàn nhìn thấy Đường Vân thúc dục phi toa đạt tới tốc độ cực hạn, tốc độ gấp hai mươi lần vận tốc âm thanh, hắn đổ mồ hôi lạnh, di động tốc độ cao như vậy, thị lực của hắn không cách nào bắt kịp hoàn cảnh chung quanh, rất dễ dàng va chạm với cái gì đó.
- Không có việc gì, phi toa được ngoại công và gia gia luyện chế, đụng không hỏng.
Tiểu la lỵ nói ra.
Lăng Hàn mặt đen, hắn đang lo lắng cho phi toa sao là sợ ngươi đâm chết người đấy!
Nhưng phi toa đụng không hỏng, hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chí ít sẽ không bị tiểu la lỵ hại chết.
Chờ chút, hắn bắt đầu suy nghĩ sai lệch rồi?
Nghĩ như vậy có phải quá không đạo đức hay không?
Lăng Hàn tỉnh táo lại.
Nếu bọn họ đi bộ, chỉ cần thời gian ba ngày là tới nơi nhưng sử dụng phi toa lên đường, bọn họ dùng thời gian nửa ngày là tới gần Hàn Thủy hồ.
- Hỏng bét, tốc độ quá nhanh, thắng lại không kịp!
Tiểu la lỵ nói.
Ngươi thật không đáng tin cậy.
- Chuẩn bị va chạm.
Tiểu la lỵ kêu lên, mặc dù rất gấp nhưng không nghe thấy nàng bối rối, ngược lại còn tràn ngập hưng phấn.
Ngươi cố ý sao?
Oanh!
Không đợi Lăng Hàn nói chuyện, phi toa đã đáp xuống, cũng va chạm vào mặt đất, thế tiến quá mạnh cho nên phi toa cày một đường trên mặt đất, chỉ mười mấy giây sau, phi toa mới ngừng lại được.
- Ha ha, cú đáp hoàn mỹ!
Tiểu la lỵ hưng phấn nói.
Tiểu la lỵ chết tiệt, xem ra đánh chết ngươi hay không?
Lăng Hàn nhe răng, đây là nhi đồng có vấn đề.
Phanh, đúng vào lúc này, một cánh tay đập vào cửa sổ phi toa, sau đó một gương mặt đen thui xuất hiện.
A, vì sao cảnh này quen quen.
Lăng Hàn nghĩ tới lúc bọn họ vừa tiến vào Nguyệt Hoa tinh, tiểu la lỵ cũng dùng phi toa nện vào mặt đất, kết quả vẫn nện vào người, may mắn Lý Tinh Thần là Trúc Cơ cảnh, bằng không hắn đã bị nện chết.
Hiện tại lại đụng người đi!
Lăng Hàn nhìn gương mặt đầy lửa giận bên ngoài cửa sổ, nói thầm trong lòng, mặc dù mặt đen nhưng vì sao thần sắc và động tác lại quen như vậy?
Sẽ không nện vào đúng một người chứ?
Lăng Hàn lập tức lắc đầu, sao có thể trùng hợp như vậy?
Hắn không dám khinh thường, bảo tiểu la lỵ thu hồi phi toa, cũng chuẩn bị chiến đấu, ai biết đối phương không nói chuyện.
Đuối lý, không có nghĩa bọn họ chịu đánh.
Tiểu la lỵ mặc phi toa vũ trang lên người, nàng chuẩn bị chiến đấu, nàng chính là đại ma vương, đụng vào người nào đó, trong mắt nàng chẳng phải chuyện to tát.
- Quả nhiên... Lại là các ngươi!
Người đen thui kia nghiến răng nghiến lợi nói một câu.
A?
Khóe miệng Lăng Hàn co giật một cái:
- Lý huynh?
Thật đúng dịp, người bất hạnh bị nện trúng lại là Lý Tinh Thần.
Kì quái, ta không có dùng mảnh vỡ mộ bia đập vào đầu ngươi, tại sao ngươi xui xẻo như thế?
Lăng Hàn nhịn cười, nói:
- Lý huynh, ta muốn nói chúng ta không phải cố ý đụng ngươi, ngươi có tin hay không?
Lý Tinh Thần cắn nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?
- Đúng vậy.
Lăng Hàn hiên ngang lẫm liệt, nói:
- Lý huynh, chúng ta cũng không có sắp xếp thiết bị theo dõi lên người của ngươi, làm sao có thể cố ý đụng ngươi? Cho nên, tất cả đều là trùng hợp.
Lý Tinh Thần thở dài:
- Ta luôn cảm thấy ngươi là sao quả tạ của ta, quả nhiên, ta cố ý trốn tới nơi vắng vẻ như thế này, không nghĩ lại không tránh khỏi ngươi.
- Khách khách khách!
Tiểu la lỵ ôm bụng cười nghiêng ngã.
- Lý huynh, nơi này có một thanh pháp khí nhất tinh, tặng cho ngươi xem như đền bù.
Lăng Hàn cầm thanh kiếm đưa tới, đây là pháp khí khi hắn chém giết Lôi Cửu Quân đạt được, bởi vì bị miểu sát, Lôi Cửu Quân không có cơ hội vận dụng pháp khí.
Không có biện pháp, hai lần suýt đụng chết đối phương, Lăng Hàn cũng cảm thấy chột dạ, thật sự áy náy với đối phương.
Lý Tinh Thần vui mừng, mặc dù đặt trong phần lớn thế lực, pháp khí nhất tinh không tính là gì, đối với tán tu, nhất là tán tu Trúc Cơ, pháp khí nhất tinh cực kỳ trân quý.
Càng đúng dịp chính là, hắn cũng dùng kiếm.
Cho nên hắn không kháng cự món bảo vật này, hắn mặt dày mày dạn nhận lấy, cảm thán một câu:
- Về sau cho dù bị các ngươi lại nện một lần, ta cũng nhận.
- Làm sao có thể!
Lăng Hàn vội vàng cười nói, nội tâm cũng nghi ngờ, nếu gia hỏa này xui xẻo, thật sự có khả năng bị nện lần nữa.
Lý Tinh Thần cũng không tức giận, bọn họ ngồi xuống uống chút rượu, ăn vài món dân dã, hóa ra Lý Tinh Thần chạy đến nơi đây là bởi vì phát hiện một khu vực bế quan, đã từng thuộc về cường giả Cực Đạo Cơ, hiện tại vị cường giả kia đã chết, có khả năng lưu lại bảo vật.
Hắn mời Lăng Hàn liên thủ thăm dò.